Chu Mỹ Tây bật cười, nằm dài trên ván, khéo léo lướt về phía Lăng Nguyệt. Anh vừa bơi tới đã lên tiếng chất vấn cô:
“Em lừa anh.”
“Em lừa anh chuyện gì cơ?” Chu Mỹ Tây giả vờ ngây ngô.
“Em biết lướt sóng.” Lăng Nguyệt chắc chắn khẳng định, không cần cô thừa nhận, “Sao lại bảo là không biết? Đồ nhóc lừa đảo.”
Thôi được rồi, cô đành thú nhận: “Mùa hè lớp 12, em làm ở một tiệm lướt sóng gần hai tháng, tiện thể học luôn.”
Lăng Nguyệt nhướng mày: “Vậy sao?”
“Lúc đó thực ra là ông chủ đang dạy bạn gái ảnh, em chỉ là học ké thôi.” Chu Mỹ Tây chậm rãi kể, “Ông chủ cưng bạn gái lắm, lúc nào cũng đỡ ván cho cô ấy, rơi xuống nước thì vội vớt lên ngay, bị trầy xước chút cũng thổi phù phù dỗ dành, còn bế kiểu công chúa lướt sóng cùng nữa.”
Giọng cô chua chua, so sánh với bản thân thì đúng là hơi tủi thân: “Lúc đó ngày nào em cũng muốn bỏ cuộc, nghĩ sau này để bạn trai dạy thì hơn.”
Lăng Nguyệt vừa buồn cười vừa thấy cô đáng yêu, bèn hỏi: “Vậy hôm nay anh dạy có ổn không?”
Chu Mỹ Tây hất cằm lên, sợ anh tự mãn: “Cũng tạm ổn thôi.”
“Có phải thiếu màn bế công chúa không?” Lăng Nguyệt nhắc khéo.
Chu Mỹ Tây hơi do dự. Quan trọng là… ông chủ tiệm lướt sóng đó là người vùng Đông Bắc, cao lớn vạm vỡ, còn bạn gái anh ta bé nhỏ, chưa đến 45 cân, nên việc bế nhẹ như không. Còn cô… tận 55 cân lận! Cô liếc nhìn Lăng Nguyệt.
Không phải là cô nghi ngờ thể lực của anh đâu nhé!
Cô còn đang chần chừ thì ánh mắt lén lút kia lại khiến Lăng Nguyệt dâng lên lòng hiếu thắng. Rõ ràng là cô đang đánh giá xem anh có bế nổi cô không!
“Thôi bỏ đi, em sợ té đau lắm.” Chu Mỹ Tây nói.
“Thử xem nào.” Lăng Nguyệt không chịu bỏ cuộc.
“Anh mà làm rớt em xuống là không xong đâu đó.”
“Sao có thể?”
Anh đẩy ván về vùng nước nông, vòng tay qua lưng và chân cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên, còn nhẹ nhàng tung một cái. Nhìn anh chẳng hề tốn chút sức lực nào.
“Thế này đúng không?”
“Đúng rồi!” Chu Mỹ Tây cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi tò mò hỏi: “Em nặng lắm không?”
“Anh đẩy tạ khởi điểm 70kg đấy, em có nổi 70kg không?”
Lăng Nguyệt bế cô đi dạo vài vòng trong nước, sau đó thử đứng lên ván. Nhưng cuối cùng chính cô lại chủ động yêu cầu xuống.
“Có hơi mệt, mà cũng không thoải mái.” Chu Mỹ Tây nhăn mặt.
Lăng Nguyệt nhẹ nhàng đặt cô xuống, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Tư thế của anh sai à?”
“Không phải lỗi của anh.” Chu Mỹ Tây thở dài, “Ôm công chúa vốn dĩ không thoải mái rồi. Em không có điểm tựa, chỉ có thể ôm cổ anh, lâu sẽ thấy mỏi, chân với nách cũng bị cấn nữa… Thôi, anh cõng em đi, cõng sẽ có cảm giác an toàn hơn.”
Hai người ngồi trên ván lướt sóng, kiên nhẫn chờ đợi con sóng lớn. Khi sóng vừa tới, Lăng Nguyệt nhanh chóng đứng lên, vững vàng cõng Chu Mỹ Tây lướt đi. Dù lúc đầu hơi chao đảo, nhưng anh vẫn giữ được thăng bằng, đưa cả hai lao về phía trước trên mặt biển rộng lớn.
Chu Mỹ Tây ôm chặt lấy anh, trong làn gió biển và sóng nước, cô cười vang đầy phấn khích.
Khi hoàng hôn buông xuống, những con sóng cũng dịu dần. Hai người ngồi trên ván lướt sóng, để mặc bản thân trôi theo dòng nước, cùng nhau ngắm hoàng hôn rực rỡ.
“Yêu đương vui thật.” Chu Mỹ Tây tựa đầu lên vai Lăng Nguyệt, cảm thán, “Em đáng lẽ nên yêu sớm hơn.”
Hửm?
“Ý em là sớm yêu anh hơn, hay yêu người khác?” Lăng Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô.
“Lúc đó anh cũng đâu có thích em sớm đâu.” Chu Mỹ Tây lí nhí nói.
Nghĩa là… yêu người khác sớm hơn? Lăng Nguyệt nhíu mày, vòng tay ôm eo cô, giả vờ muốn ném cô xuống nước. Chu Mỹ Tây vội vàng siết chặt lấy anh, rồi lại nhanh trí phản công: “Anh nên tự kiểm điểm đi, tại sao ngay từ lần đầu gặp em mà không thích em ngay?”
Lăng Nguyệt: “……”
“Đó chính là lỗi của anh đấy. Nếu không phải vì anh chậm chạp, chẳng phải em đã yêu sớm hơn rồi sao?” Chu Mỹ Tây càng nói càng hăng, “Em xinh đẹp thế này, lúc anh mới vào công ty, vậy mà chẳng thèm nhìn em lấy một cái. Định giả vờ thanh cao sao? Hay là lúc đó có cô nào trong công ty đẹp hơn em hả?”
Quá đáng!
Lăng Nguyệt không chần chừ nữa, cúi đầu chặn miệng cô bằng một nụ hôn, dùng hành động để cắt đứt câu chuyện này.
Biển đêm bắt đầu lạnh, hai người quay về biệt thự tắm rửa thay đồ. Không ai muốn nấu ăn, nên họ lái xe đến thị trấn, tùy ý chọn một quán ăn đơn giản.
Trên đường về, Lăng Nguyệt lái xe, còn Chu Mỹ Tây ngồi ghế phụ nhắn tin. Cô chợt nhận ra cả cuối tuần này ở bên anh, cô hầu như chẳng động đến điện thoại.
Tô Thuyên nhắn cho cô cả đống tin, trêu rằng “có bồ rồi là mất hút khỏi thế giới luôn.” Chu Mỹ Tây liền chụp một tấm ảnh bàn tay Lăng Nguyệt đang nắm vô lăng, kèm theo một icon nham nhở: “Đừng quấy, đang đi hưởng tuần trăng mật với chồng đây.”
Tô Thuyên: “Ôi trời, đây là khoe chồng hay khoe Bentley vậy?”
Chu Mỹ Tây: “Bentley thì có gì đáng khoe? Anh ấy có cả mấy chiếc, tớ lái chán rồi.”
Tô Thuyên: “Biến đi!”
Ha ha ha.
Tô Thuyên không nhắn lại nữa. Chu Mỹ Tây hơi chán, bèn quay sang nhìn Lăng Nguyệt đang tập trung lái xe, rồi tiếp tục trêu anh: “Em có đẹp không?”
“Đẹp.” Lăng Nguyệt đáp mà chẳng cần suy nghĩ.
“Vậy sao lúc mới vào công ty, anh không để ý đến em?”
Lần này, Lăng Nguyệt không lảng tránh nữa. Anh liếc cô một cái. Cô nghiêng người về phía anh, mắt mở to nhìn chằm chằm, đôi mắt long lanh như chứa nước.
Anh khẽ cười, chậm rãi đáp: “Lúc đó anh chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, trong mắt anh, người đẹp nhất chính là giám đốc kỹ thuật.”
Giám đốc kỹ thuật là người anh đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê từ công ty khác về, là nhân viên giá trị nhất của anh.
“Vậy sau đó thì sao?” Chu Mỹ Tây hỏi, tức là sau khi anh kiếm đủ tiền rồi thì sao?
“Sau đó?” Lăng Nguyệt nhếch môi, “Còn có thể nghĩ gì nữa? Mấy người đều là cấp dưới của anh, anh chỉ nhìn vào năng lực thôi.”
Giả vờ đứng đắn!
Chu Mỹ Tây tức tối ngồi thẳng người, không thèm nhìn anh nữa.
Lăng Nguyệt khẽ cười, trêu cô: “Sao lại tự làm mình tức giận vậy?”
Câu này càng khiến Chu Mỹ Tây nổi giận hơn. Anh biết rõ cô đang chọc ghẹo mà vẫn cố tình nói vậy, chẳng chịu dỗ ngọt cô một câu nào!
Chu Mỹ Tây khoanh tay, bực bội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.
Lăng Nguyệt mỉm cười tiếp tục nói: “Nhưng mà này, ngay khi mới vào công ty, anh đã phát hiện ra có một cấp dưới vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi. Khi ấy, dự án chưa nhiều, nhân sự liên tục có người nghỉ việc. Mỗi lần phòng nhân sự mang đơn xin nghỉ đến văn phòng anh, anh đều lo lắng liệu có lá đơn nào là của cô ấy không.”
Chu Mỹ Tây ngẩng cằm nhìn anh, “Thật không?”
Biểu cảm có vẻ vẫn chưa hài lòng hẳn, nhưng khóe môi đã bất giác cong lên.
“Đương nhiên rồi.” Lăng Nguyệt chậm rãi nhớ lại ấn tượng đầu tiên về cô, “Xinh đẹp nhưng không phô trương, thường ngày ăn mặc chỉn chu, nhưng mỗi khi xuất hiện trong những dịp quan trọng như tiệc công ty hay sự kiện lớn lại khiến người ta phải bất ngờ. Cách cư xử khéo léo, luôn biết tiến thoái đúng lúc, hầu như không gây phiền phức cho ai.”
Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: “Thực ra em và Tiểu Tống đều rất nổi bật trong công ty. Cậu ấy thì sáng chói, nhưng nhìn lâu cũng dễ quen mắt. Còn em lại là vẻ đẹp tự nhiên không cần tô vẽ, càng nhìn càng thấy cuốn hút.”
Cuối cùng, anh kết luận: “Thế nên anh chỉ tập trung phát triển sự nghiệp, công ty càng vững chắc thì mới không lo em sẽ rời đi.”
“Nói đi nói lại vẫn là sự nghiệp quan trọng nhất chứ gì.” Chu Mỹ Tây đã được dỗ dành xong, thực ra từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn nghe anh khen cô đẹp mà thôi.
Lăng Nguyệt cười kéo tay cô, “Có một người yêu chỉ tập trung vào công việc như anh, em còn không hài lòng sao?”
“Hừ.”
Đến lượt Lăng Nguyệt hỏi lại: “Vậy còn em? Trước đây có ghét anh không? Anh từng bắt em tăng ca nhiều lần như vậy.”
“Làm gì có.” Chu Mỹ Tây khéo léo hơn anh nhiều, dù sao cô cũng là cấp dưới, “Có sếp nào trả tiền làm thêm hào phóng như anh đâu? Em với Tiểu Tống còn giành nhau để được tăng ca đấy.”
“Còn gì nữa?”
“Còn là anh rất đẹp trai.” Chu Mỹ Tây không hề keo kiệt lời khen, “Vừa đẹp trai, dáng người lại chuẩn, gu thời trang sang trọng, mỗi ngày đi làm đều ăn mặc không trùng lặp. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng thấy vui cả ngày.”
Cô nghiêng người, ghé sát bên tai anh nói nhỏ: “Còn thơm nữa.”
Lăng Nguyệt được khen đến mức lâng lâng, xe cũng vô thức chạy nhanh hơn một chút. Anh không kìm được, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em có biết vì sao mỗi lần họp anh đều không để các em vào ghi chép hay mang nước không?”
“Tại sao?” Chu Mỹ Tây tò mò, “Anh thấy phiền vì bọn em đi lại à?”
“Người khác thì không sao, nhưng chỉ cần em bước vào, anh sẽ bất giác nhìn theo em, rồi mất tập trung vài giây.”
Chu Mỹ Tây nghe xong thì vui không tả xiết.
Tối đó, Lăng Nguyệt đưa cô về nhà, còn mang theo hộp giữ nhiệt đựng cá mà họ đã câu được, bảo cô mang về cho ba mẹ thưởng thức.
Chu Mỹ Tây đứng trước cửa nhà, nhìn anh rồi hỏi: “Anh không vào ngồi một lát sao?”
Dù gì cũng đã đến tận cửa rồi.
“Anh tất nhiên là muốn vào.” Lăng Nguyệt đáp, “Nhưng hôm nay đột ngột quá, lại chẳng mang theo gì cả. Lần sau anh sẽ chuẩn bị quà rồi đến thăm.”
“Được thôi.” Chu Mỹ Tây cười, “Vậy mai gặp lại.”
Lăng Nguyệt lập tức “Hửm?”, trên mặt đầy vẻ chất vấn “Em quên gì rồi thì phải?”
Chu Mỹ Tây phì cười, chủ động tiến lên hôn anh. Vì đang ở ngay cửa nhà, cô không dám quá táo bạo, chỉ khẽ chạm môi rồi nhanh chóng lùi lại, mỉm cười nói: “Mai gặp lại.”
“Mai gặp.” Lăng Nguyệt đáp, khóe môi cong lên, “Anh mang đồ ăn sáng cho em.”
“Ôi chao, bạn gái còn có đặc quyền này cơ à?”
“Cho em ăn gì thế?” – Chu Mỹ Tây tò mò hỏi.
“Blind box.”
Tên tư bản đáng ghét này! Hại cô suýt nữa mong đến giờ đi làm.
Sáng hôm sau, hiếm lắm Chu Mỹ Tây mới gặp tắc đường. Mỗi ngã tư đều đúng lúc chuyển đèn đỏ, thành ra cô vào công ty muộn mất tám phút.
Lăng Nguyệt đã bắt đầu họp trong phòng họp. Lúc đi rót nước ở phòng trà, Chu Mỹ Tây lơ đãng liếc qua lớp kính, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh. Hôm nay anh mặc chiếc sơ mi và cà vạt cô tặng. Chỉ hơi nhướng mày với cô một chút, sau đó lại nhanh chóng thu ánh mắt về, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe người đang thuyết trình.
Bộ dạng tập trung làm việc của Lăng Nguyệt thực sự không chỉ gói gọn trong một chữ “đẹp trai”. Đôi khi, sự chuyên chú ấy còn có sức hút lớn hơn cả nhan sắc. Trước đây, Tiểu Tống đã nhiều lần bị vẻ nghiêm túc đó làm cho rung động.
Chu Mỹ Tây về chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện cạnh ghế mình có một túi đựng hộp cơm. Vị trí đặt rất kín đáo, chỉ khi ngồi xuống mới thấy.
Cô mở ra xem, bên trong có hai hộp giữ nhiệt và một cốc đồ uống.
Một hộp đựng việt quất và bơ cuộn thành hình hoa hồng. Hộp còn lại là sandwich kiểu Âu với lớp trên cùng là trứng cua mềm mịn, tôm lớn, kèm theo măng tây cuộn thịt xông khói. Cân bằng dinh dưỡng, lại còn đẹp mắt ngon miệng. Đồ uống là matcha dừa.
Chu Mỹ Tây ăn sạch sẽ, đến một miếng cũng không chừa. Tiểu Tống ngồi cạnh kêu la muốn nếm thử một chút, nhưng cô không thèm chia, hoàn toàn không để tâm đến tiếng than vãn của cậu ta.
Sau đó, cô cầm hộp cơm đến phòng trà để rửa. Lăng Nguyệt trong phòng họp nhìn thấy hết, lập tức nhắn tin tới:
Đừng rửa!!!
Để anh mang về nhà rửa!!!
Em không được động vào!!!
Chu Mỹ Tây còn chưa kịp trả lời, Tiểu Tống đã cầm cốc nước đi vào. Cô lập tức úp điện thoại xuống bàn, che giấu dấu vết.
“Chu Mỹ Tây, cô đang yêu đương đúng không?” – Tiểu Tống nghiêm túc hỏi.
Chu Mỹ Tây chột dạ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Không có, nói linh tinh gì thế?”
“Cô tự làm bữa sáng mà tạo hình hoa hồng à?”
“Không cho phép có người theo đuổi tôi à?”
“Ờ, cũng đúng.” Tiểu Tống rất nhanh bị thuyết phục, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Cô mà yêu đương thì không được giấu tôi đâu đấy.”
“Rồi rồi.” Chu Mỹ Tây gật đầu qua loa, lòng vừa chột dạ vừa áy náy.
Thực ra cô không cố ý giấu. Với mối quan hệ của hai người, nếu yêu đương, chắc chắn ngay từ giai đoạn mập mờ đã chia sẻ với nhau rồi.
Nhưng vấn đề là, đối tượng lần này chính là ông chủ chung của cả hai! Cô nào dám mạo hiểm? Một khi để lộ sơ hở, Tiểu Tống kiểu gì cũng lần ra đầu mối, mà cô cũng chẳng chắc cậu ta giữ bí mật nổi.
Không dám đánh cược đâu.
Cái này không chỉ là tình yêu, mà còn là cả sự nghiệp của cô!
Yêu đương với sếp cùng công ty là trải nghiệm thế nào?
Chu Mỹ Tây cảm thấy bản thân như đang vụng trộm, lần nào chạm mắt với Lăng Nguyệt cũng có cảm giác bị ai đó phát hiện.
Bởi vì anh ấy quá lộ liễu! Lại còn rất thích trêu cô!
Cô thì sợ đến thót tim, nhưng lại ngốc nghếch mà hưởng thụ.
Giờ đi làm đúng là ngày càng khó qua nổi rồi.
Chiều thứ sáu, ngay lúc sắp hết giờ làm, Lăng Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước cửa văn phòng bọn họ.
Tiểu Tống vốn định chuồn sớm, lập tức vớ lấy cốc nước, giả vờ đi pha trà. Chu Mỹ Tây cũng nhanh chóng gõ bàn phím lạch cạch, mắt dán vào màn hình làm bộ bận rộn.
Chỉ khi Tiểu Ngôn – người ngồi gần cửa nhất, cất tiếng chào trước, cô mới ngẩng đầu, làm ra vẻ vừa mới phát hiện: “Lăng tổng.”
“Ừm.”
Lăng Nguyệt không vạch trần cô mới nửa phút trước còn spam sticker cho anh trong game, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Xong việc chưa?”
“Gần xong rồi ạ.” Chu Mỹ Tây diễn rất tròn vai. “Lăng tổng có việc gì sao?”
Lăng Nguyệt nhìn cô đầy ý cười, nói: “Tối có một bữa tiệc, đi cùng tôi nhé.”
“Vâng, Lăng tổng.”
Dưới ánh mắt thương cảm của Tiểu Tống và Tiểu Ngôn, cô lặng lẽ vác xác đi tăng ca, nhưng ít ra vẫn có thể đường hoàng ngồi xe anh.
Dạo này Lăng Nguyệt đam mê đưa cô đi khám phá quán xá, cố gắng tìm hiểu khẩu vị của cô, khiến cô lặng lẽ béo lên hẳn hai cân.
Nhưng tối nay, anh không rủ cô ra ngoài ăn. Một người bạn của anh vừa từ Vân Nam về, mang cho anh rất nhiều nấm rừng. Anh nói, tối nay sẽ nấu lẩu nấm cho cô ăn.
Đây là lần đầu tiên sau khi yêu nhau, Lăng Nguyệt mời cô về nhà riêng của anh.
Không biết có phải có ý đồ gì hay không, mà khiến cô có chút hồi hộp.