"Được rồi, nếu cậu muốn nghe câu trả lời thì hãy nghe cho rõ đây".



Trần Phi Võ đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, anh ta đưa ánh mắt nhìn sâu vào tôi, trầm giọng lên tiếng "Người ở trong hình không phải là tôi".



Lời vừa dứt, tôi chỉ biết im lặng nhìn anh ta, mà không phản ứng gì.



Trần Phi Võ thấy tôi như vậy, liền lấy điện thoại từ trong túi quần ra, sau khi quẹt quẹt vài đường trên màn hình, anh ta liền đưa nó ra trước mặt của tôi, lạnh giọng nói tiếp "Nếu như cậu còn chưa tin, thì hãy coi cho kỹ tấm hình này".



Trên màn hình điện thoại xuất hiện một hình ảnh, vừa trông thấy tôi liền giựt mình một cái mạnh, khi nhận ra có tới hai Trần Phi Võ ở trong bức hình.



"Đây... đây là sao?"



Tôi lắp ba lắp bắp cất tiếng hỏi, trong đầu hiện giờ rất rối loạn, không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.



Trần Phi Võ hít một hơi lạnh, đáp "Người trong tấm hình lúc nãy cậu đưa cho tôi coi, hoàn toàn không phải tôi, mà chính là người anh sinh đôi của tôi, anh ấy tên là Trần Phi Văn, ra đời trước tôi hai giây".



"Anh em sinh đôi hả?".



Tôi vô thức thì thào, Trần Phi Võ gật đầu, nói "Phải, từ nhỏ anh ấy đã là một người nổi bật, lại học hành rất giỏi, còn tôi thì ngược lại, chỉ thuộc dạng bình thường, học trung bình khá, bù lại rất giỏi thể thao. Lớn lên anh ấy thi vào trường đại học y Dạ Nguyệt, còn tôi thì thi vào trường cảnh sát Hàm Võ".



Nói tới đây, giọng của Trần Phi Võ chợt nghẹn lại, ánh mắt có chút đau buồn "Chỉ là chuyện không may đã ập tới, anh ấy trở thành nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn này, lúc bấy giờ gia đình của tôi rất đau khổ khi nghe tin anh ấy mất, mẹ của tôi vì chuyện này mà sinh bệnh, ba của tôi một vai phải gánh gồng cả chuyện ngoài xã hội lẫn trong nhà, vừa nén đau thương vì mất một đứa con trai giỏi giang, vừa chăm lo cho mẹ của tôi đang nằm trong bệnh viện, đồng thời phải tìm kiếm cho tôi học tiếp, cũng như liên tục cổ vũ tôi phải thành công".



Đôi mắt của Trần Phi Võ đỏ au, mơ hồ hoen đi vì nước mắt, giọng nói cũng bắt đầu nhỏ dần "Chứng kiến hết thảy chuyện đó, tôi đã tự hứa với bản thân của mình rằng, tôi tuyệt đối phải tìm cho bằng được hung thủ, để có thể xoa dịu những đau thương mà gia đình của tôi đã phải gánh chịu. Trời không phụ lòng người, tôi đã được làm cảnh sát, sau đó tôi đã tốn rất nhiều thời gian để có thể thuyết phục cấp trên cho chuyển công tác sang vụ án này. Và cuối cùng tôi đã làm được. Nhưng tiếc thay tôi vẫn chưa bắt được tên hung thủ".



"Phi Võ".



Tôi thấp giọng lên tiếng, vẻ mặt có chút khó xử "Xin lỗi vì đã khiến cho anh nhớ lại những chuyện không vui, thiệt sự lúc đầu tôi chỉ muốn tìm ra câu trả lời cho nghi vấn về tấm hình cũ, không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy".



"Không sao".



Trần Phi Võ hít một hơi sâu, đáp "Dù gì đi nữa thì chuyện này cũng không thể giấu diếm được lâu, nhân cơ hội này có thể nói ra với cậu, tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, đồng thời biết được cậu vì tin tưởng tôi nên mới trực tiếp hỏi như vậy, làm tôi cảm thấy rất vui".



Tôi không biết nên nói gì, ngoài "ừm" một tiếng.



"Còn nữa".



Trần Phi Võ lại lên tiếng "Tôi còn một chuyện nữa muốn nói luôn với cậu".



"Là chuyện gì?"



Nghe tôi hỏi, Trần Phi Võ chậm rãi trả lời "Người tôi từng kể với cậu rằng, vì tôi không ngăn cản cậu ấy điều tra, nên cậu ấy mới chết, thiệt ra chính là chủ nhân của cuốn nhật ký điều tra mà cậu đã đưa cho tôi đọc - Tiêu Thịnh, kỳ thực ban đầu tôi cứ nghĩ là cùng tên thôi, nhưng mà khi về phòng tôi lại vô tình tìm được một tờ giấy của câu ấy từng viết, lúc đó tôi mới phát hiện ra chữ viết của nó giống như chữ viết trong cuốn nhật ký điều tra, cho nên tôi dám chắc chắn hai người đó là một".



Tôi có chút ngạc nhiên với chuyện này, hai mắt mở tròn nhìn anh ta, mà không nói được câu gì.



Trần Phi Võ ở đối diện vẫn tiếp tục nói "Tiêu Thịnh, cậu ấy chính là sự hối hận của tôi, tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi vừa được chuyển sang đảm nhận vụ án mạng liên hoàn này, cũng là lúc cậu ấy đang điều tra, tôi vì bị sự kiên định, lòng dũng cảm và chí hướng mãnh liệt của cậu ấy, mà đã đồng ý để cậu ấy điều tra cùng. Khoảnh khắc khi cậu ấy chết, tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng, vụ án mạng này thực chất phức tạm và nguy hiểm hơn những gì tôi đã tưởng tượng".



"Chuyện cũng đã qua rồi, anh không nên tự trách bản thân mình như vậy".



Tôi vỗ nhẹ lên vai của Trần Phi Võ, khe khẽ an ủi.



"Nhưng mà trong lúc đó, tôi lại gặp được một người".



Trần Phi Võ nuốt một ngụm nước miếng, bộ dạng bỗng trở nên phấn chấn hơn "Cậu ấy là một người rất kỳ lạ, đã tới trước mặt của tôi và đưa cho một lọ chu sa, rồi nói rằng, chỉ cần tẩm chu sa đỏ này lên viên đạn, tôi sẽ có khả năng tiêu diệt được thứ kinh dị, nhưng mà cậu ấy khuyên tôi chỉ nên sử dụng lúc nguy cấp, bởi vì phải để dành cho cuộc chiến cuối cùng với hung thủ. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ tới, đúng thiệt là những viên đạn được tẩm chu sa đỏ có khả năng tiêu diệt thứ kinh dị một cách phi thường như vậy".



"Khoan đã, Phi Võ".



Tôi khi nghe anh ta nói tới đây, liền cảm thấy tò mò, vội vội vàng vàng nói xen vào "Anh có biết người đưa chu sa đỏ cho anh là ai không?"



"Tôi cũng không rõ cậu ấy là ai".



Trần Phi Võ nói trong giọng điệu mông lung "Tôi chỉ biết cậu ấy tên là Võ Thành Kiệt mà thôi".



Vừa nghe tới ba chữ Võ Thành Kiệt, tôi liền giựt mình một cái. Người kỳ lạ này không phải tôi đã từng gặp qua một lần rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện