Trong nhà ga, người chờ xe so với bình thường hơi nhiều một chút.

Rất nhiều người đều muốn chạy nhanh về nhà đoàn tụ, đây chính là cơ hội một năm một lần.

Cơm tất niên, chúc tết…… Không biết là bao nhiêu người vướng bận……

Hoắc Mẫn Lăng đứng ở trước đường xe chạy, nhìn ra xa xa còn chưa gặp bóng dáng toa xe lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là thản nhiên lo lắng.

“Mẫn Lăng, lo lắng?” Một hộp sữa ấm áp truyền tới, Phương Vu Hi ở bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng, cười đạm hỏi.

Tiếp nhận sữa, khẽ hàm trụ ống hút, Hoắc Mẫn Lăng chính là nhìn xa xa, không nói gì.

“Cáp, không nghĩ tới cư nhiên muốn đi nhà của Tiểu Tứ mắt …..” Hàn đại thiếu đứng ở bên kia, dù có hưng trí đùa nghịch tóc Hoắc Mẫn Lăng. Một thân trang phục giản tiện hưu nhàn, Hàn đại thiếu vẫn là mê người, bất quá duy nhất không đồng là……

“Ai, cái đầu tóc nhuộm của ngươi sao lại quay về rồi?” Phương Vu Hi nhìn trên đầu Hàn Kì một đầu tóc đen bóng, nhìn sao cũng có cảm thấy không vừa mắt…… Bất quá đại khái…… là vì nhìn cái đầu màu vàng kia đã quen đi? Hiện tại bỗng nhiên biến thành một đoàn hắc hắc, Phương Vu Hi có chút sợ hãi thị lực của mình sẽ bởi vậy mà suy giảm……

“Ân? Như thế nào? Có phải soái hơn hay không?” Vừa thấy đã có người hỏi kiểu tóc mới của mình, trên mặt Hàn Kì lập tức thay một bộ biểu tình tự hào [ tự luyến?], vui vẻ giảo lộng mái tóc đen sau khi nó thành kiểu tóc mới, long mâu như cố ý lại như vô tình nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng.

“Ngươi trước kia không phải nói tóc vàng của ngươi càng soái sao? Như thế bỏ được?” Phương Vu Hi nhìn lên khuôn mặt tuấn tú lại bắt đầu tự kỷ, không khỏi nhíu nhíu mày.

“Nga…… Này a…… Nếu lần này cần đi đến nhà Tiểu Tứ mắt, vậy đương nhiên phải hảo hảo tân trang thôi…… Cái gì……‘Vợ xấu cũng vẫn phải gặp cha mẹ chồng’…… Hơn nữa, ta bỗng nhiên cảm thấy nhuộm trở về chính mình càng soái nha…… Đúng không? Tiểu Tứ mắt, ngươi cảm thấy vậy không?” Hàn Kì vuốt vuốt sợi tóc rơi trên trán mình, cười hì hì nói, hai mắt thâm thúy tỏa sáng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, tựa hồ đầy cõi lòng chờ mong.

‘Vợ xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng’? Phương Vu Hi dừng một chút, vẫn cảm thấy câu nói này sao  nghe là lạ …… cứ như…… gia khỏa này cùng Mẫn Lăng thực thân……

“Ân.” Tiếng còi vang lên bao phủ lời đồng ý của Hoắc Mẫn Lăng, xe lửa thật dài chậm rãi tiến vào nhà ga, đánh gãy đối thoại giữa ba người.

“Tiểu Tứ mắt, ngươi vừa rồi nói cái gì?” Dường như nghe được Hoắc Mẫn Lăng trả lời, Hàn Kì kinh hỉ giữ chặt cánh tay nho nhỏ kia, lo lắng hỏi.

“Ân?” Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, nhìn gương mặt vui vẻ đến không được kia, còn chưa có trả lời đã bị Phương đại thiếu gia bắt lấy một bước nhanh chen lên trong xe chật chội.

“Lên xe.” thanh âm nhẹ nhàng, Phương Vu Hi vội vàng đem Hoắc Mẫn Lăng ôm vào trong lòng, chen vào trong xe.

Cúi đầu, cánh môi đỏ mọng ở trên vành tai nhỏ ôn nhu dặn,“Mẫn Lăng, bắt ổn ta, đừng buông tay……”

Hàn Kì nhìn Phương Vu Hi bỗng nhiên nhảy ra trong loạn sự, căm tức trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đang trưng ra vẻ dường như không có chuyện gì phát sinh qua một cái, cũng theo lên xe lửa.

Ngô…… Không nghĩ tới xe lửa cư nhiên khó ngồi như thế……

Từ nhỏ đến lớn chưa đi qua loại phương tiện giao thông xe lửa này, Hàn đại thiếu cùng Phương đại thiếu đều cảm thấy vạn phần cố hết sức, trong không khí hỗn loạn bức ra các loại mùi khó ngửi tràn ngập ở xoang mũi bọn họ, không chỉ nói Phương Vu Hi có điểm khiết phích (ưa sạch sẽ), mà ngay cả Hàn Kì cũng cảm thấy một trận ghê tởm, sắp bị xe làm cho phun ra……

Thật khó ngửi…… Mẹ nó…… Hắn không bao giờ đi xe lửa nữa……

Nghĩ đến trong nhà có phi cơ trực thăng, du thuyền, xe hơi. Hàn Kì tuy rằng khó chịu nhưng vẫn là gắt gao bảo vệ trước người Hoắc Mẫn Lăng, hai tay nắm lấy cánh tay tinh tế, không có một chút thả lỏng……

“Tiểu Tứ mắt…… Cẩn thận ôm chặt ta nga…… Cùng họ Phương tiêu sái không có gì cần quan tâm…… Nhưng là trăm ngàn lần không thể rời đi bổn thiếu gia……” Một bên gian nan hướng mục đích đi tới, Hàn Kì một bên đứt quãng nói.

Nghe được lời nói của hắn, Phương Vu Hi bởi vì mùi lạ mà sắc mặt đã muốn trắng bệch cũng ráng chống đỡ cảm giác khó chịu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Tóm lại…… Mẫn Lăng…… Giống cái loại gia khỏa tùy thời sẽ dẫn phát thú tính này…… tốt nhất vẫn là cách khá xa chút…… Miễn cho không biết lúc nào đã bị ăn luôn ……” Tay vòng qua thắt lưng Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi thản nhiên mà suy yếu trả lời, trên gương mặt xinh đẹp kia đã sinh ra tái nhợt……

“Này, họ Phương …… Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phát thú tính sao?……” Hàn Kì đối chọi gay gắt trả lời, vừa mới hảo, hai người đều có tiền sự, chính là sự kiện tháng trước kia……

“Ngươi……” Phương Vu Hi nhợt nhạt liếc mắt Hàn Kì một cái,“Tối thiểu ta không phải tùy thời tùy chỗ đều phát……”

“… Phương vu hi, ngươi có ý gì……” Hàn Kì mày thoáng nhướng, gương mặt soái khí lập tức trầm xuống dưới, lạnh lùng nhìn Phương Vu Hi, xem bộ dáng kia tựa hồ là muốn đánh một trận……

Đúng lúc này, Hoắc Mẫn Lăng vẫn không nói một câu cuối cùng đã mở miệng, giọng điệu thản nhiên:

“Dù sao…… Thụ hại đều là ta là được rồi……”

Lời vừa dứt liền tránh khỏi hai người vây quanh, chậm chạp một mình đi đến chỗ ngồi của bọn họ……

Chỉ còn lại có hai thiếu gia đứng ở cửa ra vào, không còn lời nào để nói.

Đến khi ra khỏi xe lửa, nhị thiếu mới chính thức cảm nhận được trấn nhỏ xinh đẹp này.

Không có mùa đông giá lạnh, mỗi một tấc tựa hồ còn đang trong mùa xuân, cành lá xanh biếc, dương quang ấm áp chiếu rọi, thiên không trong xanh, mây trắng trôi nổi, còn có tiếng chim líu ríu kêu.

Mùi hơi thở thơm ngát của bùn đất nghênh diện đánh úp lại, làm cho nhị thiếu vốn còn ngây ngốc do xe lửa choáng váng, bất giác trong đầu một trận nhẹ nhàng khoan khoái.

Thật sâu hút một ngụm không khí chất lượng siêu tốt, giống như là cá một lần nữa sống lại, Phương Vu Hi vẫn đều là gương mặt trắng bệch cuối cùng đã có chút tinh thần, trên mặt dần dần khôi phục đỏ ửng thản nhiên.

“Không có việc gì đi?” Cầm khăn tay đưa qua, Hoắc Mẫn Lăng có điểm lo lắng nhìn Phương Vu Hi nôn thốc nôn tháo.

“Không, không có việc gì.” Tiếp nhận khăn tay che miệng lại, Phương Vu Hi miễn cưỡng cười cười. Khi xoay người bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt mới vừa rồi của Hoắc Mẫn Lăng…… Lo lắng?…… Mẫn Lăng vừa rồi lo lắng ta sao?

Não vừa chuyển hướng, Phương Vu Hi lập tức xoay người, nhìn bóng dáng đang thu thập mấy thứ, cầm nhanh khăn tay trong tay, khóe miệng mang ý cười dạt dào……

Vội vàng sửa lại hành lý cá nhân, nhị thiếu liền đuổi kịp Hoắc Mẫn Lăng, lòng tràn đầy khẩn trương bước trên trấn nhỏ xa lạ mà xinh đẹp…… Trọng yếu hơn là, nơi này là gia hương của Hoắc Mẫn Lăng……

Tò mò đánh giá chung quanh, trúc ốc kia phong cách cổ xưa, dòng suối nhỏ róc rách, mọi người đang ở đồng ruộng canh tác, còn thường nhìn thấy mấy con trâu lớn, đàn gà, bầy dê…… Đều làm cho hai người từ nhỏ sinh trưởng nơi thành thị ngạc nhiên không thôi.

“Oa…… Con trâu hảo lớn……” Kinh ngạc chỉ con trâu lớn vừa mới đi ngang qua bên người, miệng Hàn đại thiếu trưng hình chữ ‘0’, tấm tắc ca thán.

“Oa!” Xoay một hồi lại thiếu chút nữa đụng vào một con trâu lớn khác.

“Nguy hiểm thật…… Nguy hiểm thật……” Vỗ vỗ ngực, Hàn Kì vì cái bụng của mình không bị cặp sừng lớn chọc thủng mà cảm thấy may mắn, long mâu vừa chuyển lại bị guồng nước bên ruộng hấp dẫn.

“Mẫn Lăng, nhà ngươi chứng nào mới đến a?” Cùng Hoắc Mẫn Lăng sóng vai đi, Phương Vu Hi lôi kéo ba lô trên vai, mỉm cười hỏi. Hắn thực sự có chút khẩn cấp, quả thật là có loại cảm giác……‘Vợ xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng’, khẩn trương như vậy a……

“Ân, ngay ở phía trước.” Hoắc Mẫn Lăng luôn luôn nhìn về phía trước tựa hồ tâm tình không tồi, nghe được câu hỏi của Phương Vu Hi, tay vừa nhấc chỉ về phía một chỗ rừng trúc.

“Thiệt nhiều gậy trúc a……” Nhìn một rừng trúc lớn phía trước, Phương Vu Hi không khỏi sợ hãi cảm thán. Hắn chưa từng gặp qua nhiều gậy trúc như vậy……

“Ân. Cho nên nơi đó mới kêu là ‘Trúc ốc’……” Hoắc Mẫn Lăng gật gật đầu, hai mắt trong suốt nhìn  từng phiến lá trúc nhẹ nhàng đong đưa, cước bộ dần dần nhanh hơn.

“‘Trúc ốc’?” Phương Vu Hi nhẹ nhàng niệm cái tên này, phượng nhãn có chút đăm chiêu phiêu hướng về chỗ sâu trong rừng trúc……

Đi lên rừng trúc bên dưới dốc nghiêng, gần thời điểm cách góc cua, một con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc kéo dài.

Trong rừng trúc hiện ra một chỗ trúc ốc nho nhỏ.

Này đại khái chính là nhà Mẫn Lăng đi……

Hai người nhìn đình viện ở cách đó không xa, trong lòng không biết sao lại khẩn trương muốn chết, có điểm nổi lên khiếp bước……

“Tiểu Tứ mắt a, nhà ngươi có người nào?” Hàn Kì chạy chậm tiến lên, đuổi theo Hoắc Mẫn Lăng ở phía trước, khẩn trương hỏi.

Trời ạ…… Hy vọng hắn không cần làm lỗi trước người nhà của Mẫn Lăng…… Trăm ngàn không thể sai sót nga……

“Ân, chỉ có gia gia cùng mỗ di (dì)……” Hoắc Mẫn Lăng thanh âm cúi đầu.

Nghe Hoắc Mẫn Lăng trả lời, Hàn Kì bỗng nhiên ý thức được câu này căn bản vốn không có hai từ ‘Cha’ và ‘Mẹ’, liền liên tưởng đến chuyện không tốt…… Tiểu Tứ mắt……

Không nghĩ tới Hoắc Mẫn Lăng lại có thân thế thê lương như vậy, long mâu run lên, trên khuôn mặt tuấn tú tăng thêm vài phần đau lòng.

“Tiểu Tứ mắt……” Ngữ khí an ủi, bắt lấy bờ vai rắn chắc của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì cũng không biết nên nói cái gì, chỉ lăng lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường kia, hảo muốn cứ như vậy mà ôm lấy thân mình đơn bạc này, sau đó làm cho hắn hảo hảo vui vẻ, hảo hảo hạnh phúc…… Không cho hắn thương tâm nữa……

“Ân? Không có việc gì…..” Như là đã biết Hàn Kì đang tồn tại đau thương, Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc đầu, bắt xuống bàn tay đang khoác lên trên vai, đè lên bàn tay thật to, ý bảo chính mình không có vấn đề.

“Tiểu Tứ mắt……” Hàn Kì thật sự là càng ngày càng đau lòng tiểu gia khỏa này, hắn thật không biết cuộc sống không có cha mẹ như vậy, Tiểu Tứ mắt này đơn bạc như vậy, rốt cuộc là làm sao chống đỡ được? Vừa nghĩ đến tư vị đáng sợ kia, Hàn Kì liền nhịn không được muốn đem Hoắc Mẫn Lăng hung hăng ôm vào trong ngực, không cho hắn bị thương tổn nữa……

Bất tri bất giác, ba người đã đi tới tiền viện, ngôi nhà giữa bốn phía rừng trúc xinh đẹp là ấn tượng đầu tiên của nhị thiếu, đình viện thực tao nhã, có mấy tảng đá nho nhỏ xây thành cái ao, nước xanh bên trong trong suốt, mấy con cá đang nhàn nhã chơi đùa.

Trước đình viện là một cái thềm trúc lớn với mấy thứ làm bằng mộc, luôn làm cho người ta thực dễ dàng cảm nhận được hương vị cổ kính.

Một khắc đó, nhị thiếu còn thiếu chút nữa đã nghĩ đến mình rơi xuống thời không cổ đại……

“Giọt tháp giọt……” Trên mái hiên thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt nước……làm cho đình viện nguyên bản tĩnh lặng, có vẻ càng thêm yên tĩnh……

Cũng đem tâm của nhị thiếu dùng dây xuyên qua, cao cao treo lên trên……

Chưa từng khẩn trương như thế….. Vừa nghĩ đến sẽ nhìn thấy người nhà Hoắc Mẫn Lăng……

“Mỗ di ── ta đã trở về!” Hoắc Mẫn Lăng mở cửa ra, la lớn.

Một lát sau đó chợt nghe trên hành lang trúc ốc, truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Mấy bóng người, rõ ràng xuất hiện ở trên hành lang cao nửa người.

Hoắc Mẫn Lăng vừa nhìn thấy những người đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi giơ lên một cái tươi cười.

“A gia! Mỗ di!”

Nhị thiếu vừa nghe cũng cứng ngắc quay đầu qua, hai ánh mắt khẩn trương nhìn bóng người phía trên hành lang……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện