Tộc bỉ sớm kết thúc, Vương Văn Thanh cuối cùng đánh bại Vương Như Nguyệt, trở thành đệ nhất. Đồng thời trở thành thiếu tộc trưởng.
Vương Thành Nhân có chút phức tạp, tuy nhiên hắn sẽ không từ bỏ. Chỉ cần còn sống, sau này sẽ có cơ hội.
"Kết thúc cũng kết thúc rồi, không biết Vũ tiên sinh thấy hai đứa bé này thế nào?" Thất lão hỏi.
"Cũng xem như có chút tài năng, để bọn chúng ngày mai tới gặp ta" Sở Hàn gật đầu hài lòng nói.
Vương Nhất Đại cũng Thất lão nhìn nhau, trong lòng không kiềm được vui mừng.
Sở Hàn nói xong, chân thân cùng phân thân chia hai hướng, trở về chỗ ở.
Hắn căn bản không có thời gian, cần phải sớm hiểu được Thiên Đạo. Sở Hàn mặc dù chưa hiểu, nhưng có thể chắc chắn, Thiên Đạo tiên kiếp không phải cái gì dễ ăn.
Ngày mới bắt đầu, Sở Hàn rời khỏi giường, trên môi nở một nụ cười. Hắn thăm dò Thiên Đạo, đã có thành quả. Hắn đã có thể câu thông thiên ý, dò xét được những thứ ở gần.
Mặc dù có chút gân gà nhưng cũng coi là có thành quả, dù sao hắn chỉ mới thăm dò hai ngày.
"Xem ra tới lúc tăng lên thực lực"
Sở Hàn bước ra khỏi phòng, một cỗ trà hương phản phất, để người ta thanh tỉnh hơn mấy phần.
"Ta sẽ ra ngoài một thời gian, các ngươi tạm thời ở lại, hảo hảo tu luyện"
"Em đi theo được không?" Thương Hà thấp giọng hỏi.
"Không được, ta tự có kế hoạch của ta"
"Vâng" Thương Hà có chút thất lạc đáp. Đình Yên thấy không có kết quả, cũng im lặng không nói.
Một bên khác, Vương Văn Thanh cùng Vương Như Nguyệt đã tìm tới.
"Bái kiến Vũ tiên sinh" Hai người đồng thanh cúi chào.
"Tốt, cũng không nói nhiều, ta tạm thời sẽ không thu các ngươi làm đồ đệ, tất cả còn chờ biểu hiện phía sau" Sở Hàn lạnh nhạt nói.
"Tạ tiên sinh" Hai người có chút mất mác, nhưng cũng gật đầu cảm tạ.
"Được rồi, chuẩn bị đi, theo ta ra ngoài"
Sở Hàn nói để hai người có chút bất ngờ, nhưng không hỏi gì, lập tức trở về chuẩn bị.
Trên tường thành lúc này, ba đạo thân ảnh phấp phới trước gió.
"Chuẩn bị xong chưa"
"Bẩm tiên sinh, đã xong" Vương Như Nguyệt cung kính nói. Ánh mắt nàng nhìn Sở Hàn có chút dị dạng, Vương Nhất Đại căn dặn nàng phải cùng hắn thân cận một chút, hắn có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng. Phải nói, Sở Hàn ngoài tuổi lớn một chút thì cũng là nam nhân ưu tú, nữ nhân truy cầu không ít. Nhưng chí của nàng không ở đây, nàng truy cầu là đại đạo, là thực lực mà không phải tình yêu nam nữ. Nàng không muốn dựa dẫm bất kì ai, chỉ muốn bằng thực lực của mình đứng lên.
"Được, lên đường thôi"
Nói xong, Sở Hàn dẫn đầu, hóa thành một đạo cầu vòng, nhanh chóng bay đi. Hai người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Suốt dọc đường không có gì trở ngại, dù sao Sở Hàn cũng không hề che giấu khí tức, yêu thú còn không dám tới gần.
Lúc này, trên một mảnh rừng rậm, ngoại ô thành phố. Ba bóng người sừng sững giữa không trung.
Sở Hàn nhìn quanh bốn phía, sau đó theo hướng Tây bay đi. Vương gia hai người cảm nhận được trùng điệp yêu thú khí tức phía dưới, không khỏi e ngại. Nếu là yêu thú bình thường cũng không nói, hai người cũng trải qua yêu thú công thành lần trước, thế nào lại không biết. Nhưng lần này khí tức đều kinh khủng hơn nhiều, phần lớn đều là cấp 3 trở lên. Hai người cũng không thẩn thờ quá lâu, lập tức đuổi theo.
Trên không, ba người đang nhìn một bầy Địa Lang phía dưới. Sở Hàn vẫn như cũ lạnh nhạt, Vương gia hai người thần sắc nghiêm nghị.
Sở Hàn một chỉ vào mi tâm hai người, trong đầu lúc này nhiều hơn chút thông tin.
Đau nhức qua đi, hai người một trận kinh hỉ, cúi đầu cảm tạ.
"Bầy địa lang giao cho các ngươi, Lang Vương ta sẽ giải quyết" Sở Hàn nói xong, lập tức một hướng gần đó tấn công, không cho hai người cơ hội phản bác.
Hai người nhìn nhau cười khổ, hướng phía dưới tấn công.
Đối mặt Sở Hàn lúc này là một đầu Lang vương, Hồn Đạo yêu thú cấp 5. Bình thường yêu thú ở khu vực khác sẽ không thể đạt tới cấp 5, nhưng trong môi trường nồng đậm đạo nguyên như rừng rậm, tiến hóa cấp 5 không quá khó.
Sở Hàn lúc này cũng là nghiêm túc, dù sao Lang Vương vẫn trên hắn một đại cảnh giới.
Lang vương nhìn hắn lúc đầu có chút kiên kị, nhưng xác nhận thực lực của Sở Hàn xong, không còn cố kị mà lao lên, một trảo hướng Sở Hàn.
Sở Hàn trong tay trường cung, lập tức băng tiễn trùng điệp hướng về Lang Vương. Lang Vương bị băng tiễn bức lui, cũng không chịu tổn thương gì. Một lần nữa, Lang Vương há miệng, một tiếng gầm lớn hướng về Sở Hàn.
Cũng không phải cái gì âm đ*o công kích mà là Hồn Chấn, một chiêu thức hồn đạo công kích rất cơ bản. Nhưng trong trường hợp chênh lệch về cấp độ như thế này thì rất có hiệu quả.
Nhưng nó dùng sai đối tượng, Hồn Đạo chuẩn vô thượng, không phải chút chênh lệch có thể giải quyết. Chỉ thấy Sở Hàn phất tay, một vòng tròn đạo văn chắn trước mặt Sở Hàn, hình thành một cái hộ thuẫn màu vàng.
"Hồn thuẫn"
Một chiêu thức cơ bản, nhưng trong tay Sở Hàn, kết hợp đạo văn để nó phát sinh chất biến.
m ba không cản trở lao tới, va vào hộ thuẫn. Một chút chấn động, hộ thuẫn vẫn nguyên vẹn, hồn chấn tan biến.
Không chờ Lang Vương phản ứng, hai đạo kiếm nhận từ hai hướng trái phải đánh tới. Lang Vương bất ngờ, vội tránh đi, hai đạo kiếm nhận xượt qua đầu nó, để lại hai vết xước nhỏ.
Lang Vương vẫn như cũ bình tĩnh, không hề tức giận.
"Ý thức chiến đấu thật cao"
Mà cũng không có gì lạ, không phải vô duyên vô cớ mà nó có thể sớm đạt tới cấp 5 như vậy.
Ngay sau đó, bằng mắt thường có thể nhận ra, thân thể Lang Vương lớn hơn không ít. Ánh mắt cũng chuyển sang màu đỏ thẫm. Nó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Sở Hàn cũng không kém, chỉ thấy hắn đột nhiên biến mất, tốc độ kinh khủng để cuồng bạo trạng thái Lang Vương không bắt kịp. Từ phía sau, một kiếm trảm xuống. Lang Vương kịp thời tránh đi, vừa muốn phản công thì lại một kiếm khác đánh tới, nó chỉ có thể giương vuốt đón đỡ.
Lang Vương lui lại, trong mắt nó ánh lên hỏa diễm, trạng thái cuồng bạo đã tới đỉnh phong. Lang Vương một lần nữa lao tới, nhưng lần này mang theo đất đá bắn về Sở Hàn. Tinh thần ngự vật bị nó vận dụng hết sức thuần thục
Sở Hàn một tay vươn ra, trên ngón tay, vòng tròn đạo văn dường như phát sáng. Hắn chính là đang vận dụng Huyễn Đạo đảo chủng. Từ không trung, vô cùng vô tận kiếm ảnh, đem toàn bộ đất đá quét lui, khí thế không đổi đem Lang Vương đâm ra từng cái huyết động.
Sở Hàn lúc này vẫn một mặt bình tĩnh, nhưng cả người đã lấm tấm mồ hôi, là suy kiệt tinh thần quá mức.
"Vẫn là không nên cưỡng ép sử dụng tiên chủng"
Lang Vương lúc này toàn thân rách nát, nằm trong đống máu thịt. Lấy đi tinh hạch, Sở Hàn lập tức không nhìn thêm, bay lên không trung.
Mảnh rừng này vô cùng nồng đậm Hồn Đạo đạo nguyên, Sở Hàn cũng là nhanh chóng khôi phục.
Vương gia hai người lúc này đã bị đàn sói bao vây, cả người chật vật, nhuốm đỏ máu tươi, cũng không biết là máu của bản thân hay máu của yêu thú.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý gật đầu một cái. Vương Như Nguyệt một kém quét qua, một mảng bầy sói hóa thành băng điêu, ngay sau đó hai người bắt lấy cơ hội lao ra, yêu thú đuổi theo bị Vương Văn Thanh dùng lam hỏa đẩy lùi.
Hai người đây là bộc phá lần cuối, muốn bỏ chạy. Mặc kệ Sở Hàn giao cho nhiệm vụ, còn sống mới là quan trọng.
Sở Hàn lúc này cũng đã mấy phần khôi phục, từ trên cao một cái cự thủ, đem một mảng lang thú đập thành thịt vụn.
Bầy sói cả kinh, ngừng truy đuổi, nhìn về phía trên bầu trời. Một thân ảnh đang lạnh lùng nhìn chúng nó, bầy sói không rét mà run, lập tức tán loạn mà chạy.
"Tạ tiên sinh ra tay giúp đỡ"
"Nghỉ ngơi đi, chúng ta tiếp tục"
Hai người lập tức hoảng hốt, vừa mới xem chết, lại phải đâm đầu vào nguy hiểm. Nhưng Sở Hàn nói, hai người không dám ý kiến.
Vương Thành Nhân có chút phức tạp, tuy nhiên hắn sẽ không từ bỏ. Chỉ cần còn sống, sau này sẽ có cơ hội.
"Kết thúc cũng kết thúc rồi, không biết Vũ tiên sinh thấy hai đứa bé này thế nào?" Thất lão hỏi.
"Cũng xem như có chút tài năng, để bọn chúng ngày mai tới gặp ta" Sở Hàn gật đầu hài lòng nói.
Vương Nhất Đại cũng Thất lão nhìn nhau, trong lòng không kiềm được vui mừng.
Sở Hàn nói xong, chân thân cùng phân thân chia hai hướng, trở về chỗ ở.
Hắn căn bản không có thời gian, cần phải sớm hiểu được Thiên Đạo. Sở Hàn mặc dù chưa hiểu, nhưng có thể chắc chắn, Thiên Đạo tiên kiếp không phải cái gì dễ ăn.
Ngày mới bắt đầu, Sở Hàn rời khỏi giường, trên môi nở một nụ cười. Hắn thăm dò Thiên Đạo, đã có thành quả. Hắn đã có thể câu thông thiên ý, dò xét được những thứ ở gần.
Mặc dù có chút gân gà nhưng cũng coi là có thành quả, dù sao hắn chỉ mới thăm dò hai ngày.
"Xem ra tới lúc tăng lên thực lực"
Sở Hàn bước ra khỏi phòng, một cỗ trà hương phản phất, để người ta thanh tỉnh hơn mấy phần.
"Ta sẽ ra ngoài một thời gian, các ngươi tạm thời ở lại, hảo hảo tu luyện"
"Em đi theo được không?" Thương Hà thấp giọng hỏi.
"Không được, ta tự có kế hoạch của ta"
"Vâng" Thương Hà có chút thất lạc đáp. Đình Yên thấy không có kết quả, cũng im lặng không nói.
Một bên khác, Vương Văn Thanh cùng Vương Như Nguyệt đã tìm tới.
"Bái kiến Vũ tiên sinh" Hai người đồng thanh cúi chào.
"Tốt, cũng không nói nhiều, ta tạm thời sẽ không thu các ngươi làm đồ đệ, tất cả còn chờ biểu hiện phía sau" Sở Hàn lạnh nhạt nói.
"Tạ tiên sinh" Hai người có chút mất mác, nhưng cũng gật đầu cảm tạ.
"Được rồi, chuẩn bị đi, theo ta ra ngoài"
Sở Hàn nói để hai người có chút bất ngờ, nhưng không hỏi gì, lập tức trở về chuẩn bị.
Trên tường thành lúc này, ba đạo thân ảnh phấp phới trước gió.
"Chuẩn bị xong chưa"
"Bẩm tiên sinh, đã xong" Vương Như Nguyệt cung kính nói. Ánh mắt nàng nhìn Sở Hàn có chút dị dạng, Vương Nhất Đại căn dặn nàng phải cùng hắn thân cận một chút, hắn có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng. Phải nói, Sở Hàn ngoài tuổi lớn một chút thì cũng là nam nhân ưu tú, nữ nhân truy cầu không ít. Nhưng chí của nàng không ở đây, nàng truy cầu là đại đạo, là thực lực mà không phải tình yêu nam nữ. Nàng không muốn dựa dẫm bất kì ai, chỉ muốn bằng thực lực của mình đứng lên.
"Được, lên đường thôi"
Nói xong, Sở Hàn dẫn đầu, hóa thành một đạo cầu vòng, nhanh chóng bay đi. Hai người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Suốt dọc đường không có gì trở ngại, dù sao Sở Hàn cũng không hề che giấu khí tức, yêu thú còn không dám tới gần.
Lúc này, trên một mảnh rừng rậm, ngoại ô thành phố. Ba bóng người sừng sững giữa không trung.
Sở Hàn nhìn quanh bốn phía, sau đó theo hướng Tây bay đi. Vương gia hai người cảm nhận được trùng điệp yêu thú khí tức phía dưới, không khỏi e ngại. Nếu là yêu thú bình thường cũng không nói, hai người cũng trải qua yêu thú công thành lần trước, thế nào lại không biết. Nhưng lần này khí tức đều kinh khủng hơn nhiều, phần lớn đều là cấp 3 trở lên. Hai người cũng không thẩn thờ quá lâu, lập tức đuổi theo.
Trên không, ba người đang nhìn một bầy Địa Lang phía dưới. Sở Hàn vẫn như cũ lạnh nhạt, Vương gia hai người thần sắc nghiêm nghị.
Sở Hàn một chỉ vào mi tâm hai người, trong đầu lúc này nhiều hơn chút thông tin.
Đau nhức qua đi, hai người một trận kinh hỉ, cúi đầu cảm tạ.
"Bầy địa lang giao cho các ngươi, Lang Vương ta sẽ giải quyết" Sở Hàn nói xong, lập tức một hướng gần đó tấn công, không cho hai người cơ hội phản bác.
Hai người nhìn nhau cười khổ, hướng phía dưới tấn công.
Đối mặt Sở Hàn lúc này là một đầu Lang vương, Hồn Đạo yêu thú cấp 5. Bình thường yêu thú ở khu vực khác sẽ không thể đạt tới cấp 5, nhưng trong môi trường nồng đậm đạo nguyên như rừng rậm, tiến hóa cấp 5 không quá khó.
Sở Hàn lúc này cũng là nghiêm túc, dù sao Lang Vương vẫn trên hắn một đại cảnh giới.
Lang vương nhìn hắn lúc đầu có chút kiên kị, nhưng xác nhận thực lực của Sở Hàn xong, không còn cố kị mà lao lên, một trảo hướng Sở Hàn.
Sở Hàn trong tay trường cung, lập tức băng tiễn trùng điệp hướng về Lang Vương. Lang Vương bị băng tiễn bức lui, cũng không chịu tổn thương gì. Một lần nữa, Lang Vương há miệng, một tiếng gầm lớn hướng về Sở Hàn.
Cũng không phải cái gì âm đ*o công kích mà là Hồn Chấn, một chiêu thức hồn đạo công kích rất cơ bản. Nhưng trong trường hợp chênh lệch về cấp độ như thế này thì rất có hiệu quả.
Nhưng nó dùng sai đối tượng, Hồn Đạo chuẩn vô thượng, không phải chút chênh lệch có thể giải quyết. Chỉ thấy Sở Hàn phất tay, một vòng tròn đạo văn chắn trước mặt Sở Hàn, hình thành một cái hộ thuẫn màu vàng.
"Hồn thuẫn"
Một chiêu thức cơ bản, nhưng trong tay Sở Hàn, kết hợp đạo văn để nó phát sinh chất biến.
m ba không cản trở lao tới, va vào hộ thuẫn. Một chút chấn động, hộ thuẫn vẫn nguyên vẹn, hồn chấn tan biến.
Không chờ Lang Vương phản ứng, hai đạo kiếm nhận từ hai hướng trái phải đánh tới. Lang Vương bất ngờ, vội tránh đi, hai đạo kiếm nhận xượt qua đầu nó, để lại hai vết xước nhỏ.
Lang Vương vẫn như cũ bình tĩnh, không hề tức giận.
"Ý thức chiến đấu thật cao"
Mà cũng không có gì lạ, không phải vô duyên vô cớ mà nó có thể sớm đạt tới cấp 5 như vậy.
Ngay sau đó, bằng mắt thường có thể nhận ra, thân thể Lang Vương lớn hơn không ít. Ánh mắt cũng chuyển sang màu đỏ thẫm. Nó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Sở Hàn cũng không kém, chỉ thấy hắn đột nhiên biến mất, tốc độ kinh khủng để cuồng bạo trạng thái Lang Vương không bắt kịp. Từ phía sau, một kiếm trảm xuống. Lang Vương kịp thời tránh đi, vừa muốn phản công thì lại một kiếm khác đánh tới, nó chỉ có thể giương vuốt đón đỡ.
Lang Vương lui lại, trong mắt nó ánh lên hỏa diễm, trạng thái cuồng bạo đã tới đỉnh phong. Lang Vương một lần nữa lao tới, nhưng lần này mang theo đất đá bắn về Sở Hàn. Tinh thần ngự vật bị nó vận dụng hết sức thuần thục
Sở Hàn một tay vươn ra, trên ngón tay, vòng tròn đạo văn dường như phát sáng. Hắn chính là đang vận dụng Huyễn Đạo đảo chủng. Từ không trung, vô cùng vô tận kiếm ảnh, đem toàn bộ đất đá quét lui, khí thế không đổi đem Lang Vương đâm ra từng cái huyết động.
Sở Hàn lúc này vẫn một mặt bình tĩnh, nhưng cả người đã lấm tấm mồ hôi, là suy kiệt tinh thần quá mức.
"Vẫn là không nên cưỡng ép sử dụng tiên chủng"
Lang Vương lúc này toàn thân rách nát, nằm trong đống máu thịt. Lấy đi tinh hạch, Sở Hàn lập tức không nhìn thêm, bay lên không trung.
Mảnh rừng này vô cùng nồng đậm Hồn Đạo đạo nguyên, Sở Hàn cũng là nhanh chóng khôi phục.
Vương gia hai người lúc này đã bị đàn sói bao vây, cả người chật vật, nhuốm đỏ máu tươi, cũng không biết là máu của bản thân hay máu của yêu thú.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý gật đầu một cái. Vương Như Nguyệt một kém quét qua, một mảng bầy sói hóa thành băng điêu, ngay sau đó hai người bắt lấy cơ hội lao ra, yêu thú đuổi theo bị Vương Văn Thanh dùng lam hỏa đẩy lùi.
Hai người đây là bộc phá lần cuối, muốn bỏ chạy. Mặc kệ Sở Hàn giao cho nhiệm vụ, còn sống mới là quan trọng.
Sở Hàn lúc này cũng đã mấy phần khôi phục, từ trên cao một cái cự thủ, đem một mảng lang thú đập thành thịt vụn.
Bầy sói cả kinh, ngừng truy đuổi, nhìn về phía trên bầu trời. Một thân ảnh đang lạnh lùng nhìn chúng nó, bầy sói không rét mà run, lập tức tán loạn mà chạy.
"Tạ tiên sinh ra tay giúp đỡ"
"Nghỉ ngơi đi, chúng ta tiếp tục"
Hai người lập tức hoảng hốt, vừa mới xem chết, lại phải đâm đầu vào nguy hiểm. Nhưng Sở Hàn nói, hai người không dám ý kiến.
Danh sách chương