Lâm Gia không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết khi cô khôi phục ý thức mở mắt ra nhìn thấy một khuôn mặt đang dí sát vào chóp mũi mình, thật mong sao mình có thể ngất đi lần nữa.

Giờ khắc này trong não cô lập tức nhảy ra hình ảnh đêm hôm đó, khuôn mặt thời điểm đó chỉ có thể hình dung bằng từ: tu la ác ma.

Gương mặt này dài dài xấp xỉ loài người, đôi mắt hơi sâu hiện lên đầy tia máu, con ngươi chuyển động linh hoạt. Gò má giống như bị người ta dùng dao lột da, lộ ra thịt vụn thối nát có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu đỏ tím. Một vết sẹo dài từ đuôi mắt vắt ngang qua má, đến cái mũi thẳng rồi xuống đến cằm, đôi môi nhọn mà hơi nhô ra ngoài, hàm răng nhọn còn dắt một chút thịt màu hồng hồng, trong miệng truyền đến mùi hôi tanh làm Lâm Gia thiếu chút nữa nôn mửa.

Cái duy nhất cô thấy thuận mắt chính là xung quanh đôi mắt xuất hiện một viền vàng mờ mờ, giống như thoa lên một tầng kim tuyến. Bất quá lại không làm cho gương mặt này tăng thêm mỹ cảm, ngược lại còn lộ vẻ dữ tợn hơn.

Thấy Lâm Gia tỉnh, con thú dữ vẫn nằm bên cạnh nhìn cô chằm chằm bỗng ngồi dậy đi đến bên cửa động, bất ngờ mở cánh chim màu đen trên lưng, ngửa đầu phát ra tiếng huýt gió đầy bén nhọn, giống như tiếng kêu của chim ưng hay chim điêu.

Lâm Gia hít một hơi, cố gắng bình phục sự sợ hãi trong lòng. Cô nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện mình lại bị con thú dữ kia mang lên một cái động trên núi cao.

Lâm Gia giật giật thân thể, trừ bả vai bị con thú cắn bị thương cũng không còn vết thương nào khác. Vết thương tỏa ra mùi hôi thối, miệng còn chảy ra chất lỏng sền sệt màu xanh đậm, cô hoài nghi không biết đó có phải nước miếng của con thú đó không. Làm cô kinh ngạc hơn cả chính là trong động, trừ cô và con thú đang đứng ra thì cũng không thấy bọn giặc cướp đó đâu.

Lâm Gia lặng lẽ sờ sờ bên hông, dao găm giấu bên hông quả nhiên không thấy. Cô nhớ rõ trước lúc mình hôn mê, dao găm vẫn còn, đoán chừng rơi trên đường, nếu không thì là bị con thú dữ này phát hiện đã ném đi.

Con thú dữ chạy về nhìn chằm chằm Lâm Gia, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, con ngươi màu nâu sâu thẳm hiện vì vui mừng mà run lên.

Lâm Gia cố kiềm chế sợ hãi, cẩn thận đánh giá hắn, có lẽ con mãnh thú này cũng phải cao hơn 2m, đứng trước mặt cô nhìn như một tòa tháp đen, cặp cánh màu đen sau lưng nếu xòe ra cũng phải hơn năm thước. Lâm Gia còn nhớ rõ khi bọn chúng đến công kích nhóm Dick chính nó đã tạo nên gió mạnh như thế nào, nếu bọn cướp có thể sai khiến được nó, vậy thì nhất định là đã nắm rõ được nhược điểm trí mạng của nó. Nhưng con thú này lại không giao cô cho bọn cướp, lúc chiến đấu được một nửa hắn bỗng nhiên đổi chủ ý, chứng tỏ hắn là một con thú biến dị cực kì thông minh.

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào cửa động, chiếu vào mặt con thú dữ lại làm hắn càng thêm dữ dằn đáng sợ. Lâm Gia rung mình một cái, chống thân thể theo bản năng lùi lại về phía sau. Con thú dữ nghiêng đầu đi đến, đôi mắt xoay trò nhìn chằm chằm Lâm Gia, đôi con ngươi không ngừng co rút lại, thấy cô lặng lẽ lùi về phía sau, cổ họng hắn liên tiếp phát ra tiếng hừ hừ. Lâm Gia ngẩn ra, thế nhưng lại cảm thấy con thú này dường như đang thích thú.

Đang lúc cô ngây ngốc, con mãnh thú bỗng nhiên vươn bàn tay sắc nhọn ra, một tay ôm lấy cô. Lâm Gia cả kinh kêu to, tay chân liều mạng đập loạn xạ, bả vai bị thương đang dần kết vẩy bời vì hoạt động mạnh lại chảy máu tươi. Ánh mắt con thú sáng lên, ghìm cánh tay Lâm Gia lại, cúi đầu lè lưỡi liếm vết máu đang chảy trên vết thương cô.

Lâm Gia giãy giụa không được, ngược lại từ trong kinh hoảng từ từ tỉnh táo lại. Phải biết con thú này không như bọn Ngân Hổ, nhỡ chọc giận nó, sợ rằng nó sẽ xé nát cô ra.

Vết máu chảy ra trên vết thương rất nhanh bị con thú liếm sạch sẽ. Đầu lưỡi nó không giống như Ngân Hổ hay Dick, không có gai lưỡi, lại mềm mỏng, hơn nữa lực liếm cũng rất nhẹ, Lâm Gia cũng không cảm thấy khó chịu. Chỗ bị nó liếm qua cảm giác vừa nóng lại vừa lạnh, đau đớn cũng giảm xuống.

Lâm Gia phát hiện con thú này là thú biến dị, hơn nữa bộ dạng của nó hơn một nửa là biến dạng không thành công, không biết trong nước miếng của nó có độc hay không nữa, cũng  không biết cô có bị cảm hóa hay không. Lâm Gia đã chính mắt nhìn thấy Devic hóa thú, cô không muốn biến thành bộ dạng như vậy.

Con mãnh thú ngẩng đầu, ý còn chưa liếm đến môi, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, khóe miệng cong lên, đúng là bộ dạng ngây thơ vui sướng, giống như trẻ con được kẹo vậy.

Lâm Gia trừng mắt, không thể tin nhìn nó, quên mất mình đang sợ hãi, thậm chí còn thấy giờ phút này con mãnh thú đó cực kỳ đáng yêu… Tầm mắt di chuyển đến bên má trái con thú, Lâm Gia giật mình, đúng lúc lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh mới đuổi được ý nghĩ buồn cười kia đi.

Mãnh thú đột nhiên buông Lâm Gia ra, rít một tiếng bụm mặt lảo đảo lùi lại phía sau, mở to đối cánh, hai đầu cánh quét đến vách động, làm đất đã rơi ra.

Da dẻ con thú đang ngăm đen bỗng đổi thành màu đỏ rực, cơ thể bỗng căng lên, da thịt lộ ra gân xanh, miệng không ngừng phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc giống như đang thập phần thống khổ.

Màng tai Lâm Gia bị tiếng kêu đau đớn của con mãnh thú làm rung động, cô cố gắng đứng lên tránh ra, lại phát hiện cơ thể không khống chế được đang run rẩy, không có một phần khí lực.

Da dẻ nhan sắc con mãnh thú dần trở nên nhợt nhạt cuối cùng biến thành vàng nhạt Hắn không hét nữa, hai đầu gối quỳ trên trên mặt đất, lưng cong lại ngực phập phồng mãnh liệt, trong động vang lên tiếng thở dốc nặng nề.

Một lúc lâu sau, con thú dữ buông mặt ra, ngẩng đầu lên. Lâm Gia kinh hãi, cắn chặt môi, ngăn mình kêu lên.

Miếng thịt thối rữa trên má con quái thú đang không ngừng ngọ nguậy, nhanh chóng xuất hiện các khe nứt trên mặt, tựa như đang lột một lớp mặt nạ xấu xí. Các khe nứt không ngừng lan rộng, cuối cùng thì nứt thành vô số đường, từng mảng từng mảng bong ra, dần dần lộ lớp da dẻ trơn bóng hồng nhạt.

Một mảnh da cuối cùng rơi xuống, Lâm Gia kinh ngạc phát hiện khuôn mặt con mãnh thú đã thay đổi. Cả khuôn mặt giông như được phẫu thuật trở nên bằng phẳng, ngay cả ngũ quan cũng thay đổi rất nhiều. Con mắt vốn hõm vào, con ngươi ánh lên đen như mực, khóe mắt hẹp dài, hơi nhọn, xung quanh mắt là một viền vàng quang lộ vẻ nồng đậm, nay da dẻ khô nứt bỗng biến mất, đôi môi trở nên mỏng mà hồng nhuận, khuôn mặt lộ ra mấy phần anh tuấn.

Lâm Gia hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đâp cuồng loạn, trong lòng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt con manh thú đột nhiên trở nên dễ nhìn làm sự sợ hãi trong cô giảm đi mấy phần.

Con thú thấy Lâm Gia nhìn mình chăm chú ánh mắt không còn lộ vẻ sợ hãi như trước, lập tức nheo mắt lại, nhếch miệng cười khanh khách.

Lâm Gia nhếch khóe miệng, tiếng cười cổ quái này nghe sao lại buồn cười như vậy? Con mãnh thú bước về phía Lâm Gia, thấy cô khiếp đảm lùi lại, liền dừng cước bộ, nghiêng đầu trừng cô, cơ thể trước mặt run rẩy nhưng lại lộ vẻ ủy khuất, trong lòng Lâm Gia kinh hoàng, theo bản năng càng muốn trốn chạy.

Con thú vả vào miệng, giật giật tóc thét to, tức giận dùng sức giậm chân, làm mặt đất cũng rung chuyển theo. Lâm Gia giật mình, với kinh nghiệm bằng đó năm tiếp xúc với động vật, cô đưa ra quyết định sáng suốt không lùi lại phía sau nữa.

Lâm Gia ôm chân, hai cánh tay cũng ôm chặt lấy gối, thân thể dán chặt vào bắp đùi, đôi mắt mở lớn nhìn vào con mãnh thú, bày ra bộ dạng thuận theo không phản kháng. Con thú mở lớn đôi mắt, từng bước từng bước dò xét tiến đến trước mặt cô. Lâm Gia chẳng qua là run run một cái nhưng không lùi bước trên mặt cũng không tỏ vẻ gì sợ sệt, an tĩnh ngồi tại chỗ.

Con thú vui mừng nhếch môi, đưa tay bắt lấy cánh tay Lâm Gia ôm lấy cô, chiếc đầu to lớn cọ cọ trên mặt cô. Lâm Gia nhắm mắt lại không nói tiếng nào, yên lặng chịu đựng cảm giác nhói đau khi bộ lông của nó cọ sát vào da thịt.

Con thú cọ một lát, đột nhiên vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm thật nhanh trên mặt Lâm Gia. Lâm Gia hít một ngụm khí lạnh, bị hành động đột ngôt của hắn làm cho  trợn mắt há mồm. Con mãnh thú lại phát ra tiếng cười khanh khách quái dị, cánh mũi phập phồng đóng mở, hắn vui vẻ quay Lâm Gia vòng vòng sau đó nhẹ nhàng thả cô trên mặt đất.

Lâm Gia còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy cơ thể con thú run lên, trong nháy mắt một con Kim Điêu xuất hiện trước mặt cô. Sau khi hóa thành hình thú, đôi cánh chim màu đen hóa thành màu nâu, lông vũ bên ngoài rất dài, nhìn như lưỡi kiếm. Đỉnh đầu và cần cổ nó là lông màu nâu chói mắt, thân thể to lớn chiếm hơn nửa cái động.

Kim Điêu hơi cúi đầu, bóng dáng Lâm Gia ánh lên trong con ngươi của nó, nó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng giống như đang an ủi cô.

Lâm Gia nhìn chằm chằm vào chiếc mỏ chim sắc bén của nó, cơ thể cũng khẩn trương hơn, bị nói tùy tiện mổ một cái cũng có thể trở thành người tàn phế.

Kim Điểu vươn cổ, mở rộng miêng, bất quá cũng không có mổ cô, mà là ngậm cổ áo quăng cô lên lưng. Lâm Gia vội vàng đưa tay níu lông chim trên lưng hắn. Không đợi cô ổn định người, Kim Điểu đã bay vọt đến cửa động, mở đôi cánh bay vút vào bầu trời.

Tác giả: Ta đảm bảo chương sau Lâm Gia và nhóm thú sẽ gặp nhau, sau đó gặp Tatu… Mồ hôi, Tatu, chó chó bị ta ăn hiếp, chịu đủ tương tư *khóc oa*. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện