“Chuyện này thì Hanagi không rõ.” Hanagi Shizuwa hạ mi nhẹ nhàng nói.

Ikeda lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đã vội tưởng tượng xem phải tra tấn cơ thể trắng trẻo mê người kia ra sao rồi.

——-

“Liễu bộ đầu, sự tình là như vậy.” Xa bộ khoái thành Tô Châu  trầm ngâm một lúc: “Tại hạ và Hoa bộ đầu cũng là hảo bằng hữu, từng nghe huynh ấy nhắc đến Liễu huynh là một người tư duy tỉ mỉ, từng phá được vô số vụ án, mong được Liễu huynh chỉ giáo.”

Xa Hình dáng vẻ cao lớn cường tráng, một thân cơ bắp cuồn cuộn dán sát vào lớp đồng phục bộ khoái, bờ ngực căng phồng tựa như lúc nào cũng có thể xé tan y phục. Luc này đây gương mặt hàm hậu mang đầy thành khẩn cùng hy vọng mà nhìn Liễu Dịch Trần.

Mấy ngày trước, nhi tử độc nhất của một hộ bình dân bị bắt cóc trên đường đi học, người nhà y hoảng hốt tìm tới huyện nha, nhưng hắn còn chưa kịp xuất thủ điều tra, thì thi thể bị cường bạo đến không ra hình người của cậu bé ấy đã bị vứt ở sườn núi Ngũ Lý ngoại thành.

Xa Hình được tin liền đến hiện trường, dẫu hắn đã có thâm niên phá án nhiều năm, nhưng cũng không khỏi giật mình trước thảm trạng này, thi thể tựa như bị tra tấn không ra hình người, chân tay có dấu vết bị dao sắc dâm xuyên qua, đầu vú bị xẻo mất, lồng ngực gầy yếu đầy những lằn dao, dấu dao, vết cắn, màu đỏ tươi chói mắt bao phủ cả mặt trước cơ thể. Hậu huyệt đáng lý phải khép lại thì rách thành một lỗ lớn, dính đầy vệt trắng đục cùng máu khô đen sậm, giữa hai đùi thì xuất hiện vài đóm đen nhỏ, rõ ràng là dấu tích do bị hương làm bỏng. Con ngươi trống rỗng của cậu bé đã thành màu xám ngắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi sợ hãi trước khi bị sát hại của cậu.

Xa Hình còn chưa kịp giấu thi thể ấy đi, thì phụ mẫu của cậu bé đã hay tin tìm đến. Trông thấy thảm trạng của nhi tự, người mẹ không dám tin thi thể tựa rối đứt dây nằm trên mặt đất chính là nhi tử của mình, chịu không nổi đã kích mà ngất lịm đi, còn cha của cậu bé thì nước mắt đầm đìa, cơ thể không ngừng run rẩy..

Xa Hình chỉ có thể vỗ vai người đàn ông ấy, thở dài một hơi, hứa với ông rằng nhất định sẽ bắt phạm nhân về quy án, sau đó đưa thi thể về nha môn để giám định kĩ lưỡng.

Đáng tiếc… hắn còn chưa tra ra được đầu mối nào, thì đã nghe tin, mẹ của cậu bé bởi không chịu nổi nỗi đau mất con, đã nhảy xuống giếng tự vẫn. Mà cha của cậu bé chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mất đi tất cả thân nhân, cuối cùng cũng không chịu đựng được mà treo cổ tự tử…

Một gia đình bình dân hạnh phúc chớp mắt đã tan đàn xẻ nghé…

Xa bộ khoái là bộ đầu của thành Tô Châu, đương nhiên không phải phường vô dụng, thế nhưng vụ án lần này không có chút đầu mối nào, hắn truy tìm mấy ngày trời nhưng vẫn không lần ra được dấu tích, thành Tô Châu là một đô thị phồn hoa, ngày nào cũng có vô số thương nhân từ khắp nơi lui tới, hắn sợ nhất là thủ phạm sau khi gây án liền bỏ đi, nếu đúng là như vậy, thì hắn thực sự lực bất tòng tâm.

Vẻ mặt của Liễu Dịch Trần vô cùng nghiêm túc, mà Lâm Thiên Long ngồi bên cạnh cũng mặt mũi sa sầm, tiếng răng nghiến vào nhau vàng lên kin kít. Thảm kịch của cậu bé kia khiến hắn nhớ lại muội muội đáng thương của mình…

“Không biết mấy ngày gần đây, Tô Châu có xuất hiện nhân vật khả nghi nào không?”

“Huynh cũng biết đấy.” Xa Hình chỉ có thể cười khổ: “Các chủ Thủy Nguyệt các tuyển con rể, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều quy tụ tại Tô Châu, quan phủ chúng ta không thể can thiệp quá sâu, thế nhưng, mấy ngày trước người bỏ đi cũng không ít. Những người ở lại thì không ai có tiếng xấu gì cả.”

Liễu Dịch Trần đương nhiên biết, những kẻ bỏ đi cơ bản là do biết mình không có cơ hội trúng tuyển, nhưng người ở lại cũng không hẳn là cảm thấy bản thân đủ năng lực, mà ngược lại hai ngày nay có một bộ phận không ngừng tiếp cận Hanagi Shizuwa, suy cho cùng là bọn họ đã xác nhận rằng vị trí hiền tế của Thủy Nguyệt các chắc chắn thuộc về Hanagi Shizuwa, nên đầu tư trước một bước.

“Mấy tên dâm tặc trên giang hộ có kẻ nào ở gần đây không?” Liễu Dịch Trần tiếp tục hỏi.

“Hoa Lý Hương đợt trước lọt lưới ở Quân Tây, giờ đang ở trong đại lao, Dẫn Phong Điệp trước giờ chỉ ưa nữ sắc, không ham nam sắc, chắc cũng không phải. Những tên tiểu tắc khác cũng đều không ở gần thành Tô Châu. Mà quan trọng nhất ấy là, đám người đó thường chỉ quyến rũ vụng trộm, hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện xâm hại giết người.” Xa Hình cực kì đau đầu.

“Dâm Ma, một trong Tứ Ma thì sao, ta nhớ hắn rất thích ngược đãi trẻ em?” Liễu Dịch Trần truy hỏi.

Xa Hình nhìn y bằng vẻ mặt cổ quái, làm Liễu Dịch Trần lấy làm khó hiểu: “Sao vậy Xa huynh, lời ta nói có vấn đề gì sao?”

“À không.” Xa Hình vội lắc đâu. “Dâm Ma hai tháng trước đã chết dưới lưỡi kiếm của Trương đại hiệp rồi, chuyện này rất rầm rộ trên giang hồ, Liễu huynh không biết sao…”

Liễu Dịch Trần lén đổ mồ hôi hột, hai tháng trước mình hình như đang cùng Thiên Long tiêu dao khoái hoạt ở tiểu sơn trại, ngoài định kì nhận được tin tức của Lưu đại nhân, y dường như hoàn tòn quên béng mất mấy sự vụ trên giang hồ, khi đến Tô Châu, Trương Mộc Phương lại không phải người thích khoe khoang, nên đương nhiên không nhắc tới chuyện này.

“Vậy Xa huynh nghĩ sao? Lẽ nào lại có thêm một tên Dâm Ma xuất hiện?” Liễu dịch Trần suy nghĩ một hồi, quả thực nghĩ không ra tình huống khác.

“Không giống.” Xa Hình quyết đoán lắc đầu. “Ta nhìn qua vết thương trên người cậu bé kia… những vết cắn trên ngực cậu bé được phủ bằng lằn doi, mà một vài lằn roi lại có dấu dao rạch qua, rõ ràng là được tuần tự tiến hành, hơn nữa, vết máu trên đùi cậu bé ít nhất có ba tần, cũng chính là…”

Ngữ khí của Xa Hình trở nên trầm trọng.

“Hung thủ vừa cưỡng bức, vừa tra tấn, tuyệt đối không phải kẻ mới vào nghề. Ta lo rằng ở những nơi khác cũng có rất nhiều nạn nhân bị làm nhục đến chết, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Liễu Dịch Trần trầm ngâm một lúc, đối với kết luận này, y không thể không thừa nhận là rất có khả năng.

Rắc một tiếng, chén trà trong tay Lâm Thiên Long đã vỡ thành mấy mành, mảnh sứ sắc nhọn cứa lòng bàn tay hắn chảy máu.

“Thiên Long, ngươi không sao chứ.” Liễu Dịch Trần kinh hô một tiếng, kéo lấy tay hắn, nhặt mấy mảnh sứ vỡ ra, rồi lấy Ngưng Lộ cẩn thận bôi lên, cuối cùng buộc chặt lại bằng khăn lụa.

Xa Hình đứng một bên khóe mắt run rẩy… Quan hệ của hai người này, kì quái quá đi, vị Liễu bộ đầu này không cần phải khoa trương như thế chứ. Tay chẳng qua chỉ bị xước vài vết thôi mà đã dùng đến loại thuốc trị thương thượng đẳng như Ngưng Lộ, nhớ lại lúc hắn bị chém một vết dài ba tấc trên bụng, cũng chỉ thoa chút Kim sang dược mà thôi, băng bó ba ngày liền đã có thể sinh long hoạt hổ rồi, đại hán trước mặt nhìn thân hình cũng chẳng kém cạnh gì mình, Liễu bộ đầu cũng quá…

Không đợi hắn oán thầm, Liễu Dịch Trần đã chú ý tới ánh nhìn kì lạ của hắn, quay đầu sang cười đến là ôn nhu, đột nhiên, Xa Hình rùng mình một cái, vội vàng chuyển tầm nhìn, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu gốc cây khô héo ngoài cửa rồi.

Ầy… Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, không liên quan đến mình, không liên quan đến mình. Xa Hình liên tục thầm niệm trong đầu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện