Khi Roddy Elias phái quân đoàn tật phong đến trợ giúp đoàn giặc cướp thì trận chiến cũng đa xong, cuối cùng bọn họ lại còn bị cắn ngược một cái, bị cướp những vũ khí và thức ăn còn lại, bỏ bọn họ lại giữa nơi hoang vu để họ tự sinh tự diệt,
Cùng đường Clermont không thể làm gì khác là ăn mặc thành dân thường ý đồ chạy trốn, nhưng lại bị Corey bắt lại.
Corey đứng lên: “Xin lỗi tướng quân. Tôi không tham gia tra hỏi”. Thôi Ân gật đầu một cái bày tỏ hiểu ý.
Khi Corey đi qua Clermont thì dừng chân nhỏ giọng nói: “kiều an không chết,còn lập được công chuộc tội, thời hạn hắn ta thi hành án cũng không dài lắm. Nhất định phu nhân tân hiểu sẽ nguyện ý nửa đời sau ở cùng với hắn.
Clermont chợt ngẩng đầu lê, cắn răng nghiến lợi nói: “Hiểu Nhi là ủa tôi! Chỉ của một mình tôi!”
Corey lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Không, nhất định anh sẽ mất đi cô ấy, vĩnh viến.”
“Pelle lại đến xem mặt trên trắng nhỏ này. Cậu nói xem cô ấy có thể coi trọng tên mặt trắng nhỏ này hay không!” Người trông cửa trẻ tuổi cúi người xuống dí sát tai vào nghe lén.
“Đừng có dại dột, cô ấy dù có không cọi trọng tên này thì cũng không đến lượt cậu!” Một gã trông coi khác khinh bỉ nhìn hắn: “Thủ lĩnh cũng không để ý cô ấy kết hợp với những người đàn ông khá, ngươi quan tâm vớ vẩn như thế làm gì!”
Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, dọa hai người kia lập tức đứng ngay ngắn. Pelle và an đức một trước một sau bước ra
Pelle lạnh lùng liếc bọn họ một cái làm hai người sợ toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm xuống chân không dám phát ra tiếng động gì.
Pelle hài lòng cong khóe miệng, nhìn An Đức gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.
Khuôn mặt An Đức ửng đỏ, thỉnh thoảng liếc trộm Pelle một cái, bước chân có chút lâng lâng. Mặc dù bên môi còn lưu lại mùi hương thơm mát của Pelle nhưng anh vẫn không thể nào tưởng tượng nổi. Cô ấy vậy mà lại hôn anh?
Cùng đường Clermont không thể làm gì khác là ăn mặc thành dân thường ý đồ chạy trốn, nhưng lại bị Corey bắt lại.
Corey đứng lên: “Xin lỗi tướng quân. Tôi không tham gia tra hỏi”. Thôi Ân gật đầu một cái bày tỏ hiểu ý.
Khi Corey đi qua Clermont thì dừng chân nhỏ giọng nói: “kiều an không chết,còn lập được công chuộc tội, thời hạn hắn ta thi hành án cũng không dài lắm. Nhất định phu nhân tân hiểu sẽ nguyện ý nửa đời sau ở cùng với hắn.
Clermont chợt ngẩng đầu lê, cắn răng nghiến lợi nói: “Hiểu Nhi là ủa tôi! Chỉ của một mình tôi!”
Corey lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Không, nhất định anh sẽ mất đi cô ấy, vĩnh viến.”
“Pelle lại đến xem mặt trên trắng nhỏ này. Cậu nói xem cô ấy có thể coi trọng tên mặt trắng nhỏ này hay không!” Người trông cửa trẻ tuổi cúi người xuống dí sát tai vào nghe lén.
“Đừng có dại dột, cô ấy dù có không cọi trọng tên này thì cũng không đến lượt cậu!” Một gã trông coi khác khinh bỉ nhìn hắn: “Thủ lĩnh cũng không để ý cô ấy kết hợp với những người đàn ông khá, ngươi quan tâm vớ vẩn như thế làm gì!”
Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, dọa hai người kia lập tức đứng ngay ngắn. Pelle và an đức một trước một sau bước ra
Pelle lạnh lùng liếc bọn họ một cái làm hai người sợ toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm xuống chân không dám phát ra tiếng động gì.
Pelle hài lòng cong khóe miệng, nhìn An Đức gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.
Khuôn mặt An Đức ửng đỏ, thỉnh thoảng liếc trộm Pelle một cái, bước chân có chút lâng lâng. Mặc dù bên môi còn lưu lại mùi hương thơm mát của Pelle nhưng anh vẫn không thể nào tưởng tượng nổi. Cô ấy vậy mà lại hôn anh?
Danh sách chương