Lục Thời Minh mở cửa phòng liền nhìn thấy hai cô gái co rúc phía dưới cửa sổ. Dáng người Nghê Dương mảnh mai cao gầy, Tô Nhuyễn Nhuyễn thì nhỏ yếu mềm mại. Nhưng ngay thời khắc này cô gái vốn nhỏ yếu mềm mại tựa đóa hoa của cây tầm gửi lại ôm lấy bông hoa nơi sa mạc khô cằn là Nghê Dương vào lòng.
Hai người cuộn tròn dưới tấm chăn nho nhỏ. Đuôi mắt Nghê Dương đỏ hoe, tay ôm chặt lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như ôm lấy tia hi vọng ấm áp cuối cùng nơi tận thế.
Người đàn ông đi qua, lạng yên không một tiếng động, sau đó mở miệng nói: "Chân không tê sao?"
"Suỵt."
"Cô ấy ngủ rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn về phía Lục Thời Minh đứng trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ bị gió bên ngoài làm lạnh cóng đến tái nhợt, thậm chí trên hàng mi cong còn đọng một lớp tuyết mỏng, lúc nói chuyện còn có khỏi thoát ra từ miệng nhỏ. Cửa sổ không được đóng chặt, Tô Nhuyễn Nhuyễn thẳng lưng chặn hết những cơn gió lùa vào, tựa như đóa tiểu bạch hoa lẳng lặng đứng trong gió lạnh, tuy nhỏ yếu nhưng cứng cỏi, mạnh mẽ.
Lục Thời Minh ngồi xuống, đưa tay kéo đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn vào trong lồng ngực mình. Người hắn ấm áp như lò sưởi. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đông cứng cả người khẽ run rẩy, sau đó dần dần thấy ấm lêm.
"Lục Thời Minh, đây là ngôi nhà trước kia của anh sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé sát vào tai Lục Thời Minh, khẽ nói, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai hắn. Ánh mắt người đàn ông khẽ động, bàn tay che lại cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Tự em nhớ lại."
Nhớ gì cơ? Trên người người đàn ông khoác một chiếc áo lông, nửa người Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bao bọc, mùi hương tươi mát như núi xanh của người đàn ông tràn ngập trong hơi thở.
"Không nhớ ra thì giết em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:QAQ.
Cô vừa nghe thấy gì cơ? Chắc hẳn là cô đang nằm mơ rồi.
"Có thể gợi ý một chút không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn run sợ nói cô nhất định sẽ vểnh tai cẩn thận nghe, ngay cả một dấu chấm câu cũng không để lọt.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lùng, ngay cả nhiệt độ trên người cũng hạ xuống. Tô Nhuyễn Nhuyễn nói thời tiết lạnh như vậy không thích hợp mở miệng nói chuyện, sợ rằng lành đông lạnh cái lưỡi tôn quý của ngài, vẫn là để cô tự nhớ đi, hu hu hu.
...
Sáng sớm hôm sau có nắng nhẹ.
Nghê Dương tỉnh dậy liền thấy hành lang trống rỗng. Cô hoảng hốt, sau đó mới nhớ ra chuyện tối hôm qua, khó có được có chút ngượng ngùng.
Cô vậy mà lại khóc trước mặt hai tên đần kia...
Nghê Dương đưa tay vuốt mặt, mắt vẫn còn có chút sưng, hơi khó coi.
Yên lặng nửa khắc, Nghê Dương mới bỏ tay ra. Nằm cứng người cả một buổi tối, cô cảm thấy có chút đau lưng. Nhưng đây có thể là giấc ngủ tốt nhất của cô kể từ sau tận thế, thật thần kỳ.
Cô đứng lên, chăn trên người theo đó mà trượt xuống. Nghê Dương nhìn tấm chăn nhỏ màu hường phấn hình phim hoạt hình lại còn có viền ren, không nhịn được khẽ cười, vừa mới xoay người nhặt lên, bỗng cảm giác có chút gì là lạ.
Cô rũ chăn, rơi ra một đống kẹo, sau đó lại rũ thêm lần nữa, rơi ra một đống socola.
Nghê Dương: Cái đồ ngu ngốc chăn hường viền ren kia bộ định cosplay công chúa hạt đậu sao, không thấy cấn à?
...
Bên trong phòng bếp dưới lầu, Doãn Sinh triệu tập cả nhóm, chỉ để lại hai người canh chừng.
"Lão đại, tôi cảm thấy những người này không đơn giản, chúng ta hay là, đừng làm nữa?" Phạm Mạch chỉ cần nhớ tới lần đầu tiên thấy Lục Thời Minh liền nhìn thấy vực sâu không đáy là cả người run rẩy. Nơi đáng sợ như vậy, chị ta chưa từng thấy qua trên bất cứ người nào, ngay cả kẻ tội ác tày trời cũng không kinh khủng như vậy.
"Sợ cái gì, chẳng qua là cầm mấy khẩu súng. Chúng ta ngay cả dị năng giả khu Than đá đã từng ra tay rồi, còn sợ mấy tên cầm súng sao?" Anh ba lên tiếng.
Phạm Mạch im lặng, rốt cục cũng mở miệng, "Cái người tên Nghê Dương kia có dị năng."
Đôi mắt u ám của Doãn Sinh phát sáng lên, "Dị năng gì?"
Phạm Mạch nói: "Lôi điện."
Doãn Sinh lập tức hưng phấn, vậy mà là dị năng hệ lôi, nếu như có thể móc được tinh hạch của cô ta ra, vậy bọn họ có thể kiếm bội tiền rồi!
Kể từ khi biết tinh hạch có thể kích phát dị năng trên người bình thường, giá trị của tinh hạch ngày càng tăng lên. Hiện tại, dị năng giả ngoài phải đề phòng zombie , còn càng phải đề phòng lòng người. Bởi vì nhiều dị năng giả không chết trong tay zombie mà lại chết trong tay đồng loại.
"Dựa theo kế hoạch trước đó, tao quan sát trước mấy ngày."
Doãn Sinh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, trên khuôn mặt u ám kia lộ vẻ tham lam, "Cái người tên Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh kia, thoạt nhìn có thể bán với giá tốt."
Là một đường dây buôn bán, bọn họ là những kẻ lành nghề.
...
Nghê Dương và Tiêu Trệ đều là quân nhân, có năng lực phản trinh sát rất mạnh. Từ sau khi cái vị lão đại kia trở về, bọn họ phát giác có điều không ổn. Nhưng mỗi lần xoay người nhìn lại, sau lưng trống không chẳng có cái gì.
"Đạn của tôi mất rồi."
Nghê Dương ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
"Cánh gà ngâm tiêu của Bảo Bảo cũng không thấy."
Tiêu Trệ chỉ có thể tạm thời dùng chân vịt ngâm tiêu để thay thế.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ hoảng sợ, "Chậu cơm của tôi không thấy đâu nữa rồi."
"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản." Nghê Dương vô cùng nghiêm túc, "Chúng ta đã bị mất nhiều đồ như vậy, lại chẳng tìm thấy bất cứ một dấu vết nào để lại."
Hơn nữa tên trộm kia lại cực kỳ phách lối, ngay cả che giấu cũng không thèm, tựa như là đang cố ý khoe khoang. Nghê Dương và Tiêu Trệ cũng từng muốn bắt hắn lại, thế nhưng họ đã canh chừng hai đêm mà chẳng thu hoạch được gì. Trước mắt trừ không khí thì vẫn chỉ là không khí.
Nhưng cho dù có như thế, đồ vật vẫn tiếp tục biến mất. Có thể nói, những vật kia biến mất ngay dưới mi mắt của họ.
"Chúng ta nhất định phải nói chuyện trong tủ quần áo sao?' Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hơi chật chội, nhất là Tiêu Trệ quá đô con. Lục Thời Minh kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đến bên người mình, mọi người rốt cục cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Tôi nghi ngờ chúng ta bị theo dõi." Nghê Dương tiếp tục nói.
Bởi vì chuyện này thực sự là quá kỳ dị, cho nên Nghê Dương trái lo phải nghĩ, cuối cùng lại nhìn trúng cái tủ quần áo trong phòng Lục Thời Minh để bàn chuyện đại sự.
"Còn có Phạm Mạch kia nữa. Tôi cảm thấy dị năng của chị ta rất kì lạ." Nghê Dương nói xong, quay đầu dò hỏi: "Lục Thời Minh, cậu có thể đoán được dị năng của chị ta là gì không?"
Trong bóng tối, giọng nói của Lục Thời Minh truyền đến từ một phía khác của Nghê Dương, "Không đoán được."
Nghê Dương đưa tay sờ sờ khoảng không màu đen trước mặt, lúc này mới nhận ra thì ra mình vẫn luôn nói chuyện với vách tủ.
"Nhuyễn Nhuyễn ngủ mất rồi, ngày mai rồi nói sau."
Lục Thời Minh đẩy cửa tủ ra, ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi tủ quần áo, đặt lên trên giường, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía cửa phòng.
Dường như cố ý, cùng là vô ý.
"Cành cạch" một tiếng, cửa phòng trước khi Nghê Dương đến gần phát ra một tiếng động khe khẽ. Nghê Dương nghi ngờ nói: "Lúc tôi vào đóng cửa chưa?"
Bỗng nhiên, mặt cô biến sắc, giọng có chút run run, "Mọi người nói xem, trên thế giới này có thể có..."
"Có chủ nghĩa Mác?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang thiêm thiếp ngủ lập tức giơ tay cao.
Nghê Dương:...
"Đúng rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô lần trước có phải là nói hình như cô bị thứ gì túm tóc?"
Nghê Dương bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác suy nghĩ, sau đó dè dặt chỉ tay về phía Lục Thời Minh.
Chính là hắn ta, chính hắn ta ghen ghét sắc đẹp trời sinh của cô!
"...Tôi không phải là nói Lục Thời Minh."
Lục Thời Minh nói: "Chắc là bị vướng vào vật gì đó rồi."
Nghê Dương nghi ngờ, sau đó trầm tư.
Bởi vì giác quan thứ sáu của mình cho nên mỗi đêm Nghê Dương đều ngủ không ngon, khẩu sủng không đạn vẫn luôn đặt dưới gối, chỉ cần gió thổi cỏ lay lập tức liền tỉnh.
Nhưng cô cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ hơi nhiều. Trên thế giới này sao lại có ma quỷ chứ.
Bõng nhiên, "rầm" một tiếng.
Cửa sổ trong phòng rung lắc dữ dội. Nghê Dương sợ hãi, lập tức ngồi xuống.
"Soạt" một tiếng, cửa sổ hơi cũ bị đẩy ra, đập vào vách tường, phát ra ấm thanh chói tai. Bên cửa sổ mấy bông tuyết trăng bay vào. Ngay sau đó, cửa phòng cũng bị mở ra.
Nghê Dương dùng sức nắm chặt khẩu súng trong tay, ngồi thẳng lưng ở trên giường, ngay cả mắt cũng không chớp, cứ như vậy mãi cho đến bình inh, sắc trời dần sáng.
Cô nhìn thấy trên sàn nhà có mấy dấn chân mờ mờ nhwung cả đêm qua, căn bản chẳng có ai đi vào.
Cô vẫn đang canh chừng....
Nghê Dương mang theo quầng thâm mắt xuất hiện trên hành lang. Cô khuôn mặt thâm trầm ngước lên nhìn trời, nghĩ đến chuyện kỳ quái ngày hôm qua, sau đó nhìn thấy một quả bóng? Đang chạy như điên trong lồng gà...
'Quả bóng' kia trên người khoác một chiếc áo mưa bằng nhựa trong, chân đi đôi giày đi mưa nhỏ, lộp bộp đạp lông gà rơi đầy đất.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Cô đang làm cái quái gì thế hả!"
Nghê Dương tức tối lao nhanh xuống.
Chỗ nguy hiểm như vậy mà có thể tùy tiện chạy loạn sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm trong ngực một con gà mái đang điên cuồng giãy dụa, vẻ mặt ngạc nhiên, "Sao cô có thể nhìn thấy tôi?"
"Sao tôi không nhìn thấy cô! Cô khoác cái thứ đồ chơi này làm gì? Bên ngoài đâu có mưa."
Nghê Dương giật giật áo mưa bằng nhựa khoác lên trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn trông như cái lều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thần thần bí bí nói: "Ăn trộm gà đó."
Nghê Dương cúi đầu.
Con gà trong ngực Tô Nhuyễn Nhuyễn béo mập.
"Cục tác cục tác cục tác (mau cứu gà)!"
Nghê Dương nhịn không được chảy nước miếng, sau đó mạnh mẽ nuốt trở về: "Đó là của người ta, không được trộm. Thả con gà mau!"
"Ờ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bực bội cúi đầu, vì món canh gà mái hầm của mình mặc niệm ba giây, sau đó chậm rãi cởi áo mưa trên người xuống, vẻ mặt cô gái nhỏ sau khi trưởng thành mới phát hiện "truyện cổ tích đều là gạt người" nói: "Quảng cáo đều là gạt người, đây rõ ràng chỉ là một cái áo mưa thông thường."
Áo mưa ngoại trừ có nhãn "made in chai nờ", còn có ba chữ to đùng "áo tàng hình".
Đây rõ ràng chỉ là lừa gạt con nít thôi có được không! Cô cái đồ ngu này!
Nghê Dương nhịn không được, đưa tay véo mạnh tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, tiến hành cách giáo dục 90• (véo tai 90• ý mọi người =))))
"Đồ ngu xuẩn, trên thế giới này nào có tàng hình..." Nghê Dương còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên vẻ mặt cứng lại.
Đợi chút đã, tàng hình?
Trước tận thế không có áo tàng hình nhưng không có nghĩa là sau tận thế không có tàng hình!
Đủ loại dị năng kỳ quái xuất hiện, có thêm dị năng tàng hình cũng không lạ nhỉ?
Một khi đã suy nghĩ như vậy, tựa hồ hết thảy tất cả đều ăn khớp nhau.
Nghê Dương giống như tưới sữa lên đầu*
(* nguyên văn là "thể hồ quán đỉnh". Trong Phật học, câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp con người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra, ngộ ra, bỗng nhiêu hiểu ra. Nguồn: sưu tầm)
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô đúng là càng ngày càng thông minh." Nghê Dương nhịn không được, dùng sức vỗ vỗ đầu nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói vốn dĩ cô chính là rất thông minh mà.
Nghê Dương dắt theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, hào hứng đi triệu tập Tiêu Trệ và Lục Thời Minh.
Bốn người lại tụ họp trong tủ quần áo lớn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn như cũ bị Lục Thời Minh xách ở bên cạnh, nhưng bởi vì mùi phân gà trên người cô quá nồng nên bị Lục Thời Minh cưỡng ép thay một bộ quần áo rồi lại xoay vòng vòng xịt nước hoa thơm ngào ngạt mới cho phép đi vào.
"Dị năng tàng hình?"
Tiêu Trệ nghe suy đoán của Nghê Dương, vô cùng ngạc nhiên, sau đó nói: "Thế mà cũng có loại dị năng này?"
"Em cũng không nghĩ tới." Nghê Dương hưng phấn nói: "Nếu không phải vừa rồi Tô Nhuyễn Nhuyễn... Cái đồ ngu xuẩn này sao lại ngủ rồi!"
Nghê Dương oán hận mắng xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiện tay kéo một chút quần áo qua đắp lên người cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta phải nghĩ làm thế nào để khiến người kia hiện nguyên hình."
Dù sao muốn bắt quả tang, chỉ dựa vào nghi ngờ thì không thể giải quyết vấn đề. Đáng tiếc là, họ thảo luận một hồi lâu cũng chẳng cho ra được kết quả gì. Bỗng nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn nằm trong ngực Lục Thời Minh giật giật.
Trong bóng tối, ánh mắt ủa mọi người không tự chủ mà cùng nhìn về hướng đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thần thần bí bí lấy ra một vật.
"Mọi người xem, đồng hồ đeo tay của tôi là dạ quang nè."
Mọi người:....
"Chờ một chút." Tiêu Trệ đột nhiên mở miệng.
"Có thứ gì tương tự như bột huỳnh quang không?"
Lời Tiêu Trệ vừa thốt ra khiến ánh mắt mọi người liền sáng lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng giấu đi đồng hồ dạ quang của mình, sau đó bị Nghê Dương mạnh mẽ đoạt lại, tháo ra, lấy ra bột dạ quang bên trong. Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm lên chiếc đồng hồ dạ quang bị chia năm xẻ bảy khóc ròng ròng.
Mấy người chính là thèm muốn đồng hồ của tôi!
...
"Đây là bột huỳnh quang, kế hoạch đã nói rõ, mọi người có vấn đề gì không?"
Nếu như người kia thật sự có dị năng tàng hình thì cách này không thể tốt hơn.
Tiêu Trệ nói xong, đèn pin trong tay từng cái chiếu về ba người trước mặt. Nghê Dương nheo mắt nói: "Không có vấn đề."
Lục Thời Minh: "Ừm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn thâm trầm gật đầu, "Rất tốt, mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của ta." Sau đó nắm chặt tay.
Nghê Dương nhét một con búp bê barbie vào trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Nhưng chúng ta làm sao để người kia mắc câu đây?"
Tiêu Trệ nói: "Tốt nhất là tìm một người dễ khiến người khác tin tưởng để đi dụ dỗ người kia..."
"Nhưng bây giờ đi đâu để tìm một ngốc bạch ngọt mà cho chút nắng thì tỏa sáng rực rỡ, vừa đáng yêu vừa câu dẫn người khác?" Nghê Dương lại hỏi. Cô nói xong, mọi người không hẹn cùng nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chơi búp bê: ??? Tôi không cần mặt mũi sao?
...
Cái gọi là kế hoạch, chính là trước tiên tìm một người rải tin tức bọn họ có tinh hạch, sau đó dụ người núp trong bóng tối kia hiện thân.
Tinh hạch giả được đặt trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, bột huỳnh quang bôi trên cửa, Nghê Dương và Tiêu Trệ trốn trong tủ quần áo trong phòng, chỉ chờ người kia hiện thân liền chùm bao tải lên người hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm một hộp bảo thạch, ngồi xổm ở sân sau, cười đến hoa gặp hoa nở.
Doãn Sinh xuất hiện sau lưng cô: "Đây là vật gì?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt cảnh giác nhìn Doãn Sinh, sau đó ôm hộp "bạch bạch bạch" chạy, được ba mươi mét thì "rầm" một cái ngã sấp xuống, sau đó nhanh chóng nhặt những thứ rơi ra nhét vào lại trong hộp rồi "bạch bạch bạch" chạy đi
A, diễn xuất hoàn mỹ của cô.
Doãn Sinh khi nhìn thấy vật rơi ra, hai mắt tỏa sáng.
Tinh hạch... sáng lấp lánh?
Nghê Dương trốn cách đó không xa, đầu tiên là rất vui mừng, lộ ra dáng vẻ tươi cười như mẹ già, nhưng ba phút sau liền biến thành dáng vẻ cuồng nộ như heo mẹ.
Diễn xuất sứt sẹo như thế chỉ có thằng ngu mới tin nổi!
...
Đêm khuya vắng.
Nghê Dương và Tiêu Trệ trốn trong tủ, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh nằm ở trên giường. Bên ngoài tuyết trắng như lông ngỗng, bên trong tĩnh mịch không một tiếng động.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, nhưng sau cửa lại không hề có ai, chỉ có thể thấy mờ mờ bột huỳnh quang lơ lửng trong không khí. Đám bột huỳnh quang đi về phía giường.
Rõ ràng là một cái tay, nhưng lại không có đầu ngón tay, xem ra là trực tiếp đẩy cửa đi đến. Dù sao cánh cửa này vốn đã hỏng.
Nghê Dương lúc đầu không ôm một tia hy vọng: Từ khi biết đồ ngốc bạch ngọt này, tôi cảm thấy thế giới này có thật nhiều ngốc bạch ngọt,
Nghe được tiếng mở cửa nhẹ nhàng linh hoạt, Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng ôm sát người Lục Thời Minh.
Cái hộp kia đặt giữa gối hai bọn họ. Đám bột huỳnh quang lén đi vào, cầm lấy cái hộp kia. Hộp đến giữa không trung thì đột nhiên dừng lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy có một cơn gió nhẹ lướt qua bên tai mình. Cô kéo ra một khoảng cách nhỏ, nhìn thấy tóc trên trán Lục Thời Mình bị người đẩy ta, chăn trên người cũng bị người nhẹ nhàng lật ra một góc, lộ ra cổ tinh tế trắng nõn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt, sau đó đạo chăn trên người mình
Mù mắt chó của ngươi đi!
Tôi đây xinh đẹp như vậy! Anh thế mà thích hắn!
Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt vọng, cảm thấy đây quả là thiên đại khuất nhục.
Cô muốn đi tìm chết.
—————————————
Đã hứa là làm được, chương mới nè mọi người
Tuy Nghê Dương có lúc mắng Nhuyễn Nhuyễn, mắng Nhuyễn Nhuyễn nhưng thật ra lại rất quan tâm đến cô ấy