Xe Jeep theo sát phía sau xe thiết giáp chạy vào trong thông đạo, Lâm Gia tò mò nhìn ra ngoài một chút, thông đạo có hình thang, độ cao cùng độ rộng đủ để chứa một nhóm nhỏ hành khách đi qua, vách tường và trần nhà được tạo thành bởi từng khối đá trắng hình vuông to lớn xếp chồng lên nhau.
Mỗi khi cửa lớn mở ra, ánh sáng mặt trời lọt vào làm mỗi viên đá phát ra quang mang màu xanh lục nhu hòa, có tác dụng giúp quân đội chiếu sáng.
Trên trần thông đạo có một loạt khe hở hình lưới carô có tác dụng như lỗ thông gió để dưỡng khí, không khí cuồn cuộn không ngừng vận chuyển ra vào, vừa để thông đạo được thông thoáng vừa để bổ sung không khí cho đoàn người.
Đoàn xe càng đi sâu vào trong thì không gian càng thêm rộng lớn, 5 phút sau xe Jeep ra khỏi thông đạo, phía trước càng thêm trống trải, trong nháy mắt đoàn xe binh đoàn bọc thép đã chạy đến trước sân bay quân dụng của khu căn cứ quân sự B10.
Đây mới thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh! Ở trong lòng Lâm Gia không ngừng âm thầm khen ngợi, mặc dù Địa Cầu ở thời đại này bị virus zombie hoành hành, nhưng may mắn vẫn còn tồn tại những con người biết vận dụng sự thông minh của mình tạo ra môi trường sinh sống mới, thật làm cô bội phục vạn phần.
Hai bên sân bay đứng sừng sững mười cái cột đèn chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời, phía sau sân bay đỗ hơn trăm chiếc máy bay chiến đấu đang chỉnh tề nằm trong trạm ngừng trú, trên tầng 2 của sân bay còn xây dựng một cái sân bay mini hình đĩa khác, ở đó ngừng bốn chiếc máy bay trực thăng được vũ trang đầy đủ.
Máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng đều được trụ sở giấu ở một nơi riêng biệt dưới lòng đất mà cách thức mở cửa thông đạo thì chỉ có phi cơ mới có thể biết.
Đội quân binh đoàn bọc thép đi vòng qua sân bay, tiến vào quảng trường rộng lớn thuộc doanh địa của bọn họ. Đoàn xe vừa dừng lại, người lính bộ đội hậu cần liền đi lên đón.
Lâm Gia phát hiện trong đoàn quân nhân chào đón có bốn năm người đàn ông mặc quân phục không giống với quân nhân khác, mọi người đều mặc quân phục màu đen viền vàng, mà bọn họ lại là màu trắng viền xanh (xanh lam), trong đó có một người trên quân hàm còn khảm hai viên bảo thạch màu lam hình vương miện, quân nhân mặc quân phục trắng đó đi thẳng về phía xe Jeep của Corey.
Corey và Cain nhìn thấy tên quân nhân kia có hai viên đá hình vương miện cài trên vai, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được từ trong mắt nhau nổi lên tia nghi hoặc.
Mày kiếm đen rậm của Corey nhăn càng sâu, anh nhìn Lâm Gia, giật giật môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhưng Cain lại không nhịn được, thốt ra: "Tại sao người tới đón Lâm Gia lại là quan chấp pháp của thủ đô? Bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn đem các cô gái may mắn được giải cứu ở trong khu cướp đi hết sao?!"
Lâm Gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cain, tuy rằng cô còn chưa biết toàn bộ pháp luật của thế giới này, nhưng hiển nhiên trong lời nói của Cain đã cho thấy sự tình bây giờ không giống với trình tự bình thường mà tiến hành.
Corey bất mãn liếc Cain một cái: "Cain, đừng quên cậu là quân nhân, thủ đô phái tới quan chấp pháp đều là do bộ chỉ huy tối cao sắp xếp, chúng ta không được nghi ngờ."
Cain ngậm miệng, phẫn nộ theo Corey xuống xe.
Corey và tên quân nhân đứng đầu kia nói chuyện với nhau vài câu, trong lúc đó anh không ngừng quay đầu nhìn về phía Lâm Gia, biểu tình rất là phức tạp, cuối cùng hình như hắn thở dài một hơi, đi đến mở cửa xe, ý bảo Lâm Gia bước xuống.
Lâm Gia kiềm chế cảm giác không yên, hít sâu một hơi sau, bình tĩnh xuống xe.
Đến khi Lâm Gia chui ra khỏi xe đứng trước mặt mọi người, cô nghe đám quân nhân hít khí lạnh, thấy được kinh diễm trong mắt bọn họ và kích động khó nén trên mặt.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng bắn đến, Lâm Gia khẩn trương nắm chặc cánh tay, tâm lý có phần khiếp đảm, cô không ngừng tự an ủi chính mình, cố gắng không cho mình lộ ra vẻ sợ hãi.
Corey nhẹ nhàng mở cánh tay đang bấu chặc của Lâm Gia ra, cảm giác tay cô lạnh như băng khẽ run, nhất thời cảm thấy thương tiếc không thôi. Nhưng hiện tại anh hoàn toàn bất lực, thân là quân nhân đứng đầu, chức trách của anh chính là phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp, cho dù trong lòng anh luyến tiếc Lâm Gia đến mấy thì cũng chỉ có thể bó tay chịu đựng.
Cũng may, tuy rằng thời gian kiểm tra có lâu hơn thời gian quy định bình thường, nhưng thủ đô đã hứa sau khi đợt kiểm tra kết thúc sẽ cho Lâm Gia trở về binh đoàn bọc thép 8.
Một sĩ quan mặc quân phục trắng đi đến trước mặt Lâm Gia, cặp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc hành quân lễ với cô một cái, lễ độ nói: " Quý cô tôn kính, tôi là quan chấp pháp của thủ đô Liên Bang - thượng tá Hoffman. Dựa theo quy định từ trước đến nay, ngài hẳn là ở lại khu B10 tham gia kiểm tra. Nhưng mười ngày trước thủ đô Liên Bang có điều chỉnh khẩn cấp, sau này khi cứu được phụ nữ thì phải đưa đến viện nghiên cứu sinh vật tiến hành kiểm tra một tháng, hiện tại tôi- quan chấp pháp cấp cao của Federal State sẽ tiến hành đánh giá tình huống của ngài. Sau khi đánh giá được thông qua, ngài sẽ tạm trú ở Federal State một thời gian rồi trở về khu an toàn B10 và thoải mái sống ở đó. Ngài có dị nghị gì với quyết định này không?"
Thanh âm của anh ta rất ôn hòa nhã nhặn nghe không ra ưu tư, lúc này anh ta chỉ là đang thuật lại quyết định, chứ không phải thật sự muốn trưng cầu ý kiến của Lâm Gia, chỉ vì địa vị của phụ nữ ở thế giới này đặc biệt, theo lễ tiết anh ta mới hỏi cô một tiếng.
Người đàn ông này không to lớn như những quân nhân khác, dáng người vô cùng thon dài, da dẻ hơi tái nhợt như người bệnh, mái tóc màu đỏ hiếm thấy, dung mạo thanh tú cử chỉ tao nhã, cả người thoạt nhìn giống như rất dễ gần thân cận, nhưng đôi mắt màu phỉ thúy lại lộ ra hàn ý như cự người ngàn dặm.
Lâm Gia bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta đánh giá, cả người không được tự nhiên, cô kiên trì nhìn anh ta, cũng học cách nói lễ độ mà xa cách của anh ta trả lời: "Không có, tôi nguyện ý nghe theo an bài."
Hoffman thấy vẻ mặt trấn định của cô, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, anh phất phất tay, hai gã quân nhân quân phục trắng đi đến trước mặt Lâm Gia, mở còng tay ra cho cô, khoát một chiếc áo chống khuẩn trong suốt nhẹ nhàng đủ để bao trọn toàn thân cô.
Cain đứng ở một bên, ánh mắt lập lòe bất định, anh si ngốc nhìn Lâm Gia, trong mắt tràn đầy không nỡ cùng quyến luyến, không khỏi nhấc chân đi về phía Lâm Gia, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì đã bị Corey túm cánh tay kéo trở về.
Cain tức giận đến nhướng mày trừng mắt đang muốn phát cáu, nhưng lời nói đến khóe miệng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Corey uy hiếp phải nuốt trở lại.
Anh phẫn hận hất tay Corey ra, quay lưng không hề nhìn Lâm Gia, chỉ là ngực anh kịch liệt phập phồng, nắm đấm nắm chặt kêu răng rắc, tất cả biểu tình trên mặt đều là không cam lòng và phẫn nộ.
Lâm Gia không có làm hành động phản kháng gì, cô được đoàn quân nhân mặc quân phục trắng đưa đến trước hàng máy bay trực thăng màu trắng kim loại bên cạnh, thuận theo bước lên trực thăng.
Corey nhìn theo Lâm Gia, nhìn bóng dáng mảnh khảnh gầy yếu của cô, ngực ẩn ẩn đau, đột nhiên sinh ra một loại kì vọng mơ hồ, hy vọng Lâm Gia có thể quay đầu nhìn mình một cái.
Nhưng hy vọng của anh không được đáp lại, Lâm Gia từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu nhìn anh
Cửa khoang thuyền dần dần khép lại, ngăn cách bóng dáng Lâm Gia ở cửa khoang, Corey cô đơn nhìn máy bay trực thăng từ từ nâng lên, chỉ cảm thấy ngực đau lợi hại hơn.
Chờ đến khi máy bay trực thăng bay lên cao, Cain mới xoay người, anh vừa tức vừa lo, gân xanh trên trán đều nổi lên, giờ phút này không thể kiềm chế được, một quyền mạnh mẽ cùng với cơn giận nện lên cửa xe Jeep, gắt cổ họng quát: "Tướng quân Mourinho không ngờ lại thật sự đáp ứng người của thủ đô mang Lâm Gia đi?! Phụ nữ chúng ta cứu về thì không phải chỉ thuộc về chúng ta sao?! Cho dù là thủ đô cũng không có quyền cướp đoạt chứ?! Quỷ tha ma bắt bộ chỉ huy tối cao!! Quỷ tha ma bắt quan chấp pháp Liên Bang!! Khu của chúng ta không có sở nghiên cứu zombie sao? Thủ đô là thích phái mấy tên gia hỏa đến xen vào việc của người khác?! Hay là nghiên cứu viên và quan chấp pháp của khu chúng ta đều bị zombie cắn chết hết rồi?!"
Corey nhắm đôi mắt, áp chế đi tất cả cảm giác không cam lòng cùng nghi hoặc trong nội tâm, lúc mở mắt ra ưu tư lúc nãy đã biến mất khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh vỗ vỗ bả vai Cain: " Người của thủ đô cũng không có nói sẽ tiếp quản Lâm Gia, bọn họ đã làm cam đoan với thiếu tướng Mourinho, khi nghiên cứu cùng thẩm phán chấm dứt, sẽ đem Lâm Gia đưa trả lại cho khu B10, chúng ta cứ chờ vài ngày nữa thử xem."
Cain tức giận đến không ngừng chửi má nó, Corey không tiếp tục nói chuyện nữa, thu thập mọi thứ cần thiết rồi đi về doanh trại. Anh không nghĩ sẽ đứng ở chỗ này cùng Cain phát tiết nỗi bực tức vô nghĩa làm lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp đi tìm thượng tướng Mourinho thương lượng làm sao để Lâm Gia nhanh chóng trở lại khu B10.
Máy bay trực thăng bay về cửa thông đạo máy bay chuyên dụng, lúc lên tới giữa không trung, Lâm Gia nhìn qua cửa kính thấy được phía sau sân bay không ngờ còn có một tòa thành thị loại nhỏ được bao phủ trong ánh sáng nhu hòa của những ngọn đèn màu lục nhạt.
Từ trên cao nhìn xuống, thành trấn khu B10 không có những căn nhà cao chọc trời hiện đại, chỉ có những căn phòng ở được ngăn cách thành từng ô nối liền dày đặc như hình tổ ong.
Thành phố dưới đất có nhiều hạn chế, không gian cất chứa người có hạn, vì không những muốn tận dụng hết khả năng không gian dưới đất mà còn để dễ dàng cho việc phòng ngự, các nhà khoa học của thế giới này đã nghĩ đến kết cấu kiến trúc xây nhà như tổ ong.
Lâm Gia âm thầm lấy làm kỳ lạ, chả trách khi vừa mới xuyên qua, cô đi vòng vòng trong các thành trấn mà không nhìn thấy bất cứ người nào, lúc đầu còn cho rằng quân đội đem cư dân tập trung đến một nơi nào đó tương đối an toàn để bảo vệ, nhưng hóa ra không phải vậy, con người không có sinh hoạt trên mặt đất của Địa Cầu, mà là dời xuống dưới đất cố gắng sinh tồn.
Lâm Gia im lặng, thời đại này cách niên đại trước khi cô xuyên qua đến mấy trăm ngàn năm. Nghìn năm trước, con người bởi vì công nghiệp kịch liệt bành trướng và dân số tăng nhanh, làm cho hoàn cảnh tự nhiên nhanh chóng chuyển biến xấu, thiên tai và ôn dịch không ngừng hoành hành. Sau đó nạn zombie bùng nổ, hoàn cảnh càng thêm ác liệt, con người đã không có cách gì sinh sống trên mặt đất. Trải qua đến hơn trăm năm nhóm khoa học gia nghiên cứu sinh vật trên toàn cầu cùng hợp tác cố gắng nghiêm mật thăm dò, lựa chọn mười mấy lục địa thích hợp, đem con người may mắn còn sống sót từ trên mặt đất chuyển toàn bộ xuống dưới đất, thành lập mười lăm cái địa hạ Federal State, thống nhất xưng là Địa Cầu sinh hóa liên hợp quốc.
Kể từ khi virus zombie sinh ra đột biến và tiến hóa, con người và zombie giao chiến càng thêm thường xuyên, hơn nữa Địa Cầu ô nhiễm môi trường lại không được cải thiện, Federal State lúc đầu là mười lăm cái địa hạ nay giảm bớt còn chín, dân cư lúc trước may mắn sống sót từ bốn triệu giảm mạnh đến một triệu, phụ nữ và đàn ông tỉ lệ rất không đồng đều, ước lệ 1: 200. Trong hoàn cảnh ác liệt, tỉ lệ sinh đẻ ngày càng chậm lại, cho nên, trọng trách sinh sản của phụ nữ ở thời đại này càng thêm quý giá.
Thông đạo dẫn xuống khu máy bay chuyên dụng là một hang động hình tròn bằng kim loại như nắp cống, được xây dựng trên mặt đất thông với căn cứ không quân.
Khi máy bay trực thăng tiếp cận thông đạo, cửa thông đạo liền xuất hiện những ánh sáng màu xanh, sau đó theo hai bên miệng cống chậm rãi mở ra, hình thành cửa ra hình tròn thật lớn, cũng giống như mái che sân thể dục ở hiện đại có thể đóng vào mở ra khi trời mưa.
Sau khi thông đạo mở ra cũng không có cát đá rớt xuống mặc dù miệng cống rất nặng làm bằng kim loại phải chịu tải một tầng đất đá để che dấu. Máy bay trực thăng bay vào thông đạo, trong nháy mắt liền bay lên bầu trời đêm.
Lâm Gia mệt mỏi dựa ghế, sau khi trải qua nhiều chuyện, cô đã sớm mệt không chịu nổi, trong tiếng máy bay trực thăng gầm rú đinh tai nhức óc, cô thoải mái tựa vào ghế mơ màng ngủ.
Hoffman ngồi ở bên cạnh Lâm Gia có chút mất tự nhiên, tận lực nhích xa Lâm Gia một chút. Không bao lâu, anh phát hiện Lâm Gia đã ngủ, rốt cục không hề che dấu nữa, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
Hoffman cau mày nhìn cả người Lâm Gia dính đầy vết máu cùng bùn nhão, cho dù Lâm Gia toàn thân được quần áo chống khuẩn bao bọc, nhưng tính ưa sạch sẽ làm anh khó có thể chịu được. Nếu Lâm Gia đổi thành đàn ông, bảo đảm anh sẽ cho bảo vệ đá tên gia hỏa lôi thôi lếch thếch này ra khỏi cửa khoang thuyền.
Hoffman lấy từ trong túi ra một cái bao tay trắng mang vào, nắm lấy tay trái Lâm Gia, kéo áo chống khuẩn lên, cúi đầu cẩn thận xem xét miệng vết thương trên cánh tay cô.
Vết thương của cô rất nhỏ, miệng vết thương nằm ở bên cánh tay trái, nhiệt độ cơ thể tuy rằng khá thấp nhưng mạch đập lại mạnh mẽ, trên tay có mấy chỗ bị thương hẳn là do zombie làm, máu đã ngừng, da thịt trên vết thương và vết máu lưu lại đều là màu sắc bình thường, chung quanh cơ thể cũng không có xuất hiện chất sừng hóa hay hư thối.
Hoffman nhẹ nhàng đè một chỗ miệng vết thương, không có cường thũng hay mủ màu đen thối chảy ra, lại ngẩng đầu quan sát mặt Lâm Gia, hô hấp bình thường, mặt có huyết sắc, cánh môi mềm mịn sáng bóng, không có xuất hiện dấu hiệu gì cho thấy bị nhiễm virus zombie.
Mi tâm nhíu chặt của Hoffman thả lỏng một chút, anh nhẹ nhàng buông tay Lâm Gia ra, ngưng mi nhìn chăm chú vào Lâm Gia đang ngủ, có phải hay không chính là cô gái này? Lâm Gia rất mệt mỏi, Hoffman kiểm tra lâu như vậy, cô cũng không có tỉnh dậy. Chỉ chốc lát sau, Lâm Gia bỗng nhiên khó chịu hừ một tiếng, cau mày hai tay ôm chặt thân thể, bởi vì cảm thấy lạnh nên da thịt mềm mại bên ngoài nổi lên một tầng da gà.
Hoffman chậm rãi đứng dậy, trầm mặc nhìn chăm chú vào Lâm Gia.
Thật lâu sau, một người sĩ quan trẻ tuổi ngồi ở đối diện Hoffman nhịn không được hỏi: "Thượng tá, người mà chúng ta muốn tìm có thể là cô ta không?"
Hoffman không có trả lời, anh nâng mi nhìn lướt qua người sĩ quan kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem quân phục của cậu cởi ra cho tôi."
"A? Rõ." Sĩ quan nghe theo mệnh lệnh cởi áo của mình đưa qua, Hoffman nhận lấy sau đó nhẹ tay nhẹ chân đắp lên người Lâm Gia.
"Thượng tá, nếu như quả thật là cô ta, chúng ta chẳng lẽ thật sự phải trả người lại cho khu B10?" Sĩ quan trẻ tuổi vẫn là chấp nhất muốn nghe được câu trả lời khẳng định của cấp cao.
Hoffman không có trả lời, anh ném cái bao tay xuống chỗ ngồi, thả lỏng thân thể, lông mi dài che khuất bích mâu liễm diễm mà yêu dã.
"Quân nhân đối với cấp cao không thể có nghi vấn chỉ có phục tùng. Daniel, cậu phải nhớ kỹ điều này." Hoffman liếc mắt nhìn Daniel, vừa lòng nhìn thấy Daniel rùng mình một cái: "Cho nên câm miệng của cậu lại, đừng có lại hỏi những câu ngu xuẩn như vừa rồi."
Bên cạnh, Lâm Gia trong mê man được ấm áp, dần dần thả lỏng mi tâm, ngủ càng sâu.
Đến lúc Lâm Gia tỉnh lại thì trời đã tối, tựa vào ghế dựa trong cabin ngủ liên tục nhiều giờ cũng không phải là một loại hưởng thụ, cho dù chỗ ngồi rất mềm mại.
Cô xoa bả vai đau nhức, bên cạnh chuyền đến một túi bánh mì và một chai nước, bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm lễ độ mà xa cách của Hoffman: " Quý cô Lâm Gia, mời dùng chút thức ăn. Lúc nãy thấy ngài ngủ rất ngon nên không có đánh thức."
Lâm Gia đói bụng gần hai mươi mấy giờ, vừa nghe đến thức ăn, bụng phản ứng nhanh hơn đầu óc lập tức hưởng ứng, không ngừng lên tiếng kháng nghị.
Hai người sĩ quan trẻ tuồi ngồi đối diện nghe được âm thanh, đều buồn cười, cười ra một tiếng.
Lâm Gia xấu hổ vô cùng, cô bối rối quay đầu về phía Hoffman nói lời cảm ơn, sau đó chỉ bù đầu để ý ăn uống, thỉnh thoảng ngượng ngùng ngước lên nhìn người khác, hai má xinh đẹp hiện lên hai rặng mây đỏ ửng.
Lâm Gia đâu biết rằng bộ dạng e thẹn quẫn bách này ở trong mắt đám quân nhân là cực kì xinh đẹp đáng yêu. Hai người sĩ quan trẻ tuổi ngồi đối diện cô lòng đã sớm tràn đầy thỏa mãn và si mê, bọn hắn ngừng thở trợn tròn đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Lâm Gia, tay đặt ở hai bên đùi đều bắt đầu run rẩy kích động.
Hoffman nhìn thấy thì khóe môi cong lên một chút, trong ánh mắt xinh đẹp xẹt qua một tia ý cười ấm áp, trong đầu bỗng dâng lên một cái ý nghĩ, nếu cô gái này đúng là người mà anh muốn tìm, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cô, không để cô bị thương tổn.
"Thượng tá, đã đến khu D9." Thanh âm điều khiển viên kéo suy nghĩ của Hoffman trở lại.
"Thông báo khu D9 mở cửa thông đạo phi hành ra, chúng ta chuẩn bị bay xuống."
Thời điểm Lâm Gia nghe được bọn họ nói đến " khu D9 ", tim bỗng đập nhanh, cô nhớ rõ tối hôm qua Corey sai người đưa Ngân hổ và Tatu đến bộ nghiên cứu thuốc miễn dịch của khu D9, không biết hiện tại chúng nó đã đến khu D9 hay chưa, cô có thể được gặp chúng nó hay không...
Hoffman liếc mắt nhìn Lâm Gia một cái, trầm giọng nói: " Hiện tại cô và hai thú cưng của cô không có cùng lúc đến khu D9, thời gian kiểm tra của bọn nó sẽ lâu hơn chúng ta hai, ba giờ."
Lâm Gia bị anh nhìn thấu tâm tư, cũng không che dấu, thản nhiên nói: "Tôi thật sự rất lo lắng, Ngân hổ và Tatu đều là tự tay tôi nuôi nấng lớn."
"Ồ?" Hoffman nheo lại đôi mắt, mối hoài nghi trong lòng tăng thêm.
Anh rất ung dung thản nhiên, nói tiếp: "Chúng nó bị zombie cắn, lúc cô ngủ tôi đã nhận được tin tức, khi đạn gây mê hết hiệu lực, chúng nó cũng không có tỉnh, hơn nữa đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phát bệnh..."
Ánh mắt Lâm Gia trở nên u ám, trái tim tựa như bị một bàn tay vô hình cào cấu mạnh bạo, đau đến mức cô nói không ra lời, chuyện cô lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Lâm Gia thân là bác sĩ thú y, kỳ thật sớm đoán được Ngân hổ và Tatu rất có khả năng đã nhiễm virus zombie. Bọn nó bị đám zombie vây đánh, trên người bị thương nhiều như vậy, rất khó không bị nhiễm bệnh, cho nên tối hôm qua quân nhân của binh đoàn bọc thép 8 mới suýt chút nữa giết Ngân hổ và Tatu ngay tại chỗ, nhưng cô làm sao có thể mà chấp nhận được Ngân hổ và Tatu cứ như vậy bị người ta giết?!
Mặt Lâm Gia tái nhợt nghiêm túc nhìn Hoffman, hốc mắt phiếm hồng, cô yên lặng nhìn anh, gian nan cầu khẩn nói: "Nếu Ngân Hổ và Tatu vẫn chưa hoàn toàn biến đổi thành zombie, cầu xin các ngài đừng giết chúng nó, được không?"
Hoffman nhìn đôi mắt trong suốt của Lâm Gia dần dần tràn ngập hơi nước, một cảm giác kì lạ từ đáy lòng dâng lên, bất giác mở miệng an ủi nói: "Hợp chủng quốc sẽ không dễ dàng xử quyết bất kì sinh mệnh may mắn còn sống sót nào, sinh mệnh đó sẽ được thả nếu xác định các triệu chứng bệnh đã biến mất hoàn toàn. Bộ nghiên cứu hóa học miễn dịch của khu D9 là chuyên môn trị liệu và nghiên cứu động vật bị nhiễm virus zombie, Ngân hổ và Tatu chắc chắn là đang được kiểm tra quan sát ở nơi đó. Nếu chúng nó có thể đương đầu được đến phút cuối cùng thì..."
Hoffman dừng lại, không nói thêm gì nữa, kể từ khi virus zombie xuất hiện đến giờ, chưa có trường hợp một sinh vật nào sau khi bị nhiễm virus zombie mà còn có thể tiếp tục gắng gượng sống sót.
Mấy trăm năm nay, viện nghiên cứu vacsin miễn dịch virus zombie đã hy sinh vô số sinh mệnh động vật mà vacsin zombie như cũ chỉ là một ảo ảnh.
Hoffman không muốn lừa Lâm Gia, nhưng cũng không nỡ nói thật, Ngân hổ và Tatu đã bị nhiễm virus zombie, vận mệnh chúng nó bây giờ chỉ còn chờ đợi tử vong...
Mỗi khi cửa lớn mở ra, ánh sáng mặt trời lọt vào làm mỗi viên đá phát ra quang mang màu xanh lục nhu hòa, có tác dụng giúp quân đội chiếu sáng.
Trên trần thông đạo có một loạt khe hở hình lưới carô có tác dụng như lỗ thông gió để dưỡng khí, không khí cuồn cuộn không ngừng vận chuyển ra vào, vừa để thông đạo được thông thoáng vừa để bổ sung không khí cho đoàn người.
Đoàn xe càng đi sâu vào trong thì không gian càng thêm rộng lớn, 5 phút sau xe Jeep ra khỏi thông đạo, phía trước càng thêm trống trải, trong nháy mắt đoàn xe binh đoàn bọc thép đã chạy đến trước sân bay quân dụng của khu căn cứ quân sự B10.
Đây mới thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh! Ở trong lòng Lâm Gia không ngừng âm thầm khen ngợi, mặc dù Địa Cầu ở thời đại này bị virus zombie hoành hành, nhưng may mắn vẫn còn tồn tại những con người biết vận dụng sự thông minh của mình tạo ra môi trường sinh sống mới, thật làm cô bội phục vạn phần.
Hai bên sân bay đứng sừng sững mười cái cột đèn chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời, phía sau sân bay đỗ hơn trăm chiếc máy bay chiến đấu đang chỉnh tề nằm trong trạm ngừng trú, trên tầng 2 của sân bay còn xây dựng một cái sân bay mini hình đĩa khác, ở đó ngừng bốn chiếc máy bay trực thăng được vũ trang đầy đủ.
Máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng đều được trụ sở giấu ở một nơi riêng biệt dưới lòng đất mà cách thức mở cửa thông đạo thì chỉ có phi cơ mới có thể biết.
Đội quân binh đoàn bọc thép đi vòng qua sân bay, tiến vào quảng trường rộng lớn thuộc doanh địa của bọn họ. Đoàn xe vừa dừng lại, người lính bộ đội hậu cần liền đi lên đón.
Lâm Gia phát hiện trong đoàn quân nhân chào đón có bốn năm người đàn ông mặc quân phục không giống với quân nhân khác, mọi người đều mặc quân phục màu đen viền vàng, mà bọn họ lại là màu trắng viền xanh (xanh lam), trong đó có một người trên quân hàm còn khảm hai viên bảo thạch màu lam hình vương miện, quân nhân mặc quân phục trắng đó đi thẳng về phía xe Jeep của Corey.
Corey và Cain nhìn thấy tên quân nhân kia có hai viên đá hình vương miện cài trên vai, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được từ trong mắt nhau nổi lên tia nghi hoặc.
Mày kiếm đen rậm của Corey nhăn càng sâu, anh nhìn Lâm Gia, giật giật môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhưng Cain lại không nhịn được, thốt ra: "Tại sao người tới đón Lâm Gia lại là quan chấp pháp của thủ đô? Bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn đem các cô gái may mắn được giải cứu ở trong khu cướp đi hết sao?!"
Lâm Gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cain, tuy rằng cô còn chưa biết toàn bộ pháp luật của thế giới này, nhưng hiển nhiên trong lời nói của Cain đã cho thấy sự tình bây giờ không giống với trình tự bình thường mà tiến hành.
Corey bất mãn liếc Cain một cái: "Cain, đừng quên cậu là quân nhân, thủ đô phái tới quan chấp pháp đều là do bộ chỉ huy tối cao sắp xếp, chúng ta không được nghi ngờ."
Cain ngậm miệng, phẫn nộ theo Corey xuống xe.
Corey và tên quân nhân đứng đầu kia nói chuyện với nhau vài câu, trong lúc đó anh không ngừng quay đầu nhìn về phía Lâm Gia, biểu tình rất là phức tạp, cuối cùng hình như hắn thở dài một hơi, đi đến mở cửa xe, ý bảo Lâm Gia bước xuống.
Lâm Gia kiềm chế cảm giác không yên, hít sâu một hơi sau, bình tĩnh xuống xe.
Đến khi Lâm Gia chui ra khỏi xe đứng trước mặt mọi người, cô nghe đám quân nhân hít khí lạnh, thấy được kinh diễm trong mắt bọn họ và kích động khó nén trên mặt.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng bắn đến, Lâm Gia khẩn trương nắm chặc cánh tay, tâm lý có phần khiếp đảm, cô không ngừng tự an ủi chính mình, cố gắng không cho mình lộ ra vẻ sợ hãi.
Corey nhẹ nhàng mở cánh tay đang bấu chặc của Lâm Gia ra, cảm giác tay cô lạnh như băng khẽ run, nhất thời cảm thấy thương tiếc không thôi. Nhưng hiện tại anh hoàn toàn bất lực, thân là quân nhân đứng đầu, chức trách của anh chính là phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp, cho dù trong lòng anh luyến tiếc Lâm Gia đến mấy thì cũng chỉ có thể bó tay chịu đựng.
Cũng may, tuy rằng thời gian kiểm tra có lâu hơn thời gian quy định bình thường, nhưng thủ đô đã hứa sau khi đợt kiểm tra kết thúc sẽ cho Lâm Gia trở về binh đoàn bọc thép 8.
Một sĩ quan mặc quân phục trắng đi đến trước mặt Lâm Gia, cặp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc hành quân lễ với cô một cái, lễ độ nói: " Quý cô tôn kính, tôi là quan chấp pháp của thủ đô Liên Bang - thượng tá Hoffman. Dựa theo quy định từ trước đến nay, ngài hẳn là ở lại khu B10 tham gia kiểm tra. Nhưng mười ngày trước thủ đô Liên Bang có điều chỉnh khẩn cấp, sau này khi cứu được phụ nữ thì phải đưa đến viện nghiên cứu sinh vật tiến hành kiểm tra một tháng, hiện tại tôi- quan chấp pháp cấp cao của Federal State sẽ tiến hành đánh giá tình huống của ngài. Sau khi đánh giá được thông qua, ngài sẽ tạm trú ở Federal State một thời gian rồi trở về khu an toàn B10 và thoải mái sống ở đó. Ngài có dị nghị gì với quyết định này không?"
Thanh âm của anh ta rất ôn hòa nhã nhặn nghe không ra ưu tư, lúc này anh ta chỉ là đang thuật lại quyết định, chứ không phải thật sự muốn trưng cầu ý kiến của Lâm Gia, chỉ vì địa vị của phụ nữ ở thế giới này đặc biệt, theo lễ tiết anh ta mới hỏi cô một tiếng.
Người đàn ông này không to lớn như những quân nhân khác, dáng người vô cùng thon dài, da dẻ hơi tái nhợt như người bệnh, mái tóc màu đỏ hiếm thấy, dung mạo thanh tú cử chỉ tao nhã, cả người thoạt nhìn giống như rất dễ gần thân cận, nhưng đôi mắt màu phỉ thúy lại lộ ra hàn ý như cự người ngàn dặm.
Lâm Gia bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta đánh giá, cả người không được tự nhiên, cô kiên trì nhìn anh ta, cũng học cách nói lễ độ mà xa cách của anh ta trả lời: "Không có, tôi nguyện ý nghe theo an bài."
Hoffman thấy vẻ mặt trấn định của cô, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, anh phất phất tay, hai gã quân nhân quân phục trắng đi đến trước mặt Lâm Gia, mở còng tay ra cho cô, khoát một chiếc áo chống khuẩn trong suốt nhẹ nhàng đủ để bao trọn toàn thân cô.
Cain đứng ở một bên, ánh mắt lập lòe bất định, anh si ngốc nhìn Lâm Gia, trong mắt tràn đầy không nỡ cùng quyến luyến, không khỏi nhấc chân đi về phía Lâm Gia, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì đã bị Corey túm cánh tay kéo trở về.
Cain tức giận đến nhướng mày trừng mắt đang muốn phát cáu, nhưng lời nói đến khóe miệng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Corey uy hiếp phải nuốt trở lại.
Anh phẫn hận hất tay Corey ra, quay lưng không hề nhìn Lâm Gia, chỉ là ngực anh kịch liệt phập phồng, nắm đấm nắm chặt kêu răng rắc, tất cả biểu tình trên mặt đều là không cam lòng và phẫn nộ.
Lâm Gia không có làm hành động phản kháng gì, cô được đoàn quân nhân mặc quân phục trắng đưa đến trước hàng máy bay trực thăng màu trắng kim loại bên cạnh, thuận theo bước lên trực thăng.
Corey nhìn theo Lâm Gia, nhìn bóng dáng mảnh khảnh gầy yếu của cô, ngực ẩn ẩn đau, đột nhiên sinh ra một loại kì vọng mơ hồ, hy vọng Lâm Gia có thể quay đầu nhìn mình một cái.
Nhưng hy vọng của anh không được đáp lại, Lâm Gia từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu nhìn anh
Cửa khoang thuyền dần dần khép lại, ngăn cách bóng dáng Lâm Gia ở cửa khoang, Corey cô đơn nhìn máy bay trực thăng từ từ nâng lên, chỉ cảm thấy ngực đau lợi hại hơn.
Chờ đến khi máy bay trực thăng bay lên cao, Cain mới xoay người, anh vừa tức vừa lo, gân xanh trên trán đều nổi lên, giờ phút này không thể kiềm chế được, một quyền mạnh mẽ cùng với cơn giận nện lên cửa xe Jeep, gắt cổ họng quát: "Tướng quân Mourinho không ngờ lại thật sự đáp ứng người của thủ đô mang Lâm Gia đi?! Phụ nữ chúng ta cứu về thì không phải chỉ thuộc về chúng ta sao?! Cho dù là thủ đô cũng không có quyền cướp đoạt chứ?! Quỷ tha ma bắt bộ chỉ huy tối cao!! Quỷ tha ma bắt quan chấp pháp Liên Bang!! Khu của chúng ta không có sở nghiên cứu zombie sao? Thủ đô là thích phái mấy tên gia hỏa đến xen vào việc của người khác?! Hay là nghiên cứu viên và quan chấp pháp của khu chúng ta đều bị zombie cắn chết hết rồi?!"
Corey nhắm đôi mắt, áp chế đi tất cả cảm giác không cam lòng cùng nghi hoặc trong nội tâm, lúc mở mắt ra ưu tư lúc nãy đã biến mất khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh vỗ vỗ bả vai Cain: " Người của thủ đô cũng không có nói sẽ tiếp quản Lâm Gia, bọn họ đã làm cam đoan với thiếu tướng Mourinho, khi nghiên cứu cùng thẩm phán chấm dứt, sẽ đem Lâm Gia đưa trả lại cho khu B10, chúng ta cứ chờ vài ngày nữa thử xem."
Cain tức giận đến không ngừng chửi má nó, Corey không tiếp tục nói chuyện nữa, thu thập mọi thứ cần thiết rồi đi về doanh trại. Anh không nghĩ sẽ đứng ở chỗ này cùng Cain phát tiết nỗi bực tức vô nghĩa làm lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp đi tìm thượng tướng Mourinho thương lượng làm sao để Lâm Gia nhanh chóng trở lại khu B10.
Máy bay trực thăng bay về cửa thông đạo máy bay chuyên dụng, lúc lên tới giữa không trung, Lâm Gia nhìn qua cửa kính thấy được phía sau sân bay không ngờ còn có một tòa thành thị loại nhỏ được bao phủ trong ánh sáng nhu hòa của những ngọn đèn màu lục nhạt.
Từ trên cao nhìn xuống, thành trấn khu B10 không có những căn nhà cao chọc trời hiện đại, chỉ có những căn phòng ở được ngăn cách thành từng ô nối liền dày đặc như hình tổ ong.
Thành phố dưới đất có nhiều hạn chế, không gian cất chứa người có hạn, vì không những muốn tận dụng hết khả năng không gian dưới đất mà còn để dễ dàng cho việc phòng ngự, các nhà khoa học của thế giới này đã nghĩ đến kết cấu kiến trúc xây nhà như tổ ong.
Lâm Gia âm thầm lấy làm kỳ lạ, chả trách khi vừa mới xuyên qua, cô đi vòng vòng trong các thành trấn mà không nhìn thấy bất cứ người nào, lúc đầu còn cho rằng quân đội đem cư dân tập trung đến một nơi nào đó tương đối an toàn để bảo vệ, nhưng hóa ra không phải vậy, con người không có sinh hoạt trên mặt đất của Địa Cầu, mà là dời xuống dưới đất cố gắng sinh tồn.
Lâm Gia im lặng, thời đại này cách niên đại trước khi cô xuyên qua đến mấy trăm ngàn năm. Nghìn năm trước, con người bởi vì công nghiệp kịch liệt bành trướng và dân số tăng nhanh, làm cho hoàn cảnh tự nhiên nhanh chóng chuyển biến xấu, thiên tai và ôn dịch không ngừng hoành hành. Sau đó nạn zombie bùng nổ, hoàn cảnh càng thêm ác liệt, con người đã không có cách gì sinh sống trên mặt đất. Trải qua đến hơn trăm năm nhóm khoa học gia nghiên cứu sinh vật trên toàn cầu cùng hợp tác cố gắng nghiêm mật thăm dò, lựa chọn mười mấy lục địa thích hợp, đem con người may mắn còn sống sót từ trên mặt đất chuyển toàn bộ xuống dưới đất, thành lập mười lăm cái địa hạ Federal State, thống nhất xưng là Địa Cầu sinh hóa liên hợp quốc.
Kể từ khi virus zombie sinh ra đột biến và tiến hóa, con người và zombie giao chiến càng thêm thường xuyên, hơn nữa Địa Cầu ô nhiễm môi trường lại không được cải thiện, Federal State lúc đầu là mười lăm cái địa hạ nay giảm bớt còn chín, dân cư lúc trước may mắn sống sót từ bốn triệu giảm mạnh đến một triệu, phụ nữ và đàn ông tỉ lệ rất không đồng đều, ước lệ 1: 200. Trong hoàn cảnh ác liệt, tỉ lệ sinh đẻ ngày càng chậm lại, cho nên, trọng trách sinh sản của phụ nữ ở thời đại này càng thêm quý giá.
Thông đạo dẫn xuống khu máy bay chuyên dụng là một hang động hình tròn bằng kim loại như nắp cống, được xây dựng trên mặt đất thông với căn cứ không quân.
Khi máy bay trực thăng tiếp cận thông đạo, cửa thông đạo liền xuất hiện những ánh sáng màu xanh, sau đó theo hai bên miệng cống chậm rãi mở ra, hình thành cửa ra hình tròn thật lớn, cũng giống như mái che sân thể dục ở hiện đại có thể đóng vào mở ra khi trời mưa.
Sau khi thông đạo mở ra cũng không có cát đá rớt xuống mặc dù miệng cống rất nặng làm bằng kim loại phải chịu tải một tầng đất đá để che dấu. Máy bay trực thăng bay vào thông đạo, trong nháy mắt liền bay lên bầu trời đêm.
Lâm Gia mệt mỏi dựa ghế, sau khi trải qua nhiều chuyện, cô đã sớm mệt không chịu nổi, trong tiếng máy bay trực thăng gầm rú đinh tai nhức óc, cô thoải mái tựa vào ghế mơ màng ngủ.
Hoffman ngồi ở bên cạnh Lâm Gia có chút mất tự nhiên, tận lực nhích xa Lâm Gia một chút. Không bao lâu, anh phát hiện Lâm Gia đã ngủ, rốt cục không hề che dấu nữa, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
Hoffman cau mày nhìn cả người Lâm Gia dính đầy vết máu cùng bùn nhão, cho dù Lâm Gia toàn thân được quần áo chống khuẩn bao bọc, nhưng tính ưa sạch sẽ làm anh khó có thể chịu được. Nếu Lâm Gia đổi thành đàn ông, bảo đảm anh sẽ cho bảo vệ đá tên gia hỏa lôi thôi lếch thếch này ra khỏi cửa khoang thuyền.
Hoffman lấy từ trong túi ra một cái bao tay trắng mang vào, nắm lấy tay trái Lâm Gia, kéo áo chống khuẩn lên, cúi đầu cẩn thận xem xét miệng vết thương trên cánh tay cô.
Vết thương của cô rất nhỏ, miệng vết thương nằm ở bên cánh tay trái, nhiệt độ cơ thể tuy rằng khá thấp nhưng mạch đập lại mạnh mẽ, trên tay có mấy chỗ bị thương hẳn là do zombie làm, máu đã ngừng, da thịt trên vết thương và vết máu lưu lại đều là màu sắc bình thường, chung quanh cơ thể cũng không có xuất hiện chất sừng hóa hay hư thối.
Hoffman nhẹ nhàng đè một chỗ miệng vết thương, không có cường thũng hay mủ màu đen thối chảy ra, lại ngẩng đầu quan sát mặt Lâm Gia, hô hấp bình thường, mặt có huyết sắc, cánh môi mềm mịn sáng bóng, không có xuất hiện dấu hiệu gì cho thấy bị nhiễm virus zombie.
Mi tâm nhíu chặt của Hoffman thả lỏng một chút, anh nhẹ nhàng buông tay Lâm Gia ra, ngưng mi nhìn chăm chú vào Lâm Gia đang ngủ, có phải hay không chính là cô gái này? Lâm Gia rất mệt mỏi, Hoffman kiểm tra lâu như vậy, cô cũng không có tỉnh dậy. Chỉ chốc lát sau, Lâm Gia bỗng nhiên khó chịu hừ một tiếng, cau mày hai tay ôm chặt thân thể, bởi vì cảm thấy lạnh nên da thịt mềm mại bên ngoài nổi lên một tầng da gà.
Hoffman chậm rãi đứng dậy, trầm mặc nhìn chăm chú vào Lâm Gia.
Thật lâu sau, một người sĩ quan trẻ tuổi ngồi ở đối diện Hoffman nhịn không được hỏi: "Thượng tá, người mà chúng ta muốn tìm có thể là cô ta không?"
Hoffman không có trả lời, anh nâng mi nhìn lướt qua người sĩ quan kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem quân phục của cậu cởi ra cho tôi."
"A? Rõ." Sĩ quan nghe theo mệnh lệnh cởi áo của mình đưa qua, Hoffman nhận lấy sau đó nhẹ tay nhẹ chân đắp lên người Lâm Gia.
"Thượng tá, nếu như quả thật là cô ta, chúng ta chẳng lẽ thật sự phải trả người lại cho khu B10?" Sĩ quan trẻ tuổi vẫn là chấp nhất muốn nghe được câu trả lời khẳng định của cấp cao.
Hoffman không có trả lời, anh ném cái bao tay xuống chỗ ngồi, thả lỏng thân thể, lông mi dài che khuất bích mâu liễm diễm mà yêu dã.
"Quân nhân đối với cấp cao không thể có nghi vấn chỉ có phục tùng. Daniel, cậu phải nhớ kỹ điều này." Hoffman liếc mắt nhìn Daniel, vừa lòng nhìn thấy Daniel rùng mình một cái: "Cho nên câm miệng của cậu lại, đừng có lại hỏi những câu ngu xuẩn như vừa rồi."
Bên cạnh, Lâm Gia trong mê man được ấm áp, dần dần thả lỏng mi tâm, ngủ càng sâu.
Đến lúc Lâm Gia tỉnh lại thì trời đã tối, tựa vào ghế dựa trong cabin ngủ liên tục nhiều giờ cũng không phải là một loại hưởng thụ, cho dù chỗ ngồi rất mềm mại.
Cô xoa bả vai đau nhức, bên cạnh chuyền đến một túi bánh mì và một chai nước, bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm lễ độ mà xa cách của Hoffman: " Quý cô Lâm Gia, mời dùng chút thức ăn. Lúc nãy thấy ngài ngủ rất ngon nên không có đánh thức."
Lâm Gia đói bụng gần hai mươi mấy giờ, vừa nghe đến thức ăn, bụng phản ứng nhanh hơn đầu óc lập tức hưởng ứng, không ngừng lên tiếng kháng nghị.
Hai người sĩ quan trẻ tuồi ngồi đối diện nghe được âm thanh, đều buồn cười, cười ra một tiếng.
Lâm Gia xấu hổ vô cùng, cô bối rối quay đầu về phía Hoffman nói lời cảm ơn, sau đó chỉ bù đầu để ý ăn uống, thỉnh thoảng ngượng ngùng ngước lên nhìn người khác, hai má xinh đẹp hiện lên hai rặng mây đỏ ửng.
Lâm Gia đâu biết rằng bộ dạng e thẹn quẫn bách này ở trong mắt đám quân nhân là cực kì xinh đẹp đáng yêu. Hai người sĩ quan trẻ tuổi ngồi đối diện cô lòng đã sớm tràn đầy thỏa mãn và si mê, bọn hắn ngừng thở trợn tròn đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Lâm Gia, tay đặt ở hai bên đùi đều bắt đầu run rẩy kích động.
Hoffman nhìn thấy thì khóe môi cong lên một chút, trong ánh mắt xinh đẹp xẹt qua một tia ý cười ấm áp, trong đầu bỗng dâng lên một cái ý nghĩ, nếu cô gái này đúng là người mà anh muốn tìm, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cô, không để cô bị thương tổn.
"Thượng tá, đã đến khu D9." Thanh âm điều khiển viên kéo suy nghĩ của Hoffman trở lại.
"Thông báo khu D9 mở cửa thông đạo phi hành ra, chúng ta chuẩn bị bay xuống."
Thời điểm Lâm Gia nghe được bọn họ nói đến " khu D9 ", tim bỗng đập nhanh, cô nhớ rõ tối hôm qua Corey sai người đưa Ngân hổ và Tatu đến bộ nghiên cứu thuốc miễn dịch của khu D9, không biết hiện tại chúng nó đã đến khu D9 hay chưa, cô có thể được gặp chúng nó hay không...
Hoffman liếc mắt nhìn Lâm Gia một cái, trầm giọng nói: " Hiện tại cô và hai thú cưng của cô không có cùng lúc đến khu D9, thời gian kiểm tra của bọn nó sẽ lâu hơn chúng ta hai, ba giờ."
Lâm Gia bị anh nhìn thấu tâm tư, cũng không che dấu, thản nhiên nói: "Tôi thật sự rất lo lắng, Ngân hổ và Tatu đều là tự tay tôi nuôi nấng lớn."
"Ồ?" Hoffman nheo lại đôi mắt, mối hoài nghi trong lòng tăng thêm.
Anh rất ung dung thản nhiên, nói tiếp: "Chúng nó bị zombie cắn, lúc cô ngủ tôi đã nhận được tin tức, khi đạn gây mê hết hiệu lực, chúng nó cũng không có tỉnh, hơn nữa đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phát bệnh..."
Ánh mắt Lâm Gia trở nên u ám, trái tim tựa như bị một bàn tay vô hình cào cấu mạnh bạo, đau đến mức cô nói không ra lời, chuyện cô lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Lâm Gia thân là bác sĩ thú y, kỳ thật sớm đoán được Ngân hổ và Tatu rất có khả năng đã nhiễm virus zombie. Bọn nó bị đám zombie vây đánh, trên người bị thương nhiều như vậy, rất khó không bị nhiễm bệnh, cho nên tối hôm qua quân nhân của binh đoàn bọc thép 8 mới suýt chút nữa giết Ngân hổ và Tatu ngay tại chỗ, nhưng cô làm sao có thể mà chấp nhận được Ngân hổ và Tatu cứ như vậy bị người ta giết?!
Mặt Lâm Gia tái nhợt nghiêm túc nhìn Hoffman, hốc mắt phiếm hồng, cô yên lặng nhìn anh, gian nan cầu khẩn nói: "Nếu Ngân Hổ và Tatu vẫn chưa hoàn toàn biến đổi thành zombie, cầu xin các ngài đừng giết chúng nó, được không?"
Hoffman nhìn đôi mắt trong suốt của Lâm Gia dần dần tràn ngập hơi nước, một cảm giác kì lạ từ đáy lòng dâng lên, bất giác mở miệng an ủi nói: "Hợp chủng quốc sẽ không dễ dàng xử quyết bất kì sinh mệnh may mắn còn sống sót nào, sinh mệnh đó sẽ được thả nếu xác định các triệu chứng bệnh đã biến mất hoàn toàn. Bộ nghiên cứu hóa học miễn dịch của khu D9 là chuyên môn trị liệu và nghiên cứu động vật bị nhiễm virus zombie, Ngân hổ và Tatu chắc chắn là đang được kiểm tra quan sát ở nơi đó. Nếu chúng nó có thể đương đầu được đến phút cuối cùng thì..."
Hoffman dừng lại, không nói thêm gì nữa, kể từ khi virus zombie xuất hiện đến giờ, chưa có trường hợp một sinh vật nào sau khi bị nhiễm virus zombie mà còn có thể tiếp tục gắng gượng sống sót.
Mấy trăm năm nay, viện nghiên cứu vacsin miễn dịch virus zombie đã hy sinh vô số sinh mệnh động vật mà vacsin zombie như cũ chỉ là một ảo ảnh.
Hoffman không muốn lừa Lâm Gia, nhưng cũng không nỡ nói thật, Ngân hổ và Tatu đã bị nhiễm virus zombie, vận mệnh chúng nó bây giờ chỉ còn chờ đợi tử vong...
Danh sách chương