Sau khi Hoffman bị mang đi không lâu, sĩ quan phụ tá của thượng tướng Rick liền lập tức thông báo cho Dương Kiện.

Bởi vì lo lắng cho Dương Kiện, buổi tối Lâm Gia không ngủ được, trời còn chưa sáng liền tỉnh lại. Lúc bộ đàm vang lên tiếng Dương Kiện thì cũng là lúc cô đang ở nhà bếp hầm canh thịt bò làm bữa sáng cho bọn Ngân Hổ, một bên còn hấp bánh bao thịt.

“Không phải là Hoffman đã xảy ra chuyện chứ?” Lâm Gia buông đồ ra, từ trong nhà bếp đi ra, trên mặt khó nén vẻ lo lắng.

Dương Kiện đóng lại bộ đàm nhìn thoáng qua Lâm Gia, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: “Chuyện Hoffman thay em giấu diếm đã bị người tố giác, vừa bị toàn án quân sự cho người mang đi. Anh lập tức đi thăm dò tình hình một chút, em đừng quá lo lắng.”

Lâm Gia thấy anh định đi ra cửa, vội nói: “Anh chờ một chút.” Cô chạy vào nhà bếp, lấy vài cái bánh bao trong lồng hấp để vào túi giấy đưa cho Dương Kiện: “Bữa sáng, đừng quên ăn.”

Bởi vì trường kỳ công tác dã ngoại mà quên ăn thiếu ngủ là chuyện thường. Hơn nữa thể lực tiêu hao lớn, thời gian ba bữa không cố định cho nên dạ dày Dương Kiện có chút không tốt. Lâm Gia là bạn tốt kiêm hợp tác nhiều năm với anh cho nên sớm dưỡng thành thói quen chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh cũng đúng lúc nhắc nhở anh dùng cơm.

Dương Kiện sờ túi giấy nóng hổi, ngửi mùi bánh bao thịt, trong lòng ngọt như mật, nói thầm: “Anh thật sự ước gì trong lòng em chỉ có một mình anh…”

Lâm Gia không có nghe rõ, ngạc nhiên hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”

“A, không có gì.” Mặt Dương Kiện đỏ lên, cuống quýt che dấu. Anh giơ túi giấy trong tay lên, cười nói: “Cảm ơn!”

Đi đến cửa, Dương Kiện xoay người lại nói: “Đúng rồi, có thể tạm thời anh không thể đến gặp em. Vừa rồi anh đã thông báo cho Healy tới đón, cũng bảo cậu ta đến sở phán quan đưa Timo đến. Thượng tướng Rick nói một khi chuyện của em có thể chất tinh lọc sáng tỏ, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho tính mạng của em, cho nên ngài ấy phái một chi đội đặc chủng bảo vệ em. Vì vấn đề an toàn, tốt nhất em đừng ra ngoài. Nếu theo dõi tình hình thì có thể gọi Healy giúp em thám thính.”

Lâm Gia gật gật đầu: “Được, em đã biết.”

Dương Kiện đi rồi, Lâm Gia không có tâm trạng nấu cơm. Một mình ngồi ở sofa trầm tư. Nếu Hoffman biết thể chất đặc biệt của cô, vậy người có quan hệ với Hoffman còn có y thuật tinh thông là Lannok nhất định cũng biết, không biết tòa án quân sự tối cao có thể thông báo bắt Lannok hay không. Hai người này đều xúc phạm quân pháp, theo quy định là phải bị xử phạt cực hình. Hoffman mang trong mình chức vị quan trọng, lại được thượng tướng Rick cực kỳ tín nhiệm, hơn nữa còn có cha anh là quan lớn làm chỗ dựa, cho dù tòa án tối cao phán anh có tội thì hơn phân nửa khả năng là còn có thể bảo trụ tính mạng, nhưng Lannok thì không chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Cô từng nghe Dương Kiện nói, Lannok không có gia thế hiển hách, cha ruột tuy rằng là tướng quân có tiếng tăm nhưng nhiều năm trước đã chết trận, thuộc hạ cũ phần lớn đã phân tán ra các châu, trong vùng trung tâm thủ đô cũng không có người có thể giúp đỡ anh. Lannok là hoàn toàn dựa vào tài năng và cố gắng của bản thân mới đi đến hôm nay.

Lúc đầu anh phát hiện ở sở phán quan của thủ đô cũng không tệ, mắt thấy sẽ thăng chức thành phán quan cấp cao, ai ngờ phái bảo thủ của bộ chỉ huy tối cao dưới khuyến khích của tướng quân Laurence liền quyết định triển khai nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống, đối tượng thực nghiệm cư nhiên còn bao gồm tù binh và phạm nhân. Bởi vì Lannok vì muốn đuổi theo lý tưởng của mình mà dù dáng dù tối cản trở cũng cố gắng nghiên cứu sinh hóa của cơ thể sống, rốt cuộc đắc tội Laurence cầm đầu phái bảo thủ. Lannok bị phái bảo thủ xa lánh chèn ép, vô vọng thăng chức, công tác cũng lâm vào đình trệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện