Lâm Gia cắn môi không dám nhìnCorey, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần.

Con ngươi Corey chợt rụt lại, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cần cổ cô, trong lòng nhảy lên.

Anh cố gắng trấn định cảm xúc, chu đáo nghĩ cho Lâm Gia, quả nhiên anh phát hiện ra môi cô sưng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ, nhất thời hiểu ra.

Corey âm trầm nhìn Lannok: “Cậu làm?”

Lannok không cợt nhả nữa, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Corey: “Đúng vậy, nhưng tôi không hề ép buộc cô ấy, là Tiểu Gia tự nguyện cùng tôi kết hợp.”

Nhất thời mọi người đều hiểu Lâm Gia và Lannok đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Đường Kiện vốn rất thấp thỏm, dự cảm xấu đã được chứng thật, vừa buồn vừa tức giận, tâm tình rất phức tạp. Anh nhìn Lâm Gia một cái, giật giật môi, nhưng vẫn nhẫn nại không hề nói gì.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Hoffman rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù anh có hảo cảm với Lâm Gia nhưng cũng không quá cứng nhắc. Anh quan niệm đàn ông và phụ nữ trưởng thành rồi thì những chuyện như thế cũng là bình thường, vì duy trì nòi giống, phụ nữ dù không có tình cảm cũng có thể chỉ định người kết hợp đó là chuyện rất bình thường, huống chi người nào tinh ý một chút cũng phát hiện ra được Lâm Gia thíchLannok. Ngược lại anh thấy hành động thủ thân của Lâm Gia trước kia mới là kì quái.

Hoffman liếc nhìn xung quanh, nhạy bén phát hiện mọi người đều tỏa ra khí lạnh, vội vàng cầm lấy hòm thuốc trên bàn: “Tôi đi xem những người bị thương, mọi người cứ nói chuyện đi.” Nói xong thì nhanh chóng chạy lên tầng. Nơi đây quá nguy hiểm, tốt nhất là anh nên đi ra chỗ khác.

Tatu hâm mộ nhìn Lannok, anh chỉ là một chú chó thật thà, có thể cùng Lâm Gia giao phối là chuyện hạnh phúc nhất đời Lannok thật sự là may mắn, không biết khi nào anh mới được như vậy đây? Tatu đi đến bên cạnh Lâm Gia, nắm tay cô lên áp vào mặt, cọ nhẹ bàn tay cô, đôi mắt trong veo nhìn cô, không hề che giấu khát vọng. Dick cũng cười ôn hòa với cô.

Mấy con thú có biểu hiện thành “lấy lòng người” không khác gì biểu hiện của mấy người đàn ông háo sắc, trong không khí tràn ngập vị chua, mặt Lannok dày không kém tường thành là bao cũng cảm thấy có áp lực, đột nhiên nghĩ may là bình dấm chua Ngân Hổ không ở đây, nếu không chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Gia khẩn trương nhìn bọn họ, thầm nghĩ nếu như sau này mà như vậy cô phải suy nghĩ xem có nên tiếp nhận nhiều đàn ông như vậy hay không?

Một lát sau, Corey kéo Lâm Gia vào trong ngực, hôn lên hai má cô, dịu dàng nói: “Chúc mừng em, Tiểu Gia.” Thấy Lâm Gia không hiểu nhìn mình, anh mỉm cười giải thích: “Ở đây có tập tục, người phụ nữ lần đầu tiên tiếp nhận kết hợp với đàn ông phải được những người yêu thương mình chúc phúc.”

Ánh mắt Dick sáng lên, vội vàng kéo Lâm Gia qua, bắt chước Corey dùng sức hôn một cái lên mặt cô: “Gia, chúc mừng em. Hi vọng lần sau đối tượng giao phối của em sẽ là anh.”

Khóe miệng Dương Kiện giật giật, hàm ý liếc Dick, thầm nghĩ quả nhiênDick không hổ là thủ lĩnh của nhóm thú, phản ứng rất nhanh nhẹn, sau khi chúc phúc Lâm Gia cũng không quên đặt vấn đề.

Tatu thấy thế, nôn nóng muốn xông lên hôn Lâm Gia, nên xác định thân phận là người yêu cô rất quan trọng.

Lannok lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù anh đã chuẩn bị xong sẽ phải chiến đấu với đám đàn ông này nhưng rốt cuộc vẫn không muốn phải ăn đòn, cũng may Corey thấu tình đạt lý, không vì ghen tuông mà đánh mất lý trí, quên mất quy tắc của người thủ vệ.

Dương Kiện đứng im tại chỗ, im lặng nhìn chăm chú vào nhóm nửa thú đang quây quanh Lâm Gia.

Buổi tối mọi người tụ tập ở một chỗ cùng ăn cơm, không khí rất quái lạ. Vì sợ bị đám đàn ông bao vây lại tấn công nên sau khi lấy xong thức ănLannok liền chạy đến bên cạnh Tatu - thì người thật thà nhất trong nhóm đó.

Sắc mặt Dương Kiệm âm trầm, ăn qua loa xong rời đi, Lâm Gia thấy anh đứng dậy đi ra cửa, liền tranh thủ gắp thức ăn của mình thả vào phần củaDick: “Em ăn no rồi, còn thừa lại cho anh.” Nói xong cũng đuổi theo Dương Kiện đi ra cửa.

Dick nhìn vào bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn phần thức ăn của mình, rồi lặng lẽ gắp khối thịt bò bỏ vào trong miệng.

“Dương Kiện! Đợi đã…!” Lâm Gia đuổi theo Dương Kiện, nhưng người ta chân dài nên đi nhanh, cô không đuổi kịp nên không thể làm gì khác hơn là lên tiếng gọi anh.

Dương Kiện dừng bước, đợi cô đến gần rồi từ từ xoay người lại, ánh đèn mờ ảo từ trong phòng chiếu ra bao phủ lên người anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện