Trước thời kì mạt pháp, linh khí vô cùng sung túc, tu sĩ, yêu thú cùng tồn tại. Nhưng không rõ lí do gì, linh mạch trên địa cầu dần khô héo, linh khí cũng theo đó mỗi lúc một yếu đi, đến cuối cùng, gần như không còn chút linh khí nào. Tu sĩ trong thời kì mạt pháp không khác gì phàm nhân, dần dần bị tuổi thọ mài mòn, chỉ còn một số truyền thừa nhưng thời gian cũng đem chúng diệt tuyệt.

Cổ thú, hay cổ yêu, là yêu thú sống trước thời kì mạt pháp, phần lớn đều đã không còn tồn tại, tuy nhiên, một số rơi vào ngủ say, chờ ngày linh khí khôi phục.

Sau bùng nổ linh khí, một số trong đó dần tỉnh lại. Đây mới là lực lượng đáng sợ nhất, so với yêu thú trong thời kì này còn vượt xa. Bởi vì chúng đều tồn tại trước thời kì mạt pháp, thể chất lẫn cấp độ đều rất cao, đồng cấp nhân loại khó có thể chống lại được.

Sở Hàn muốn làm chính là đem một con cổ thú thức tỉnh. Hắn nếu cố gắng thì vẫn có khả năng xử lí một đầu cổ thú, chỉ có hơi khó khăn một chút.

Sở Hàn đáp xuống đất, áp tai vào mặt đường. Dù cực kì yếu ớt nhưng hắn có thể nhận ra, có tiếng tim đập rất chậm chạp.

"Xem ra vị trí không sai"

Sở Hàn vạch ra trên tay một vết máu, bắt đầu trên mặt đất vẽ ra huyết văn.

"Đình Yên, đem yêu thú xử lí hết đi".

Cứ thế làm việc, Đình Yên đem yêu thú nhỏ xung quanh xử lí, Sở Hàn một bên vẽ đạo văn. Đạo văn cần có vật dẫn, Sở Hàn trực tiếp dùng máu làm dẫn, dù sao không có thứ gì khác thích hợp hơn. Không phải cứ là máu đều được, bởi vì máu của Sở Hàn có nồng đậm linh lực nên mới có thể sử dụng.

Một vòng tròn trận văn hình thành trên mặt đất, Sở Hàn một bên sắc mặt tái nhợt, do tiêu hao quá độ. Nhưng hắn dường như không để ý, mỉm cười nhìn tác phẩm của mình.

Trận đạo, không nằm trong thiên đạo mà là tu sĩ dùng kiến thức mà diễn hóa ra. Người tu hành trận đạo cần có kiến thức rất sâu, bao quát vô số lĩnh vực. Sở Hàn mặc dù không có thiên phú trận pháp nhưng kiến thức thì hắn có rất nhiều. Trận đạo cơ bản chính là vẽ ra đạo văn. Đạo văn không phải chỉ là cái hình vẽ đặc biệt, nó chính là sự sắp xếp tỉ mỉ, tạo ra hiệu quả như mong muốn. Đạo văn là mạch dẫn của trận, giống như linh mạch hay mạch máu của con người vậy, phải sắp xếp hợp lí mới hoạt động được. Vật dẫn là máu trong mạch, là chất dinh dưỡng của trận.

Tiếp theo sau đó, Sở Hàn đem linh lực truyền vào, trận văn lập tức sáng lên. Linh khí theo đó điên cuồng tụ hợp lại, mặc dù linh khí cũng không hề sạch sẽ nhưng Sở Hàn cũng không dùng nên không cần quan tâm, chỉ cần tụ hợp linh khí nồng nặc hết mức có thể.

Linh khí mỗi lúc một đậm đặc, Sở Hàn cảm nhận nhịp tim cổ thú mỗi lúc một tăng nhanh. Nó dường như cảm nhận được thứ gì đó hấp dẫn mình.

Sau một lúc, mặt đất bắt đầu sinh ra chấn động. Sở Hàn không nói gì, trực tiếp kéo Đình Yên lên không.

Ngay lập tức, mặt đất dưới chân dần nứt ra, tiếng tim đập đã không cần chú ý cũng có thể cảm nhận được.

Một đầu khổng lồ thổ chu từ khe nứt bò ra, nó không thèm để ý Sở Hàn mà bò thẳng về phía trận văn, sau đó điên cuồng thôn phệ linh khí, dường như cực kì đói khát.

Thượng cổ sinh vật, căn bản cũng không biết cái gì là linh khí ô nhiễm, chỉ biết một mực thôn phệ. Con thú dường như sức sống mỗi lúc một mãnh liệt, đồng thời tám mắt của nó cũng dần hóa thành huyết sắc, lí trí từng chút một trở nên mờ nhạt.

Đầu thổ chu hình thể cao chừng 30 mét, đã vượt quá chiều cao tường thành của Vương Thành, xấp xỉ hai phần ba chiều cao Tây Hạ thành. Nếu một đầu thổ chu công thành thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

Thổ chu không rõ vì sao phát điên, thét lên một tiếng, bắt đầu tàn sát sinh vật xung quanh, không một yêu thú nào thoát được, huyết nhục bị nó từng phần thôn phệ.

Động tĩnh quá lớn để một đầu phong lang chạy tới, nó là yêu thú cấp 3 đỉnh phong, nơi này chính là địa bàn của nó.

Cự lang nhìn thổ chu điên cuồng tàn sát con cháu của nó, nổi điên lao tới tấn công. Nhưng sự việc không tưởng tượng nổi phát sinh, cự lang còn chưa chạm được thổ chu đã bị nó một trảo trọng thương. Ngay sau đó cũng bị thổ chu đem thôn phệ.

Khó mà tin được, một đầu yêu thú cấp 3 đỉnh phong, dễ dàng như thế bị giết chết.

Đinh Yên một bên cũng cảm thấy kinh hoàng, nếu không phải có Sở Hàn dùng huyễn lực che đậy, nàng không chắc mình có thể sống mà rời khỏi.

"Đi thôi" Sở Hàn nói.

"Không..không giết nó sao?"

"Không cần, nó còn tác dụng" Sở Hàn sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn rất hài lòng với thực lực của thổ chu.

"Tác dụng? Tác dụng gì" Đình Yên thắc mắc nói.

"Từ từ sẽ rõ, còn bây giờ nên trở về, sẽ sớm có rất nhiều yêu thú tụ tập tới đây"

Sở Hàn nói xong, lập tức mang Đình Yên trở về, không một chút lưu luyến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện