Khách nhân đến dự tiệc thọ đều là chưởng môn, trưởng lão của các đại phái trên võ lâm. Một năm trước Tần lão gia đã lộ mặt ở Võ Lâm Đại Hội, hơn nữa cũng bảo chứng năm sau sẽ sắp xếp công đạo cho ngôi vị Minh Chủ, vì vậy Kỳ Nhi nghĩ rằng những người đến tham dự yến thọ lần này chỉ để thăm dò mà thôi.
Tần Chính thay xong y phục, tóc tai cũng sửa soạn xong, lập tức biến thành vị Minh Chủ ưu nhã tuyển dật, anh tuấn bất phàm, vừa bước vào khách phòng liền thu hút mọi sự chú ý.
"Minh Chủ tới rồi!" Nghe tiếng hô, những người lần trước chưa được chiêm ngưỡng dung nhan Tần Chính vội vã quay lại tận mắt nhìn vị Minh Chủ bí ẩn này, các vị nữ nhi hồi hộp đến khuôn mặt ửng đỏ, tim cũng đập thình thịch.
Tần Chính hướng về phía mọi người gật đầu rồi ngồi lên ghế chủ tọa, bảy vị chủ tử cũng lần lượt ngồi xuống. Sĩ Thần nhìn thấy Tần lão gia khuôn mặt nghiêm nghị thâm trầm, không khỏi cười ra tiếng, ghé vào tai Duy Nhất ngồi bên cạnh hỏi, "Ngươi nhìn xem Lão gia giống cái gì?"
"Cái gì?"
"Giống như..."
"Ngọa Long Cốc Chủ đến--------!"
"Tới rồi!" Tần Chính nắm chặt tay vịn, khóe mắt khẽ động một cái.
"Hắn tới làm gì?"
"Ngồi yên!" A Kiệt vừa định đứng lên đã bị Tần Chính giữ lại.
"Lão gia..." Bảy người bắt đầu nhận ra có gì đó không bình thường.
Tất cả khách khứa đều tránh ra một bên, nhường đường cho Sở Ngự Cửu cùng hai vị thuộc hạ đi sau, ba người hành tẩu nhẹ như chim bay, đi qua không để lại một chút dấu tích. Cao thủ như vậy sợ là trên giang hồ không tìm được mấy người.
Sỏ Ngự Cửu tướng mạo mặc dù không bằng Tần Chính nhưng cũng được xem là tuấn tú, đôi mắt luôn luôn dao động gian xảo. Hai người phía sau một cao một thấp, đội nón tre phủ sa mỏng che kín khuôn mặt.
"Minh Chủ đã lâu không..."
"Lão nhân gia ngài không phải rất ghét màu đen hay sao?"
"Tiểu súc sinh nhà ngươi nói cái gì!" Giọng nói mềm nhẹ từ người thấp hơn truyền đến, nhất thời không biết là nam hay nữ.
"Song nhi đã quên lão nhân gia ngài không thích bị gọi như vậy!"
"Lão gia!" Bảy người tái mặt, không hiểu tại sao trước mặt người khác Lão gia nhà mình lại tự xưng là "Song nhi".
"Nháo thành như vậy, vất vả cho ngươi quá!" Người thấp hơn cười mắng.
"Không thành như vậy làm sao mời được lão nhân gia ngài ra mặt!" Tần Chính cũng cười nói.
"Lão nhân gia, lão nhân gia, cẩn thận ta cắt lưỡi nhà ngươi!" Người nọ kéo tay áo định xông đến, lại bị nam tử cao hơn bên cạnh ngăn lại.
Nam nhân cao hơn nói, "Ngươi phát hiện khi nào?" Thanh âm hồn hậu hữu lực làm cho tất cả đều nhớ đến tiền Minh Chủ Triển Kính.
Tần Chính ngón tay gõ gõ bàn, võ lâm nhân sĩ hết thảy đều nhìn hắn chăm chú, "Lúc ấy thi thể người chết đều tan thành nước, căn bản không có một chút manh mối, nhưng vừa may ta tìm được một người vừa chết, xương ngực toàn bộ vỡ nát."
Nửa năm trước hắn cùng Tiểu Bính Tử trên đường từ đại mạc trở về phát hiện một người bị trúng Ngũ Độc Chưởng, lúc ấy Hải Đàm cũng ở gần đó, hắn vốn tưởng rằng do Hải Đàm hạ thủ.
"Người dùng Ngũ Độc Chưởng chỉ sử dụng một tay, lúc ấy Hải Đàm đang bị thương nặng, không thể nào đánh nát xương ngực của đối phương."
"Chỉ như vậy nên ngươi khẳng định không phải hắn làm?"
"Khẳng định! Bởi vì ta đã tự mình thử qua!" Chưởng lực của Hải Đàm lúc ấy chỉ có thể đánh gãy một cây trúc, không đủ để đánh nát xương người.
"Dựa vào cái này nên ngươi hoài nghi ta?"
"Trên giang hồ lần lượt có người bị đánh tan thành nước, những người này môn phái bất đồng, niên linh bất đồng, thân phận bất đồng, chỉ có một điểm tương đồng, bọn họ đều là nam nhân tu luyện nội công chí cương chí dương!"
"Không sai..." Mọi người trong khách phòng bắt đầu xôn xao nghị luận.
"Người của ngươi..." Tần Chính dời ánh mắt về phía Sở Ngự Cửu, "Lúc hắn chuẩn bị giết Hải Đàm ta mới xác định người đứng phía sau hắn là ngươi!"
"Người của ta?"
"Không phải sao? Võ công của hắn không phải do ngươi truyền thụ à?"
"Ngươi từ đâu biết được?" Nam nhân cao hơn hỏi.
Tần Chính nhướng mi, tà tà cười, "Thứ lỗi không thể nói!"
Từ Võ Lâm Đại Hội năm ngoái hắn bắt đầu hoài nghi Sở Ngự Cửu. Hai lần đại hội trước nhân sĩ các phái kiêng kị thế lực Tần Phủ nên rất ít người tham gia. Đến lúc nghe được Tần lão gia một mình đích thân ra trận liền cùng nhau kéo đến, Việt Vương Kiếm Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Đào Hoa Ổ Chú Nghiêm Thanh Nhẫm, Nam Cung Phàm, Nam Cung Hạo, còn có rất nhiều nhân sĩ võ công cao cường đều kéo đến Phi Ưng Bảo tranh chức Minh Chủ, dĩ nhiên hắn phải nghi ngờ.
Sau lại nhờ Sĩ Thần cùng A Kiệt ép hỏi, Tư Đồ Sĩ Nguyệt cùng Nam Cung Phàm mới chịu thừa nhận là do bị Sở Ngự Cửu ép buộc, dường như bị hắn nắm được nhược điểm gì đó.
Sở Ngự Cửu có dụng ý gì? Kỳ Nhi từng phái người đến Ngọa Long Cốc tìm hiểu nhưng không có manh mối. Nghĩ lại nếu không phải Duy Nhất náo loạn Võ Lâm Đại Hội, buổi luận võ sẽ phải tiếp tục. Sỏ Ngự Cửu đơn giản chỉ muốn thăm dò khả năng của Tần Chính, ép buộc bao nhiêu người đến tham gia chẳng qua để dễ dàng ẩn thân mà thôi, nếu hắn một mình tham gia Võ Lâm Đại Hội nhất định sẽ bị thất vị phu nhân hoài nghi.
Ngọa Long Cốc cùng Đào Hoa Ổ ở cùng địa phương, hắn nhờ cậy Nghiêm Thanh Nhẫm âm thầm theo dõi Sở Ngự Cửu. Nghiêm Thanh Nhẫm sau khi phát hiện bất thường, diễn ra một vở kịch chiếm được lòng tin của Sở Ngự Cửu, không bao lâu sau đã điều tra được võ công của Sở Ngự Cửu đều không phải xuất xứ từ Ngọa Long Cốc mà là một loại võ công kỳ dị nhưng mạnh mẽ. Ngày ấy Hải Đàm có nói với Kỳ Nhi, Sở Ngự Cửu đang sử dụng công phu của Xích Luyện Môn.
"Nếu không phải ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết Hải Đàm, ta cũng sẽ không nghi ngờ đến ngươi, dù sao ngày đó cả ta và ngươi hầu như đều trở thành phế nhân."
Nam nhân cao hơn lạnh lùng nói, "Thân là Trấn Bắc Vương của Nam Lương lại tự ý chia đất cho ngoại tộc, người như vậy không thể không giết!"
Hải Đàm khi vừa tiếp nhận chức Trấn Bắc Tướng Quân, Thiên Triều nhiều lần xâm phạm, hắn lúc ấy đang muốn chuyên tâm tập võ liền mang một mảnh đất phía bắc của Bắc Môn Quan cho quân lính Thiên Triều coi giữ, không còn quấy rối hắn tu luyện võ công.
"Làm ngập Quý Hà nhấn chìm Bắc Môn Quan, tàn hại bách tính của ta, càng đáng chết!"
Tần Chính nhún vai, "Đối với một người tự xưng đam quân ưu quốc, không ngại đao lửa cứu giúp dân chúng như ngươi, chỉ như vậy mới có thể buộc ngươi hiện thân..."
"Xoảng----!" Một bình hoa lớn bị đập nát, mảnh vỡ cắt ngang mặt Tần Chính, "Ngươi có biết đã hại chết bao nhiêu người hay không?"
Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"
Hai người nói đến đó, Tiểu Lâm cắn cắn môi đứng dậy... Một trận gió thởi mạnh tới, hắn chỉ cảm thấy khó thở, bên tai truyền đến một giọng nói, "Tiểu nhi lớn mật, chớ có vọng động!" Là giọng nói của người kia. Lão gia gọi hắn là sư bá, như vậy hắn là người của Xích Luyện Môn, là "Thiên Thần Thông" trong ba vị "Xích Luyện Tam Thần Thông".
Trong Xích Luyện Môn kỳ nhân dị sĩ hội tụ rất nhiều, đến thế hệ của Đệ Ngũ Vũ, Xích Luyện Môn đã đạt được đỉnh cao danh vọng, nhắc đến Xích Luyện Tam Thần Thông đều khiến cho kẻ khác phải kính nể.
"Thiên Thần Thông" Khải Tinh Di, xuất thân từ thế gia quan lại của Nam Lương, tính tình cổ quái quỷ dị, thông hiểu thiên văn địa lý, hiểu rõ cổ kim hưng suy, thậm chí còn có lời đồn hắn có thể đoán trước tương lai. Hắn rất ít ra vào Trung Nguyên, khi xưa Ngụy Vô Song cùng sư phụ ở chung bảy năm nhưng chưa hề gặp qua hắn lần nào.
"Quỷ Thần Thông" Đệ Ngũ Vũ, có võ công cao nhất trong ba người, một lần tình cờ bị người khác nhìn thấy dung mạo phi phàm của mình, hắn muốn lui về ở ẩn, vì vậy cũng thường xuyên nghe được lời đồn hắn bị ai đó giết chết, chết chết sống sống, sống sống chết chết, là một người ngay cả Diêm Vương cũng không muốn thu nhận.
Người còn lại là Tam sư đệ LIễu Dịch Viễn, tính nết so với hai vị sư huynh thì rất bình thường, võ công tuy rằng không bằng sư huynh nhưng trong giang hồ cũng khó tìm được đối thủ, có sở thích thu thập tất cả mọi chuyện trong võ lâm, danh xưng Bách Hiểu Sanh, biết hết mọi chuyện trên thế gian, gọi là "Điạ Thần Thông".
- ---------
Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"
Bảy vị chủ tử trong nháy mắt đứng thẳng dậy, Quần Ngạo cung tay nói với khách nhân, "Các vị, hôm nay môn nhân có việc, thỉnh các vị tạm thời rời khỏi, hôm khác Triển mỗ nhất định đăng môn tạ tội!"
Nhân sĩ các phái mặc dù hiếu kì, nhưng cũng không muốn ra mặt chống đối Tần nhị chủ tử.
"Không ai được đi!" Nam nhân thấp hơn lên tiếng, thanh âm mềm mỏng nhưng khiến người khác không thể cưỡng lại, "Khó có cơ hội Song nhi hiếu thảo như vậy, biết ta thích náo nhiệt nên mời đến bao nhiêu người!"
Người nọ nhìn quanh, bước đến chỗ ngồi của Tiểu Lâm, "Muốn ngồi không?" Hắn ngửa đầu hỏi, lớp vải sa mỏng phất lên một cái, Tiểu Lâm đã chạy đến bên cạnh Tần Chính. "Vẫn sợ người lạ..." Hắn nghĩ thầm một câu, chuyển hướng Tần Chính hỏi, "Ta thì sao? Ngươi thế nào lại nghi ngờ ta?"
"Ta không nghi ngờ ngài! Ta chắc chắn là ngài!"
"Chắc chắn?" Thanh âm ôn nhu nhất thời cất cao.
"Đúng vậy! Ngoài ngài ra ai có thể trong một thời gian ngắn bang trợ... sư bá... khôi phục công lực." Hắn vẫn đang tôn kính gọi người kia là sư bá, dù đó là người hắn hận đến thấu xương.
"Nói cũng phải!" Cách một lớp sa đen nhưng có thể đoán được khuôn mặt hả hê của nam nhân.
"Năm năm rồi..." Tần Chính nhếch miệng tự giễu, "Một năm trước ta vẫn còn vọng tưởng đến một ngày nào đó sẽ gặp lại ngài..."
"Bây giờ đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..." Người mà hắn từng cho rằng còn thân hơn cha ruột, lại chọn cách đứng về phía vị sư huynh kia, để giết cả gia môn của hắn.
Tần Chính thay xong y phục, tóc tai cũng sửa soạn xong, lập tức biến thành vị Minh Chủ ưu nhã tuyển dật, anh tuấn bất phàm, vừa bước vào khách phòng liền thu hút mọi sự chú ý.
"Minh Chủ tới rồi!" Nghe tiếng hô, những người lần trước chưa được chiêm ngưỡng dung nhan Tần Chính vội vã quay lại tận mắt nhìn vị Minh Chủ bí ẩn này, các vị nữ nhi hồi hộp đến khuôn mặt ửng đỏ, tim cũng đập thình thịch.
Tần Chính hướng về phía mọi người gật đầu rồi ngồi lên ghế chủ tọa, bảy vị chủ tử cũng lần lượt ngồi xuống. Sĩ Thần nhìn thấy Tần lão gia khuôn mặt nghiêm nghị thâm trầm, không khỏi cười ra tiếng, ghé vào tai Duy Nhất ngồi bên cạnh hỏi, "Ngươi nhìn xem Lão gia giống cái gì?"
"Cái gì?"
"Giống như..."
"Ngọa Long Cốc Chủ đến--------!"
"Tới rồi!" Tần Chính nắm chặt tay vịn, khóe mắt khẽ động một cái.
"Hắn tới làm gì?"
"Ngồi yên!" A Kiệt vừa định đứng lên đã bị Tần Chính giữ lại.
"Lão gia..." Bảy người bắt đầu nhận ra có gì đó không bình thường.
Tất cả khách khứa đều tránh ra một bên, nhường đường cho Sở Ngự Cửu cùng hai vị thuộc hạ đi sau, ba người hành tẩu nhẹ như chim bay, đi qua không để lại một chút dấu tích. Cao thủ như vậy sợ là trên giang hồ không tìm được mấy người.
Sỏ Ngự Cửu tướng mạo mặc dù không bằng Tần Chính nhưng cũng được xem là tuấn tú, đôi mắt luôn luôn dao động gian xảo. Hai người phía sau một cao một thấp, đội nón tre phủ sa mỏng che kín khuôn mặt.
"Minh Chủ đã lâu không..."
"Lão nhân gia ngài không phải rất ghét màu đen hay sao?"
"Tiểu súc sinh nhà ngươi nói cái gì!" Giọng nói mềm nhẹ từ người thấp hơn truyền đến, nhất thời không biết là nam hay nữ.
"Song nhi đã quên lão nhân gia ngài không thích bị gọi như vậy!"
"Lão gia!" Bảy người tái mặt, không hiểu tại sao trước mặt người khác Lão gia nhà mình lại tự xưng là "Song nhi".
"Nháo thành như vậy, vất vả cho ngươi quá!" Người thấp hơn cười mắng.
"Không thành như vậy làm sao mời được lão nhân gia ngài ra mặt!" Tần Chính cũng cười nói.
"Lão nhân gia, lão nhân gia, cẩn thận ta cắt lưỡi nhà ngươi!" Người nọ kéo tay áo định xông đến, lại bị nam tử cao hơn bên cạnh ngăn lại.
Nam nhân cao hơn nói, "Ngươi phát hiện khi nào?" Thanh âm hồn hậu hữu lực làm cho tất cả đều nhớ đến tiền Minh Chủ Triển Kính.
Tần Chính ngón tay gõ gõ bàn, võ lâm nhân sĩ hết thảy đều nhìn hắn chăm chú, "Lúc ấy thi thể người chết đều tan thành nước, căn bản không có một chút manh mối, nhưng vừa may ta tìm được một người vừa chết, xương ngực toàn bộ vỡ nát."
Nửa năm trước hắn cùng Tiểu Bính Tử trên đường từ đại mạc trở về phát hiện một người bị trúng Ngũ Độc Chưởng, lúc ấy Hải Đàm cũng ở gần đó, hắn vốn tưởng rằng do Hải Đàm hạ thủ.
"Người dùng Ngũ Độc Chưởng chỉ sử dụng một tay, lúc ấy Hải Đàm đang bị thương nặng, không thể nào đánh nát xương ngực của đối phương."
"Chỉ như vậy nên ngươi khẳng định không phải hắn làm?"
"Khẳng định! Bởi vì ta đã tự mình thử qua!" Chưởng lực của Hải Đàm lúc ấy chỉ có thể đánh gãy một cây trúc, không đủ để đánh nát xương người.
"Dựa vào cái này nên ngươi hoài nghi ta?"
"Trên giang hồ lần lượt có người bị đánh tan thành nước, những người này môn phái bất đồng, niên linh bất đồng, thân phận bất đồng, chỉ có một điểm tương đồng, bọn họ đều là nam nhân tu luyện nội công chí cương chí dương!"
"Không sai..." Mọi người trong khách phòng bắt đầu xôn xao nghị luận.
"Người của ngươi..." Tần Chính dời ánh mắt về phía Sở Ngự Cửu, "Lúc hắn chuẩn bị giết Hải Đàm ta mới xác định người đứng phía sau hắn là ngươi!"
"Người của ta?"
"Không phải sao? Võ công của hắn không phải do ngươi truyền thụ à?"
"Ngươi từ đâu biết được?" Nam nhân cao hơn hỏi.
Tần Chính nhướng mi, tà tà cười, "Thứ lỗi không thể nói!"
Từ Võ Lâm Đại Hội năm ngoái hắn bắt đầu hoài nghi Sở Ngự Cửu. Hai lần đại hội trước nhân sĩ các phái kiêng kị thế lực Tần Phủ nên rất ít người tham gia. Đến lúc nghe được Tần lão gia một mình đích thân ra trận liền cùng nhau kéo đến, Việt Vương Kiếm Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Đào Hoa Ổ Chú Nghiêm Thanh Nhẫm, Nam Cung Phàm, Nam Cung Hạo, còn có rất nhiều nhân sĩ võ công cao cường đều kéo đến Phi Ưng Bảo tranh chức Minh Chủ, dĩ nhiên hắn phải nghi ngờ.
Sau lại nhờ Sĩ Thần cùng A Kiệt ép hỏi, Tư Đồ Sĩ Nguyệt cùng Nam Cung Phàm mới chịu thừa nhận là do bị Sở Ngự Cửu ép buộc, dường như bị hắn nắm được nhược điểm gì đó.
Sở Ngự Cửu có dụng ý gì? Kỳ Nhi từng phái người đến Ngọa Long Cốc tìm hiểu nhưng không có manh mối. Nghĩ lại nếu không phải Duy Nhất náo loạn Võ Lâm Đại Hội, buổi luận võ sẽ phải tiếp tục. Sỏ Ngự Cửu đơn giản chỉ muốn thăm dò khả năng của Tần Chính, ép buộc bao nhiêu người đến tham gia chẳng qua để dễ dàng ẩn thân mà thôi, nếu hắn một mình tham gia Võ Lâm Đại Hội nhất định sẽ bị thất vị phu nhân hoài nghi.
Ngọa Long Cốc cùng Đào Hoa Ổ ở cùng địa phương, hắn nhờ cậy Nghiêm Thanh Nhẫm âm thầm theo dõi Sở Ngự Cửu. Nghiêm Thanh Nhẫm sau khi phát hiện bất thường, diễn ra một vở kịch chiếm được lòng tin của Sở Ngự Cửu, không bao lâu sau đã điều tra được võ công của Sở Ngự Cửu đều không phải xuất xứ từ Ngọa Long Cốc mà là một loại võ công kỳ dị nhưng mạnh mẽ. Ngày ấy Hải Đàm có nói với Kỳ Nhi, Sở Ngự Cửu đang sử dụng công phu của Xích Luyện Môn.
"Nếu không phải ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết Hải Đàm, ta cũng sẽ không nghi ngờ đến ngươi, dù sao ngày đó cả ta và ngươi hầu như đều trở thành phế nhân."
Nam nhân cao hơn lạnh lùng nói, "Thân là Trấn Bắc Vương của Nam Lương lại tự ý chia đất cho ngoại tộc, người như vậy không thể không giết!"
Hải Đàm khi vừa tiếp nhận chức Trấn Bắc Tướng Quân, Thiên Triều nhiều lần xâm phạm, hắn lúc ấy đang muốn chuyên tâm tập võ liền mang một mảnh đất phía bắc của Bắc Môn Quan cho quân lính Thiên Triều coi giữ, không còn quấy rối hắn tu luyện võ công.
"Làm ngập Quý Hà nhấn chìm Bắc Môn Quan, tàn hại bách tính của ta, càng đáng chết!"
Tần Chính nhún vai, "Đối với một người tự xưng đam quân ưu quốc, không ngại đao lửa cứu giúp dân chúng như ngươi, chỉ như vậy mới có thể buộc ngươi hiện thân..."
"Xoảng----!" Một bình hoa lớn bị đập nát, mảnh vỡ cắt ngang mặt Tần Chính, "Ngươi có biết đã hại chết bao nhiêu người hay không?"
Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"
Hai người nói đến đó, Tiểu Lâm cắn cắn môi đứng dậy... Một trận gió thởi mạnh tới, hắn chỉ cảm thấy khó thở, bên tai truyền đến một giọng nói, "Tiểu nhi lớn mật, chớ có vọng động!" Là giọng nói của người kia. Lão gia gọi hắn là sư bá, như vậy hắn là người của Xích Luyện Môn, là "Thiên Thần Thông" trong ba vị "Xích Luyện Tam Thần Thông".
Trong Xích Luyện Môn kỳ nhân dị sĩ hội tụ rất nhiều, đến thế hệ của Đệ Ngũ Vũ, Xích Luyện Môn đã đạt được đỉnh cao danh vọng, nhắc đến Xích Luyện Tam Thần Thông đều khiến cho kẻ khác phải kính nể.
"Thiên Thần Thông" Khải Tinh Di, xuất thân từ thế gia quan lại của Nam Lương, tính tình cổ quái quỷ dị, thông hiểu thiên văn địa lý, hiểu rõ cổ kim hưng suy, thậm chí còn có lời đồn hắn có thể đoán trước tương lai. Hắn rất ít ra vào Trung Nguyên, khi xưa Ngụy Vô Song cùng sư phụ ở chung bảy năm nhưng chưa hề gặp qua hắn lần nào.
"Quỷ Thần Thông" Đệ Ngũ Vũ, có võ công cao nhất trong ba người, một lần tình cờ bị người khác nhìn thấy dung mạo phi phàm của mình, hắn muốn lui về ở ẩn, vì vậy cũng thường xuyên nghe được lời đồn hắn bị ai đó giết chết, chết chết sống sống, sống sống chết chết, là một người ngay cả Diêm Vương cũng không muốn thu nhận.
Người còn lại là Tam sư đệ LIễu Dịch Viễn, tính nết so với hai vị sư huynh thì rất bình thường, võ công tuy rằng không bằng sư huynh nhưng trong giang hồ cũng khó tìm được đối thủ, có sở thích thu thập tất cả mọi chuyện trong võ lâm, danh xưng Bách Hiểu Sanh, biết hết mọi chuyện trên thế gian, gọi là "Điạ Thần Thông".
- ---------
Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"
Bảy vị chủ tử trong nháy mắt đứng thẳng dậy, Quần Ngạo cung tay nói với khách nhân, "Các vị, hôm nay môn nhân có việc, thỉnh các vị tạm thời rời khỏi, hôm khác Triển mỗ nhất định đăng môn tạ tội!"
Nhân sĩ các phái mặc dù hiếu kì, nhưng cũng không muốn ra mặt chống đối Tần nhị chủ tử.
"Không ai được đi!" Nam nhân thấp hơn lên tiếng, thanh âm mềm mỏng nhưng khiến người khác không thể cưỡng lại, "Khó có cơ hội Song nhi hiếu thảo như vậy, biết ta thích náo nhiệt nên mời đến bao nhiêu người!"
Người nọ nhìn quanh, bước đến chỗ ngồi của Tiểu Lâm, "Muốn ngồi không?" Hắn ngửa đầu hỏi, lớp vải sa mỏng phất lên một cái, Tiểu Lâm đã chạy đến bên cạnh Tần Chính. "Vẫn sợ người lạ..." Hắn nghĩ thầm một câu, chuyển hướng Tần Chính hỏi, "Ta thì sao? Ngươi thế nào lại nghi ngờ ta?"
"Ta không nghi ngờ ngài! Ta chắc chắn là ngài!"
"Chắc chắn?" Thanh âm ôn nhu nhất thời cất cao.
"Đúng vậy! Ngoài ngài ra ai có thể trong một thời gian ngắn bang trợ... sư bá... khôi phục công lực." Hắn vẫn đang tôn kính gọi người kia là sư bá, dù đó là người hắn hận đến thấu xương.
"Nói cũng phải!" Cách một lớp sa đen nhưng có thể đoán được khuôn mặt hả hê của nam nhân.
"Năm năm rồi..." Tần Chính nhếch miệng tự giễu, "Một năm trước ta vẫn còn vọng tưởng đến một ngày nào đó sẽ gặp lại ngài..."
"Bây giờ đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..." Người mà hắn từng cho rằng còn thân hơn cha ruột, lại chọn cách đứng về phía vị sư huynh kia, để giết cả gia môn của hắn.
Danh sách chương