Tôi mất một khoảng thời gian nữa mới có thể tới khu ký túc xá nam, nơi Lâm Thần ở. Vốn dĩ, tôi cũng không biết phòng của cậu ta nằm ở đâu, nhưng may mắn thay dựa vào cuốn sổ mà Dương Đăng đưa cho, bên trong có ghi số phòng của khu ký túc xá mới, vì vậy chỉ cần dựa theo số này là tôi có thể tìm được phòng của Lâm Thần.



Điều khiến cho tôi khá bất ngờ chính là, căn phòng của Lâm Thần chỉ cách tôi duy nhất có một lầu thôi.



"Xin hỏi, có bạn học Lâm Thân ở trong phòng không vậy?"



Tôi đứng ở phía bên ngoài phòng, lịch sự nói vọng vào.



Có hai người ngồi chơi game ở trong nghe thấy giọng của tôi, liền vội vội vàng vàng chạy ra, một người trong số họ lên tiếng "A Duy Phúc, cậu tới tìm Lâm Thần sao?"



Câu nói vừa dứt, tôi có chút giựt mình khi nhận ra, người đang nói chuyện với mình chính là một trong số những người đăng ký tham gia cuộc thi ca hát của ban văn nghệ, cậu ta hình như tên là Thạnh Phong thì phải.



"Đúng rồi, cậu ấy có trong phòng không?"



Tôi thấp giọng hỏi.



Thạnh Phong không suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời "Lâm Thần, cậu ấy vừa mới ra ngoài rồi đó".



"Ừ, cậu mà tới sớm một chút là sẽ gặp được cậu ấy rồi".



Người còn lại nói thêm vào.



"Ra ngoài rồi sao?"



Tôi thẫn thờ nói một câu, rồi lại hướng về phía của bọn họ, hỏi "Vậy hai cậu có biết cậu ấy đi đâu không?"



"Mình cũng không rõ cho lắm".



Thạnh Phong không chắc chắn lên tiếng, nét mặt của cậu ta lúc này có chút nghi hoặc, trầm giọng nói "Dạo gần đây cậu ấy có những biểu hiện rất kỳ lạ đó, thường xuyên đi ra ngoài, tánh tình cũng thay đổi so với trước nhiều lắm".



"Mà nhắc tới đây mình mới nhớ".



Người còn lại gấp gáp nói xen vào "Vài ngày trước mình có nghe cậu ấy kể thường xuyên nghe thấy tiếng hát của ai đó, khiến cho cậu ấy không tài nào ngủ được. Có phải vì chuyện này làm cho cậu ấy thay đổi hay không?"



Vừa nói, cậu ta vừa ngẫm nghĩ suy đoán.



Tôi nghe tới đây liền kinh hãi, thầm nghĩ, đây chẳng phải chính là biểu hiện của nạn nhân thứ sáu hay sao?



Trong khi đó, Thạnh Phong lại nói tiếp "Ừ, hôm bữa cậu ấy ra ngoài nguyên một ngày trời, cuối cùng quay về với bbộdạng hết sức mệt mỏi, trên tay còn cầm một túi đồ nữa, mình có tới hỏi cậu ấy mua gì, nhưng mà cậu ta cứ thần thần bí bí, giấu giấu diếm diếm, không nói cũng không cho coi".



"A".



Người còn lại kêu lên một tiếng lớn, như thể đã nhớ ra chuyện gì vậy, giọng cậu ta khá lớn "Cái thứ Lâm Thần mua hình như là một bộ đồ màu đỏ thì phải, mình có nhìn thoáng qua, với lại lúc nãy ra ngoài, cậu ta cũng đem theo nó. Mình nghĩ có lẽ mua đồ sẹt xì men (sexy men) nên ngại nói, tới lúc mặc vô không vừa mới đi đổi lại đây mà".



Nói rồi, cậu ta và Thạnh Phong cười lên một trận, như vừa mới trêu chọc được người bạn thân của mình vậy.



Tôi không quan tâm với hành động này của hai người người bọn họ, thứ tôi để ý chính là bộ đồ đỏ mà cậu ta vừa mới nói, rất có khả năng nó là đồ cưới áo dài đỏ mà nạn nhân khi chết đã mặc.



"Phải rồi Duy Phúc, cậu tìm Lâm Thần có chuyện gì không".



Giọng của Thạnh Phong vang lên, nó vô tình cứ khến cho dùng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, tôi nhìn cậu ta, ầm ừ vài tiếng, rồi nhanh trí đáp đại một câu "Mình tìm Lâm Thần vì chuyện hoạt động của trường thôi, nếu cậu ấy không có ở đây, vậy thì mình đi trước".



Nói xong lời này, tôi không cho bọn họ kịp phản ứng lại, đã mau chóng rời đi.



Theo như những gì tôi nghe được, thì khả năng cao nhất là Lâm Thần đang mang theo đồ cưới áo dài đỏ để đi tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, nơi mà cậu ta sắp sửa sẽ bị hung thủ sát hại.



Cũng vì lý do đó, tôi phải tới trước một bước để có thể ngăn cản cậu ta, trước khi mọi chuyện đã không thể giải quyết được.



Nhằm tới khu ký xá nhanh hơn, tôi chọn đường tắt "leo rào", hiện tại tôi phải chạy đua với thời gian, cho nên mặc kệ hết tất cả.



Bầu trời phút chốc chuyển đen, những đám mây thay phiên nhau bay tới, gió thổi ù ù như thể dự báo sắp có một trận mưa lớn đổ xuống.



Lại là mưa?



Mỗi lần có một nạn nhân chết trong vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này là ý như rằng lại có mưa.



Nhưng mà cũng vì điều này, mà tôi có thể chắc chắn hơn về nạn nhân thứ sáu chính là Lâm Thần



Đôi chân chạy nhanh hơn theo từng nhịp thở dồn dập, khoảnh khắc này chính là một cuộc thi đấu, coi thử giữa tôi và tên hung thủ rốt cuộc ai có thể đạt được mục đích trước.



Nếu tôi thắng, có nghĩa là nạn nhân thứ sáu sẽ không chết, đồng thời cũng khiến cho tên hung thủ biến thái bịnh hoạn buộc phải xuất đầu lộ diện.



Còn nếu tên hung thủ thắng, vậy chính là vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này sẽ vẫn tiếp tục, và nạn nhân thứ bảy đang có nguy cơ mất mạng là rất cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện