Lý Cẩm Thành vẫn cho là mẹ của cậu là hết lòng yêu Lý Diệu Tổ, mong mà không được mới lấy phương thức như vậy kết thúc tính mạng của mình, bây giờ xem ra, bà chủ yếu là vì em gái của mình mà nhượng bộ.

“Mày có phải cho rằng ba không biết chuyện này đúng không?”

Nói xong Tô Dư Thịnh lắc đầu, vẻ mặt âm u, ông nói: “Ông ấy kỳ thực đã biết, chỉ vì ông ấy đã mất đi một đứa con gái, cho nên đối với mày mới dung túng như vậy, nhưng mà mày? Tô Dư Hợp, mày gián tiếp hại chết Dư Thuyên mày có biết hay không? Nhiều năm như vậy mày đối với em ấy không hề có một chút hổ thẹn? Hiện tại… Mày làm sao còn có thể ngay ở trước mặt con trai duy nhất của em ấy nói ra những lời như vậy?”

Nói tới đây, Tô Dư Thịnh lã chã rơi lệ.

Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy anh trai mình phát hỏa lớn như vậy, hay là nhìn thấy anh trai mình rơi lệ, Tô Dư Hợp sửng sốt rất lâu, sau đó bưng mặt của mình nói: “Em biết, vẫn biết, những năm nay người không thể tha thứ nhất chính là em, nhưng em nên làm gì? Phải chết để tạ lỗi với chị ấy sao? Tô Dư Thịnh, anh căn bản không biết nội tâm của em bị dày vò, kể từ khi biết chị ấy chết như vậy… Em mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện này, anh có biết hay không em sắp bức điên mình rồi?”

Nói xong câu này, Tô Dư Hợp đơn giản nằm nhoài trên đầu gối của mình, giống như một đứa bé mà thất thanh khóc lớn.

“Biết, làm sao không biết? Nếu mày không biết hổ thẹn, chúng ta làm sao có khả năng đối tốt với mày cẩn thận từng li từng tí như vậy chứ!”

Tô Dư Thịnh cùng vợ của ông và Tô Tố nhìn về phía bà ta ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại đau thương,

Cả nhà bọn họ tình cảm của mọi người với nhau kỳ thực rất tốt đối với cái chết của mẹ Lý Cẩm Thành rất hổ thẹn, đặc biệt là người khởi xướng Tô Dư Hợp, tính cách âm tình bất định, khi nói như vậy, bà ta hầu như cũng đem mình bức điên.

Huyết thống và tình thân đôi lúc rất kỳ lạ, lúc trước tham gia lễ tang của ông ngoại, Lý Cẩm Thành còn cảm thấy khó chịu, bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu lại không có bất kỳ cảm giác gì.

Lý Cẩm Thành lại nhìn về phía Tô Dư Hợp, có thể là đã phát tiết ra hết hổ thẹn buồn khổ trong nội tâm, nên trên người bà ta làn khói đen cũng từ từ biến mất không còn tăm tích.

“Đi thôi.”

Hà Chấn Hiên kéo cánh tay của Lý Cẩm Thành, đỡ cậu đứng dậy đi ra ngoài cùng anh, hai người đóng lại cửa lớn của Tô gia.

“Có phải là mỗi gia đình đều có một bí mật ẩn sâu?”

Hà Chấn Hiên nghĩ đến chuyện trong nhà mình mím môi, anh nói: “Có thể, có điều Cẩm Thành những thứ này đều đã là quá khứ, đừng nhớ tới, chúng nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

“Em biết, lần trước anh cũng nói như vậy, em cũng đã thay đổi suy nghĩ của mình…”

“Như vậy là tốt rồi.”

Như là biểu đạt tán thưởng, khi nói câu nói này, Hà Chấn Hiên còn không quên đưa tay vỗ vỗ sau cổ của cậu.

Khi đó Lý Cẩm Thành kỳ thực rất muốn hỏi anh, hỏi anh có phải là đã không còn chú ý đến những chuyện đã phát sinh trong quá khứ. Có điều lấy tính cách của anh, mỗi khi anh nhớ tới những việc này, anh đều sẽ ép buộc mình không muốn nghĩ tới nó.

—-

Mấy ngày sau, Lý Cẩm Thành ở căng tin trường học lần thứ hai nhìn thấy Tô Tố. Cô đang bưng khay thức ăn, trên vẻ mặt có chút căng thẳng, thấy Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, cô mới nói: “Em có thể ngồi ở đây không?”

“Có thể.”

Lý Cẩm Thành trả lời để Tô Tố có chút kích động, một lát sau, cô còn nói: “Cẩm Thành, sau này khi nào anh rảnh chúng ta có thể gặp mặt ở ngoài trường học không?”

Như là sợ cậu hiểu lầm, Tô Tố lại xua tay, cô nói: “Cũng chỉ là đơn giản ăn cơm uống cà phê thôi!”

Lý Cẩm Thành gật đầu, trong nội tâm cậu đối với người của Tô gia đều không có cảm xúc gì đặc biệt. Cũng là so với người xa lạ khá hơn một chút thôi.

Cho dù là Lý Diệu Tổ, Lý Cẩm Thành vẫn đối với ông có vẻ rất nhân từ, là bởi hai cha con xác thực cùng nhau sinh hoạt hơn hai mươi năm, giữa bọn họ cũng đã có sự tồn tại của tình thân.

—-

EC cũng là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Hồng Kông, Lý Cẩm Thành không tham dự chuyện của công ty, nhưng hàng năm có thể nhờ vào đó được chia một lượng lớn hoa hồng. Cậu làm văn kiện ủy quyền cổ phần cho Tô Dư Thịnh, để ông toàn quyền thay thế cậu xử lý, sau khi về nhà, Lý Cẩm Thành lại nói cùng Hà Chấn Hiên, cậu muốn đem số tiền này làm từ thiện.

Nhiều tiền cũng là chỉ là một con số cụ thể, thêm vào khi Lý Cẩm Thành sống lại, tính cách mẫn cảm, bởi vậy từ sâu trong lòng, cậu luôn cảm giác mình nên làm càng nhiều phước đức thì càng tốt.

Hà Chấn Hiên xưa nay sẽ không phản đối quyết định của cậu, sau khi nghe cậu nói như vậy, anh chỉ gật đầu, anh nói: “Được.”

“Cái kia anh có muốn hay không?”

Hà Chấn Hiên ngồi ở trước bàn đọc sách nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: “Em nói lệch đi đâu vậy?”

Câu trả lời này của anh không nằm trong sự tưởng tượng của Lý Cẩm Thành, khi anh nói câu Em nói lệch đi đâu, cậu cắn một cái trên cổ Hà Chấn Hiên. Có điều cắn cũng không dùng sức, lại ở phía trên khẽ liếm một hồi, Lý Cẩm Thành ôm lấy cổ của anh, cậu nói: “Anh đi ngủ với em có được không?”

Hà Chấn Hiên đương nhiên biết hàm nghĩa của câu nói này, anh nở nụ cười, anh mới ôm lấy Lý Cẩm Thành đứng dậy.

—-

Vào cuối tháng, là hôn lễ của Hà Kỳ Phong. Cậu ta so với Lý Cẩm Thành lớn hơn hai tuổi, bây giờ cũng đến tuổi thích hợp kết hôn. Vợ của Hà Kỳ Phong cũng là một gia tộc có tiếng, do Thạch Âm Lam mẹ của cậu ta lựa chọn.

Trong ấn tượng của Lý Cẩm Thành, Thạch Âm Lam là một người mẹ rất hiểu con, bà sở dĩ vì con trai của mình chọn vợ, là bởi vì bà biết Hà Kỳ Phong không chín chắn, gặp chuyện không đủ bình tỉnh.

Nhưng Hà Kỳ Tuyên bà lại cho cô được tự do lựa chọn, bà nói không muốn lại để con gái của mình bước vào vết xe đỗ của bà, tương lai chỉ cần chồng của Hà Kỳ Tuyên không quá mức thái quá, nàng sẽ chúc phúc bọn họ.

Hà Chấn Hiên rất biết cách làm ăn, cũng hiểu biết cách lôi kéo tâm người khác.

Anh vô cùng mạnh tay tổ chức hôn lễ cho Hà Kỳ Phong, lại đem một phần cổ phần của mình ở Vinh Thịnh chuyển nhượng cho cậu ta. Không lâu sau đó, anh lại tổ chức cuộc họp cổ đông ở Vinh Thịnh, anh tuyên bố rằng đời này anh cũng không có con nối dõi, anh sẽ đem con trai đầu lòng của Hà Kỳ Phong bồi dưỡng làm người thừa kế Vinh Thịnh tương lai.

Lý Cẩm Thành biết mục đích của anh vì sao làm như vậy, nhưng khi nhận được tin tức này, cậu vẫn là không nhịn được trêu chọc anh, cậu nói: “Nếu như em đem cổ phần của em ở Vinh Thịnh bán đi để lấy tiền mặt, Phong lại có ác ý thu mua nó, vậy anh không phải xong rồi sao?”

“Em sẽ không, còn có, Phong không có năng lực như vậy.”

Anh rất bình tĩnh và tự tin, xem thường lời nói trêu chọc của Lý Cẩm Thành.

Hôn lễ của Hà Kỳ Phong kéo dài ba ngày, ba ngày nay truyền thông ở Hồng Kông sôi nổi đưa tin, làm cho Hà Kì Phong nổi danh trong và ngoài nước.

Thương giới, Thể thao giới, thậm chí giới giải trí làm cho cậu ta nổi danh như ngôi sao minh tinh trên thảm đỏ.

Giới truyền thông còn đặc biệt quan tâm nhiều hơn là quan hệ của Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên, tuy rằng trong ánh mắt có hiếu kỳ, nhưng mà bên trong lại không mang theo chút nào ác ý.

Trong hôn lễ của Hà Kỳ Phong, Lý Cẩm Thành còn nhìn thấy người đã lâu không gặp là Hà Tông Đồng cùng chú Thiệu.

Quãng thời gian này bọn họ nhiều lần xuất ngoại sang các nước khác nghỉ dưỡng, có thể là bởi vì tâm trạng thả lỏng, hai người khí sắc nhìn qua đều rất tốt.

Lúc đối mặt với Lý Cẩm Thành, dáng vẻ của Hà Tông Đồng vĩnh viễn như không có việc gì, một mặt từ ái lôi kéo tay cậu nói liên miên cằn nhằn, cuối cùng lại căn dặn cậu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Hà Chấn Hiên.

Lý Cẩm Thành vì lưu ý người khác mới làm cho tâm tình của mình gợn sóng, nếu như cậu không thèm để ý, như vậy cậu đối với ai cũng có thể làm ra được sự giả tạo như hòa hợp vui vẻ.

Thấy cậu như vậy, Hà Tông Đồng ngược lại lộ ra vẻ mặt thoả mãn.

Sau khi kết thúc hôn lễ, Lý Cẩm Thành lại đơn độc đưa cho Hà Kỳ Phong cùng vợ của cậu ta một phần lễ vật. Cậu tặng cho vợ chồng Hà Kỳ Phong một cặp đôi xe thể thao cao cấp, giá cả đắc hơn cả kim cương cao cấp.

Trong lúc Hà Kỳ Phong mang theo vợ của cậu ra ngoại quốc hưởng tuần trăng mật, ở trường học được nghỉ Lý Cẩm Thành cũng cùng Hà Chấn Hiên tổ chức tuần trăng mật lần thứ hai.

Do Hà Chấn Hiên biết được sở thích của Lý Cẩm Thành, cậu yêu thích các môn thể thao kích thích, thêm vào anh đã từng hứa sẽ trải nghiệm cùng nhau, bởi vậy lần này hai người đi chính là Thụy Sĩ.

Thụy Sĩ không khí lạnh lẽo hầu như có thể đem người đông lạnh cóng, hơn nữa thời gian dài nhìn địa hình bao phủ toàn là tuyết trắng, cũng sẽ làm người ta hai mắt kích động.

Hà Chấn Hiên đối với trượt tuyết có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy trước lúc bắt đầu, anh dùng quần áo trượt tuyết màu trắng đem Lý Cẩm Thành bao thành một quả cầu, đồng thời mang cho cậu cặp kính bảo vệ mắt màu vàng nhạt.

Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên ở trong tuyết sờ soạng lần mò hơn hai giờ, đợi cậu rốt cục có thể đứng thẳng, cậu lại yêu cầu Hà Chấn Hiên mang cậu đi trượt tuyết.

Đường trượt dài ngắn quyết định hệ số độ khó, Lý Cẩm Thành lựa chọn khá là đơn giản 200 mét.

Phần cuối đường trượt có một độ dốc dựng đứng gần như chín mươi độ.

Mặt trên đồng dạng bao trùm tuyết dày, Lý Cẩm Thành từ phía trên trượt xuống, lòng tràn đầy kích động cùng kích thích, đợi được cậu bay lên không, cậu liền chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bay lượn. Nhưng cậu rơi xuống đất tư thế rất khó coi, Hà Chấn Hiên đem cậu nâng dậy, cả người cậu đầu hướng dưới nằm nhoài ở chỗ đó.

Lý Cẩm Thành đối với những vận động mạo hiểm chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, sau khi đã nếm thử một lần, đánh chết cậu cũng không chịu trở lại lần thứ hai.

Vào buổi tối, Hà Chấn Hiên mang Lý Cẩm Thành đi lên đỉnh ngọn núi tắm suối nước nóng.

Suối nước nóng bên trong một cái nhà gỗ nhỏ, trang trí gọn gàng đơn giản, trong phòng phủ kín sàn nhà bằng gỗ màu nâu đỏ, ở giữa là một hồ nước nóng. Dưới hồ nước nóng là có một bậc thang rất lớn, có thể dựa vào ở phía trên nghỉ ngơi.

Cửa sổ sát đất làm cho không gian như hòa cùng nhau.

Ánh trăng bao phủ tuyết trắng trở nên yên tĩnh nhu hòa. Núi tuyết trùng điệp nối liền nhau, kéo dài một màu trắng xám đến tận chân trời.

Loại kỳ tích của thiên nhiên này làm người xem trong tâm sục sôi, nhưng không chỗ thổ lộ.

Lý Cẩm Thành vì trượt qua tuyết lạnh lúc này lại ngâm mình ở bên trong suối nước nóng, bởi vậy không bao lâu, cơn buồn ngủ của cậu liền ập tới.

Nhưng Hà Chấn Hiên hiển nhiên không muốn buông tha cho cậu, ôm lấy cổ của cậu vào trong lòng của mình, anh lại tiến đến bên tai của Lý Cẩm Thành thấp giọng nói: “Cẩm Thành, em có muốn không?”

Lúc nói chuyện anh không quên đem chân của mình chen vào hai chân của cậu đùa bỡn hạ thể của cậu.

Câu nói này là lời thoại quen dùng của Lý Cẩm Thành, lúc này nghe thấy Hà Chấn Hiên đem nó nói ra khỏi miệng, trên mặt cậu nhiệt độ cũng bắt đầu không tự chủ được tăng lên.

Nghĩ hai người xác thực chưa từng hoan ái trong suối nước nóng, Lý Cẩm Thành cuối cùng đổi bị động làm chủ động, tách ra hai chân ngồi ở trên đùi Hà Chấn Hiên.

———–

Editor: Tác giả không có cho thịt ah, đoạn này là Lee tự viết, nếu không thích hãy bỏ qua….

ĐÃ CẢNH BÁO!!!!!! Hà Chấn Hiên để Lý Cẩm Thành ngồi dựa vào thành hồ, anh ôm lấy vai cậu cùng nhau triền miên hôn môi. Hơi nước nóng tỏa nhiệt làm khuôn mặt cậu đỏ hồng càng thêm mị hoặc.

Lý Cẩm Thành mở chân càng lớn để Hà Chấn Hiên thuận lợi dùng ngón tay mở rộng cúc huyệt. Hai ngón tay anh mang theo luồng nước ấm đi dần vào mở rộng cúc huyệt, nhờ dòng nước nên công tác mở rộng cũng khá thuận lợi.

Lý Cẩm Thành cuối đầu hôn cắn trên cổ anh, liếm vòng quanh lỗ tai rồi dời xuống xương quai xanh của anh. Khuôn ngực của Hà Chấn Hiên rắn chắc sờ vào cũng rất thích thú, nên Lý Cẩm Thành cứ mê đắm vuốt ve cảm thụ từng dòng nước qua kẻ tay theo làn da màu mật ong trong suốt chảy xuống phía dưới.

Hai tay cậu vòng ra sau vuốt ve lưng của Hà Chấn Hiên, hai mông của cậu lắc lắc làm cho người kia dễ dàng mà thâm nhập sâu hơn. Khi ba ngón tay đã thuận lợi ra vào thì Hà Chấn Hiên rút ra thay bằng phân thân nóng rực của mình đẩy vào. Khi vào còn mang theo một ít nước nóng làm cho cúc huyệt của Lý Cẩm Thành càng thêm trơn mượt.

Lý Cẩm Thành bị ép vào một góc hồ, lưng đưa ra ngoài, Hà Chấn Hiên đứng phía sau lưng cậu từ dưới đi vào.

Động tác kịch liệt làm nước hồ văng tung tóe, Lý Cẩm Thành một tay bám vào thành hồ, một tay bám vào cánh tay rắn chắc của Hà Chấn Hiên. Hà Chấn Hiên xoa nắn lên xuống tiểu Thành đã biểu tình từ lúc nào. Lý Cẩm Thành bị kích thích từ hai phía muốn đứng không vững cố bám chặt hơn.

Hà Chấn Hiên để cậu ngồi trên người mình, phân thân vẫn ở trong cúc huyệt, anh ôm cậu vuốt ve lưng và vòng eo mảnh khảnh của cậu để cậu thư giãn và thả lõng một chút. Lý Cẩm Thành gác đầu trên vai anh ổn định hơi thở sau đó cậu nhẹ nhàng cử động lên xuống cho cúc huyệt từng chút từng chút nuốt vào rồi phun ra vật cứng rắn mà nó đang xiết chặt.

Hà Chấn Hiên cũng cử động trợ giúp cậu, hai người cứ nhẹ nhàng triền miên mà tận hưởng khoái cảm khi giao hợp. Dòng nước nóng theo động tác của hai người len vào bên trong rồi chảy ra khiến cúc huyệt của Lý Cẩm Thành càng thêm nóng bỏng và ẩm ướt làm tính khí của Hà Chấn Hiên trong đó càng thêm hưng phấn không muốn xa rời.

Va chạm nhẹ nhàng nhưng mỗi lần đỉnh vào là quy đầu lại chạm vào điểm G làm Lý Cẩm Thành bắt đầu chịu không nổi chủ động tăng tốc.

Cậu siết chặt vai Hà Chấn Hiên làm điểm tựa mà tích cực xuất nhập. Hà Chấn Hiên hơi ngã ra sau tận hưởng những trận khoái cảm do cậu mang lại, nhưng cũng không quên an ủi tiểu đệ trước mắt.

Sau một hồi Lý Cẩm Thành buông súng phun ra những dòng bạch dịch vào tay Hà Chấn Hiên. Những dòng tinh dịch trắng theo dòng nước trôi đi trong thoáng chốc đã biến mất, còn chủ nhân của nó vẫn còn mê mang gục đầu vào ngực của người yêu.

Hà Chấn Hiên thấy cậu như vậy rất mãn nguyện để cậu ngồi tựa vào thành hồ rồi xa sức tiến công. Sau một lúc ra vào công kích anh cũng đạt đến cao trào.

Hà Chấn Hiên dựa vào dòng nước suối làm vệ sinh sạch sẽ cho Lý Cẩm Thành xong mặc quần áo cho cậu, rồi cho mình. Anh ôn nhu ôm cậu vào lòng hôn môi, sau khi triền miên một hồi mới nói nhỏ vào tai cậu: “ Em thỏa mãn chưa, nếu không mình tiếp tục.”

Lý Cẩm Thành đánh nhẹ vào vai anh: “ Về phòng đi.” Ngữ khí vừa như ra lệnh vừa như nủng nịu.

———-

Làm tình vốn rất phí thể lực, thêm vào suối nước nóng nhiệt độ hơi cao, sương mù lượn quanh, từ nhà gỗ nhỏ đi ra, Lý Cẩm Thành hầu như hư thoát.

Hà Chấn Hiên cõng lấy cậu, đi mấy bước anh không nhịn được nhếch miệng lên: “Cẩm Thành, em cảm giác thế nào?”

“Em thấy mệt quá, nhưng… rất kích thích.”

“Lần sau chúng ta đi Nhật Bản không?”

“Hả?”

“Nơi đó suối nước nóng chủng loại đa dạng, mùa đông còn có cây anh đào, các món ăn như sợi mì đen.”

“Được…”

“Anh có còn muốn đi nơi nào nữa không? Sau này em đều sẽ cùng đi với anh.”

Hà Chấn Hiên tâm tình rất vui sướng, đáng tiếc trên lưng anh Lý Cẩm Thành đã sớm ngủ như bất tỉnh nhân sự.

Hai người cũng không có ở Thụy Sĩ bao lâu, bởi vì ở thành phố C tập đoàn Vinh Thịnh sắp khai trương một trung tâm mua sắm lớn.

Sau bốn ngày, hai người từ Thụy Sĩ bay đến thành phố B, sau đó lại từ nơi này chạy đi thành phố C.

Thành phố C ở phía tây nam, tuy rằng chỉ là một thành phố hạng hai, nhưng năng lực mua hàng xa xỉ ở toàn quốc xếp hàng thứ hai.

Hai người đến Thành phố C nơi đây sương mù rất nhiều trong không khí thật lạnh.

Lý Cẩm Thành từ khi sau khi bị thương thì có chút sợ lạnh, có lẽ vì cân nhắc đến điểm này, Hà Chấn Hiên trước sau đem cậu bao vây như cục tuyết cầu.

Trung tâm mua sắm được xây dựng nơi khu kinh doanh phồn hoa nhất ở thành phố C, tổng cộng ba mươi chín tầng lầu.

Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên đến nơi đó, thì nhìn thấy nhà lầu bốn phía tất cả đều treo các bảng quảng cáo, đợi được bọn họ xuyên qua những bảng quảng cáo, đến sảnh lớn vừa làm xong ở ngoài che kín một tầng lưới phòng hộ màu xanh lục.

Hà Chấn Hiên có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Lý Cẩm Thành, anh tiến đến bên tai cậu giải thích, anh nói: “Phải chờ kiểm tra chất lượng, sau đó chúng ta sẽ từ bên trong bắt đầu trang trí từ trong ra ngoài, kế đó là gỡ xuống lồng phòng hộ, thiếp gạch men sứ bên ngoài, làm cho sạch sẽ, rồi đem bảng quảng cáo ở phía ngoài gỡ xuống, sẽ làm cho người cảm nhận… một cảm giác mới.”

Lý Cẩm Thành cười, cậu nói: “Thành ngữ dùng không sai.”

Hà Chấn Hiên giả vờ khiêm tốn, anh nói: “Là em dạy tốt.”

Tư Khải Lâm đứng ở phía sau bọn họ, nghe hai người đối thoại, trên mặt có chút co giật.

Sau đó Hà Chấn Hiên bắt đầu trở nên thật sự bận rộn.

Thành phố C là thành thị rất văn minh, tuy rằng bình thường có chút lạnh, nhưng một khi trời quang mây tạnh, khi ánh mặt trời chiếu lên trên người sẽ mang cho người ta một cảm giác lười biếng.

Hà Chấn Hiên tìm không ra thời gian ở cùng cậu, Lý Cẩm Thành chỉ một mình chạy đi đến bờ sông uống một ấm trà. Nơi đó rất nhiều người lớn tuổi tụ tập cùng một chỗ đánh bài hoặc chơi cờ vây, cách đó không xa, còn có hớt tóc, đánh giầy, mỗi người đều có vẻ nhàn nhã thích ý.

Lý Cẩm Thành ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy chung quanh thời gian như dừng lại.

Thành phố C cũng là thành thị nổi tiếng về mỹ thực, có điều khẩu vị không thích hợp với Lý Cẩm Thành, có lần cậu không biết ăn nhầm cái gì, liên tục bị tiêu chảy mấy ngày, Hà Chấn Hiên vốn rất bận bịu còn vội vội vàng vàng chạy về, Lý Cẩm Thành lòng tràn đầy hổ thẹn, sau đó cũng chỉ dám ở tại khách sạn ăn thức ăn mà Hà Chấn Hiên cố ý dặn nhà bếp chuẩn bị.

Chờ Hà Chấn Hiên hết bận sự vụ ở Vinh Thịnh, hai người trở lại Hồng Kông, hiện tại cũng đã là cuối tháng hai. Một tuần nữa trường học của Lý Cẩm Thành cũng sắp khai giảng.

Hôm nay cậu đang ngủ trưa, cậu nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình đang vang lên.

Lý Cẩm Thành mơ mơ màng màng ấn xuống nút nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến một âm thanh hoạt bát, cậu ta nói: “Cẩm Thành, tôi ngày mai về Hồng Kông, cậu đến sân bay đón tôi có được hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện