Dương Kiện nhìn bọn họ, trên mặt mặc dù còn đang cười, nhưng trong mắt lại lặng yên xẹt qua một tia ảm đạm. Bàn tay đặt trong túi quần của anh bất giác nắm chặt, lòng khó chịu tựa như bị lửa đốt.
Dương Kiện xuyên qua đã hơn nửa năm, đến nay vẫn như cũ, không có cách gì hoàn toàn thích ứng chế độ phối ngẫu nơi này. Lúc anh vừa gia nhập quân đội Liên Bang, cấp trên thấy anh là sĩ quan do Thượng tướng Rick tự mình đề bạt, vì muốn lấy lòng anh mà từng sắp xếp cho anh một cô gái trẻ đã có được sáu bạn đời làm phối ngẫu. Lúc ấy anh không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Có hai lý do, một là anh không có cách nào chấp nhận cùng với tên đàn ông khác đồng thời có được một cô gái; mặt khác là từ đầu tới cuối trong lòng anh đều chỉ có một mình Lâm Gia.
Dương Kiện không phải loại đàn ông có thể chia sẽ tình yêu với người khác, anh rất một lòng, chỉ là đối với tình cảm còn có chút trì độn, không giỏi biểu đạt. Anh thích Lâm Gia, nhưng mãi đến sau nhiều năm hai người quen biết anh mới phát hiện tâm ý của mình. Mà khi đó, tình yêu dành cho Lâm Gia đã trở thành một loại thói quen của anh.
Quan tâm chăm sóc cô là thói quen, bất luận cô chạy đi đâu, làm gì anh đều yên lặng đi theo cũng là thói quen. Dần dần, anh cảm thấy tâm ý của mình có nói ra hay không hình như cũng không quan trọng, dù sao trong lòng anh cũng không thể cất chứa người phụ nữ khác, hơn nữa anh cho rằng chỉ cần có thể ở cạnh bên Lâm Gia thì sớm hay muộn cô cũng sẽ nhận lời mình.
Lúc đầu Dương Kiện cho rằng Lâm Gia và anh đều là người xuyên qua, chế độ hôn nhân một vợ một chồng của thế kỉ 21 đã ảnh hưởng khắc sâu vào tư tưởng, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận loại chế độ giống như công thê này. Nhưng sau khi nghe được tin tức thì anh không thể không đối mặt sự thật, Lâm Gia đã chấp nhận quy tắc của thế giới này. Mà anh cũng dần dần nhận tức được mình kiên trì có chút buồn cười.
Thế giới này tỉ lệ nam nữ chênh lệch quá mức, cho dù Lâm Gia có không muốn đi nữa thì cô vẫn bị cưỡng chế đưa cho nhiều tên đàn ông, cùng với tiếp nhận đàn ông không quen biết thì anh tình nguyện để Lâm Gia chủ động lựa chọn đàn ông cô thích làm bạn đời, cho dù đối phương có là nửa người nửa thú.
Nhưng nghe là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, nhìn cô và đàn ông khác thân thiết, trong lòng Dương Kiện vẫn rất không thể chịu được.
Rốt cuộc Dick vẫn là thủ lĩnh thú, ít nhiều cũng đoán được ý tứ Rick: “Tôi biết ngài là thủ lĩnh của con người. Không phải là ngài muốn chúng tôi đi đối phó với đám mãnh thú kia chứ?”
Lâm Gia thầm nghĩ, Dick quả nhiên đủ trực tiếp, bất quá nhóm thú đơn thuần liền là như thế này, có chuyện thì nói, không quanh co lòng vòng.
Rick cũng không cảm thấy Dick đường đột, vẫn mỉm cười nói: “Không sai. Chuyện liên quan đến sinh tồn của con người, Liên Bang cần các người giúp.”
Dick nghĩ nghĩ, thành thực nói: “Chúng tôi có từng chiến đấu với Kim Điêu, nói thật, sức lực mãnh thú cường đại hơn chúng tôi rất nhiều.” Ngân Hổ nghe xong có chút không phục, tuy rằng đêm đó anh bị Kim Điêu đánh cho thật sự thảm, nhưng lúc đó anh vẫn đang ở hình người, không có khả năng chiến đấu.
Ngân Hổ không phục, ưỡn ngực nói: “Bây giờ Hổ so với trước kia mạnh hơn nhiều, nhất định có thể đánh bại đám quái vật kia! Dick sợ hãi đừng kéo theo ta!” Sắc mặt Dick trầm xuống, nhìn chằm chằm Ngân Hổ, ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng.
Ngân Hổ vốn muốn không yếu thế trừng trở về, lỗ tai liền bị Lâm Gia nhéo thật mạnh, đau đến anh đã quên mất hung ác, ngao ngao cúi đầu chớp chớp mắt xanh nhìn về phía Lâm Gia: “Gia…”
“Ngân Hổ, Dick nói đúng, lực công kích của đám mãnh thú kia rất cường đại, bây giờ anh còn chưa phải là đối thủ của bọn chúng.” Đối mặt nỗ lực của Ngân Hổ, Lâm Gia một chút cũng không mềm lòng, ngược lại càng tăng lực tay.
Cô lo lắng nhất chính là nhóm nửa thú không đoàn kết. Ngân Hổ cái gì cũng tốt, chỉ là thích tranh cường háo thắng. Nếu bình thường thì không có gì, hơn nữa dùng quan điểm con người mà nhìn thì Ngân Hổ có lòng tranh đấu làm thủ lĩnh thú, là biểu hiện ‘Cố gắng tiến tới’. Nhưng trước mắt đã là giai đoạn cực kì quan trọng, anh rõ ràng năng lực không bằng Dick, nhưng lại còn nhớ thương muốn tranh đấu với Dick làm thủ lĩnh thú như vậy thì không được, sẽ nháo ra nội chiến.
Dương Kiện xuyên qua đã hơn nửa năm, đến nay vẫn như cũ, không có cách gì hoàn toàn thích ứng chế độ phối ngẫu nơi này. Lúc anh vừa gia nhập quân đội Liên Bang, cấp trên thấy anh là sĩ quan do Thượng tướng Rick tự mình đề bạt, vì muốn lấy lòng anh mà từng sắp xếp cho anh một cô gái trẻ đã có được sáu bạn đời làm phối ngẫu. Lúc ấy anh không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Có hai lý do, một là anh không có cách nào chấp nhận cùng với tên đàn ông khác đồng thời có được một cô gái; mặt khác là từ đầu tới cuối trong lòng anh đều chỉ có một mình Lâm Gia.
Dương Kiện không phải loại đàn ông có thể chia sẽ tình yêu với người khác, anh rất một lòng, chỉ là đối với tình cảm còn có chút trì độn, không giỏi biểu đạt. Anh thích Lâm Gia, nhưng mãi đến sau nhiều năm hai người quen biết anh mới phát hiện tâm ý của mình. Mà khi đó, tình yêu dành cho Lâm Gia đã trở thành một loại thói quen của anh.
Quan tâm chăm sóc cô là thói quen, bất luận cô chạy đi đâu, làm gì anh đều yên lặng đi theo cũng là thói quen. Dần dần, anh cảm thấy tâm ý của mình có nói ra hay không hình như cũng không quan trọng, dù sao trong lòng anh cũng không thể cất chứa người phụ nữ khác, hơn nữa anh cho rằng chỉ cần có thể ở cạnh bên Lâm Gia thì sớm hay muộn cô cũng sẽ nhận lời mình.
Lúc đầu Dương Kiện cho rằng Lâm Gia và anh đều là người xuyên qua, chế độ hôn nhân một vợ một chồng của thế kỉ 21 đã ảnh hưởng khắc sâu vào tư tưởng, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận loại chế độ giống như công thê này. Nhưng sau khi nghe được tin tức thì anh không thể không đối mặt sự thật, Lâm Gia đã chấp nhận quy tắc của thế giới này. Mà anh cũng dần dần nhận tức được mình kiên trì có chút buồn cười.
Thế giới này tỉ lệ nam nữ chênh lệch quá mức, cho dù Lâm Gia có không muốn đi nữa thì cô vẫn bị cưỡng chế đưa cho nhiều tên đàn ông, cùng với tiếp nhận đàn ông không quen biết thì anh tình nguyện để Lâm Gia chủ động lựa chọn đàn ông cô thích làm bạn đời, cho dù đối phương có là nửa người nửa thú.
Nhưng nghe là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, nhìn cô và đàn ông khác thân thiết, trong lòng Dương Kiện vẫn rất không thể chịu được.
Rốt cuộc Dick vẫn là thủ lĩnh thú, ít nhiều cũng đoán được ý tứ Rick: “Tôi biết ngài là thủ lĩnh của con người. Không phải là ngài muốn chúng tôi đi đối phó với đám mãnh thú kia chứ?”
Lâm Gia thầm nghĩ, Dick quả nhiên đủ trực tiếp, bất quá nhóm thú đơn thuần liền là như thế này, có chuyện thì nói, không quanh co lòng vòng.
Rick cũng không cảm thấy Dick đường đột, vẫn mỉm cười nói: “Không sai. Chuyện liên quan đến sinh tồn của con người, Liên Bang cần các người giúp.”
Dick nghĩ nghĩ, thành thực nói: “Chúng tôi có từng chiến đấu với Kim Điêu, nói thật, sức lực mãnh thú cường đại hơn chúng tôi rất nhiều.” Ngân Hổ nghe xong có chút không phục, tuy rằng đêm đó anh bị Kim Điêu đánh cho thật sự thảm, nhưng lúc đó anh vẫn đang ở hình người, không có khả năng chiến đấu.
Ngân Hổ không phục, ưỡn ngực nói: “Bây giờ Hổ so với trước kia mạnh hơn nhiều, nhất định có thể đánh bại đám quái vật kia! Dick sợ hãi đừng kéo theo ta!” Sắc mặt Dick trầm xuống, nhìn chằm chằm Ngân Hổ, ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng.
Ngân Hổ vốn muốn không yếu thế trừng trở về, lỗ tai liền bị Lâm Gia nhéo thật mạnh, đau đến anh đã quên mất hung ác, ngao ngao cúi đầu chớp chớp mắt xanh nhìn về phía Lâm Gia: “Gia…”
“Ngân Hổ, Dick nói đúng, lực công kích của đám mãnh thú kia rất cường đại, bây giờ anh còn chưa phải là đối thủ của bọn chúng.” Đối mặt nỗ lực của Ngân Hổ, Lâm Gia một chút cũng không mềm lòng, ngược lại càng tăng lực tay.
Cô lo lắng nhất chính là nhóm nửa thú không đoàn kết. Ngân Hổ cái gì cũng tốt, chỉ là thích tranh cường háo thắng. Nếu bình thường thì không có gì, hơn nữa dùng quan điểm con người mà nhìn thì Ngân Hổ có lòng tranh đấu làm thủ lĩnh thú, là biểu hiện ‘Cố gắng tiến tới’. Nhưng trước mắt đã là giai đoạn cực kì quan trọng, anh rõ ràng năng lực không bằng Dick, nhưng lại còn nhớ thương muốn tranh đấu với Dick làm thủ lĩnh thú như vậy thì không được, sẽ nháo ra nội chiến.
Danh sách chương