hai trại nhỏ thuộc Cửu Long Thành Trại bị tấn công đều ở khá gần Hoàng Kim Thành cho nên Cửu Vân Long cũng khá lo lắng. Dù sao trước đây quan hệ giữa anh ta và Hoàng Kim Thành Chủ Bạch Sầu vốn không tốt đẹp gì, nếu lần này chẳng may đụng độ chắc chắn sẽ là sóng gió lớn. Thế nên dù không muốn cho lắm nhưng gần đây không còn trại nào thuộc quyền Cửu Long Thành Trại cho nên Cửu Vân Long đành phải đến một nơi có chút giao tình với Ngũ Tổng Sư : Thiên Ý Môn. Sơ qua một chút về Thiên Ý Môn hiện tại : Bọn họ đặt cứ địa chính ở đất Bắc, đây là nơi của người sáng lập ra Thiên Ý Môn, ban đầu chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng nhờ vào năng lực và cuộc đời dành trọn cho sự nghiệp hành hiệp trượng nghĩa của người sáng lập cho nên được rất nhiều người ngưỡng mộ và tham gia vào Thiên Ý Môn. Cho tới nay đệ tử của môn phái cực kỳ đông đảo, họ có mặt trên khắp mọi nơi và luôn thực hiện đúng theo tôn chỉ của môn phái là ra sức giúp người, từ những việc nhỏ thì do người chứng kiến thấy sẽ lập tức ra tay, đến những việc lớn thì họ sẽ báo về tổng cứ địa, các bô lão và trưởng môn sẽ họp ý kiến và cử người tới; cho nên Thiên Ý Môn xưa nay vẫn luôn vang danh khắp nơi, người dân cực kì yêu mến họ. Trưởng môn hiện tại và cũng là trưởng môn đời thứ 5 của Thiên Ý Môn là Yến Thanh, một chàng trai còn khá trẻ và năng lực tuy rất khá nhưng trong môn phái thực sự vẫn còn thua kém rất nhiều người. Anh ta lên làm trưởng môn một phần là do anh ta là con của trưởng môn cũ cho nên được phần đông trưởng lão ủng hộ, tuy nhiên dù Thiên Ý Môn toàn các anh hùng hiệp nghĩa nhưng sức hút từ cái ghế trưởng môn thực sự là quá hấp dẫn cho nên vẫn có khá nhiều người bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ chực chờ Yến Thanh mắc lỗi sẽ lập tức kéo anh ta khỏi cái ghế quyền lực nhất Thiên Ý Môn. Tuy nhiên ngoài sự hậu thuẫn của các trưởng lão thì Yến Thanh thực sự có tài, không ngừng phát triển cả về năng lực võ nghệ cũng như trí tuệ, nhân cách cũng thực sự không chê trách vào đâu được, xử lý công việc ngày càng tốt hơn khiến cho đám người bất mãn cũng chưa có cách nào để có thể chống đối ra mặt. Cho nên dù chỉ mới 25 nhưng Yến Thanh được rất nhiều người kì vọng sau này sẽ trở thành một nhân vật lớn xứng tầm với trách nhiệm hiện tại, và giúp Thiên Ý Môn thực sự trở thành thế lực đệ nhất. Cửu Vân Long trước đây cũng đã từng gặp qua Yến Thanh, nhưng lúc đó hai người vẫn còn là những đứa trẻ, khi đó Yến Thanh mới 13 còn Cửu Vân Long thì vừa tròn 16. Họ có cơ duyên gặp nhau từ sớm vậy là do khi đó Ngũ Tổng Sư và môn chủ đời thứ 4 cũng là cha của Yến Thanh có quen biết với nhau. Hôm nay sau hơn chục năm, cả hai lúc này đều là những nhân vật có tiếng tăm lớn trên toàn thế giới, gặp mặt bốn mắt nhìn nhau, đứng lặng không nói không rằng, Hầu Vương cảm thấy bất an, dù họ có quen biết nhưng trước nay các thế lực đều không ưa gì nhau, rất có thể lần này sẽ không được như mong muốn vì dù sao quan hệ quen biết cũng là từ đời cũ, hiện nay có thể nói họ chẳng có quan hệ gì. Nếu đám người Thiên Ý Môn ra tay thì sao? Mãnh hổ nan địch quần hồ! Hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của họ. Suy nghĩ mông lung khiến Hầu Vương ngày càng lo lắng, liên tục liếc nhìn động thái của Cửu Vân Long, đánh hay chạy ? Bỗng có tiếng cười lớn, hóa ra tiếng cười đến từ Yến Thanh :
- Ha ha, lâu lắm không gặp, ta thực sự rất nhớ huynh đó! - Lâu nay sợ đệ bận việc, ta đến chỉ thêm phiền thôi! Không ngờ thằng nhóc mít ướt trước đây bây giờ lại oách như này rồi! – Cửu Vân Long cũng tươi cười đáp lời.
- Ha, yên tâm đi, cho huynh biết ta bây giờ không còn là thằng nhóc chỉ núp sau lưng anh trai mình nữa đâu!
Hai người cười nói rồi tiến tới tay bắt mặt mừng, dường như giao tình của họ cũng không tệ, thấy hai người họ đều vui vẻ khí thế như vậy Hầu Vương như trút bỏ được nỗi lo của mình. Yến Thanh mời hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương vào đại sảnh rồi cho người pha trà mời nước, sau khi tất cả ngồi xuống Cửu Vân Long mở lời :
- Ta thành thật chia buồn với chuyện của cha đệ, sảy ra chuyện ta lại không thể đến, thật sự có lỗi với đệ!
- Chuyện đã qua, đã thành quá khứ rồi, huynh không cần nhắc lại tự trách mình làm gì. Vả lại ta cũng đã nghe qua chuyện xảy ra với trại dân của huynh từ bác Ngũ. Nếu ta có thể giúp gì sẽ tận tâm, huynh cứ nói. – Yến Thanh xua tay rồi nói.
- Ta thực sự không muốn đệ liên quan đến chuyện này đâu. Chỉ cần đệ cho ta tạm thời tá túc ở đây vài ngày là đã giúp ta rồi, mọi việc còn lại ta sẽ tự lo liệu.
Yến Thanh nghe xong nét mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nói :
- Được, nếu huynh chưa muốn phiền đến ta thì ta tất nhiên nghe huynh đứng ngoài chuyện này rồi. Còn việc huynh muốn ở lại thì thật là tin tốt với ta, huynh cứ tự nhiên như ở đại trại của mình... hm... nhưng khi nào gặp khó khăn cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp huynh.
- Ha ha, yên tâm đi, nhất định là thế! – Cửu Vân Long vỗ vai Yến Thanh.
Yến Thanh đưa hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương đến một dãy phòng dành cho khách.
- Hai người cứ tự nhiên, muốn chọn bất kì phòng nào cũng được! Cậu cũng cứ nhiên nhé, là bạn của Vân Long ca cũng như là bạn của ta. – Hai người Yến Thanh và Hầu Vương trên đường đã giới thiệu làm quen với nhau.
- À, còn anh trai của đệ ... – Cửu Vân Long chưa kịp nói hết lời thì Yến Thanh giơ tay rồi nói :
- Ta đã cho người điều tra nhưng suốt đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì về anh ta, có thể anh ta đã chết rồi!
Cả hai nhìn nhau không nói gì nữa, có vẻ như chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau họ cũng biết được đối phương muốn nói gì. Sau khi, hai người vào phòng để ổn định chỗ ở, Yến Thanh lập tức gọi một người thân tín tới.
- Môn chủ có gì căn dặn ?! Hay người không tin hai kẻ kia có ý tốt, thuộc hạ sẽ lập tức cho người theo dõi chúng! – Thuộc hạ của Yến Thanh vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào phòng của Cửu Vân Long.
- Ấy không, đó là huynh đệ tốt của ta. Ta muốn nhờ ngài điều tra giúp cho ta vụ việc hai trại của huynh ấy bị kẻ nào tấn công kìa! – Yến Thanh gãi gãi đầu cười khổ.
- ... Được, thuộc hạ sẽ đích thân điều tra! – Người kia lập tức phóng đi.
Dù Cửu Vân Long đã nói không muốn liên quan tới mình nhưng Yến Thanh biết chắc hẳn việc rất nghiêm trọng và nguy hiểm cho nên Cửu Vân Long mới không muốn liên lụy tới mình. Tuy nhiên Yến Thanh là người rất trọng tình nghĩa, cho nên anh ta vẫn muốn điều tra giúp vị huynh đệ của mình. Sau khi sắp xếp được chỗ ở, Cửu Vân Long và Hầu Vương lập tức đi điều tra nghe ngóng.
- Ngài và tên Yến Thanh có vẻ rất thân thiết với nhau. – Hầu Vương hỏi.
- Ừm, trước đây khi mới thành lập Cửu Long Thành Trại, ta đã có cơ hội gặp cậu ta khi cùng Ngũ Tổng Sư tới gặp cha cậu ta nhờ giúp đỡ... – Những kí ức ngày đầu khi hai người lần đầu gặp nhau như chợt quay trở lại. – Ha ha, lúc đó cậu ta là một thằng nhóc cực kì rụt rè. Ta nhớ lần đầu gặp mặt, cậu ta chỉ dám đứng núp sau lưng áo hắn và len lén nhìn ta.
- Hắn ? – Hầu Vương nhăn mặt tò mò về kẻ được nhắc đến.
- Hắn là anh trai của cậu ta. Hoàn toàn khác với cậu ta lúc đó... ưm... có lẽ giống với cậu ta bây giờ hơn. Khi đó hắn cũng chỉ bằng tuổi ta, nhưng cũng đã toát lên vẻ cường giả, một gã có trí tuệ đồng thời võ công cũng đã cực bá đạo. Ta còn từng nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa cha hắn và Ngũ Tổng Sư, cha hắn khi đó đã muốn đợi thêm một vài năm rồi truyền lại chức môn chủ Thiên Ý Môn cho hắn. Yến Thanh chỉ là bắt buộc phải lên ngôi trưởng môn do cha cậu ta mất sớm, còn hắn có thể trở thành trưởng môn trẻ nhất trong khi trưởng môn đời cũ vẫn còn. Đáng tiếc, hắn ... – Cửu Vân Long nói đến đây thì suy tư ngập ngừng không nói nữa.
- Trại chủ này, tôi có nhớ đã bảo ngài đừng úp mở với tôi mà, mau kể tôi nghe nốt đi! – Hầu Vương thực sự bị kích thích trí tò mò bởi người anh trai của Yến Thanh, cậu ta thấy được trong giọng nói của Cửu Vân Long có vài phần kính nể người mà anh ta nhắc tới. Quả thật kẻ được Cửu Vân Long nể trọng không nhiều.
- Ưm, nếu hắn còn sống thì chắc chắn hiện tại hắn sẽ là một nhân vật nổi danh... Nhưng ta lại mong hắn đã chết hơn, vì... – Cửu Vân Long nói được vài câu lại dừng lại.
- Ôi trời, đừng làm tôi hồi hộp chứ, ngài mau kể hết đi! – Hầu Vương vò đầu bứt tai.
- Im lặng nào, có sát khí! – Cửu Vân Long cảm nhận được có kẻ ẩn nấp xung quanh, và chúng chắc chắn không có ý tốt.
Quả nhiên từ bốn phía, hơn chục kẻ bịt mặt vây kín mọi đường, sát khí trùng trùng, chúng muốn lấy mạng Cửu Vân Long và Hầu Vương. Chúng lập tức tấn công, trận pháp cực kì bài bản, luân phiên tấn công, kẻ sau hỗ trợ kẻ trước, khóa mọi kẻ hở chạy trốn, dồn dập không cho đối thủ phản đòn. Nhưng đáng tiếc cho bọn chúng, đối thủ của chúng không phải người bình thường, nếu chỉ có Hầu Vương thì chắc chắn đã bị chúng làm khó dễ, nhưng với Cửu Vân Long anh lập tức nhận biết được kẻ hỡ, điểm yếu chí mạng của trận pháp, chưa đầy năm chiêu, Cửu Vân Long đã làm tan rã trận pháp của đám sát thủ.
- Chẳng lẽ chúng là người của tên đã tấn công trại chúng ta ? – Hầu Vương nói.
- Không phải đâu! – Cửu Vân Long nói chắc chắn như anh ta biết rất rõ kẻ đã tấn công trại dân của mình.
Bỗng anh ta nhìn thấy một ký hiệu trên áo của một tên sát thủ đang nằm trên đất.
- Đây.. đây chẳng phải là kí hiệu của Thiên Ý Môn, chẳng lẽ hắn là người của Yến Thanh ? – Cửu Vân Long kinh ngạc.
- Sao chứ? Hừm, tên tiểu tử đó lại dám sai người tấn công chúng ta ?!... Hầy chắc chắn thằng nhóc quen biết năm xưa của trại chủ không còn nữa rồi ! – Hầu Vương nói.
Chẳng lẽ Yến Thanh lại thực sự sai đám người này tới? Quyền lực thực sự có thể khiến con người ta thay đổi rất nhiều! Yến Thanh thực sự là người tốt hay kẻ xấu?! Cửu Vân Long lúc này rất phân vân.
- Ha ha, lâu lắm không gặp, ta thực sự rất nhớ huynh đó! - Lâu nay sợ đệ bận việc, ta đến chỉ thêm phiền thôi! Không ngờ thằng nhóc mít ướt trước đây bây giờ lại oách như này rồi! – Cửu Vân Long cũng tươi cười đáp lời.
- Ha, yên tâm đi, cho huynh biết ta bây giờ không còn là thằng nhóc chỉ núp sau lưng anh trai mình nữa đâu!
Hai người cười nói rồi tiến tới tay bắt mặt mừng, dường như giao tình của họ cũng không tệ, thấy hai người họ đều vui vẻ khí thế như vậy Hầu Vương như trút bỏ được nỗi lo của mình. Yến Thanh mời hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương vào đại sảnh rồi cho người pha trà mời nước, sau khi tất cả ngồi xuống Cửu Vân Long mở lời :
- Ta thành thật chia buồn với chuyện của cha đệ, sảy ra chuyện ta lại không thể đến, thật sự có lỗi với đệ!
- Chuyện đã qua, đã thành quá khứ rồi, huynh không cần nhắc lại tự trách mình làm gì. Vả lại ta cũng đã nghe qua chuyện xảy ra với trại dân của huynh từ bác Ngũ. Nếu ta có thể giúp gì sẽ tận tâm, huynh cứ nói. – Yến Thanh xua tay rồi nói.
- Ta thực sự không muốn đệ liên quan đến chuyện này đâu. Chỉ cần đệ cho ta tạm thời tá túc ở đây vài ngày là đã giúp ta rồi, mọi việc còn lại ta sẽ tự lo liệu.
Yến Thanh nghe xong nét mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nói :
- Được, nếu huynh chưa muốn phiền đến ta thì ta tất nhiên nghe huynh đứng ngoài chuyện này rồi. Còn việc huynh muốn ở lại thì thật là tin tốt với ta, huynh cứ tự nhiên như ở đại trại của mình... hm... nhưng khi nào gặp khó khăn cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp huynh.
- Ha ha, yên tâm đi, nhất định là thế! – Cửu Vân Long vỗ vai Yến Thanh.
Yến Thanh đưa hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương đến một dãy phòng dành cho khách.
- Hai người cứ tự nhiên, muốn chọn bất kì phòng nào cũng được! Cậu cũng cứ nhiên nhé, là bạn của Vân Long ca cũng như là bạn của ta. – Hai người Yến Thanh và Hầu Vương trên đường đã giới thiệu làm quen với nhau.
- À, còn anh trai của đệ ... – Cửu Vân Long chưa kịp nói hết lời thì Yến Thanh giơ tay rồi nói :
- Ta đã cho người điều tra nhưng suốt đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì về anh ta, có thể anh ta đã chết rồi!
Cả hai nhìn nhau không nói gì nữa, có vẻ như chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau họ cũng biết được đối phương muốn nói gì. Sau khi, hai người vào phòng để ổn định chỗ ở, Yến Thanh lập tức gọi một người thân tín tới.
- Môn chủ có gì căn dặn ?! Hay người không tin hai kẻ kia có ý tốt, thuộc hạ sẽ lập tức cho người theo dõi chúng! – Thuộc hạ của Yến Thanh vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào phòng của Cửu Vân Long.
- Ấy không, đó là huynh đệ tốt của ta. Ta muốn nhờ ngài điều tra giúp cho ta vụ việc hai trại của huynh ấy bị kẻ nào tấn công kìa! – Yến Thanh gãi gãi đầu cười khổ.
- ... Được, thuộc hạ sẽ đích thân điều tra! – Người kia lập tức phóng đi.
Dù Cửu Vân Long đã nói không muốn liên quan tới mình nhưng Yến Thanh biết chắc hẳn việc rất nghiêm trọng và nguy hiểm cho nên Cửu Vân Long mới không muốn liên lụy tới mình. Tuy nhiên Yến Thanh là người rất trọng tình nghĩa, cho nên anh ta vẫn muốn điều tra giúp vị huynh đệ của mình. Sau khi sắp xếp được chỗ ở, Cửu Vân Long và Hầu Vương lập tức đi điều tra nghe ngóng.
- Ngài và tên Yến Thanh có vẻ rất thân thiết với nhau. – Hầu Vương hỏi.
- Ừm, trước đây khi mới thành lập Cửu Long Thành Trại, ta đã có cơ hội gặp cậu ta khi cùng Ngũ Tổng Sư tới gặp cha cậu ta nhờ giúp đỡ... – Những kí ức ngày đầu khi hai người lần đầu gặp nhau như chợt quay trở lại. – Ha ha, lúc đó cậu ta là một thằng nhóc cực kì rụt rè. Ta nhớ lần đầu gặp mặt, cậu ta chỉ dám đứng núp sau lưng áo hắn và len lén nhìn ta.
- Hắn ? – Hầu Vương nhăn mặt tò mò về kẻ được nhắc đến.
- Hắn là anh trai của cậu ta. Hoàn toàn khác với cậu ta lúc đó... ưm... có lẽ giống với cậu ta bây giờ hơn. Khi đó hắn cũng chỉ bằng tuổi ta, nhưng cũng đã toát lên vẻ cường giả, một gã có trí tuệ đồng thời võ công cũng đã cực bá đạo. Ta còn từng nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa cha hắn và Ngũ Tổng Sư, cha hắn khi đó đã muốn đợi thêm một vài năm rồi truyền lại chức môn chủ Thiên Ý Môn cho hắn. Yến Thanh chỉ là bắt buộc phải lên ngôi trưởng môn do cha cậu ta mất sớm, còn hắn có thể trở thành trưởng môn trẻ nhất trong khi trưởng môn đời cũ vẫn còn. Đáng tiếc, hắn ... – Cửu Vân Long nói đến đây thì suy tư ngập ngừng không nói nữa.
- Trại chủ này, tôi có nhớ đã bảo ngài đừng úp mở với tôi mà, mau kể tôi nghe nốt đi! – Hầu Vương thực sự bị kích thích trí tò mò bởi người anh trai của Yến Thanh, cậu ta thấy được trong giọng nói của Cửu Vân Long có vài phần kính nể người mà anh ta nhắc tới. Quả thật kẻ được Cửu Vân Long nể trọng không nhiều.
- Ưm, nếu hắn còn sống thì chắc chắn hiện tại hắn sẽ là một nhân vật nổi danh... Nhưng ta lại mong hắn đã chết hơn, vì... – Cửu Vân Long nói được vài câu lại dừng lại.
- Ôi trời, đừng làm tôi hồi hộp chứ, ngài mau kể hết đi! – Hầu Vương vò đầu bứt tai.
- Im lặng nào, có sát khí! – Cửu Vân Long cảm nhận được có kẻ ẩn nấp xung quanh, và chúng chắc chắn không có ý tốt.
Quả nhiên từ bốn phía, hơn chục kẻ bịt mặt vây kín mọi đường, sát khí trùng trùng, chúng muốn lấy mạng Cửu Vân Long và Hầu Vương. Chúng lập tức tấn công, trận pháp cực kì bài bản, luân phiên tấn công, kẻ sau hỗ trợ kẻ trước, khóa mọi kẻ hở chạy trốn, dồn dập không cho đối thủ phản đòn. Nhưng đáng tiếc cho bọn chúng, đối thủ của chúng không phải người bình thường, nếu chỉ có Hầu Vương thì chắc chắn đã bị chúng làm khó dễ, nhưng với Cửu Vân Long anh lập tức nhận biết được kẻ hỡ, điểm yếu chí mạng của trận pháp, chưa đầy năm chiêu, Cửu Vân Long đã làm tan rã trận pháp của đám sát thủ.
- Chẳng lẽ chúng là người của tên đã tấn công trại chúng ta ? – Hầu Vương nói.
- Không phải đâu! – Cửu Vân Long nói chắc chắn như anh ta biết rất rõ kẻ đã tấn công trại dân của mình.
Bỗng anh ta nhìn thấy một ký hiệu trên áo của một tên sát thủ đang nằm trên đất.
- Đây.. đây chẳng phải là kí hiệu của Thiên Ý Môn, chẳng lẽ hắn là người của Yến Thanh ? – Cửu Vân Long kinh ngạc.
- Sao chứ? Hừm, tên tiểu tử đó lại dám sai người tấn công chúng ta ?!... Hầy chắc chắn thằng nhóc quen biết năm xưa của trại chủ không còn nữa rồi ! – Hầu Vương nói.
Chẳng lẽ Yến Thanh lại thực sự sai đám người này tới? Quyền lực thực sự có thể khiến con người ta thay đổi rất nhiều! Yến Thanh thực sự là người tốt hay kẻ xấu?! Cửu Vân Long lúc này rất phân vân.
Danh sách chương