Không khí thật không tốt —

Mặc dù có người đang cười …..

Người nào đó lại còn không ý thức được —

Uống sữa đọc sách……

Lưu Viễn Phi nhíu nhíu mày, nhìn nhìn hai danh nhân nổi tiếng của LM học viện, xuất phát từ một loại bản năng phản cảm đối với tình địch [= =b còn không biết có được tính không.], trên khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời lập tức trầm xuống, hé ra cái mặt người chết.

Hừ!

Trong lòng tự tưởng tượng hướng tới hai người hừ một tiếng, Lưu Viễn Phi chỉ cảm thấy cả người bắt đầu không được tự nhiên.

Vì cái gì? Bởi vì vốn có cơ hội cùng Hoắc Mẫn Lăng ở một chỗ, vì sự xuất hiện của hai người này mà hoàn toàn bị đánh vỡ.

Ghen tị, khó chịu……

Ttấ cả ngọn lửa tình cảm đều tụ tập ở ngực hắn, bành trướng, lăn lộn, vừa muốn bùng nổ lại bị hắn cắn răng nhịn xuống …… Cho nên, cái này bảo hắn sao có thể không khó chịu!

Nhìn thoáng qua Hoắc Mẫn Lăng đang ngồi ở đối diện đọc sách, không muốn làm cho cuộc sống đồng tẩm của cậu ấy sau này gặp phải phiền toái, Lưu Viễn Phi đành đem hận ý trong lòng chậm rãi điều hòa xuống dưới, nhưng mà trong lòng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, thu thập một chút đồ ăn, Lưu Viễn Phi đứng lên.

“Mẫn Lăng, tớ đi trước.” Mỉm cười nhìn về phía đại thấu kính, Lưu Viễn Phi đợi cho khuôn mặt kia nâng lên nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói một từ  ‘Ân’ mới xoay người rời đi.

Nhìn thấy Lưu Viễn Phi rời đi rồi, trên mặt mỗ nào đó bỗng nhiên lộ ra tươi cười tà ác như là ẩn nhẫn đã lâu.

“Yêu…… Bốn mắt…… Nguyên lai ngươi cũng có bạn a?” Lôi kéo ghế tới gần bên người Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì nhướng mày, mặt mang mỉm cười bắt đầu không có khẩu đức lên tiếng.

= =b bất quá hắn thật sự là cái tên gia hỏa có trí nhớ kém……

Dưới sự trinh thám phán đoán suy luận chứng minh lời nói của Hàn Kì chỉ tựa như bụi trong ống khói không có ý nghĩa tồn tại thực tế gì……

!!!!!!!!!!!

Bởi vì — Hoắc Mẫn Lăng đọc sách rất chuyên chú……

Hơn nữa — cậu ta hiện tại đang đọc sách……

Từ những điều kiện đã biết ta có thể suy ra  — cậu nhóc căn bản không có chú ý tới sự tồn tại của Hàn Kì ……

Càng đáng nói hơn nữa là, người nào đó còn không ý thức được tình trạng này……

“Hừ, bốn mắt, không nghĩ tới loại người cho dù đến một toà lầu cao tầng thịnh vượng đông đúc nhảy xuống cũng không có người nào giúp nhặt xác như ngươi……”

“Sa……” Hoắc Mẫn Lăng lật qua một trang sách.

“Thế nhưng lại có người chú ý tới ngươi……? Nga, không, nói như vậy có chút quá mức tuyệt đối ……”

“Sa……” Lại lật sang một trang khác……

“Hẳn là…… Cư nhiên sẽ có người chịu làm bạn của ngươi? Ngươi nói…… Hắn là không phải có tật xấu gì chứ?”

“Sa……” Một quyển sách tham khảo đã được xem xong.

“…… Đầu óc? Hay là sinh lý hoặc tâm lý?”

Hàn Kì thẳng lưng lên tựa bên cạnh bàn,  ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng châm chọc khiêu khích  ……

Hừ, hắn muốn nhìn xem, bằng cái miệng độc địa nhiều năm tu luyện của hắn như vậy, còn không đem tên bốn mắt này làm cho phát khóc? Tựa như đang xem kịch vui chăm chú nhìn hai má dưới thấu kính, nhìn xem có cái gì đó trong suốt trượt xuống dưới hay không……

Mà Hoắc Mẫn Lăng thì……

Ngô, bài tập đã xem xong rồi, đại khái hiểu biết không ít, hiện tại …… Nghe một chút để luyện tập thính lực đi……

Khép lại sách vở, tinh tế đặt lên bàn, Hoắc Mẫn Lăng cúi đầu, ở trong túi sờ soạng tìm cái gì đó.

Động tác này của hắn…… Ở trong mắt Hàn đại thiếu xem ra……

= =b bộ dáng như bị đả kích mà ảm đạm cúi đầu……

Hắc hắc……

“Hừ, bốn mắt, bộ dạng này là sao vậy? Ta thấy ngươi sau này còn dám chọc ta không? Nếu còn dám không nhìn bản đại thiếu gia! Sau này ngươi liền sống trong tiếng mắng mỗi ngày như vậy đi!? Có nghe hay không!?”

Hung tợn dùng ngón trỏ và ngón cái giữ chặt mặt Hoắc Mẫn Lăng, tâm tình của Hàn Kì chuyển biến tốt lên, trên mặt lộ ra tươi cười đắc ý.

= = ngu ngốc……

Toàn thế giới chỉ còn có Hàn Kì không phát hiện Hoắc Mẫn Lăng căn bản là không chú ý tới tồn tại của hắn……

Phương Vu Hi ngồi ở một bên, buồn bực nhìn cái tên Hàn Kì đang tự biên tự diễn kia ……

= =b thật sự là siêu cấp vô địch rõ ràng ngu ngốc……

Hắn sao lại quen biết người như vậy a……

Trên gương mặt xinh đẹp co rút lại, Phương Vu Hi hiện tại thật muốn ở bên cạnh tìm cái lỗ dưới đất nhảy xuống mà quên đi……

Hàn Kì ngồi bắt chéo chân đang đợi xem Hoắc Mẫn Lăng phát run quỳ lại đây tìm mình cầu xin tha thứ……

Đã thấy…… bàn tay trong túi sờ soạng từ bên trong lấy ra một sợi dây màu trắng, rồi mới đem mỗi bên ống nghe đặt trên lỗ tai, Hoắc Mẫn Lăng nhàn nhã lại mở sách tham khảo ra, bắt đầu luyện thính lực……

Này…… Rõ ràng là bỏ qua ……

= =! Hoàn toàn không nhìn đến tồn tại của Hàn đại thiếu hắn!!!

Gân xanh……

“Xú tiểu tử!! Ngươi con mẹ nó nãy giờ có nghe ta nói gì không hả?!!” Một phen thuần thục túm lấy cổ áo, Hàn Kì xách cái cổ vẫn là gầy yếu trắng noãn kia gần sát, thịt trên mặt thu lại tựa như đồng ruộng hướng thẳng cái lỗ tai điên cuồng hét lên……

Nhĩ bộ bị lay động bởi thứ gì đó, thanh âm Hàn Kì cuối cùng cũng đến hệ thống thính giác của Hoắc Mẫn Lăng, đôi mắt kính to mê mang nhìn sinh vật giống đực lại nắm áo mình, Hoắc Mẫn Lăng nhíu nhíu mày……

Sinh vật giống đực nội tiết mất cân đối này …… Mình lại làm gì chọc tới hắn?

Vừa thấy bộ dáng này của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì lập tức biết tiểu tử này từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng chưa nghe qua hắn nói chuyện! Có thể nào như thế! Con mẹ nó tức rồi nha!

Không thể nhịn được nữa…… Hàn đại thiếu cho tới bây giờ chưa từng bị người nào lơ đến loại trình độ này, thay mặt cho lòng tự trọng tự nhận siêu cấp lớn dễ nhìn, mệnh lệnh cho đại quyền hướng đến cặp mắt kính to phóng qua……

“Được rồi được rồi, không cần hồ nháo như vậy nữa……” đại quyền cứ luôn bị ngăn lại, người ngăn lại luôn là Phương Vu Hi. Phương Vu Hi hợp thời đem Hoắc Mẫn Lăng lại một lần từ trong ‘ưng trảo’ của Hàn Kì cứu ra, đem người còn trong mờ mịt kia kéo đến bên cạnh mình, không để ý tới Hàn Kì đang phẫn nộ cùng bất mãn, Phương Vu Hi tao nhã thu lại tay, mỉm cười nhìn con mọt sách đang ngơ ngác.

“Ân, là như vậy, Mẫn Lăng, chúng ta đối với biểu hiện của cậu thực vừa lòng…… Cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu muốn tìm bạn cùng phòng của chúng ta …… Cho nên a, chúng ta quyết định cùng cậu trở thành bạn cùng phòng…… Bất quá…… Nếu phải chung phòng một học kỳ, như vậy nên hảo hảo bồi dưỡng cảm tình một chút …… nên vừa rồi muốn đến xem biểu hiện……” Dừng một chút, Phương Vu Hi chuyển qua liếc mắt Hàn Kì một cái, sau khi nghe được một cái ‘Hừ’ lớn lại tiếp tục nói,“tựa hồ còn không quá hòa hợp…… Cho nên…… Tôi nghĩ thừa dịp mấy ngày nay trường học còn chưa chính thức vận hành ……ba người chúng ta cùng nhau ra bên ngoài du lịch đi, điều hòa một chút, thế nào?”

Nhìn gương mặt đang trưng ra mỉm cười thiện ý, Hoắc Mẫn Llăng còn chưa hiểu được theo bản năng liền tự cho mình đáp án:“Tôi cự tuyệt.”

= =! Xú tiểu tử!

Trên mặt co rút, Hàn Kì lại mạnh mẽ đứng lên căm tức túm lấy áo Hoắc Mẫn Lăng.

“Xú tiểu tử! Có thể cùng chúng ta du lịch là chuyện có bao nhiêu kẻ có thể cười đến chết a! Ngươi cư nhiên còn dám cự tuyệt?”

Lần này, sắc mặt Phương Vu Hi cũng rất chi là không tốt.

Thân là trụ cột của hội học sinh, năng lực xử sự của Phương Vu Hi cùng với tươi cười đặc biệt có lực sát thương kia, mỗi khi có chuyện xảy ra đều có thể đem chuyện xem như cá gặp nước……

Nhưng mà lần này, con mọt sách cư nhiên giáp mặt không chút do dự cự tuyệt hắn như thế?

Này đối với Phương Vu Hi mà nói, quả thật là chuyện tổn thương đến mặt mũi.

Hơn nữa, còn là lần đầu tiên……

Gương mặt xinh đẹp trầm xuống, phượng nhãn nhìn chăm chú Hoắc Mẫn Lăng đang bị Hàn Kì túm, Phương Vu Hi tiếp tục lặng yên.

“Bởi vì các ngươi rất phiền toái……”

Nhíu mày, khó chịu, lần thứ hai, Hoắc Mẫn Lăng còn nói ra lời nói giống như trước kia, không đợi Hàn Kì phát tác, thân mình gầy teo kia liền tránh khỏi kiềm chế, cầm lấy mấy thứ của mình trên bàn ăn rời đi hai đạo hỏa pháo nguy hiểm này ……

Thời điểm chạy đi còn không quên đem tai nghe bị bắt rời khỏi tai lại đeo trở về, tiếp tục nghe tiếng Anh khàn khàn  luyện thính lực, vội vàng chạy đi.

Hoắc Mẫn Lăng……

Nhìn tấm lưng kia, ánh mắt Phương Vu Hi có chút đau thương có chút kiên quyết cũng có chút âm lãnh……

Trong lòng xẹt qua một tiếng thở dài ngay cả chính mình cũng không biết, cánh môi chậm rãi mở ra.

“Ngươi không đi…… Cũng phải đi……”

Giọng điệu lạnh lùng, Phương Vu Hi lần đầu tiên ở trước mặt một người lộ ra vẻ mặt đau thương lại vui sướng ……

Nhưng chỉ là lập tức, ngoại hiệu ‘Mặt lạnh mỹ nhân’ hắn lại trở về là hắn lãnh mạc……trên gương mặt giả hiệu đã được viền vàng kính mắt kia đắp nặn nhiều năm ……

Nhẹ nhàng nhìn chăm chú bóng dáng kia, phượng nhãn ở tận trong chỗ sâu nháy lên một tia gợn sóng khó hiểu…..

Hoắc Mẫn Lăng a…… Vì cái gì tôi lại đối với cậu lại có một loại cảm giác giống như động tâm?

……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện