Cuối cùng cơm tối do Cố Diệu Dương nấu, cách làm giống nhau, nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nhưng trắng bóng một bát, nước dùng vô vị, không có gì để trang trí.

Dù sao một quả cà chua duy nhất đã bị Lâm Duật Ngôn lãng phí, chỉ có thể tàm tạm như vậy.

Nhưng hương vị lại cực kỳ ngon, không biết bỏ gì vào súp. Lâm Duật Ngôn vẫn đang nghiên cứu, Cố Diệu Dương đã ăn xong rồi, cậu vội vàng uống ngụm canh cuối cùng, đi theo.

“Tôi thấy trên lưng cậu bị thương.”

Cố Diệu Dương ngồi trên sofa thu dọn hòm thuốc, không trả lời. Lâm Duật Ngôn đã nhìn ra, chỉ có lúc hắn muốn nói mới nói chuyện, lúc không muốn nói căn bản không để ý tới ai.

Thói quen này cũng quá tùy hứng, bĩu môi bước tới nói: “Vẫn nên nhìn xem chứ, trúng hai lần chắc chắn đau chết luôn.” Cố Diệu Dương vẫn không để ý, hắn chần chừ trong chốc lát, ngồi trên sofa, túm áo thun, vén lên.

Quả nhiên trên lưng đỏ lên một mảng, hơi bầm tím, hẳn không nghiêm trọng lắm. Nhưng nét mặt của Lâm Duật Dương vẫn ngẩn ra. Trên lưng Cố Diệu Dương không chỉ có vết thương này, trên sống lưng rắn chắc loang lổ mà phủ đầy vết sẹo, sâu có nông có, trong đó có một vết giống như chém lên, từ trái đến phải, nằm ngang trên vai.

“Đau, đau không?” Lâm Duật Ngôn vô thức hỏi.

“Hử?”

“Vết thương trên lưng.”

“Không đau.”

Lừa người, sao có thể không đau. Trên tay cậu rách một miếng da cũng đau sắp khóc, chưa kể vết thương sâu thế này dài thế kia, tuy rằng thoạt nhìn như là vết thương cũ, bây giờ sẽ không sao, nhưng vào lúc đó không biết phải đau cỡ nào.

Cậu không được sự đồng ý của Cố Diệu Dương, cầm lấy hòm thuốc, tìm được một bình xịt lưu thông máu tan bầm ở bên trong, hỏi: “Có thể xịt giúp cậu không?”

Cố Diệu Dương nhìn cậu mấy giây, coi như chấp nhận.

Lâm Duật Ngôn gật gật đầu, cuốn áo thun hắn lên, xịt vài lần lên chỗ hôm nay bị thương.

Như vậy… chắc là được rồi nhỉ? Còn cần xử lý thêm nữa không? Cảm xúc lạnh lẽo dừng lại, Cố Diệu Dương đợi Lâm Duật Ngôn trả lại bình xịt, đợi mấy giây, không thấy động tĩnh, nghiêng đầu sang, phát hiện cậu đang cầm điện thoại nghiêm túc tra tư liệu, một lát sau ngẩng đầu, lúng túng nói: “Hình như phải chườm nóng trước, sai trình tự rồi…” Nói đoạn muốn đến phòng tắm tìm khăn mặt, Cố Diệu Dương bỏ áo xuống, đứng lên nói: “Được rồi, thế này thôi.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Như vậy có thể khỏi không?”

Cố Diệu Dương đối đầu với tầm mắt ngờ vực của cậu, không thèm để ý nói: “Không cần ai quan tâm cũng khỏi.”

Buổi tối, Lâm Duật Ngôn ngủ trong phòng của Cố Diệu Dương, trong căn phòng chỉ có một cái giường một cái tủ treo quần áo, cậu xung phong ngủ dưới đất, chỉ trải một cái nệm bông rất mỏng, rất cứng, lật qua lật lại không ngủ được, lại sợ ảnh hưởng Cố Diệu Dương nghỉ ngơi, chỉ có thể nhắm mắt lại yên lặng đếm cừu.

Lâm Duật Ngôn rất ít khi ngủ lại ở bên ngoài, đi du lịch không tính, dẫu sao điều kiện của khách sạn rất tốt, giường cũng mềm mại, chỉ có mấy lần điều kiện ác liệt, là du lịch học tập do trường học tổ chức, mục đích đúng là trải nghiệm cuộc sống, giường cũng cứng, lúc đó cậu không ngủ được, đếm mười nghìn con cừu, cuối cùng cũng đếm loạn.

Bây giờ ngẫm nghĩ, cái giường cứng kia cũng rất thoải mái, ít nhất có ba lớp đệm, nghĩ đi nghĩ lại đã ngủ mất, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như sàn nhà cũng không cứng, đúng là bất cứ chuyện gì, chỉ cần quen là được. Cậu lẩm bẩm nói mớ hai tiếng nghe không rõ, xoay người, nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Duật Ngôn tỉnh lại, nghỉ hè không cần dậy sớm, cậu còn muốn nằm chốc lát, lại bỗng nhiên nhớ ra đây là nhà của Cố Diệu Dương, vội vàng bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

Nhận ra có điểm là lạ, lại lùi về.

Cái nệm trên đất đã cuốn lại, tấm thảm trên giường chưa gấp, là cậu ngủ cả đêm vừa vén lên.

Cố Diệu Dương không ở đây, không biết ra ngoài lúc nào, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, trên đường phố yên bình, có vẻ như cũng không có máu chảy thành sông.

Lâm Duật Ngôn súc miệng qua loa chuẩn bị rời đi, nghĩ ngợi, vẫn phải nói một tiếng với Cố Diệu Dương, tìm được giấy bút, chưa viết được chữ đầu tiên, đã nghe tiếng đập cửa.

Một bé trai đứng ngoài cửa, trong tay giơ hai xiên thịt ba chỉ nướng, vui vẻ gọi: “Anh ơi!”

Là cậu bạn nhỏ gặp trên xe hôm qua, Hồ Đông Đông?

Lâm Duật Ngôn hơi kinh ngạc, ngồi xuống ngang bằng với cậu bé, cười nói: “Đông Đông, chào buổi sáng nha.”

Hồ Đông Đông nói: “Không còn sớm mà, đã mười rưỡi rồi, anh ngủ nướng!”

Lâm Duật Ngôn hơi xấu hổ, gãi gãi tóc.

Hồ Đông Đông nói: “Tám giờ em đã dậy, đến nhà bác Chu bảo bác ấy nướng thịt ba chỉ! Nhưng bác ấy cũng ngủ nướng như anh, em bèn chọc lúm đồng tiền của bác, chọc cho bác tỉnh luôn.” Nói xong cười khanh khách, đưa một xiên cho cậu, Lâm Duật Ngôn nhận lấy, hỏi: “Tại sao đến sớm vậy?”

Bình thường mà nói, thịt nướng ăn buổi trưa hoặc buổi tối nhiều hơn chứ?

“Bởi vì em muốn mời anh ăn mà, anh Diệu Dương nói hôm nay anh đi rồi, em sợ anh không được ăn.”

Lâm Duật Ngôn giật mình, thực ra cậu không coi câu nói này là thật, còn tưởng là bạn nhỏ nói đùa thuận miệng nói thôi, không khỏi có phần xin lỗi vuốt vuốt tóc cậu bé, thịt ba chỉ nướng đã nguội từ lâu, cũng không biết bạn nhỏ đợi ở bên ngoài bao lâu.

Hồ Đông Đông nói: “Anh mau nếm thử đi, em rất thân với bác Chu, mỗi lần bác ấy nướng cho em đều quét hai lớp mật ong, ngọt lắm!”

Lâm Duật Ngôn chưa từng ăn thịt nướng ở bên ngoài, phần lớn đều là trong nhà chuẩn bị, hoặc là đến một nhà hàng khá sạch sẽ với bạn bè, dì trong nhà cũng thường nói với cậu bên ngoài làm không được vệ sinh, nếu như muốn ăn, dì sẽ chuẩn bị.

Nhưng lúc này trong mắt Hồ Đông Đông lóe ánh sáng bức thiết, đại khái là tầm mắt nóng lòng chia sẻ thứ mình thích muốn nhận được tán đồng.

Cậu không nghĩ thêm nữa, cắn một miếng.

Hương vị thật sự rất ngon, tuy hơi nguội, nhưng không có dầu mỡ chút nào.

Hồ Đông Đông hỏi: “Thế nào? Thế nào? Ăn ngon không?”

Lâm Duật Ngôn gật gật đầu, cười nói: “Ăn rất ngon.”

“Ha ha quá tuyệt! Em đã nói ăn ngon mà!” Hồ Đông Đông ra vẻ ưỡn ngực lên, mình cũng ăn một miếng, “Anh ơi, chừng nào thì anh đi vậy?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Lát nữa sẽ đi.” Lại hỏi: “Đông Đông, em biết Cố Diệu Dương đi đâu không?”

Hồ Đông Đông nói: “Đi bắt Tiểu Hoàng.”

“Ừm?” Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt: “Tiểu Hoàng là ai?”

“Tiểu Hoàng là con mèo bà nội em nuôi, đêm qua trèo lên cây, không xuống được.”

Cố Diệu Dương biết giúp bắt mèo?

Lâm Duật Ngôn hơi khiếp sợ, không nghĩ ra dáng vẻ hắn leo cây, có phần tò mò, cũng muốn tiện thể tạm biệt. Mặc dù tính cách Cố Diệu Dương ác liệt, nhưng cậu không thể học theo hắn cũng ác liệt. Bất kể như thế nào cũng ở lại nhà người ta một đêm, vẫn là nói tiếng tạm biệt ở trước mặt lịch sự hơn.

“Cậu, cậu ta ở đâu?”

Hồ Đông Đông nói: “Ngay sau tòa nhà này, rất dễ tìm.” Cậu vốn định dẫn Hồ Đông Đông đi cùng, nhưng không tìm thấy chìa khóa nhà Cố Diệu Dương, lại sợ Cố Diệu Dương không mang, đành phải nhờ Hồ Đông Đông canh cổng.

Lâm Duật Ngôn vừa đi, đã có một người chạy lên từ dưới lầu, tiện tay cướp thịt ba chỉ nướng của Hồ Đông Đông, tuốt đến độ chỉ còn lại cái que xiên...

Hồ Đông Đông tức giận đến sắp khóc, to tiếng chửi y: “Anh bốn mắt tồi!”

Người tới ôm một cái máy tính, đeo kính gọng đen, mặt vuông, trên mặt mọc không ít mụn.

Phương bốn mắt cười khà khà, ngồi trên bậc thang ra vào cửa, bật máy tính lên, hỏi Hồ Đông Đông: “Cái người vừa nãy, hôm qua Diệu Dương dẫn về?”

Hồ Đông Đông nói: “Không nói cho anh.”

Phương bốn mắt nói: “Năm xiên ba chỉ nướng.”

Hồ Đông Đông lưỡng lự trong chốc lát: “Mười xiên!”

“Nhóc con còn cò kè mặc cả?” Phương bốn mắt gõ bàn phím, mở ra một diễn đàn, bên trong chỉ có mười người dùng sôi nổi, người không nhiều, cũng rất náo nhiệt.

“Mười xiên thì mười xiên, nhưng anh hỏi mày cái gì, mày phải thành thật khai báo.”

Hồ Đông Đông bị mua chuộc.

“Hôm qua chúng mày đến chợ bán sỉ, gặp được chuyện gì?”

Hồ Đông Đông nói: “Em ở trong xe, chỉ thấy có người chạy đuổi theo anh Diệu Dương.”

Phương bốn mắt hỏi: “Mấy người?”

Hồ Đông Đông xòe tay đếm: “Năm người.”

Phương bốn mắt hỏi: “Người kia lại xảy ra chuyện gì?” Y chỉ Lâm Duật Ngôn.

“Anh Diệu Dương đã cứu anh kia.”

Phương bốn mắt hiểu, đăng một topic mới trong diễn đàn.

[ Tin nhanh Văn Xương ]

Hôm qua lão đại ra ngoài, trên đường gặp kẻ thù chặn đường, một người solo với tám tên cường tráng, vốn phải toàn thân trở ra, lại vì cứu một mạng người, trên người bị thương nặng. Đến nay hôn mê bất tỉnh, không biết có thể tránh được một kiếp hay không.

Lập tức có người bình luận: Cứu được ai?

Người điều hành: Nhìn quần áo của cậu ta, chắc là một vị thiên kim nhà giàu. Tóc ngắn da trắng, mắt to lưu ly, môi mỏng hồng nhạt, viền môi có chút dễ thương, cơ thể nhỏ nhắn đong đưa không ngừng, đỡ ân nhân cứu mạng, đi lại tập tễnh.

Lại có người bình luận: Thiên kim? Không phải là “cô ấy”

Người điều hành: Không cần để ý những chi tiết này.

Bình luận: tuần trước tôi và anh trai đến Văn Xương, cảm giác rất thái bình mà, đó là một con phố cũng bình thường.

Người điều hành ha ha: ngu muội, tất cả tội ác đều che giấu trong bóng đêm, ban ngày ban mặt nhất định đều là thế giới tươi sáng! Thậm chí tôi hoài nghi cậu không tìm đúng chỗ! Hoặc là buổi tối cậu lại đến thám hiểm, nhưng không biết có thể còn sống trở về hay không.

Bình luận: bạn của tôi cũng muốn trở thành thành viên của diễn đàn, tài khoản có thể rẻ hơn không?

Người điều hành: 3000 một cái, không mặc cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện