Ngụy Vô Song hỏa tốc chạy đi, trên đường làm chết tới bốn con ngựa, nội trong ba ngày đã quay về Nam Cung Môn, ôm theo môt thiếu niên đang ngủ mê man.
"Ngươi như thế nào lại mang tên ma ốm này tới đây?" Kỳ Nhi đứng chắn trước cửa tức giận nhìn hắn.
"Tiểu Lâm nói phải nhìn thấy A Kiệt mới biết có giải được Nguyệt Tiên Tử hay không."
"Hừ!" Kỳ Nhi liếc thấy Lâm Tề sắc mặt nhợt nhạt liền hỏi, "Hắn có làm sao không?" Phi ngựa liên tục mấy ngày mấy đêm như vậy, ngoại trừ Ngụy Vô Song có lẽ không ai chịu đựng nổi, "Làm hắn bệnh chết không có ai chữa cho Kiệt ca."
"Hắn chính là Dược Vương Lâm Tề?" Quần Ngạo cùng A Kiệt vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Kỳ Nhi nói.
"Phải." Ngụy Vô Song giải thụy huyệt cho Tiểu Lâm. Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ngụy Vô Song đang ôn nhu cười, "Chúng ta tới rồi!"
Hai người nhìn nhau một lúc, Kỳ Nhi nổi giận quát, "Ngươi còn ôm hắn?"
"Hả...ách...hảo..." Ngụy Vô Song rời tay khỏi người Lâm Tề, chỉ chỉ vào A Kiệt.
Lâm Tề gật đầu một cái, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp đảm, bước chậm chạp đến gần A Kiệt, đi được một chút lại quay nhìn Ngụy Vô Song.
A Kiệt không phải trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hắn không thể ngờ được cậu thiếu niên gầy gò trước mặt lại chính là [Diêm Vương Sầu] Dược Vương.
Lâm Tề tựa như thỏ con đang trốn trong hang, rụt rè cẩn thận chẩn mạch, chỉ cần bắt gặp ánh mắt A Kiệt đang nhìn mình liền lập tức gục đầu xuống, A Kiệt đành phải quay đầu sang một bên.
Lâm Tề lẳng lặng chẩn bệnh một lúc, Quần Ngạo lo lắng nắm lấy hai vai hắn lắc lắc, "Thế nào? Độc này giải được không?"
"A...Ân..." Lâm Tề sợ tới mức co rúm người lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Quần Ngạo, mau buông hắn ra!" Ngụy Vô Song bước đến kéo Lâm Tề ôm vào lòng vỗ về trấn an, một lúc lâu sau mới khiến hắn ngừng khóc.
Nhìn thấy hai người như vậy quả thật rất khó chịu, Kỳ Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng.
"Mau mang giấy bút đến đây!" Ngụy Vô Song nói với một nàng nha hoàn bên cạnh.
- ---------
Lâm Tề tuy rằng rất sợ người lạ, nhưng lại muốn một mình cùng A Kiệt ở lại trong phòng, bảo những người khác không được quấy rầy hắn chữa bệnh.
Mấy canh giờ sau, cả hai từ trong phòng bước ra.
"Thế nào? Tiểu Lâm?" Ngụy Vô Song nhìn thấy A Kiệt vẻ mặt âm u liền lo lắng hỏi.
Tiểu Lâm mỉm cười gật đầu.
"Độc của A Kiệt có thể giải?"
Tiểu Lâm lại gật đầu.
"Thật tốt quá!" Ngụy Vô Song kích động kéo Tiểu Lâm ôm vào lòng. Dược Vương đã gật đầu, Diêm Vương cũng không dám giữ lại.
"Tiểu tử đáng chết!" Quần Ngạo đánh một quyền vào ngực A Kiệt, hai tay cũng ôm chặt hắn, "Mọi người đều bị ngươi dọa chết!"
- ---------
Nghe được tiếng bước chân, Quần Ngạo quay lại nhìn thấy Ngụy Vô Song, "Đại ca khuya như vậy vẫn chưa về phòng?"
"Thấy phòng ngươi đèn còn sáng nên muốn qua xem thử."
"Ân."
"Ngủ không được à? Đã mấy ngày vẫn chưa nghỉ ngơi." Ngụy Vô Song vươn tay vuốt ve hai gò má xương xương của Quần Ngạo.
Quần Ngạo trên mặt lập tức ửng hồng, liền gạt tay hắn ra, "Đại ca đừng làm như vậy!"
Ngụy Vô Song cười khúc khích mấy tiếng, nâng cằm nhìn chằm chằm Quần Ngạo, "Cứ tưởng ngươi bình tĩnh chững chạc, không ngờ cũng có lúc vẻ mặt biến sắc thế này."
"Ngươi!" Quần Ngạo hai bàn tay đang nắm chặt liền mở ra, đánh một chưởng khiến cả bàn gỗ đổ sập.
"Quần Ngạo..." Hắn đùa quá mức sao? "Ngươi cho tới bây giờ vẫn vậy, thấy thích liền làm ngay, có chịu nghĩ đến cảm giác của người khác hay không?"
"Thực xin lỗi..." Quần Ngạo đột nhiên nổi giận, Ngụy Vô Song thật không biết làm sao.
"Ta...xin lỗi...Đại ca...nói đúng hơn là ta không nên..."
Trầm mặc một lúc, Quần Ngạo hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí mở miệng, "Đại ca, khi ấy...vì sao lại...hôn ta...?".
Đến lượt Ngụy Vô Song trầm mặc không nói.
Vì sao? Nếu nói là do trăng thanh gió mát hoa khiêu nguyệt dụ làm mờ mắt thì còn hiểu được, đằng này bọn họ lại nằm trong quan tài.
"Ngươi có thể mang theo Kỳ Nhi lưu lạc giang hồ không cho hắn chịu một tia gió táp mưa sa, có thể vì A Kiệt từ ngoài biên ải ngàn dặm vội vã trở về gặp mặt, thậm chí vì che chở Tiểu Lâm, cả Kỳ Nhi từ nhỏ đến lớn không rời một bước cũng có thể giao cho người khác, ngày hôm đó ngay lúc ta ngạt thở sắp chết đi cũng nhìn thấy ngươi vì ta rơi lệ... A..." Quần Ngạo cười khổ, "Đại ca, nếu nói bởi vì ta cùng A Kiệt là huynh đệ kết bái của ngươi, Kỳ Nhi cùng Lâm Tề thì gọi là gì?"
"Ta...không biết ngươi nói cái gì..." Ngụy Vô Song bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt Quần Ngạo, "Tất cả các ngươi đều là nam tử không phải sao?"
"Ngươi vẫn không biết? Ta thật sự không hiểu tại sao lại phân nam tử nữ tử. Nhưng ngươi có biết là, dịu dàng của ngươi, đa tình của ngươi...không phải chỉ có nữ nhi mới thấy động lòng."
"Không còn sớm nữa...nghỉ ngơi đi!"
Trốn đi...Ta xem ngươi trốn tránh được bao lâu...
- ---------
Một tháng sau chính là sinh thần hai mươi ba tuổi của Triền Quần Ngạo. Triển Kính gửi thiệp mời võ lâm đồng đạo cùng tham dự thọ khánh của con trai, đồng thời muốn mang chức vị Minh Chủ truyền lại cho con. Tin tức vừa lan ra, cả giang hồ được một phen xì xào, cùng nhau kéo đến Dương Châu tìm Triển Kính đòi lại công đạo, ngôi vị Minh Chủ làm sao có thể để lão một mình định đoạt.
Chuyện lớn như vậy dĩ nhiên không thể thiếu Ngụy Vô Song.
- ---------
Ngụy Vô Song còn chưa bước vào đại điện đã nghe được một giọng nói oang oang như tiếng sấm đánh vào tai.
"Đại ca, còn tưởng ngươi không đến." Quần Ngạo vừa nhìn thấy Ngụy Vô Song vội vã bỏ lại Triển Kính cùng khách khứa, chạy ra nghênh đón.
"Ngạo nhi, đây chính là vị nghĩa huynh kết bái ngươi thường nói?"
"Chính là hắn. Đại ca, đây là cha ta!"
"A? Vãn bối bái kiến Minh Chủ." Ngụy Vô Song không thể ngờ được Quần Ngạo nho nhã tuấn tú lại có người cha đại hiệp vai hùm lưng gấu như vậy.
"Người một nhà không cần khách sáo! Gọi thế bá đi!" Triển Kính nhìn thấy Ngụy Vô Song tuổi vẫn còn trẻ nhưng khí vũ hiên ngang, đối với chính mình lại không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lão cảm thấy rất thích thú.
"Vâng, thế bá!" Thì ra giọng nói như sấm lúc nãy là của thế bá......
- ---------
"Quần Ngạo kiếm pháp càng ngày càng tiến bộ!"
"Vẫn không theo kịp Đại ca!"
Ngụy Vô Song thu kiếm, nhìn thấy Quần Ngạo trên trán đầy mồ hồi, liền cầm khăn vươn tay vừa định...lại lập tức rụt về, "Cầm khăn lau mồ hôi đi!"
"Ân."
Không khí rất dễ chịu...
"Ngạo nhi, Vô Song, lại cùng nhau luyện võ à?"
"Thế bá!"
"Ngạo nhi, thua rồi sao?" Triển Kính vuốt chòm râu bạc, vừa cười vừa nhìn Ngụy Vô Song, "Đáng tiếc lão phu không có con gái, nếu không sẽ gả cho ngươi!"
"Cha cảm thấy con làm cha mất mặt phải không?" Vốn chỉ là nói đùa, lẽ ra Quần Ngạo không nên nổi giận như vậy.
"Ách...phụ thân như thế nào lại nghĩ như vậy? Ngạo nhi đừng giận, phụ thân vả miệng, vả miệng..." Nói xong liền làm động tác vả miệng.
"Được rồi! Cha đừng làm Đại ca chế giễu!"
"Không đâu..." Xem ra lời đồn Võ Lâm Minh Chủ cực kì cưng chiều quý tử quả thực không sai...
- ---------
"Nếu ta là đại phu thì tốt rồi, không chừng năm trăm vạn lượng này sẽ vào tay ta!"
"Phải đó. Giá trị bằng cả một nửa Bạch Vân Thành."
"Các ngươi đừng có vọng tưởng, ngay cả thần y Hồ Bích Thủy cũng phải bó tay với bệnh tình của Thiếu Thành Chủ, xem ra chỉ có Dược Vương..."
"Thiếu Thành Chủ? Ngươi đang nói chính là Bạch Vân Thành Thiếu Thành Chủ Bạch Vân Phi?" Ngụy Vô Song nắm áo người nọ hỏi, "Hắn bị làm sao?"
"Khụ khụ...buông tay...buông tay..."
"A...Thật xin lỗi, cho hỏi vừa rồi các ngươi đang nói chính là..."
- ---------
"Đại ca phải đi à?"
"Phải. Ta có việc gấp."
"Ở thêm một ngày không được sao? Ngày mai là sinh thần của ta, hơn nữa cha cũng muốn nhận ngươi làm nghĩa tử..."
Ngụy Vô Song vội vã ngắt lời Quần Ngạo, "Việc này không quan trọng. Vân Phi hiện tại đang gặp nguy hiểm..."
"Vân Phi? Lại là cái tên ấy? Sinh thần năm hai mươi tuổi của ta, ngươi đến Nam Cung Môn. Bây giờ ngươi lại muốn bỏ ta một mình đi tìm Vân Phi... So với bọn họ ta là cái gì?"
"Đừng nói nữa!" Ngụy Vô Song đi thẳng ra khỏi Triển gia.
Ngươi đã nói, ta vẫn là Đại ca của ngươi...
"Ngươi như thế nào lại mang tên ma ốm này tới đây?" Kỳ Nhi đứng chắn trước cửa tức giận nhìn hắn.
"Tiểu Lâm nói phải nhìn thấy A Kiệt mới biết có giải được Nguyệt Tiên Tử hay không."
"Hừ!" Kỳ Nhi liếc thấy Lâm Tề sắc mặt nhợt nhạt liền hỏi, "Hắn có làm sao không?" Phi ngựa liên tục mấy ngày mấy đêm như vậy, ngoại trừ Ngụy Vô Song có lẽ không ai chịu đựng nổi, "Làm hắn bệnh chết không có ai chữa cho Kiệt ca."
"Hắn chính là Dược Vương Lâm Tề?" Quần Ngạo cùng A Kiệt vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Kỳ Nhi nói.
"Phải." Ngụy Vô Song giải thụy huyệt cho Tiểu Lâm. Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ngụy Vô Song đang ôn nhu cười, "Chúng ta tới rồi!"
Hai người nhìn nhau một lúc, Kỳ Nhi nổi giận quát, "Ngươi còn ôm hắn?"
"Hả...ách...hảo..." Ngụy Vô Song rời tay khỏi người Lâm Tề, chỉ chỉ vào A Kiệt.
Lâm Tề gật đầu một cái, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp đảm, bước chậm chạp đến gần A Kiệt, đi được một chút lại quay nhìn Ngụy Vô Song.
A Kiệt không phải trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hắn không thể ngờ được cậu thiếu niên gầy gò trước mặt lại chính là [Diêm Vương Sầu] Dược Vương.
Lâm Tề tựa như thỏ con đang trốn trong hang, rụt rè cẩn thận chẩn mạch, chỉ cần bắt gặp ánh mắt A Kiệt đang nhìn mình liền lập tức gục đầu xuống, A Kiệt đành phải quay đầu sang một bên.
Lâm Tề lẳng lặng chẩn bệnh một lúc, Quần Ngạo lo lắng nắm lấy hai vai hắn lắc lắc, "Thế nào? Độc này giải được không?"
"A...Ân..." Lâm Tề sợ tới mức co rúm người lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Quần Ngạo, mau buông hắn ra!" Ngụy Vô Song bước đến kéo Lâm Tề ôm vào lòng vỗ về trấn an, một lúc lâu sau mới khiến hắn ngừng khóc.
Nhìn thấy hai người như vậy quả thật rất khó chịu, Kỳ Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng.
"Mau mang giấy bút đến đây!" Ngụy Vô Song nói với một nàng nha hoàn bên cạnh.
- ---------
Lâm Tề tuy rằng rất sợ người lạ, nhưng lại muốn một mình cùng A Kiệt ở lại trong phòng, bảo những người khác không được quấy rầy hắn chữa bệnh.
Mấy canh giờ sau, cả hai từ trong phòng bước ra.
"Thế nào? Tiểu Lâm?" Ngụy Vô Song nhìn thấy A Kiệt vẻ mặt âm u liền lo lắng hỏi.
Tiểu Lâm mỉm cười gật đầu.
"Độc của A Kiệt có thể giải?"
Tiểu Lâm lại gật đầu.
"Thật tốt quá!" Ngụy Vô Song kích động kéo Tiểu Lâm ôm vào lòng. Dược Vương đã gật đầu, Diêm Vương cũng không dám giữ lại.
"Tiểu tử đáng chết!" Quần Ngạo đánh một quyền vào ngực A Kiệt, hai tay cũng ôm chặt hắn, "Mọi người đều bị ngươi dọa chết!"
- ---------
Nghe được tiếng bước chân, Quần Ngạo quay lại nhìn thấy Ngụy Vô Song, "Đại ca khuya như vậy vẫn chưa về phòng?"
"Thấy phòng ngươi đèn còn sáng nên muốn qua xem thử."
"Ân."
"Ngủ không được à? Đã mấy ngày vẫn chưa nghỉ ngơi." Ngụy Vô Song vươn tay vuốt ve hai gò má xương xương của Quần Ngạo.
Quần Ngạo trên mặt lập tức ửng hồng, liền gạt tay hắn ra, "Đại ca đừng làm như vậy!"
Ngụy Vô Song cười khúc khích mấy tiếng, nâng cằm nhìn chằm chằm Quần Ngạo, "Cứ tưởng ngươi bình tĩnh chững chạc, không ngờ cũng có lúc vẻ mặt biến sắc thế này."
"Ngươi!" Quần Ngạo hai bàn tay đang nắm chặt liền mở ra, đánh một chưởng khiến cả bàn gỗ đổ sập.
"Quần Ngạo..." Hắn đùa quá mức sao? "Ngươi cho tới bây giờ vẫn vậy, thấy thích liền làm ngay, có chịu nghĩ đến cảm giác của người khác hay không?"
"Thực xin lỗi..." Quần Ngạo đột nhiên nổi giận, Ngụy Vô Song thật không biết làm sao.
"Ta...xin lỗi...Đại ca...nói đúng hơn là ta không nên..."
Trầm mặc một lúc, Quần Ngạo hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí mở miệng, "Đại ca, khi ấy...vì sao lại...hôn ta...?".
Đến lượt Ngụy Vô Song trầm mặc không nói.
Vì sao? Nếu nói là do trăng thanh gió mát hoa khiêu nguyệt dụ làm mờ mắt thì còn hiểu được, đằng này bọn họ lại nằm trong quan tài.
"Ngươi có thể mang theo Kỳ Nhi lưu lạc giang hồ không cho hắn chịu một tia gió táp mưa sa, có thể vì A Kiệt từ ngoài biên ải ngàn dặm vội vã trở về gặp mặt, thậm chí vì che chở Tiểu Lâm, cả Kỳ Nhi từ nhỏ đến lớn không rời một bước cũng có thể giao cho người khác, ngày hôm đó ngay lúc ta ngạt thở sắp chết đi cũng nhìn thấy ngươi vì ta rơi lệ... A..." Quần Ngạo cười khổ, "Đại ca, nếu nói bởi vì ta cùng A Kiệt là huynh đệ kết bái của ngươi, Kỳ Nhi cùng Lâm Tề thì gọi là gì?"
"Ta...không biết ngươi nói cái gì..." Ngụy Vô Song bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt Quần Ngạo, "Tất cả các ngươi đều là nam tử không phải sao?"
"Ngươi vẫn không biết? Ta thật sự không hiểu tại sao lại phân nam tử nữ tử. Nhưng ngươi có biết là, dịu dàng của ngươi, đa tình của ngươi...không phải chỉ có nữ nhi mới thấy động lòng."
"Không còn sớm nữa...nghỉ ngơi đi!"
Trốn đi...Ta xem ngươi trốn tránh được bao lâu...
- ---------
Một tháng sau chính là sinh thần hai mươi ba tuổi của Triền Quần Ngạo. Triển Kính gửi thiệp mời võ lâm đồng đạo cùng tham dự thọ khánh của con trai, đồng thời muốn mang chức vị Minh Chủ truyền lại cho con. Tin tức vừa lan ra, cả giang hồ được một phen xì xào, cùng nhau kéo đến Dương Châu tìm Triển Kính đòi lại công đạo, ngôi vị Minh Chủ làm sao có thể để lão một mình định đoạt.
Chuyện lớn như vậy dĩ nhiên không thể thiếu Ngụy Vô Song.
- ---------
Ngụy Vô Song còn chưa bước vào đại điện đã nghe được một giọng nói oang oang như tiếng sấm đánh vào tai.
"Đại ca, còn tưởng ngươi không đến." Quần Ngạo vừa nhìn thấy Ngụy Vô Song vội vã bỏ lại Triển Kính cùng khách khứa, chạy ra nghênh đón.
"Ngạo nhi, đây chính là vị nghĩa huynh kết bái ngươi thường nói?"
"Chính là hắn. Đại ca, đây là cha ta!"
"A? Vãn bối bái kiến Minh Chủ." Ngụy Vô Song không thể ngờ được Quần Ngạo nho nhã tuấn tú lại có người cha đại hiệp vai hùm lưng gấu như vậy.
"Người một nhà không cần khách sáo! Gọi thế bá đi!" Triển Kính nhìn thấy Ngụy Vô Song tuổi vẫn còn trẻ nhưng khí vũ hiên ngang, đối với chính mình lại không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lão cảm thấy rất thích thú.
"Vâng, thế bá!" Thì ra giọng nói như sấm lúc nãy là của thế bá......
- ---------
"Quần Ngạo kiếm pháp càng ngày càng tiến bộ!"
"Vẫn không theo kịp Đại ca!"
Ngụy Vô Song thu kiếm, nhìn thấy Quần Ngạo trên trán đầy mồ hồi, liền cầm khăn vươn tay vừa định...lại lập tức rụt về, "Cầm khăn lau mồ hôi đi!"
"Ân."
Không khí rất dễ chịu...
"Ngạo nhi, Vô Song, lại cùng nhau luyện võ à?"
"Thế bá!"
"Ngạo nhi, thua rồi sao?" Triển Kính vuốt chòm râu bạc, vừa cười vừa nhìn Ngụy Vô Song, "Đáng tiếc lão phu không có con gái, nếu không sẽ gả cho ngươi!"
"Cha cảm thấy con làm cha mất mặt phải không?" Vốn chỉ là nói đùa, lẽ ra Quần Ngạo không nên nổi giận như vậy.
"Ách...phụ thân như thế nào lại nghĩ như vậy? Ngạo nhi đừng giận, phụ thân vả miệng, vả miệng..." Nói xong liền làm động tác vả miệng.
"Được rồi! Cha đừng làm Đại ca chế giễu!"
"Không đâu..." Xem ra lời đồn Võ Lâm Minh Chủ cực kì cưng chiều quý tử quả thực không sai...
- ---------
"Nếu ta là đại phu thì tốt rồi, không chừng năm trăm vạn lượng này sẽ vào tay ta!"
"Phải đó. Giá trị bằng cả một nửa Bạch Vân Thành."
"Các ngươi đừng có vọng tưởng, ngay cả thần y Hồ Bích Thủy cũng phải bó tay với bệnh tình của Thiếu Thành Chủ, xem ra chỉ có Dược Vương..."
"Thiếu Thành Chủ? Ngươi đang nói chính là Bạch Vân Thành Thiếu Thành Chủ Bạch Vân Phi?" Ngụy Vô Song nắm áo người nọ hỏi, "Hắn bị làm sao?"
"Khụ khụ...buông tay...buông tay..."
"A...Thật xin lỗi, cho hỏi vừa rồi các ngươi đang nói chính là..."
- ---------
"Đại ca phải đi à?"
"Phải. Ta có việc gấp."
"Ở thêm một ngày không được sao? Ngày mai là sinh thần của ta, hơn nữa cha cũng muốn nhận ngươi làm nghĩa tử..."
Ngụy Vô Song vội vã ngắt lời Quần Ngạo, "Việc này không quan trọng. Vân Phi hiện tại đang gặp nguy hiểm..."
"Vân Phi? Lại là cái tên ấy? Sinh thần năm hai mươi tuổi của ta, ngươi đến Nam Cung Môn. Bây giờ ngươi lại muốn bỏ ta một mình đi tìm Vân Phi... So với bọn họ ta là cái gì?"
"Đừng nói nữa!" Ngụy Vô Song đi thẳng ra khỏi Triển gia.
Ngươi đã nói, ta vẫn là Đại ca của ngươi...
Danh sách chương