Vì bắt được nội gian đang ẩn náu trong thủ phủ, tối hôm qua Dương Kiện và thượng tướng Rick đã bàn bạc, nghĩ ra biện pháp này. Thượng tướng Rick đã tìm những người thân tín của ông đến phủ phán quan âm thầm bố trí mọi chuyện. Buổi sáng, Dương Kiện giả vờ theo quân đội rời đi, thật ra sau khi xuất phát không lâu anh đã đem theo Kim Hổ Laka và anh em nhà báo săn lặng lẽ đi về thủ phủ. Theo kế hoạch anh em nhà báo săn sẽ đi trước bảo vệ thượng tướng Rick, anh và Laka sẽ đến phủ phán quan, cuối cùng kịp thời cứu được Kiều An còn bắt được người ám sát. Cứ tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể tìm hiểu được nguồn gốc người đứng sau giật dây, ai ngờ đâu đầu mối đầu tiên lại bị cắt đứt.
Đang lúc Dương Kiện không biết xoay xở ra sao, Laka chỉ vào thi thể nói với anh: "Trên người hắn... Có mùi rất kỳ quái, là vừa được lưu lại. Giống như là.... zombie, nhưng lại có chút không giống, rất quái vật... cường đại."
Dương Kiện cả kinh vội hỏi: "Anh có thể men theo mùi tìm đươc người không?"
Trụ sở Laurence, từ cửa chính đến thư phòng trên mặt đất máu chảy thành sông, xác chết của cảnh vệ lê lết ven đường, mỗi người đều có một kiểu chết dị thường kinh khủng.
Laurence cả người vấy đầy máu tươi núp trong góc thư phòng, tay cầm súng run lên. Lưng ông chống đỡ trên vách tường lạnh băng, vẫn còn không tự chủ được cố sức lùi lại về phía sau.
Hơi thở của Laurence dập, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa thư phòng, hai hàm răng run lên: "Tại sao? Tại sao..."
Dưới ánh đèn màu lam mờ mờ, khắp người người đàn ông đó đều là máu tươi, dường như là tu la đến từ địa ngục, ánh mắt màu xanh dương mơ hồ lóe lên màu quỷ dị.
"Tại sao! Thư Vân! Tại sao lại muốn giết tôi!" Laurence dốc hết sức hét lên, điên cuồng nổ súng về phía Thư Vân. Bóng đen chớp động tiếng súng im bặt, Laurence vẫn duy trì tư thế tay giơ súng, chẳng qua là trong tay đã không còn súng.
Thư Vân liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, âm trầm cười cười, lộ ra hàm răng nhọn trắng hết: "Tại sao à? Bởi vì phải có một thượng tướng của Liên Bang phải chết. Vốn dĩ ta định ám sát thượng tướng Rick, đáng tiếc là không thành công. Vốn định tranh thủ trừ khử thêm Kiều An nữa ai ngờ vẫn bị thất bại, bởi vì tên kia đã cho nhóm nửa thú trở lại. Bọn họ rất nhanh sẽ tra ra nội gián nằm vùng trong thủ phủ, ta không có bản lĩnh, cũng không còn thời gian cũng không còn cách nào khác là phải giết ngươi cho đủ số lượng, dù sao ngươi cũng là nhân vật lãnh đạo nòng cốt trong hợp chủng quốc."
Laurence kinh hãi trợn to đôi mắt, tức giận nói:"Ngươi là người của Roddy Elias?" Ông ta tuy có ham muốn cá nhân rất mạnh hơn nữa lại là đối thủ của thượng tướng Rick, nhưng ông cũng không phản bội Liên Bang, trước đây không biết Thư Vân là nội gián của bọn cướp, ngược lại vẫn cho Thư Vân là tâm phúc trung thành với mình.
"Sai lầm rồi, tôi không phải loài người. Ông đoán sai rồi?" Thư Vân giơ súng lên trán Laurence.
Hai mắt Laurence đầy máu, cắn răng căm hận mắng: "Cái đồ quái vật! Nhất định ngươi không được chết tử tế!"
Nụ cười trên mặt Thư Vân càng sâu hơn, sâu xa nói: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã giúp ta không ít, cho nên tôi sẽ cho ông chết có chút thể diện, cùng phương thức chết với loài người." Tiếng súng vang lên, đầu Laurence phun ra máu, thân thể mập mạp trượt theo vách tường ngã trên đất.
Thư Vân vất súng đứng lên, trên mặt hiện ra tia khổ sở, ngay sau đó bên má trái rơi xuống một khối da thịt thối rữa. Hắn sờ sờ mặt rủa thầm một tiếng xoay người rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng thú rống rung trời, một bóng đen phá cửa mà vào, nhanh như chớp nhào lên hắn.
Đang lúc Dương Kiện không biết xoay xở ra sao, Laka chỉ vào thi thể nói với anh: "Trên người hắn... Có mùi rất kỳ quái, là vừa được lưu lại. Giống như là.... zombie, nhưng lại có chút không giống, rất quái vật... cường đại."
Dương Kiện cả kinh vội hỏi: "Anh có thể men theo mùi tìm đươc người không?"
Trụ sở Laurence, từ cửa chính đến thư phòng trên mặt đất máu chảy thành sông, xác chết của cảnh vệ lê lết ven đường, mỗi người đều có một kiểu chết dị thường kinh khủng.
Laurence cả người vấy đầy máu tươi núp trong góc thư phòng, tay cầm súng run lên. Lưng ông chống đỡ trên vách tường lạnh băng, vẫn còn không tự chủ được cố sức lùi lại về phía sau.
Hơi thở của Laurence dập, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa thư phòng, hai hàm răng run lên: "Tại sao? Tại sao..."
Dưới ánh đèn màu lam mờ mờ, khắp người người đàn ông đó đều là máu tươi, dường như là tu la đến từ địa ngục, ánh mắt màu xanh dương mơ hồ lóe lên màu quỷ dị.
"Tại sao! Thư Vân! Tại sao lại muốn giết tôi!" Laurence dốc hết sức hét lên, điên cuồng nổ súng về phía Thư Vân. Bóng đen chớp động tiếng súng im bặt, Laurence vẫn duy trì tư thế tay giơ súng, chẳng qua là trong tay đã không còn súng.
Thư Vân liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, âm trầm cười cười, lộ ra hàm răng nhọn trắng hết: "Tại sao à? Bởi vì phải có một thượng tướng của Liên Bang phải chết. Vốn dĩ ta định ám sát thượng tướng Rick, đáng tiếc là không thành công. Vốn định tranh thủ trừ khử thêm Kiều An nữa ai ngờ vẫn bị thất bại, bởi vì tên kia đã cho nhóm nửa thú trở lại. Bọn họ rất nhanh sẽ tra ra nội gián nằm vùng trong thủ phủ, ta không có bản lĩnh, cũng không còn thời gian cũng không còn cách nào khác là phải giết ngươi cho đủ số lượng, dù sao ngươi cũng là nhân vật lãnh đạo nòng cốt trong hợp chủng quốc."
Laurence kinh hãi trợn to đôi mắt, tức giận nói:"Ngươi là người của Roddy Elias?" Ông ta tuy có ham muốn cá nhân rất mạnh hơn nữa lại là đối thủ của thượng tướng Rick, nhưng ông cũng không phản bội Liên Bang, trước đây không biết Thư Vân là nội gián của bọn cướp, ngược lại vẫn cho Thư Vân là tâm phúc trung thành với mình.
"Sai lầm rồi, tôi không phải loài người. Ông đoán sai rồi?" Thư Vân giơ súng lên trán Laurence.
Hai mắt Laurence đầy máu, cắn răng căm hận mắng: "Cái đồ quái vật! Nhất định ngươi không được chết tử tế!"
Nụ cười trên mặt Thư Vân càng sâu hơn, sâu xa nói: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã giúp ta không ít, cho nên tôi sẽ cho ông chết có chút thể diện, cùng phương thức chết với loài người." Tiếng súng vang lên, đầu Laurence phun ra máu, thân thể mập mạp trượt theo vách tường ngã trên đất.
Thư Vân vất súng đứng lên, trên mặt hiện ra tia khổ sở, ngay sau đó bên má trái rơi xuống một khối da thịt thối rữa. Hắn sờ sờ mặt rủa thầm một tiếng xoay người rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng thú rống rung trời, một bóng đen phá cửa mà vào, nhanh như chớp nhào lên hắn.
Danh sách chương