Anh em báo săn lập tức tìm lá cây khô và cỏ xanh đến trải trên mặt đất, lại chuyển Dick qua nằm trên đó.
Scott lấy ra một cái chăn đắp lên người Dick, lại vì Lâm Gia mãnh liệt yêu cầu mà tìm đến mấy cái quần quân đội đưa cho anh em báo săn và Laka mặc vào, miễn cho bọn họ tiếp tục trần truồng với thiên nhiên.
Thu xếp ổn thoả cho Dick xong, Laka ôm Lâm Gia đến bên cạnh anh. Lâm Gia đưa tay xem xét trán của Dick, tay bị nóng liền co rụt lại. Trán Dick nóng cứ như một khối bàn ủi, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người.
Lỗ thú tai của Dick cũng đã sắp tiến hóa thành lỗ tai con người, mái tóc dài mềm mại tuyết trắng xoã ra trước ngực và dưới người anh, một bên má bị mái tóc che khuất, chỉ lộ ra nửa bên mặt.
Lâm Gia vén sợi tóc trên mặt anh ra, lộ ra đường cong khuôn mặt thâm thúy mà kiên cường. Hai mắt Dick nhắm nghiền, mày kiếm màu trắng nhăn thành một chữ xuyên, môi mỏng khẽ nhếch, gân xanh trên trán nổi rõ, vẻ mặt rất thống khổ.
Lannok nửa quỳ bên người Dick, anh từ trong hòm thuốc lấy ra một cái nhiệt kế, đặt vào dưới nách Dick một hồi, lúc lấy ra thì trên nhiệt kế đã biểu thị số 279.
Lannok hút một ngụm khí lạnh, líu lưỡi nói: "Ối dời, không thể tin được là nóng tới 279 độ Sika, nhiệt độ này còn có thể nấu chín trứng chim! Nếu là con người bình thường, bị sốt thành như vậy thì không quá hai phút sau sẽ chết, thể chất của nửa thú thật đúng là thần kỳ."
Lâm Gia không biết đơn vị đo nhiệt độ cơ thể của thế giới này đổi thành thế giới của cô là bao nhiêu độ, nhưng nghe trong lời Lannok nói thì cô phỏng chừng nhiệt độ cơ thể Dick đã vượt qua 50 độ.
Lannok lại đặt máy đo nhịp tim ở ngực trái của Dick, trên máy đo nhịp tim hiện lên H70- 110."Nhịp tim đập cũng có chút hỗn loạn, thật khó giải quyết."
Lannok thu hồi máy móc, cẩn thận quan sát thân thể Dick biến hóa, rất nhanh tầm mắt anh dừng ở trên tay Dick. Không giống những nửa thú khi ở dạng hình thú móng vuốt có hình mũi nhọn anh từng gặp, tay Dick không có móng vuốt, móng tay mới mọc bằng phẳng mượt mà, khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài hữu lực, lòng bàn tay rắn chắc, đã tiến hóa thành tay đàn ông hoàn toàn không khác gì con người.
Lannok nắm tay phải của Dick lật qua lật lại xem xét, cau mày.
Lâm Gia thấy anh nhíu mày trầm ngâm không nói, tim đột nhiên nhảy loạn, một loại dự cảm không ổn dâng lên trong lòng, không khỏi ôm chặt cánh tay Ngân Hổ. Ngân Hổ bị kẹp khó chịu, vặn vẹo thân mình nho nhỏ y nha kêu nhẹ một tiếng.
Lâm Gia lấy lại tinh thần, vội vàng sờ sờ đầu Ngân Hổ trấn an một chút. Cô lo lắng hỏi Lannok: "Thiếu tá Lannok, tình trạng của Dick có phải rất nguy hiểm hay không?"
Lannok thấy Lâm Gia thập phần khẩn trương nhìn chằm chằm mình, đôi mắt hạnh mở to, ánh mắt sợ hãi lại mang theo hi vọng, trong lòng bỗng nhiên hơi chua xót. Đám nửa thú này thật đúng là có phúc, có thể được người đẹp coi là bảo bối đặt ở trong lòng như vậy, anh sống 28 năm còn chưa có người phụ nữ nào để ý tới, thật sự là người so với thú, thật tức chết người ta...
Lannok rất nhanh liền chu mỏ tự khinh bỉ mình, anh giãn lông mày đang nhăn chặt ra, đưa tay xoa bả vai Lâm Gia, dịu dàng an ủi nói: "Em đừng quá lo lắng, thân thể Dick rất mạnh mẽ cường tráng, có thể tiếp tục gắng gượng."
"Dick khó chịu như vậy, có phải phản ứng bài xích do kỳ biến dị đã làm cho thân thể anh ấy khó có thể chịu đựng nổi không?" Lâm Gia tiếp tục truy hỏi. Tất cả nửa thú đều đang trong kỳ dị biến bài xích, cô nhất định hy vọng mình có thể nắm giữ tình trạng thân thể trước mắt của Dick, không đến mức về sau mỗi lần gặp phải loại tình huống này thì lại chỉ biết ở một bên lo lắng suông.
Lannok hiểu rõ nhếch mày, một bên chỉ cho Lâm Gia xem, một bên kiên nhẫn giải thích: "Nửa thú càng là nhanh chóng biến gần hình thái con người, thì đặc tính của loài thú sẽ ngày càng ít. Em xem, tay chân còn có lỗ tai Dick đều đã giống con người, chỉ còn lại có cái đuôi mang đặc tính loài thú này là còn chưa có biến mất, cái này đã cho thấy thân thể cậu ta đã hoàn toàn bước vào giai đoạn dị biến."
"Hoàn toàn dị biến? Nghĩa là bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành hình dạng con người sao?" Lâm Gia nhớ tới hôm qua lúc vừa gặp được anh em báo săn, cô đã chú ý đến bọn họ không giống Ngân Hổ Tatu. Ngân Hổ và Tatu có tai thú, vuốt thú và đuôi thú, mà lỗ tai của Max bọn họ lại đã là hình dạng của con người.
"Không sai. Dick vừa mới hoàn toàn bước vào giai đoạn tiến hóa, phản ứng cơ thể bài xích còn chưa tính là nghiêm trọng, qua hai ngày sẽ không sao." Lannok vuốt cằm cảm thán: "Sau khi Dick biến trở về hình thú, sức lực nhất định tăng trưởng rất nhiều. Chậc chậc, mãnh thú dị biến thật đúng là đáng sợ."
Lâm Gia nghe xong sắc mặt lại lo lắng, lòng chẳng những không có thoải mái, mà ngược lại còn lo càng thêm lo. Dựa theo lời Lannok nói, mỗi lần mãnh thú dị biến tiến hóa đều là phải trải qua một kiếp sinh tử, càng đến phản ứng bài xích cuối cùng thì thống khổ càng mãnh liệt. Bộ dạng bây giờ Dick còn chưa tính là nghiêm trọng, vậy rốt cuộc phải khó chịu đến như thế nào thì mới tính là nghiêm trọng đây? Lannok nhìn ra lo lắng của cô, lại từ trong hòm thuốc lấy ra viên thuốc nhỏ màu đỏ mà lần trước đút cho Ngân Hổ, đổ ra ba viên rồi dùng chuôi đao mài nhỏ, mở khớp hàm đang ngặm chặt của Dick ra, trút thuốc vào miệng anh rồi đổ nước cho anh nuốt xuống.
"Ừm, thuốc này là một người bạn đặc biệt nhờ tôi nhắm vào bệnh trạng trong kỳ bài xích của mãnh thú dị biến mà nghiên cứu chế tạo, tuy rằng không thể hoàn toàn giải trừ được đau đớn của bọn họ, nhưng cũng có thể hóa giải bệnh trạng, làm cho bọn họ dễ chịu một chút."
Lannok đắc ý lắc lắc chai thuốc, cười đùa nói: "Tôi vẫn không có cơ hội thực nghiệm lâm sàng dược hiệu thế nào. Mãi đến hôm qua cho Ngân Hổ ăn, mới phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm. Ngân Hổ nhanh như vậy liền khôi phục, chứng minh tôi thật sự là một thiên tài y học."
Anh đắc ý đưa tay sờ sờ đầu Ngân Hổ: "Ngân Hổ thật giỏi, không phụ lòng kỳ vọng của ta nha."
Lâm Gia tức giận trơn trắng mắt Lannok liếc một cái, tuy trong lòng rất biết ơn Lannok, nhưng vẫn là có chút không thoải mái. Không ngờ Ngân Hổ là bé chuột bạch cho Lannok thí nghiệm thuốc mới? May mắn không xuất hiện cái phản ứng bất lương gì, bằng không cho dù Lannok có ơn với cô đi nữa, thì cô cũng sẽ rất tức giận.
Ngân Hổ nghiêng đầu nhìn Lannok, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy anh cười đến sáng lạn như vậy, liền thân thiết hướng anh vẫy vẫy cái đuôi. Lâm Gia nhìn thấy bộ dạng Ngân Hổ thật thà đáng yêu, trong lòng trìu mến càng sâu, thầm than nhóm nửa thú thật sự là rất đơn giản. Sau này cô phải để ý bọn nhiều hơn, miễn cho đám nửa thú thành thật ngốc nghếch này bị người bán đi còn không biết.
Lannok gọi người ẵm sói nhỏ Lier ra khỏi động, đặt ở bên cạnh Dick để tiện chăm sóc cả hai. Lúc này Lier đã khôi phục ý thức, chỉ là thể lực còn chưa có khôi phục, thân thể vẫn rất suy yếu. Khi anh nhìn thấy Lâm Gia ở bên cạnh, lỗ tai liền đỏ lên, giãy dụa muốn ngồi dậy, nói cái gì cũng không chịu nằm xuống.
Đã là giống đực, thì họ tuyệt không muốn ở trước mặt giống cái biểu hiện ra mình yếu đuối. Trước kia Dick không muốn mang Lâm Gia đi, một là vì thân thể của chúng thú đều ở kỳ dị biến, không có cách gì bảo đảm an toàn cho Lâm Gia. Một nguyên nhân khác là lòng tự trọng của giống đực mổi lên, không muốn để cho Lâm Gia nhìn thấy bộ dạng ốm yếu chật vật của bọn họ.
Lier ăn một chút thịt nướng, tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều. Chờ anh ăn xong, Lannok cũng đút cho anh một viên thuốc đỏ. Có lẽ loại thuốc này thật sự rất hữu hiệu, mấy giờ sau, Lier đã có thể đứng lên đi lại. Anh cao hứng hú gọi tiếng sói, vỗ mông nhảy dựng lên, nhưng đáng tiếc thể lực còn chưa khôi phục, chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, cả miệng gặm đầy bùn nhão.
Lier nằm úp sấp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, rất lâu sau mới ngượng ngùng đứng lên, một đôi lỗ tai hồng như sắp bật máu. Nghe được tiếng hỏi han thân thiết của Lâm Gia, anh lại hận không thể tìm một cái hố nào đó để chui xuống. Giờ phút này anh chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là mình lại vừa mất mặt trước mặt Lâm Gia, thật là mất uy sói mà!
Lâm Gia lúc đầu còn cho rằng anh đã xỉu, nhưng khi nhìn đến lỗ tai hồng hồng của Lier và cái đuôi nằm rạp trên đất không ngừng run rẩy thì bỗng nhiên hiểu rõ, không khỏi lắc đầu cười thầm.
Timo dạo một vòng quanh Lier đang nằm úp sấp giả chết trên mặt đất, cái mũi đẩy đẩy bờ vai anh ý bảo anh đứng lên. Lier nhắm đôi mắt lại vẫn là bất động.
Timo không kiên nhẫn, vung đuôi quất lên hai quả trứng (phần dưới) trần trụi của Lier. Lier ngao một tiếng ôm mông nhảy dựng lên, quay đầu lại phẫn nộ nhe răng rống to với Timo.
Timo lạnh nhạt lung lay đuôi, khóe miệng cong thật cao, trong mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt.
Lier rống giận một hồi, sau đó mới ý thức được mình bị Timo đùa giỡn, cái tên đáng chết này là muốn mình xấu mặt trước Lâm Gia sao! Ánh mắt xoay chuyển, quả nhiên thoáng nhìn thấy Lâm Gia đang cúi đầu dùng sức nén cười, bả vai không khống chế được run rẩy. Cái đuôi Lier nhất thời rũ xuống, anh vạn phần ủ rũ ngồi xổm xuống ôm đầu hờn dỗi, ai khuyên cũng không nghe.
Bị sói nhỏ囧 chọc cười một phen, tâm trạng của Lâm Gia đã tốt lên rất nhiều, cũng hiểu rõ Dick bọn họ phải hoàn thành tiến hóa dị biến, kỳ bài xích là quá trình bọn họ nhất định phải trải qua, cô có lo lắng thêm nữa cũng chẳng được gì. Việc cô có thể làm chính là dùng hết toàn lực giúp bọn họ, canh giữ ở bên cạnh bọn họ, giữ vững tinh thần mà ngoan cường sống sót ở thế giới này.
Mọi người bắt đầu phân công làm việc, có người phụ trách kiểm tra súng ống đạn dược, có người đi vào trong rừng tìm củi để đốt, còn Laka và Lier thì mang theo vài quân nhân đi đến cánh rừng phía nam xách nước về.
Lannok đổi thuốc cho Lâm Gia xong thì cũng đi theo, anh muốn đi giặt sạch băng gạc và băng cầm máu. Thủ đô tiếp tế cho đoàn 7 rất nhiều thứ nhưng đều thường xuyên bị Liệt Minh Uy dùng các loại danh nghĩa chế trụ không phát, nhất là thuốc và đồ dùng y tế. Điều này làm cho băng gạc dùng để băng bó vết thương trở nên rất trân quý, mỗi lần sử dụng xong anh đều luyến tiếc không muốn vứt, đành phải dùng nước không bị ô nhiễm rửa sạch sau đó lại luộc qua nước sôi, phơi nắng khử trùng, để sau này còn sử dụng lại.
Scott lấy ra một cái chăn đắp lên người Dick, lại vì Lâm Gia mãnh liệt yêu cầu mà tìm đến mấy cái quần quân đội đưa cho anh em báo săn và Laka mặc vào, miễn cho bọn họ tiếp tục trần truồng với thiên nhiên.
Thu xếp ổn thoả cho Dick xong, Laka ôm Lâm Gia đến bên cạnh anh. Lâm Gia đưa tay xem xét trán của Dick, tay bị nóng liền co rụt lại. Trán Dick nóng cứ như một khối bàn ủi, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người.
Lỗ thú tai của Dick cũng đã sắp tiến hóa thành lỗ tai con người, mái tóc dài mềm mại tuyết trắng xoã ra trước ngực và dưới người anh, một bên má bị mái tóc che khuất, chỉ lộ ra nửa bên mặt.
Lâm Gia vén sợi tóc trên mặt anh ra, lộ ra đường cong khuôn mặt thâm thúy mà kiên cường. Hai mắt Dick nhắm nghiền, mày kiếm màu trắng nhăn thành một chữ xuyên, môi mỏng khẽ nhếch, gân xanh trên trán nổi rõ, vẻ mặt rất thống khổ.
Lannok nửa quỳ bên người Dick, anh từ trong hòm thuốc lấy ra một cái nhiệt kế, đặt vào dưới nách Dick một hồi, lúc lấy ra thì trên nhiệt kế đã biểu thị số 279.
Lannok hút một ngụm khí lạnh, líu lưỡi nói: "Ối dời, không thể tin được là nóng tới 279 độ Sika, nhiệt độ này còn có thể nấu chín trứng chim! Nếu là con người bình thường, bị sốt thành như vậy thì không quá hai phút sau sẽ chết, thể chất của nửa thú thật đúng là thần kỳ."
Lâm Gia không biết đơn vị đo nhiệt độ cơ thể của thế giới này đổi thành thế giới của cô là bao nhiêu độ, nhưng nghe trong lời Lannok nói thì cô phỏng chừng nhiệt độ cơ thể Dick đã vượt qua 50 độ.
Lannok lại đặt máy đo nhịp tim ở ngực trái của Dick, trên máy đo nhịp tim hiện lên H70- 110."Nhịp tim đập cũng có chút hỗn loạn, thật khó giải quyết."
Lannok thu hồi máy móc, cẩn thận quan sát thân thể Dick biến hóa, rất nhanh tầm mắt anh dừng ở trên tay Dick. Không giống những nửa thú khi ở dạng hình thú móng vuốt có hình mũi nhọn anh từng gặp, tay Dick không có móng vuốt, móng tay mới mọc bằng phẳng mượt mà, khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài hữu lực, lòng bàn tay rắn chắc, đã tiến hóa thành tay đàn ông hoàn toàn không khác gì con người.
Lannok nắm tay phải của Dick lật qua lật lại xem xét, cau mày.
Lâm Gia thấy anh nhíu mày trầm ngâm không nói, tim đột nhiên nhảy loạn, một loại dự cảm không ổn dâng lên trong lòng, không khỏi ôm chặt cánh tay Ngân Hổ. Ngân Hổ bị kẹp khó chịu, vặn vẹo thân mình nho nhỏ y nha kêu nhẹ một tiếng.
Lâm Gia lấy lại tinh thần, vội vàng sờ sờ đầu Ngân Hổ trấn an một chút. Cô lo lắng hỏi Lannok: "Thiếu tá Lannok, tình trạng của Dick có phải rất nguy hiểm hay không?"
Lannok thấy Lâm Gia thập phần khẩn trương nhìn chằm chằm mình, đôi mắt hạnh mở to, ánh mắt sợ hãi lại mang theo hi vọng, trong lòng bỗng nhiên hơi chua xót. Đám nửa thú này thật đúng là có phúc, có thể được người đẹp coi là bảo bối đặt ở trong lòng như vậy, anh sống 28 năm còn chưa có người phụ nữ nào để ý tới, thật sự là người so với thú, thật tức chết người ta...
Lannok rất nhanh liền chu mỏ tự khinh bỉ mình, anh giãn lông mày đang nhăn chặt ra, đưa tay xoa bả vai Lâm Gia, dịu dàng an ủi nói: "Em đừng quá lo lắng, thân thể Dick rất mạnh mẽ cường tráng, có thể tiếp tục gắng gượng."
"Dick khó chịu như vậy, có phải phản ứng bài xích do kỳ biến dị đã làm cho thân thể anh ấy khó có thể chịu đựng nổi không?" Lâm Gia tiếp tục truy hỏi. Tất cả nửa thú đều đang trong kỳ dị biến bài xích, cô nhất định hy vọng mình có thể nắm giữ tình trạng thân thể trước mắt của Dick, không đến mức về sau mỗi lần gặp phải loại tình huống này thì lại chỉ biết ở một bên lo lắng suông.
Lannok hiểu rõ nhếch mày, một bên chỉ cho Lâm Gia xem, một bên kiên nhẫn giải thích: "Nửa thú càng là nhanh chóng biến gần hình thái con người, thì đặc tính của loài thú sẽ ngày càng ít. Em xem, tay chân còn có lỗ tai Dick đều đã giống con người, chỉ còn lại có cái đuôi mang đặc tính loài thú này là còn chưa có biến mất, cái này đã cho thấy thân thể cậu ta đã hoàn toàn bước vào giai đoạn dị biến."
"Hoàn toàn dị biến? Nghĩa là bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành hình dạng con người sao?" Lâm Gia nhớ tới hôm qua lúc vừa gặp được anh em báo săn, cô đã chú ý đến bọn họ không giống Ngân Hổ Tatu. Ngân Hổ và Tatu có tai thú, vuốt thú và đuôi thú, mà lỗ tai của Max bọn họ lại đã là hình dạng của con người.
"Không sai. Dick vừa mới hoàn toàn bước vào giai đoạn tiến hóa, phản ứng cơ thể bài xích còn chưa tính là nghiêm trọng, qua hai ngày sẽ không sao." Lannok vuốt cằm cảm thán: "Sau khi Dick biến trở về hình thú, sức lực nhất định tăng trưởng rất nhiều. Chậc chậc, mãnh thú dị biến thật đúng là đáng sợ."
Lâm Gia nghe xong sắc mặt lại lo lắng, lòng chẳng những không có thoải mái, mà ngược lại còn lo càng thêm lo. Dựa theo lời Lannok nói, mỗi lần mãnh thú dị biến tiến hóa đều là phải trải qua một kiếp sinh tử, càng đến phản ứng bài xích cuối cùng thì thống khổ càng mãnh liệt. Bộ dạng bây giờ Dick còn chưa tính là nghiêm trọng, vậy rốt cuộc phải khó chịu đến như thế nào thì mới tính là nghiêm trọng đây? Lannok nhìn ra lo lắng của cô, lại từ trong hòm thuốc lấy ra viên thuốc nhỏ màu đỏ mà lần trước đút cho Ngân Hổ, đổ ra ba viên rồi dùng chuôi đao mài nhỏ, mở khớp hàm đang ngặm chặt của Dick ra, trút thuốc vào miệng anh rồi đổ nước cho anh nuốt xuống.
"Ừm, thuốc này là một người bạn đặc biệt nhờ tôi nhắm vào bệnh trạng trong kỳ bài xích của mãnh thú dị biến mà nghiên cứu chế tạo, tuy rằng không thể hoàn toàn giải trừ được đau đớn của bọn họ, nhưng cũng có thể hóa giải bệnh trạng, làm cho bọn họ dễ chịu một chút."
Lannok đắc ý lắc lắc chai thuốc, cười đùa nói: "Tôi vẫn không có cơ hội thực nghiệm lâm sàng dược hiệu thế nào. Mãi đến hôm qua cho Ngân Hổ ăn, mới phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm. Ngân Hổ nhanh như vậy liền khôi phục, chứng minh tôi thật sự là một thiên tài y học."
Anh đắc ý đưa tay sờ sờ đầu Ngân Hổ: "Ngân Hổ thật giỏi, không phụ lòng kỳ vọng của ta nha."
Lâm Gia tức giận trơn trắng mắt Lannok liếc một cái, tuy trong lòng rất biết ơn Lannok, nhưng vẫn là có chút không thoải mái. Không ngờ Ngân Hổ là bé chuột bạch cho Lannok thí nghiệm thuốc mới? May mắn không xuất hiện cái phản ứng bất lương gì, bằng không cho dù Lannok có ơn với cô đi nữa, thì cô cũng sẽ rất tức giận.
Ngân Hổ nghiêng đầu nhìn Lannok, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy anh cười đến sáng lạn như vậy, liền thân thiết hướng anh vẫy vẫy cái đuôi. Lâm Gia nhìn thấy bộ dạng Ngân Hổ thật thà đáng yêu, trong lòng trìu mến càng sâu, thầm than nhóm nửa thú thật sự là rất đơn giản. Sau này cô phải để ý bọn nhiều hơn, miễn cho đám nửa thú thành thật ngốc nghếch này bị người bán đi còn không biết.
Lannok gọi người ẵm sói nhỏ Lier ra khỏi động, đặt ở bên cạnh Dick để tiện chăm sóc cả hai. Lúc này Lier đã khôi phục ý thức, chỉ là thể lực còn chưa có khôi phục, thân thể vẫn rất suy yếu. Khi anh nhìn thấy Lâm Gia ở bên cạnh, lỗ tai liền đỏ lên, giãy dụa muốn ngồi dậy, nói cái gì cũng không chịu nằm xuống.
Đã là giống đực, thì họ tuyệt không muốn ở trước mặt giống cái biểu hiện ra mình yếu đuối. Trước kia Dick không muốn mang Lâm Gia đi, một là vì thân thể của chúng thú đều ở kỳ dị biến, không có cách gì bảo đảm an toàn cho Lâm Gia. Một nguyên nhân khác là lòng tự trọng của giống đực mổi lên, không muốn để cho Lâm Gia nhìn thấy bộ dạng ốm yếu chật vật của bọn họ.
Lier ăn một chút thịt nướng, tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều. Chờ anh ăn xong, Lannok cũng đút cho anh một viên thuốc đỏ. Có lẽ loại thuốc này thật sự rất hữu hiệu, mấy giờ sau, Lier đã có thể đứng lên đi lại. Anh cao hứng hú gọi tiếng sói, vỗ mông nhảy dựng lên, nhưng đáng tiếc thể lực còn chưa khôi phục, chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, cả miệng gặm đầy bùn nhão.
Lier nằm úp sấp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, rất lâu sau mới ngượng ngùng đứng lên, một đôi lỗ tai hồng như sắp bật máu. Nghe được tiếng hỏi han thân thiết của Lâm Gia, anh lại hận không thể tìm một cái hố nào đó để chui xuống. Giờ phút này anh chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là mình lại vừa mất mặt trước mặt Lâm Gia, thật là mất uy sói mà!
Lâm Gia lúc đầu còn cho rằng anh đã xỉu, nhưng khi nhìn đến lỗ tai hồng hồng của Lier và cái đuôi nằm rạp trên đất không ngừng run rẩy thì bỗng nhiên hiểu rõ, không khỏi lắc đầu cười thầm.
Timo dạo một vòng quanh Lier đang nằm úp sấp giả chết trên mặt đất, cái mũi đẩy đẩy bờ vai anh ý bảo anh đứng lên. Lier nhắm đôi mắt lại vẫn là bất động.
Timo không kiên nhẫn, vung đuôi quất lên hai quả trứng (phần dưới) trần trụi của Lier. Lier ngao một tiếng ôm mông nhảy dựng lên, quay đầu lại phẫn nộ nhe răng rống to với Timo.
Timo lạnh nhạt lung lay đuôi, khóe miệng cong thật cao, trong mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt.
Lier rống giận một hồi, sau đó mới ý thức được mình bị Timo đùa giỡn, cái tên đáng chết này là muốn mình xấu mặt trước Lâm Gia sao! Ánh mắt xoay chuyển, quả nhiên thoáng nhìn thấy Lâm Gia đang cúi đầu dùng sức nén cười, bả vai không khống chế được run rẩy. Cái đuôi Lier nhất thời rũ xuống, anh vạn phần ủ rũ ngồi xổm xuống ôm đầu hờn dỗi, ai khuyên cũng không nghe.
Bị sói nhỏ囧 chọc cười một phen, tâm trạng của Lâm Gia đã tốt lên rất nhiều, cũng hiểu rõ Dick bọn họ phải hoàn thành tiến hóa dị biến, kỳ bài xích là quá trình bọn họ nhất định phải trải qua, cô có lo lắng thêm nữa cũng chẳng được gì. Việc cô có thể làm chính là dùng hết toàn lực giúp bọn họ, canh giữ ở bên cạnh bọn họ, giữ vững tinh thần mà ngoan cường sống sót ở thế giới này.
Mọi người bắt đầu phân công làm việc, có người phụ trách kiểm tra súng ống đạn dược, có người đi vào trong rừng tìm củi để đốt, còn Laka và Lier thì mang theo vài quân nhân đi đến cánh rừng phía nam xách nước về.
Lannok đổi thuốc cho Lâm Gia xong thì cũng đi theo, anh muốn đi giặt sạch băng gạc và băng cầm máu. Thủ đô tiếp tế cho đoàn 7 rất nhiều thứ nhưng đều thường xuyên bị Liệt Minh Uy dùng các loại danh nghĩa chế trụ không phát, nhất là thuốc và đồ dùng y tế. Điều này làm cho băng gạc dùng để băng bó vết thương trở nên rất trân quý, mỗi lần sử dụng xong anh đều luyến tiếc không muốn vứt, đành phải dùng nước không bị ô nhiễm rửa sạch sau đó lại luộc qua nước sôi, phơi nắng khử trùng, để sau này còn sử dụng lại.
Danh sách chương