—-o0o—-

Trên đường đi, Tô Dư Thịnh giải thích sơ lượt về tình huống trong gia tộc của bọn họ với Lý Cẩm Thành.

Trong nhà chỉ ba người con. Tô Dư Thịnh là anh thứ hai phía dưới còn có một cô em gái út so với bọn họ nhỏ hơn rất nhiều.

Năm đó bởi vì ông ngoại và mẹ của Lý Cẩm Thành cắt đứt quan hệ, ông ngoại của cậu liền đem tất cả quan tâm bảo vệ toàn bộ chuyển đến trên người cô con gái út, làm cho tính cách của bà ta từ từ trở nên ngang ngược không nói lý.

Ông ngoại của Lý Cẩm Thành bệnh nặng, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng Tô Dư Hợp hiển nhiên không chú ý tới điểm này. Hay hoặc là bà ta biết, chỉ là không thèm để ý.

Giày cao gót của bà ta giẫm ở trên sàn nhà phát sinh tiếng vang không nhỏ, Lý Cẩm Thành đi tới chỗ rẽ trên lầu cúi đầu, liền nhìn thấy dưới lầu là Tô Dư Hợp.

Tô Dư Hợp có tóc xoăn dài màu nâu, ăn mặc trang phục tinh xảo, son môi cùng màu sắc móng tay đều rất tươi.

Nhưng Lý Cẩm Thành đầu tiên chú ý tới lại là khói đen trên người bà ta. Cậu đã lâu chưa từng nhìn thấy khói đen như vậy, hơn nữa Lý Cẩm Thành khẳng định cậu trước đây chưa từng cùng Tô Dư Hợp gặp mặt.

Cho nên trên người bà ta sở dĩ sẽ xuất hiện khói đen như vậy, cũng có thể là bởi vì ông ngoại của cậu sắp để những cổ phần kia cho cậu mà thôi.

Khi Lý Cẩm Thành cúi đầu đánh giá Tô Dư Hợp, bà ta cũng có cảm ứng như vậy ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Xác thực so với Tô Dư Thịnh xem ra trẻ tuổi hơn rất nhiều, dáng dấp không tệ, nhưng ánh mắt sắc bén, lúc nhìn người khác, dường như có thể xuyên thấu da thịt nhìn thấy nội tâm.

“Cậu chính là Lý Cẩm Thành?”

Tô Dư Hợp trong giọng nói rõ ràng là mang theo trào phúng, Lý Cẩm Thành không để ý đến bà ta, chỉ cúi đầu đi xuống dưới lầu.

“Cậu không phải đã rất có nhiều tiền sao? Tại sao còn cần cổ phần ở nhà này?”

“Dư Hợp!”

“Tránh ra.”

Cầu thang ở Tô gia cũng không chật hẹp, nhưng mặc kệ Lý Cẩm Thành đi bên kia, Tô Dư Hợp vẫn cố tình ngăn cản.

“Cậu cảm thấy mẹ cậu vẫn là con gái của cha tôi, vì lẽ đó có quyền lại đây chia một phần sao? Nhưng cậu cũng nên biết rằng nhiều năm trước cha tôi đã đăng báo cùng mẹ cậu đoạn tuyệt quan hệ? Cho nên…”

Tô Dư Hợp lời còn chưa nói hết, bà ta liền bị Lý Cẩm Thành mạnh mẽ tát một bạt tai ở trên mặt bà ta.

Thấy bà ta bụm mặt nhìn cậu, Lý Cẩm Thành vẻ mặt như không có gì, cậu nói: “Nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta căn bản không quen, cho nên… Là ai cho cô cái quyền to tiếng ở trước mặt tôi hả? Tô Dư Hợp đúng không? Cô cho rằng cô là ai?”

“Lý Cẩm Thành!”

Thấy Tô Dư Hợp rít gào lên chuẩn bị hướng mình nhào tới, Lý Cẩm Thành đưa tay ngăn cản Tô Dư Thịnh, vẻ mặt của cậu như thường nói: “Nếu như bà ta không sợ gặp phiền phức, bà ta có thể đụng đến tôi, cứ thử xem.”

Hà Chấn Hiên sủng Lý Cẩm Thành đã sủng tiến vào trong xương, anh đem gần một nửa cổ phần của Vinh Thịnh chuyển cho Lý Cẩm Thành là có thể thấy được.

Hơn nữa toàn bộ người quyền thế ở Hồng Kông đều biết, Hà Chấn Hiên vì Lý Cẩm Thành, thậm chí không tiếc cùng người nhà của anh cắt đứt quan hệ.

Tô Dư Hợp nâng cao tay cuối cùng không dám hạ xuống, nhưng bà ta cảm thấy có chút không phục, ngẩn người, bà ta mới chậm chập nói: “Tao là dì của mày…”

“Bà xứng à? Cũng không lớn bao nhiêu tuổi? Nói chuyện làm việc không dùng đầu óc, còn có, bà cho rằng tất cả mọi người đều nghĩ nên tốt với bà là chuyện đương nhiên sao?”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành nhấc chân bước xuống, Tô Dư Hợp tự động lui sang một bên.

Có thể không nghĩ tới cậu sẽ động thủ, thấy Lý Cẩm Thành xuống lầu, Tô Tố ánh mắt nhìn về phía cậu tràn ngập kinh ngạc cùng kính phục.

Ngoài ra, đứng bên người Tô Tố còn có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Dáng dấp không tệ, nhưng nụ cười rất láu cá, khi ông ta nhìn về phía Lý Cẩm Thành thì trong mắt sáng lên, hưng phấn đến có chút không bình thường.

“Xin chào, tôi tên Thi Bỉnh Khuê, là bạn tốt của dì cậu… Bạn tốt.”

Tô Dư Thịnh đã từng nói Tô Dư Hợp mấy năm trước cũng đã ly hôn, cũng có được một đôi Long Phượng thai, bây giờ thấy Thi Bỉnh Khuê xuất hiện ở đây, nói vậy quan hệ của hai người cũng không đơn giản.

Lý Cẩm Thành mới vừa nghĩ như thế, thì nghe thấy phía sau cậu Tô Tố nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Bạn tốt? Như vậy không phải nói là bạn trai sao?”

Nghe ngữ khí của cô, nói vậy bình thường cũng đối với Tô Dư Hợp giận mà không dám nói gì.

Sức mạnh của tiền tài khiến người ta sợ hãi, tỷ như Tô Dư Hợp bị người nhà làm hư lại coi tiền như mạng, vì tiền, chuyện gì bà ta cũng có thể đều làm được. Lý Cẩm Thành nghĩ như thế, nên thái độ đối với Thi Bỉnh Khuê rất phản cảm.

Lúc về đến nhà, Hà Chấn Hiên đã chờ ở phòng khách, nghĩ đến anh bình thường sẽ không về nhà sớm, anh vì lo lắng cho cậu nên mới về Lý Cẩm Thành lòng tràn đầy cảm động.

Tách ra hai chân ngồi ở trên người anh, Lý Cẩm Thành càng vùi đầu ở trong lòng anh, cậu thấp giọng nói: “Hà Chấn Hiên, em không vui.”

Hà Chấn Hiên đối với cậu có vô hạn kiên trì, anh ôm cậu, đặt cằm trên đầu cậu, anh mới nói: “Xảy ra chuyện gì vậy em?”

“Ông ngoại của em… Ông ấy hấp hối rồi, lúc trước Tô Dư Thịnh bọn họ nói, em không thể nào tin được, nhưng sau khi thăm ông ngoại… Em mới biết bọn họ nói không phải lời nói dối… Ông ngoại nhìn thấy em… Không biết là có phải là bởi vì nghĩ đến mẹ em… Liền lôi kéo em khóc, cũng không thể nói chuyện… Hà Chấn Hiên, anh nói nếu như hai người bọn họ tính cách không phải mạnh mẽ như vậy, có một người có thể chủ động yếu thế, vậy mẹ không có chết thảm như vậy đúng không? Ông ngoại cũng không cần phải là thương tiếc cả đời?”

Trước ngực có chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống, nhưng Lý Cẩm Thành lại không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Tình thân có thể là một con dao hai lưỡi, một mặt là sự hạnh phúc, mặt khác, nó cũng có thể khiến cho bạn thống khổ không thể tả.

Lý Cẩm Thành đời này cũng không thể nào quên được cái chết của mẹ cậu, nhưng cậu lại hết sức khát vọng tình thân, vì lẽ đó cậu đối với Lý Diệu tổ nhân từ như vậy, trước mặt chị Phương thì tùy hứng phóng túng chính mình như vậy.

Hà Chấn Hiên đem Lý Cẩm Thành ôm chặt trong lồng ngực hơn một ít, anh mới nói: “Em không nên đối với chuyện đã qua quá mức chú ý, bởi vì mặc kệ em nghĩ như thế nào đi nữa, đều là chuyện vô ích, quan trọng là… Cẩm Thành, em nên hướng về tương lai.”

Thấy Lý Cẩm Thành không nói gì, Hà Chấn Hiên còn nói: “Em đã gặp ông ngoại của em, em thấy tràn ngập đồng tình với ông ngoại, cho nên… Anh nghĩ nếu em rảnh rỗi thì nên đi xem ông ngoại một chút, không nên để cho bản thân em lưu lại quá nhiều tiếc nuối.”

Bi thương kỳ thực cũng chính là chuyện như vậy, Lý Cẩm Thành lau nước mắt của mình trên quần áo của Hà Chấn Hiên, rồi cậu nói: “Ông ngoại của em chuẩn bị đem một phần ba cổ phần của EC để lại cho em.”

“Vậy em có muốn nhận không?”

“Nhận, đó là của mẹ em, em phải nhận.”

Nghĩ đến Tô Dư Hợp đối với người chị đã mất của mình không hề có chút lòng thương hại, Lý Cẩm Thành còn nói: “Coi như em đem toàn bộ cổ cổ phần dùng để làm từ thiện, cũng sẽ không đem cho một số người không đáng.”

“Người không đáng?”

Nghe Hà Chấn Hiên hỏi Lý Cẩm Thành mới lấy lại tinh thần, cậu nói: “Đúng rồi, ngày hôm nay em nhìn thấy khói đen ở Tô Dư Hợp… Cũng chính là người dì trên danh nghĩa.”

Hà Chấn Hiên nghe hai từ khói đen thần kinh đột nhiên căng thẳng, vô ý thức đem thân thể của mình ngồi thẳng, anh mới nói: “Em có biết là nguyên nhân gì không?”

“Còn không phải là vì những cổ phần của EC, anh không biết bà ta ngày hôm nay mới vừa nhìn thấy em, liền hận không thể xé nát em…”

“Bà ta có đối với em làm cái gì không?”

“Trong lời nói bà ta sỉ nhục, em và mẹ của em, có điều em đã cho bà ta một bạt tai, còn uy hiếp vài câu.”

Lý Cẩm Thành nhìn Hà Chấn Hiên vẻ mặt tán thành, cậu còn nói: “Có điều anh phái mấy người theo dõi bà ta, người đàn bà đó coi tiền như mạng, tương lai ông ngoại em… Có lẽ thật không xong rồi, em sợ bà ta sẽ đem tức giận phát tiết ở trên người em.”

Lý Cẩm Thành đã trải qua mấy lần thiệt thòi ở những chuyện như vậy, ngã một lần khôn ra thêm, cậu bây giờ đã hiểu được nên làm gì để sớm dự phòng. Hà Chấn Hiên nghĩ giống như cậu, nghe cậu nói như vậy, anh chỉ gật đầu.

“Lý Cẩm Thành cậu…”

Mới vừa xuống lầu chuẩn bị làm bữa trưa chị Phương trong giọng nói mang theo một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành, Lý Cẩm Thành mới vừa đã khóc, không thể xoay người, vì lẽ đó cậu chỉ dùng ánh mắt hướng về Hà Chấn Hiên cầu cứu.

Cho nên khi chị Phương chuẩn bị quở trách Lý Cẩm Thành thì chị liền thấy Hà Chấn Hiên dùng ánh mắt ra hiệu cho chị không cần trách cậu.

Nghĩ đến thân thích gia đình bên mẹ gần đây của Lý Cẩm Thành đang tìm cậu, chị Phương chỉ thở dài, sau đó mới đi vào nhà bếp.

Lý Cẩm Thành không rõ vì sao, ánh mắt toả sáng, cậu nói: “Hà Chấn Hiên, anh thật sự quá lợi hại!”

Hà Chấn Hiên có chút không nói gì nhìn cậu, sau đó lôi kéo cậu lên lầu.

Trong phòng xếp đặt rất nhiều túi đóng gói, hơn nữa nhìn tên của các thương hiệu, hiển nhiên đều là đồ đắt tiền.

Lý Cẩm Thành có chút mệt mỏi quay đầu lại, cậu hỏi: “Cái gì vậy anh?”

“Lễ vật.”

“Chính anh mua sao?”

“Ừm, có Tư Khải Lâm bọn họ phụ chọn giúp.”

“Bọn họ không cười anh sao?”

“Không có.”

Chỉ là lúc đó vẻ mặt của bọn họ có chút kỳ quái, Hà Chấn Hiên nhìn thấy cũng không hiểu.

Lễ vật chủng loại nhiều đến hơn mười loại, quần áo giầy dép kim gài khuy áo, sách, chén nước, đèn bàn, bình hoa tất cả điều có tạo hình rất khác biệt, Lý Cẩm Thành một bên mở quà, một bên thấp giọng nói: “Hà Chấn Hiên anh hoàn thành nhiệm vụ.”

Hà Chấn Hiên còn chưa kịp nói gì, Lý Cẩm Thành lại bổ sung một câu, cậu nói: “Em cũng hoàn thành rồi.”

Dáng vẻ cậu lầm bầm lầu bầu làm Hà Chấn Hiên không nhịn được cười, đi tới đem Lý Cẩm Thành ôm vào trong ngực, anh mới nói: “Em có thích không?”

“Dạ thích, nhưng Hà Chấn Hiên…”

“Hả?”

“Em kỳ thực nhìn thấy anh cũng đã rất vui vẻ.”

Phát hiện hai người đều không ở phòng khách, lại có chút bận tâm Lý Cẩm Thành, bởi vậy Ngụy Xuân Phương mới nghĩ đi phòng ngủ của bọn họ xem thế nào. Chỉ là lúc chị nhìn thấy hai người ở trong phòng hôn môi, chị kích động muốn tự đâm hai mắt. Cùng lúc đó, chị lại một lần nữa phát hiện, chị ở căn nhà này quả nhiên là dư thừa.

—-

Ngày đó bởi vì Hà Chấn Hiên đề nghị, thêm vào Lý Cẩm Thành cũng có ý nghĩ như thế, bởi vậy khi rảnh rỗi, cậu cũng đi thăm ông ngoại của mình.

Ông ngoại của cậu không thể nói chuyện, Lý Cẩm Thành cũng rất ít nói, đại đa số thời điểm, cậu chỉ là yên lặng thay ông ngoại xoa bóp bên người.

Theo sự xuất hiện của cậu, số lần Tô Dư Hợp xuất hiện ở đây so với lúc trước cũng càng tăng lên.

Tuy rằng bà ta đã không dám nói cái gì với Lý Cẩm Thành, nhưng chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bà ta hiển nhiên rất am hiểu.

Tính tình những người Tô gia đều rất nội liễm, ngoại trừ Tô Dư Hợp, Lý Cẩm Thành chỉ cảm thấy bà ta cùng cái gia đình này hoàn toàn không hợp.

Ngoài ra, Thi Bỉnh Khuê bạn trai chuẩn mực của bà ta cũng đã từng xuất hiện ở trường học của Lý Cẩm Thành mấy lần, lấy cớ là nhìn cậu rất hợp với hắn, hắn ta nghĩ muốn kết bạn cùng cậu nên rất thích mời cậu dùng cơm.

Lý Cẩm Thành không thích hắn, vì lẽ đó khi Thi Bỉnh Khuê mời dùng cơm, cậu luôn từ chối.

Đáng tiếc không biết là da mặt của hắn quá dày hay hoặc là thần kinh thô, cách vài ngày, hắn ta cũng đúng giờ xuất hiện ở trước mặt Lý Cẩm Thành.

“Anh không nên cùng hắn ta đi quá gần.”

Nghe thấy âm thanh của Nhậm Vũ Kiều, đang nhìn Thi Bỉnh Khuê lái xe rời đi Lý Cẩm Thành giật mình quay đầu lại, cậu nói: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”

“Đến trường học lấy giấy chứng nhận.”

Lý Cẩm Thành gật đầu, cậu còn nói: “Cậu biết Thi Bỉnh Khuê sao?”

“Chúng tôi đã từng nhận ủy thác điều tra hắn.”

“Cho nên?”

“Ham muốn bạo lực tra tấn tình dục, hắn yêu thích phái nam, đồng thời cũng là thích bị tra tấn.”

(trong Qt nó để là SM)

Nghĩ đến ngày đó cậu đánh Tô Dư Hợp, Thi Bỉnh Khuê đem ánh mắt hướng về mình, Lý Cẩm Thành không khỏi có chút buồn nôn, cậu nói tiếp: “Lúc đó các cậu tại sao điều tra hắn?”

“Lừa gạt kết hôn, hơn nữa người phụ nữ kia rất có tiền.”

“Vậy Thi Bỉnh Khuê tại sao tới gần tôi? Hắn nên biết tôi đã kết hôn…”

“Cậu cùng Hà Chấn Hiên là may mắn gặp lẫn nhau, nhưng trên thực tế cái vòng luẩn quẩn này rất loạn, ngoài ra, bọn họ không chỉ có biết cậu kết hôn, còn biết cậu rất có tiền.”

Nhìn Lý Cẩm Thành kinh ngạc, Nhậm Vũ Kiều còn nói: “Trong lòng rất nhiều người có ý nghĩ rất kỳ quái… Luôn cảm thấy chỉ cần mình nỗ lực, đối phương nhất định sẽ vì mình làm tất cả, còn có, đại đa số người không có quan niệm về thủ tiết, có thể cùng rất nhiều người lên giường, hoặc là…”

Nói xong Nhậm Vũ Kiều ý tứ sâu xa nhìn Lý Cẩm Thành một chút, cậu ta còn nói: “Bọn họ cảm thấy anh giống như bọn họ, hơn nữa một khi anh cùng bọn họ, anh có tiền người kia là có thể tùy tiện xa hoa.”

“Trừ phi tôi điên rồi.”

Mặc dù Lý Cẩm Thành sống lại, nhưng cậu tóm lại có chút đơn thuần, cậu nghe thấy Nhậm Vũ Kiều nói những câu nói này, cậu mới biết thế giới này cũng tồn tại nhiều mặt trái tiêu cực.

Ngoài ra, Nhậm Vũ Kiều nói những câu nói kia… Dường như cũng ở trong lúc vô tình để lộ ra một chút tin tức rất quan trọng…

Lý Cẩm Thành yên lặng đem những câu nói này tiêu hóa xong, cậu còn nói: “Cậu có cách nào tìm cho tôi dạng MB có khí chất tướng mạo tương tự như tôi?” (MB: money boy… có thể hiểu như là Trai gọi.)

“Có thể, có điều anh muốn làm gì?”

“Quấy nhiễu Thi Bỉnh Khuê gà chó không yên, để hắn ta không thời gian tới tìm tôi nữa.”

Nhậm Vũ Kiều khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, một lát sau, cậu ta mới nói: “Biện pháp tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện