Cain khự nự nửa ngày cũng không rặn ra được nửa chữ, gấp đến độ đổ mồ hôi, lại sợ Lâm Gia chán ghét mình nên chỉ có thể ôm cô chặt hơn nữa. Lâm Gia bị anh ôm chặt đến suýt nữa không thở nổi, đang muốn đẩy anh ra lại nghe thấy anh ghé sát vào tai mình nói: “Tôi, tôi…..Th ….Thích ….em.”
Lâm Gia kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hoài nghi rằng mình nghe lầm, Cain lưu manh như vậy nhưng lại bày ra bộ dang thiếu niên ngây thơ tỏ tình với mình???? Hoàn toàn không giống như ấn tượng của cô với anh.
Cain lần đầu tiên tỏ tình nên rất ngượng ngùng, anh chôn mặt vào cổ Lâm Gia không dám ngẩng lên. Lời vừa nói ra khỏi miệng trong ngực dường như đang nóng lên, nhiệt dâng lên trên mặt, anh đoán là nhiệt trên mặt mình đã có thể nướng chín được cả trứng gà rồi.
Cain mím môi thành một đường thẳng tắp, hầu kết không ngừng chuyển động, vô luận thế nào cũng không có dũng khí để nói lại câu nói đó một lần nữa.
“A? Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói kinh ngạc của Lannok truyền đến, Lâm Gia cả kinh đẩy Cain ra. Cain buông tay lui ra từng bước, đôi mắt xoẹt qua vẻ cô đơn, Trong ngực cảm thấy khó chịu nhưng lại không hiểu khó chịu ở đâu.
Lâm Gia thấy dáng vẻ sa sút của anh cũng không đành lòng, nhìn anh cười cười xin lỗi, nhưng cũng không kịp cười quá nhiều đã bận rộn hỏi Lannok kết quả kiểm tra của Tatu.
Lannok suy nghĩ liếc Cain một cái, thấy khuôn mặt uất ức của anh, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái. Thật ra khi nãy anh đã đến được một lúc, núp sau cánh cửa nhìn trộm Cain ôm Lâm Gia, thấy Cain nghẹn nửa ngày cũng không không rặn ra được một câu, suýt nữa không nhịn được đã cười thành tiếng. Đợi đến khi Cain tỏ tình anh lại cảm thấy mình rất khó chịu cố ý ngạc nhiên mà kêu to một tiếng.
Lâm Gia nghe Lannok nói tình trạng của Tatu đang có chuyển biến tốt cuối cùng cũng an tâm, đang định trở về. Bỗng Lannok vỗ vỗ vào bả vai Cain: “Cain, cậu mang Tatu đến đây. Cậu ta phải ở đây vài ngày để tiến hành trị liệu cho đến khi vượt qua quá trình bài xích.”
“Tại sao? Không phải anh vừa nói Tatu không có vấn đề gì hay sao?” Cain thấy Lannok đẩy mình ra nên cảm thấy mất hứng. Lâm Gia vừa nghe Lannok nói như vậy lại khó tránh khỏi lo lắng.
Lannok cười cười với anh rồi đi về phía tủ lấy ra một bình thủy tinh nhỏ: “Ừ, đây là thuốc đặc hiệu, hôm nay vừa chế thành công. Nếu Tatu không kịp thời uống thuốc đặc chế này phản ứng bài xích sẽ rất lớn, bây giờ mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng khả năng phục hồi của cơ thể rất chậm, kéo dài lại sơ gây phiền toái. Cho nên tôi và Hoffman nghĩ ra một biện pháp dùng thuốc dạng lỏng rót vào trong máu của cậu ta sẽ giúp tẩy rửa độc tố trong máu, liên tục làm như vậy mấy ngày sẽ giúp thân thể cậu ta khôi phục lại.”
Cain liếc một cái, khóe miệng giật giật: “Đúng rồi, tên tù binh đó bị thương rất nặng, cậu có thể trị thương cho hắn ta được không?” Lannok phất tay với Cain một cái: “Người trông coi hắn vừa rồi có nói với mình đã phái người đến đó rồi, cậu mang Tatu đến đây trước đi.”
Cain biết rõ Lannok không muốn cho anh và Lâm Gia ở chung một chỗ. Anh vốn định nói đến chuyện nhân viên ý tế để đánh lạc hướng nhưng bây giờ đã bị Lannok nói như vậy không thể tìm được lý do phản bác, chỉ đành không cam lòng lê bước dời đi.
Chờ đến khi Cain đã đi xa, Lannok lại nhanh chóng ấn nút đóng cửa lại, trong buồng xe bây giờ chỉ còn anh và Lâm Gia.
Lannok xoay người nhếch miệng cười một cái, hàm răng trắng như tuyết khiến Lâm Gia choáng váng. Đột nhiên cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, sau đó lại cảm giác có một dự cảm xấu, khiến cô không khỏi lui về phía sau hai bước.
Lannok nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh cô, nắm bả vai cô cười hì hì nói: “Honey, anh muốn thương lượng với em một chuyện.” Lâm Gia vặn vẹo bả vai ý muốn bảo Lannok buông tay ra, bất đắc dĩ là Lannok lại hoàn toàn không biết tự giác, bàn tay giống như giằng co trên bả vai co không muốn dời. Không chỉ như thế, một cánh tay khác còn bò đến bên eo cô, ấn cô vào ngực: “Honey, em định chọn người nào làm bạn đời đây? Anh hy vọng mình không bị gạt ra bên ngoài.”
“Cái gì mà chọn bạn đời?” Trong lòng Lâm Gia đang run lên, nghe ý tứ này chắc Lannok đang muốn nói đến quy định của bọn họ ở đây.
Quả nhiên Lannok không phụ sự “kỳ vọng” của cô, giơ tay lên nhéo vào chóp mũi cô, cười giống như hồ ly: “Sweetheart, em giả ngu cũng rất đáng yêu. Chẳng lẽ không ai nói cho em biết em quyền tự do chọn bạn đời, trong một tháng phải chọn ra 5 người từ trong cận thân hộ vệ để cùng em kết hợp chiều sâu hay sao?” Một tia chớp bỗng đổ xuống đầu Lâm Gia, khiến đầu cô như ong ong lên. Lâm Gia há mồm trợn mắt giả bộ ngu. Cô cũng hy vọng là mình ngu thực sự. Cái quy định này rốt cuộc là tên ngu ngốc nào nghĩ ra vậy, đúng là chế độ luật pháp bỉ ổi lừa bịp.
Đôi mắt Lannok thoáng hiện lên tia vui vẻ bướng bỉnh, thừa dịp cô sững sờ mà bắt lấy cổ tay cô, không hề do dự cúi đầu hôn lên môi cô. Lâm Gia còn chưa kịp phản ứng đầu lưỡi của Lannok đã cạy hàm răng cô xâm nhập vào bên trong càn quét.
Lâm Gia ô ô kêu lên, bi ai phát hiện ra khí lực của mình trước mặt Lannok cư nhiên lại không có chút tác dụng nào, một tay bị anh kiềm chế ở phía sau một tay lại bị giữ trước ngực không cách nào thoát ra được. Đầu lưỡi anh linh hoạt công kích vào những điểm nhạy cảm bên trong miệng cô.
Thân thể Lâm Gia không khống chế được khẽ run, bàn tay cô bị giữ trước ngực cố tạo thành nắm đấm đấm vào lồng ngực Lannok, bắt lấy cổ áo anh muốn đẩy anh ra. Đáy mắt màu xanh dương của Lannok bỗng lóe lên, giống như cảnh sắc tươi sáng của thảo nguyên vào mùa hè bỗng dấy lên một ngọn lửa nhỏ, trong chốc lát đã lan tràn ra khắp thảo nguyên.
Anh buông môi Lâm Gia ra, ôm thật chặt lấy Lâm Gia đang thở dốc trong ngực, chóp mũi cọ cọ vào gương mặt trơn nhẵn của cô, thầm thì những âm thanh vô cùng quyến rũ: “Thật xin lỗi, anh đợi không kịp nữa rồi.”
Lâm Gia kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hoài nghi rằng mình nghe lầm, Cain lưu manh như vậy nhưng lại bày ra bộ dang thiếu niên ngây thơ tỏ tình với mình???? Hoàn toàn không giống như ấn tượng của cô với anh.
Cain lần đầu tiên tỏ tình nên rất ngượng ngùng, anh chôn mặt vào cổ Lâm Gia không dám ngẩng lên. Lời vừa nói ra khỏi miệng trong ngực dường như đang nóng lên, nhiệt dâng lên trên mặt, anh đoán là nhiệt trên mặt mình đã có thể nướng chín được cả trứng gà rồi.
Cain mím môi thành một đường thẳng tắp, hầu kết không ngừng chuyển động, vô luận thế nào cũng không có dũng khí để nói lại câu nói đó một lần nữa.
“A? Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói kinh ngạc của Lannok truyền đến, Lâm Gia cả kinh đẩy Cain ra. Cain buông tay lui ra từng bước, đôi mắt xoẹt qua vẻ cô đơn, Trong ngực cảm thấy khó chịu nhưng lại không hiểu khó chịu ở đâu.
Lâm Gia thấy dáng vẻ sa sút của anh cũng không đành lòng, nhìn anh cười cười xin lỗi, nhưng cũng không kịp cười quá nhiều đã bận rộn hỏi Lannok kết quả kiểm tra của Tatu.
Lannok suy nghĩ liếc Cain một cái, thấy khuôn mặt uất ức của anh, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái. Thật ra khi nãy anh đã đến được một lúc, núp sau cánh cửa nhìn trộm Cain ôm Lâm Gia, thấy Cain nghẹn nửa ngày cũng không không rặn ra được một câu, suýt nữa không nhịn được đã cười thành tiếng. Đợi đến khi Cain tỏ tình anh lại cảm thấy mình rất khó chịu cố ý ngạc nhiên mà kêu to một tiếng.
Lâm Gia nghe Lannok nói tình trạng của Tatu đang có chuyển biến tốt cuối cùng cũng an tâm, đang định trở về. Bỗng Lannok vỗ vỗ vào bả vai Cain: “Cain, cậu mang Tatu đến đây. Cậu ta phải ở đây vài ngày để tiến hành trị liệu cho đến khi vượt qua quá trình bài xích.”
“Tại sao? Không phải anh vừa nói Tatu không có vấn đề gì hay sao?” Cain thấy Lannok đẩy mình ra nên cảm thấy mất hứng. Lâm Gia vừa nghe Lannok nói như vậy lại khó tránh khỏi lo lắng.
Lannok cười cười với anh rồi đi về phía tủ lấy ra một bình thủy tinh nhỏ: “Ừ, đây là thuốc đặc hiệu, hôm nay vừa chế thành công. Nếu Tatu không kịp thời uống thuốc đặc chế này phản ứng bài xích sẽ rất lớn, bây giờ mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng khả năng phục hồi của cơ thể rất chậm, kéo dài lại sơ gây phiền toái. Cho nên tôi và Hoffman nghĩ ra một biện pháp dùng thuốc dạng lỏng rót vào trong máu của cậu ta sẽ giúp tẩy rửa độc tố trong máu, liên tục làm như vậy mấy ngày sẽ giúp thân thể cậu ta khôi phục lại.”
Cain liếc một cái, khóe miệng giật giật: “Đúng rồi, tên tù binh đó bị thương rất nặng, cậu có thể trị thương cho hắn ta được không?” Lannok phất tay với Cain một cái: “Người trông coi hắn vừa rồi có nói với mình đã phái người đến đó rồi, cậu mang Tatu đến đây trước đi.”
Cain biết rõ Lannok không muốn cho anh và Lâm Gia ở chung một chỗ. Anh vốn định nói đến chuyện nhân viên ý tế để đánh lạc hướng nhưng bây giờ đã bị Lannok nói như vậy không thể tìm được lý do phản bác, chỉ đành không cam lòng lê bước dời đi.
Chờ đến khi Cain đã đi xa, Lannok lại nhanh chóng ấn nút đóng cửa lại, trong buồng xe bây giờ chỉ còn anh và Lâm Gia.
Lannok xoay người nhếch miệng cười một cái, hàm răng trắng như tuyết khiến Lâm Gia choáng váng. Đột nhiên cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, sau đó lại cảm giác có một dự cảm xấu, khiến cô không khỏi lui về phía sau hai bước.
Lannok nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh cô, nắm bả vai cô cười hì hì nói: “Honey, anh muốn thương lượng với em một chuyện.” Lâm Gia vặn vẹo bả vai ý muốn bảo Lannok buông tay ra, bất đắc dĩ là Lannok lại hoàn toàn không biết tự giác, bàn tay giống như giằng co trên bả vai co không muốn dời. Không chỉ như thế, một cánh tay khác còn bò đến bên eo cô, ấn cô vào ngực: “Honey, em định chọn người nào làm bạn đời đây? Anh hy vọng mình không bị gạt ra bên ngoài.”
“Cái gì mà chọn bạn đời?” Trong lòng Lâm Gia đang run lên, nghe ý tứ này chắc Lannok đang muốn nói đến quy định của bọn họ ở đây.
Quả nhiên Lannok không phụ sự “kỳ vọng” của cô, giơ tay lên nhéo vào chóp mũi cô, cười giống như hồ ly: “Sweetheart, em giả ngu cũng rất đáng yêu. Chẳng lẽ không ai nói cho em biết em quyền tự do chọn bạn đời, trong một tháng phải chọn ra 5 người từ trong cận thân hộ vệ để cùng em kết hợp chiều sâu hay sao?” Một tia chớp bỗng đổ xuống đầu Lâm Gia, khiến đầu cô như ong ong lên. Lâm Gia há mồm trợn mắt giả bộ ngu. Cô cũng hy vọng là mình ngu thực sự. Cái quy định này rốt cuộc là tên ngu ngốc nào nghĩ ra vậy, đúng là chế độ luật pháp bỉ ổi lừa bịp.
Đôi mắt Lannok thoáng hiện lên tia vui vẻ bướng bỉnh, thừa dịp cô sững sờ mà bắt lấy cổ tay cô, không hề do dự cúi đầu hôn lên môi cô. Lâm Gia còn chưa kịp phản ứng đầu lưỡi của Lannok đã cạy hàm răng cô xâm nhập vào bên trong càn quét.
Lâm Gia ô ô kêu lên, bi ai phát hiện ra khí lực của mình trước mặt Lannok cư nhiên lại không có chút tác dụng nào, một tay bị anh kiềm chế ở phía sau một tay lại bị giữ trước ngực không cách nào thoát ra được. Đầu lưỡi anh linh hoạt công kích vào những điểm nhạy cảm bên trong miệng cô.
Thân thể Lâm Gia không khống chế được khẽ run, bàn tay cô bị giữ trước ngực cố tạo thành nắm đấm đấm vào lồng ngực Lannok, bắt lấy cổ áo anh muốn đẩy anh ra. Đáy mắt màu xanh dương của Lannok bỗng lóe lên, giống như cảnh sắc tươi sáng của thảo nguyên vào mùa hè bỗng dấy lên một ngọn lửa nhỏ, trong chốc lát đã lan tràn ra khắp thảo nguyên.
Anh buông môi Lâm Gia ra, ôm thật chặt lấy Lâm Gia đang thở dốc trong ngực, chóp mũi cọ cọ vào gương mặt trơn nhẵn của cô, thầm thì những âm thanh vô cùng quyến rũ: “Thật xin lỗi, anh đợi không kịp nữa rồi.”
Danh sách chương