Thể loại: ngôn tình hiện đại.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Gia liền rời giường thúc giục Dương Kiện đưa cô trở lại bệnh viện, cô muốn trở về trước khi nhóm nửa thú đến tìm cô.
Chuyện cô qua đêm ở nhà Dương Kiện không thể giấu diếm, hơn nữa cô cũng không muốn giấu diếm. Nhưng Ngân Hổ thì sẽ nghĩ như thế nào? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hôm trước cô vừa lấy lý do cơ thể không khoẻ từ chối ở bên anh, vậy mà tối hôm qua lại cùng Dương Kiện lăn trên giường...
Ngân Hổ- bình dấm chua ngày đó đã thoáng bốc mùi chua, vì thế cô phải nghĩ cách trấn an Ngân Hổ, không thể kích thích anh nữa.
Dương Kiện hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, một mặt anh cảm thấy buồn cười, một mặt thì dùng tốc độ nhanh nhất làm xong bữa sáng, hai người vội vàng ăn xong liền đến bệnh viện.
Lâm Gia vừa bước vào trong xe ngồi ổn, Dương Kiện bỗng nhiên bắt lấy tay cô. Không đợi cô phản ứng, Dương Kiện đã trịnh trọng đeo một cái nhẫn vào ngón áp út trên tay phải của cô.
Dương Kiện ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Anh chưa từng nói ra điều này. Tuy rằng bây giờ đã không còn phương thức kết hôn, nhưng anh vẫn muốn cầu hôn em. Tiểu Gia, em đồng ý gả cho anh chứ."
Lâm Gia bất giác đỏ hốc mắt, cô cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn, thật lâu sau mới nghiêng người hôn má Dương Kiện một cái, mỉm cười dịu dàng nói: "Em đồng ý."
Tuy câu trả lời không ngoài dự đoán của Dương Kiện, nhưng tâm trạng anh vẫn vui vẻ như bay vào đám mây. Anh nâng tay cô đến bờ môi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hôn lên nhẫn một chút, rồi không ngừng hôn mặt Lâm Gia. Mãi đến khi Lâm Gia thúc giục, anh mới nhếch miệng cười, khởi động xe Jeep chạy tới bệnh viện.
Lúc chạy về bệnh viện, bọn Dick còn chưa đến, hai người tranh thủ thời gian tắm rửa một cái, rửa sạch mùi đặc trưng trên người kia đi.
Lâm Gia vừa dọn dẹp đồ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dương Kiện ra mở cửa, thực nhẹ nhàng phất tay chào hỏi với đám người Dick: "Chào, các người đến rồi à, tôi cũng vừa mới tới không lâu."
Ngân Hổ đứng phía sau Dick vốn nhìn thấy trong nháy mắt biểu vẻ Dương Kiện có chút cứng ngắc, nhưng nghe anh nói mình cũng vừa tới không lâu thì vẻ mặt nhất thời dịu đi rất nhiều, hòa hoãn cười cười với Dương Kiện.
Dick cười nâng tay vỗ vỗ bả vai Dương Kiện, ý tứ hàm xúc nói: "Anh vất vả."
Trong mắt Dương Kiện hiện lên một tia xấu hổ, che nắm tay khụ khụ: "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, mọi người cứ tự nhiên." Anh nói một tiếng tiếp đón Ngân Hổ và Tatu sau đó vội vàng rời khỏi.
Dick đi đến trước mặt Lâm Gia, đưa tay vén tóc mai trước trán cô, nửa đùa nói: "Bọn Laka cũng muốn tới đón em, đáng yêu nhiều lắm, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn viện phương khẳng định sẽ có ý kiến nhưng anh lại không đồng ý. Bây giờ chắc chắn bọn họ đang hận anh lắm."
Lâm Gia đánh lồng ngực cứng rắn của Dick một cái, nắm áo anh, kiễng chân hôn lên môi anh.
Tatu trừng lớn đôi mắt, vô cùng hâm mộ nhìn hai người đang nhiệt tình hôn.
Ngân Hổ đen mặt, mày rậm nhăn vào một chỗ, nắm đấm xiết chặt rồi buông ra, miễn cưỡng chờ đến khi hai người tách ra, anh liền chạy đến thật nhanh, dùng sức đẩy Dick ra, vòng tay ôm lấy Lâm Gia hôn một cái thật sâu, sau đó nhìn cô chăm chú, mắt đẹp sáng kinh người: "Gia, em đã hứa rồi, hôm nay chúng ta phải ở bên nhau."
Hai tai Lâm Gia đỏ lên, thầm nghĩ anh có cần phải trực tiếp như vậy không, vừa gặp mặt liền nói chuyện đó, nửa thú thật sự là rất đơn giản.
Cô dở khóc dở cười nhìn Ngân Hổ: "Đương nhiên em nhớ rõ, nhưng bây giờ còn đang ở bệnh viện. Buổi sáng còn có chút chút chuyện phải xử lý, cho nên anh đừng vội."
Ngân Hổ nhất thời mở cờ trong bụng, dõng dạc nói: "Anh biết, phải chờ tới buổi tối mới được. Con người đều là đợi buổi tối mới làm..."
Lâm Gia vội vàng bụm miệng anh, đỏ mặt nói: "Anh biết là tốt rồi, không cần phải nói ra." Thầm nghĩ mình có nhiều bạn đời như vậy, có khi nào mình vì vận động trên giường quá thường xuyên mà kiệt sức chết hay không? Dick vặn vẹo mặt dùng sức nén cười, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Vẻ mặt Tatu cực kỳ hâm mộ nhìn Ngân Hổ, phát hiện Lâm Gia nhìn qua đây, anh lập tức nghênh tiếp ánh mắt cô, đôi mắt đen long lanh như chó con trông mong nhìn cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong mắt tràn đầy say đắm và khát vọng, nhìn thấy Lâm Gia liền mềm lòng. Nhưng bây giờ cô không thể đáp trả, đành phải cho Tatu một cái mỉm cười trấn an.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Gia liền rời giường thúc giục Dương Kiện đưa cô trở lại bệnh viện, cô muốn trở về trước khi nhóm nửa thú đến tìm cô.
Chuyện cô qua đêm ở nhà Dương Kiện không thể giấu diếm, hơn nữa cô cũng không muốn giấu diếm. Nhưng Ngân Hổ thì sẽ nghĩ như thế nào? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hôm trước cô vừa lấy lý do cơ thể không khoẻ từ chối ở bên anh, vậy mà tối hôm qua lại cùng Dương Kiện lăn trên giường...
Ngân Hổ- bình dấm chua ngày đó đã thoáng bốc mùi chua, vì thế cô phải nghĩ cách trấn an Ngân Hổ, không thể kích thích anh nữa.
Dương Kiện hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, một mặt anh cảm thấy buồn cười, một mặt thì dùng tốc độ nhanh nhất làm xong bữa sáng, hai người vội vàng ăn xong liền đến bệnh viện.
Lâm Gia vừa bước vào trong xe ngồi ổn, Dương Kiện bỗng nhiên bắt lấy tay cô. Không đợi cô phản ứng, Dương Kiện đã trịnh trọng đeo một cái nhẫn vào ngón áp út trên tay phải của cô.
Dương Kiện ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Anh chưa từng nói ra điều này. Tuy rằng bây giờ đã không còn phương thức kết hôn, nhưng anh vẫn muốn cầu hôn em. Tiểu Gia, em đồng ý gả cho anh chứ."
Lâm Gia bất giác đỏ hốc mắt, cô cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn, thật lâu sau mới nghiêng người hôn má Dương Kiện một cái, mỉm cười dịu dàng nói: "Em đồng ý."
Tuy câu trả lời không ngoài dự đoán của Dương Kiện, nhưng tâm trạng anh vẫn vui vẻ như bay vào đám mây. Anh nâng tay cô đến bờ môi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hôn lên nhẫn một chút, rồi không ngừng hôn mặt Lâm Gia. Mãi đến khi Lâm Gia thúc giục, anh mới nhếch miệng cười, khởi động xe Jeep chạy tới bệnh viện.
Lúc chạy về bệnh viện, bọn Dick còn chưa đến, hai người tranh thủ thời gian tắm rửa một cái, rửa sạch mùi đặc trưng trên người kia đi.
Lâm Gia vừa dọn dẹp đồ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dương Kiện ra mở cửa, thực nhẹ nhàng phất tay chào hỏi với đám người Dick: "Chào, các người đến rồi à, tôi cũng vừa mới tới không lâu."
Ngân Hổ đứng phía sau Dick vốn nhìn thấy trong nháy mắt biểu vẻ Dương Kiện có chút cứng ngắc, nhưng nghe anh nói mình cũng vừa tới không lâu thì vẻ mặt nhất thời dịu đi rất nhiều, hòa hoãn cười cười với Dương Kiện.
Dick cười nâng tay vỗ vỗ bả vai Dương Kiện, ý tứ hàm xúc nói: "Anh vất vả."
Trong mắt Dương Kiện hiện lên một tia xấu hổ, che nắm tay khụ khụ: "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, mọi người cứ tự nhiên." Anh nói một tiếng tiếp đón Ngân Hổ và Tatu sau đó vội vàng rời khỏi.
Dick đi đến trước mặt Lâm Gia, đưa tay vén tóc mai trước trán cô, nửa đùa nói: "Bọn Laka cũng muốn tới đón em, đáng yêu nhiều lắm, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn viện phương khẳng định sẽ có ý kiến nhưng anh lại không đồng ý. Bây giờ chắc chắn bọn họ đang hận anh lắm."
Lâm Gia đánh lồng ngực cứng rắn của Dick một cái, nắm áo anh, kiễng chân hôn lên môi anh.
Tatu trừng lớn đôi mắt, vô cùng hâm mộ nhìn hai người đang nhiệt tình hôn.
Ngân Hổ đen mặt, mày rậm nhăn vào một chỗ, nắm đấm xiết chặt rồi buông ra, miễn cưỡng chờ đến khi hai người tách ra, anh liền chạy đến thật nhanh, dùng sức đẩy Dick ra, vòng tay ôm lấy Lâm Gia hôn một cái thật sâu, sau đó nhìn cô chăm chú, mắt đẹp sáng kinh người: "Gia, em đã hứa rồi, hôm nay chúng ta phải ở bên nhau."
Hai tai Lâm Gia đỏ lên, thầm nghĩ anh có cần phải trực tiếp như vậy không, vừa gặp mặt liền nói chuyện đó, nửa thú thật sự là rất đơn giản.
Cô dở khóc dở cười nhìn Ngân Hổ: "Đương nhiên em nhớ rõ, nhưng bây giờ còn đang ở bệnh viện. Buổi sáng còn có chút chút chuyện phải xử lý, cho nên anh đừng vội."
Ngân Hổ nhất thời mở cờ trong bụng, dõng dạc nói: "Anh biết, phải chờ tới buổi tối mới được. Con người đều là đợi buổi tối mới làm..."
Lâm Gia vội vàng bụm miệng anh, đỏ mặt nói: "Anh biết là tốt rồi, không cần phải nói ra." Thầm nghĩ mình có nhiều bạn đời như vậy, có khi nào mình vì vận động trên giường quá thường xuyên mà kiệt sức chết hay không? Dick vặn vẹo mặt dùng sức nén cười, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Vẻ mặt Tatu cực kỳ hâm mộ nhìn Ngân Hổ, phát hiện Lâm Gia nhìn qua đây, anh lập tức nghênh tiếp ánh mắt cô, đôi mắt đen long lanh như chó con trông mong nhìn cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong mắt tràn đầy say đắm và khát vọng, nhìn thấy Lâm Gia liền mềm lòng. Nhưng bây giờ cô không thể đáp trả, đành phải cho Tatu một cái mỉm cười trấn an.
Danh sách chương