Lannok mang một thùng nước dội đến vào đống lửa còn đang cháy dở, say sưa ăn miếng thịt nướng trước mặt, cười nói với Lâm Gia: “Honey, em ăn tốt như vậy chứng tỏ đã khôi phục không tệ. Em nên báo đáp tôi mới phải”
Trải qua mấy ngày được Lannok trị liệu, buổi tối này thứ hai Lâm Gia đã không còn sốt, hai ngày sau đã khôi phục lại khỏe mạnh.() Khôi phục lại sức sống, giơ giơ chuỗi thịt nướng đang xâu trên cành cây nhỏ, nói giỡn: “Không phải công lao của anh? Là bởi vì tôi nhiều ngày không ăn thịt, không thể chịu được nữa. Có thịt nướng trước mặt nên phải cố gắng ăn nhiều thôi.”
Lannok thở dài: “Đúng là con gái, qua cầu rút ván.” Còn chưa dứt lời một cành cây đã rơi xuống đầu anh.
“Lannok đừng nói hưu nói vượn nữa.” Lâm Gia không hề yếu thế,nhưng tuy miệng lưỡi không buông tha người nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ. Cũng không biết từ khi nào khi cô và Lannok ở cũng nhau đã không còn xẩu hổ nữa, bình thường anh sẽ trêu chọc cô vài câu, không phải ngoài khét trong sống, thì chính là cô dở khóc dở cười hận không thể đạp cho anh một trận. Nhưng cô cũng không ghét, dần dần còn có chút hưởng thụ không khí ồn ào thoải mái này.
Những ngày qua bởi vì cô bị thương nên chỉ có thể ở lại đây. Ngân Hổ một tấc cũng quấn lấy cô không dời. Sau khi Dick khôi phục lại hình thú thì lộ vẻ uy nghiêm, mỗi ngày đều mang theo một nửa thú khác đi xung quanh tuần tra, công việc bảo vệ luôn được làm thận trọng.
Nói đến nửa thú Lâm Gia mới nhớ, quay đầu nhìn về thân hình cao lớn đang núp sau cây cổ thụ.
“Kim Điêu vẫn luôn đi theo chúng ta, Ngân Hổ đuổi thế nào cũng không chịu đi.” Lannok ở một bên thở dài: “Anh thấy nó rất đáng thương, ngày hôm qua đã trị thương cho nó. Quả nhiên nó khôi phục rất kinh người, cánh bị bẻ gãy mà giờ đã không còn khác trước là mấy.”
Lâm Gia a một tiếng, tâm tình trở nên phức tạp. Mặc dù cô không hận con Kim Điêu, nhưng cũng không có tình cảm gì với nó. Ngày hôm qua nghe Lannok nói, Kim Điêu là con thú dị biến thất bại của bọn cướp Roddy Elias, trời sinh tính tình hung tàn rất khó khống chế. Lâm Gia vô cùng lo lắng không biết được con Kim điêu khi nào sẽ nổi điên mất đi khống chế. ()Đến lúc đó không biết nó có làm người khác bị thương hay không, nhưng giết nó thì lại thấy không đành lòng, đuổi nó lại không chịu đi, thật là khó khăn.
“Đúng rồi, tên Dạ Lam đó đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, không biết hắn có sao không?” Lâm Gia miễn cưỡng từ bóng dáng tịch mịch kia dời đi: “Còn cả Dạ Hoàng nữa, anh định xử lý bọn họ thế nào?”
Cô nhớ hai ngày trước có nhìn thấy tình cảnh của Dạ Hoàng, không nghĩ đến một thủ lĩnh nhóm cướp lại đẹp trai như vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Lannok vuốt vuốt lỗ mũi, cười nói: “Cho bọn họ đi cùng chứ sao. Đặc biệt là tên Dạ Lam đó, thân thể hắn ta bị thi biến vô cùng kỳ lạ, tôi nghĩ nên nghiên cứu hắn ta kỹ một chút.” Anh vác súng lên vai: “ Anh dẫn người đi tuần tra một chút, em đi nghỉ đi.”
Lâm Gia kéo túi hành lý của Lôi đặt vào sau lưng, tựa vào đó ngủ. Vừa nhắm mắt không được bao lâu lại bị tiếng động vật khò khè đánh thức, một trận nhiệt nóng phun lên trên mặt, rồi một cái gì đó êm ái liếm liếm, khuôn mặt rất nhanh đã bị liếm ướt nhẹp.
Lâm Gia không khỏi nhíu mày, bởi vì đang rất buồn ngủ cho nên dứt khoát nhắm mắt tiếp tục giả vở ngủ, đợi Ngân Hổ thấy cô không tỉnh lại sẽ tránh ra không làm ầm ĩ đến cô nữa.() Nào ngờ, Ngân Hổ lại lấy chòm râu cọ cọ vào má cô, vừa gai ngứa nhôt nhột khiến cô giả bộ cũng không được nữa, chỉ đành mở mắt ra.
Người đang ngủ lại bị đánh thức tất nhiên tâm tình sẽ không vui. Lâm Gia chính là người như vậy. Cô nghiêm mặt đưa tay túm lấy chòn râu của Ngân Hổ ra sức nhéo: “Tại sao anh lại đánh thức em hả? Con hổ hư!”
Ngân Hổ híp mắt mặc kệ cho cô nhéo râu hả giận, còn rất biết phối hợp phát ra mấy tiếng ư ử. Chờ đến khi Lâm Gia buông tay, anh lại cúi đầu liếm liếm mặt cô, xoay người nằm trên đất, nhếch cái đuôi lên đập đập vào sống lưng, ý bảo cô lên đi. Dick cũng đi đến hướng cô ừng ực kêu nhỏ.
“Sao thế, các anh muốn dẫn em đi đâu?” Lâm Gia kỳ quái hỏi, Ngân Hổ chớp chớp đôi mắt mầu lam, nghiêng đầu ngao.. ngao…ngaoooo.. kêu nhỏ. Thấy Lâm Gia không hiểu ý tứ của anh thì phập phồng hai hàm răng, cái đuôi vẫy vẫy quét tới quét lui trên người cô, ánh mắt màu lam càng thêm tha thiết.
Scott từ trong rừng chạy đến, ôm Lâm Gia lên người Ngân Hổ: “Dick phát hiện có xe tăng bọc thép đang hướng đến chỗ chúng ta. Lannok đoán có thể là quân đội Liên Bang nên đã dẫn người đi kiểm tra. Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, không biết có nguy hiểm không chúng ta cũng đi xem một chút.”
Ngân Hổ cõng Lâm Gia chạy vào giữa rừng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô thấy ngượng ngùng. Lâm Gia mới nhớ vừa rồi có nhéo chòm râu anh nên chuyển qua lấy lòng, cật lực hôn một cái trên gáy anh, ôm lấy cổ dính vào lỗ tai anh nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi Ngân Hổ, vừa rồi em đã tức giận với anh.” Ngân Hổ cọ xát vào mặt cô, quay đầu dương dương đắc ý hướng về phía Dick.
Dick làm như không thấy gì, trong mắt bình tĩnh không hề dao động, cũng không hề tức giận. Ngân Hổ không nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Dick, nên mắt hứng bước nhanh hơn hướng về phía rừng rậm.
Mấy trăm chiếc xe thiết giáp và xe tăng được ngụy trang cẩn thận đang dừng cách đó không xa, những quân nhân đoàn độc lập bảy đã sắn sàng đứng đó tiếp đón, Lannok và mấy tên quan quân mặc đồng phục đen láy đang đứng nói chuyện với nhau.
Lâm Gia đứng ở phía xa nhìn họ, cảm thấy một người áo đen nhìn rất quen mắt, thế nhưng người đó lại kéo mũ thật thấp, còn đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy rõ được tướng mạo của hắn.() Nếu Lannok đã chủ động tiếp xúc với bọn họ thì chắc những người đó không phải là người của khu C8.
Lâm Gia đang muốn gọi Ngân Hổ mang cô đứng gần hơn để nhìn cho rõ xem người quan quân đó là ai thì người đó lại vừa vặn nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người cùng lúc giao nhau, Lâm Gia kinh ngạc trợn to mắt, người đó là Corey.
Trải qua mấy ngày được Lannok trị liệu, buổi tối này thứ hai Lâm Gia đã không còn sốt, hai ngày sau đã khôi phục lại khỏe mạnh.() Khôi phục lại sức sống, giơ giơ chuỗi thịt nướng đang xâu trên cành cây nhỏ, nói giỡn: “Không phải công lao của anh? Là bởi vì tôi nhiều ngày không ăn thịt, không thể chịu được nữa. Có thịt nướng trước mặt nên phải cố gắng ăn nhiều thôi.”
Lannok thở dài: “Đúng là con gái, qua cầu rút ván.” Còn chưa dứt lời một cành cây đã rơi xuống đầu anh.
“Lannok đừng nói hưu nói vượn nữa.” Lâm Gia không hề yếu thế,nhưng tuy miệng lưỡi không buông tha người nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ. Cũng không biết từ khi nào khi cô và Lannok ở cũng nhau đã không còn xẩu hổ nữa, bình thường anh sẽ trêu chọc cô vài câu, không phải ngoài khét trong sống, thì chính là cô dở khóc dở cười hận không thể đạp cho anh một trận. Nhưng cô cũng không ghét, dần dần còn có chút hưởng thụ không khí ồn ào thoải mái này.
Những ngày qua bởi vì cô bị thương nên chỉ có thể ở lại đây. Ngân Hổ một tấc cũng quấn lấy cô không dời. Sau khi Dick khôi phục lại hình thú thì lộ vẻ uy nghiêm, mỗi ngày đều mang theo một nửa thú khác đi xung quanh tuần tra, công việc bảo vệ luôn được làm thận trọng.
Nói đến nửa thú Lâm Gia mới nhớ, quay đầu nhìn về thân hình cao lớn đang núp sau cây cổ thụ.
“Kim Điêu vẫn luôn đi theo chúng ta, Ngân Hổ đuổi thế nào cũng không chịu đi.” Lannok ở một bên thở dài: “Anh thấy nó rất đáng thương, ngày hôm qua đã trị thương cho nó. Quả nhiên nó khôi phục rất kinh người, cánh bị bẻ gãy mà giờ đã không còn khác trước là mấy.”
Lâm Gia a một tiếng, tâm tình trở nên phức tạp. Mặc dù cô không hận con Kim Điêu, nhưng cũng không có tình cảm gì với nó. Ngày hôm qua nghe Lannok nói, Kim Điêu là con thú dị biến thất bại của bọn cướp Roddy Elias, trời sinh tính tình hung tàn rất khó khống chế. Lâm Gia vô cùng lo lắng không biết được con Kim điêu khi nào sẽ nổi điên mất đi khống chế. ()Đến lúc đó không biết nó có làm người khác bị thương hay không, nhưng giết nó thì lại thấy không đành lòng, đuổi nó lại không chịu đi, thật là khó khăn.
“Đúng rồi, tên Dạ Lam đó đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, không biết hắn có sao không?” Lâm Gia miễn cưỡng từ bóng dáng tịch mịch kia dời đi: “Còn cả Dạ Hoàng nữa, anh định xử lý bọn họ thế nào?”
Cô nhớ hai ngày trước có nhìn thấy tình cảnh của Dạ Hoàng, không nghĩ đến một thủ lĩnh nhóm cướp lại đẹp trai như vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Lannok vuốt vuốt lỗ mũi, cười nói: “Cho bọn họ đi cùng chứ sao. Đặc biệt là tên Dạ Lam đó, thân thể hắn ta bị thi biến vô cùng kỳ lạ, tôi nghĩ nên nghiên cứu hắn ta kỹ một chút.” Anh vác súng lên vai: “ Anh dẫn người đi tuần tra một chút, em đi nghỉ đi.”
Lâm Gia kéo túi hành lý của Lôi đặt vào sau lưng, tựa vào đó ngủ. Vừa nhắm mắt không được bao lâu lại bị tiếng động vật khò khè đánh thức, một trận nhiệt nóng phun lên trên mặt, rồi một cái gì đó êm ái liếm liếm, khuôn mặt rất nhanh đã bị liếm ướt nhẹp.
Lâm Gia không khỏi nhíu mày, bởi vì đang rất buồn ngủ cho nên dứt khoát nhắm mắt tiếp tục giả vở ngủ, đợi Ngân Hổ thấy cô không tỉnh lại sẽ tránh ra không làm ầm ĩ đến cô nữa.() Nào ngờ, Ngân Hổ lại lấy chòm râu cọ cọ vào má cô, vừa gai ngứa nhôt nhột khiến cô giả bộ cũng không được nữa, chỉ đành mở mắt ra.
Người đang ngủ lại bị đánh thức tất nhiên tâm tình sẽ không vui. Lâm Gia chính là người như vậy. Cô nghiêm mặt đưa tay túm lấy chòn râu của Ngân Hổ ra sức nhéo: “Tại sao anh lại đánh thức em hả? Con hổ hư!”
Ngân Hổ híp mắt mặc kệ cho cô nhéo râu hả giận, còn rất biết phối hợp phát ra mấy tiếng ư ử. Chờ đến khi Lâm Gia buông tay, anh lại cúi đầu liếm liếm mặt cô, xoay người nằm trên đất, nhếch cái đuôi lên đập đập vào sống lưng, ý bảo cô lên đi. Dick cũng đi đến hướng cô ừng ực kêu nhỏ.
“Sao thế, các anh muốn dẫn em đi đâu?” Lâm Gia kỳ quái hỏi, Ngân Hổ chớp chớp đôi mắt mầu lam, nghiêng đầu ngao.. ngao…ngaoooo.. kêu nhỏ. Thấy Lâm Gia không hiểu ý tứ của anh thì phập phồng hai hàm răng, cái đuôi vẫy vẫy quét tới quét lui trên người cô, ánh mắt màu lam càng thêm tha thiết.
Scott từ trong rừng chạy đến, ôm Lâm Gia lên người Ngân Hổ: “Dick phát hiện có xe tăng bọc thép đang hướng đến chỗ chúng ta. Lannok đoán có thể là quân đội Liên Bang nên đã dẫn người đi kiểm tra. Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, không biết có nguy hiểm không chúng ta cũng đi xem một chút.”
Ngân Hổ cõng Lâm Gia chạy vào giữa rừng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô thấy ngượng ngùng. Lâm Gia mới nhớ vừa rồi có nhéo chòm râu anh nên chuyển qua lấy lòng, cật lực hôn một cái trên gáy anh, ôm lấy cổ dính vào lỗ tai anh nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi Ngân Hổ, vừa rồi em đã tức giận với anh.” Ngân Hổ cọ xát vào mặt cô, quay đầu dương dương đắc ý hướng về phía Dick.
Dick làm như không thấy gì, trong mắt bình tĩnh không hề dao động, cũng không hề tức giận. Ngân Hổ không nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Dick, nên mắt hứng bước nhanh hơn hướng về phía rừng rậm.
Mấy trăm chiếc xe thiết giáp và xe tăng được ngụy trang cẩn thận đang dừng cách đó không xa, những quân nhân đoàn độc lập bảy đã sắn sàng đứng đó tiếp đón, Lannok và mấy tên quan quân mặc đồng phục đen láy đang đứng nói chuyện với nhau.
Lâm Gia đứng ở phía xa nhìn họ, cảm thấy một người áo đen nhìn rất quen mắt, thế nhưng người đó lại kéo mũ thật thấp, còn đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy rõ được tướng mạo của hắn.() Nếu Lannok đã chủ động tiếp xúc với bọn họ thì chắc những người đó không phải là người của khu C8.
Lâm Gia đang muốn gọi Ngân Hổ mang cô đứng gần hơn để nhìn cho rõ xem người quan quân đó là ai thì người đó lại vừa vặn nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người cùng lúc giao nhau, Lâm Gia kinh ngạc trợn to mắt, người đó là Corey.
Danh sách chương