Chu Mỹ Tây nghi hoặc quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng mình với vẻ mặt phức tạp, anh khẽ mím môi, đôi tai hơi ửng đỏ, khi nhìn thấy cô quay lại nhìn thì anh vội vàng né tránh ánh mắt của cô.
"Sao thế?" Chu Mỹ Tây giả vờ khó hiểu hỏi, không phải chính anh chủ động muốn giúp mình thoa thuốc sao? Giờ còn bày ra bộ dạng ngây thơ gì chứ?
"Là sau vai à?" Lăng Nguyệt hỏi.
Chu Mỹ Tây: "... Đúng vậy, chỗ giữa bả vai và xương bả vai đấy."
À, Chu Mỹ Tây bừng tỉnh, chẳng trách lúc nãy anh lại kiên trì như thế, hóa ra là hiểu lầm vị trí rồi.
Lăng Nguyệt phản ứng rất nhanh, anh lập tức lấy lại vẻ tự nhiên rồi vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi cứ vô thức nghĩ là ở bả vai." Anh chỉ vào chỗ nối giữa cánh tay và vai mình rồi nhìn thẳng vào mắt Chu Mỹ Tây, ánh mắt bình thản và nghiêm túc, không hề trốn tránh: "Nếu cô không ngại thì tôi sẽ bắt đầu luôn."
Đã đến bước này rồi, còn cái gì mà ngại nữa chứ.
Chu Mỹ Tây gật đầu rồi quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Sau khi nhận ra đối phương có tình cảm với mình, nếu đối diện lâu thêm chút nữa thì cô sẽ cảm thấy căng thẳng.
Chu Mỹ Tây tựa cằm lên lưng ghế, cô cố gắng thả lỏng hơi thở, lắng nghe động tĩnh phía sau.
Cô nghe thấy tiếng nắp chai thuốc được vặn mở, chắc là Lăng Nguyệt đã đổ một ít thuốc ra lòng bàn tay, mùi dầu xoa bóp đặc trưng nồng nàn xộc vào mũi, sau đó cô nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng đặt chai thuốc xuống bàn.
"Dây áo. " Lăng Nguyệt nhắc cô.
"À à." Chu Mỹ Tây vội đưa tay gỡ hai quai dây áo xuống để chúng buông xuống hai bên cánh tay.
Sau lưng cô vẫn còn hằn những vệt đỏ do kỹ thuật viên xoa bóp buổi chiều để lại, bởi vậy vùng da này trông khá nổi bật.
"Tôi có thể lấy một chiếc khăn lông trong phòng tắm không?" Trước khi bắt đầu, Lăng Nguyệt hỏi cô.
"Bên ngoài sân phơi có đấy." Chu Mỹ Tây chỉ tay về phía đó: "Chiều nay tôi lấy vào nhưng chưa dùng."
Lăng Nguyệt bước qua đó lấy khăn lông, anh gấp lại rồi lót lên vai trái của Chu Mỹ Tây, sau đó anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cô qua lớp khăn lông đó, tay phải nắm lại để khớp xương ngón tay đặt lên vùng xương bả vai bên phải.
"Tôi thử trước xem lực thế nào, nếu đau thì nói tôi." Lăng Nguyệt căn dặn.
"Được."
Lăng Nguyệt bắt đầu di chuyển ngón tay để thoa dầu qua lại, Chu Mỹ Tây im lặng, anh thấy cô im lặng nên gia tăng lực tay, Chu Mỹ Tây vẫn không kêu lên tiếng nào cho nên anh nghĩ lực tay của mình vẫn còn nhẹ, mãi đến khi cô "ừm" một tiếng, cơ thể khẽ co lại thì anh mới giật mình dừng lại.
"Đau à?" Lăng Nguyệt hỏi cô.
"Đau." Cơn đau làm nước mắt cô muốn trào ra nhưng Chu Mỹ Tây vẫn cắn răng chịu đựng: "Nhưng không đau thì không có tác dụng, tôi chịu được."
Nhưng thật sự anh không nỡ dùng quá nhiều lực, da của Chu Mỹ Tây rất trắng, anh chỉ mới xoa bóp nhẹ vài cái mà cả vùng vai đã ửng đỏ lên, cộng thêm mấy vết hằn do lần xoa bóp trước để lại nên chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau lòng rồi.
Anh chỉ đành giảm nhẹ lực ở tay rồi tăng tốc độ xoa bóp, sau khi ấn hết hai bên bả vai thì lại bóp nhẹ sau cổ, bờ vai và cánh tay của cô để giúp cô thả lỏng cơ bắp.
Chu Mỹ Tây dựa vào lưng ghế, thư giãn đến mức sắp ngủ gật.
Cánh tay và mu bàn tay của Lăng Nguyệt đã hơi mỏi, nhưng nhìn thấy cô gái này hoàn toàn thả lỏng cổ và cánh tay, anh lại không muốn dừng lại.
Anh thích cảm giác được chăm sóc cô như thế này.
"Lăng tổng, anh có mệt không?" Chu Mỹ Tây nhắm mắt hỏi.
"Vẫn ổn. " Lăng Nguyệt đáp: "Cô mệt sao? "
"Không mệt." Sao cô mệt được chứ, Chu Mỹ tâu mỉm cười nói: "Lăng tổng, anh cũng biết xoa bóp à?"
"Trước đây huấn luyện viên cá nhân có dạy cho tôi." Lăng Nguyệt nói: "Nhưng hồi đó tôi không nghiêm túc học cho lắm."
Ấn thêm một lúc nữa, cảm nhận được người phía sau lặng lẽ đổi tay, Chu Mỹ Tây ngồi thẳng người dậy: "Như thế đủ rồi Lăng tổng."
Mặc dù cô cũng không muốn dừng lại, nhưng Lăng Nguyệt đã giúp cô xoa bóp khá lâu rồi.
Lăng Nguyệt nghe theo nên dừng tay lại.
"Nhẹ nhõm hơn nhiều rồi." Chu Mỹ Tây kéo dây áo lót lại, cô đứng lên xoay nhẹ cánh tay, cả vùng vai phía sau đều nóng lên: "Chắc là ngày mai sẽ đỡ đau hơn nhiều đấy."
"Ừm." Lăng Nguyệt buông khăn lông xuống, anh cầm chiếc áo sơ mi của cô đặt bên cạnh lên rồi đưa qua, ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt cô, hoàn toàn không nhìn xuống phần vai trần chỉ có dây áo lót: "Tôi về đây, tối nay đừng vội tắm, để dầu thấm vào da rồi hãy nghỉ ngơi trước đi."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn Lăng tổng." Chu Mỹ Tây khoác áo sơ mi vào rồi tiễn anh ra cửa, cô tươi cười, khóe mắt cong lên: "Ngủ ngon nhé."
Lăng Nguyệt nhìn ánh mắt của cô, anh cũng khẽ mỉm cười rồi cất giọng trầm ấm: "Ngủ ngon."
Ngay sau đó Chu Mỹ Tây leo lên giường, cô ngủ một giấc vô cùng ngon lành, sáng hôm sau tỉnh dậy thì cô không còn cảm thấy lưng đau nhức quá nhiều nữa, chỉ là phần vai và cánh tay được Lăng Nguyệt xoa bóp vẫn còn hơi ê ẩm.
Cô ngủ quên nên làm lỡ mất chuyến xe đi dã ngoại, nhưng vừa hay là cô cũng không quá hứng thú với việc ra ngoài phơi nắng, cho nên cô cứ nằm lười trên giường chơi điện thoại, mãi đến khi các đồng nghiệp trở về thì cô mới xuống lầu ăn trưa cùng mọi người.
Điều bất ngờ là Lăng Nguyệt cũng về cùng với họ.
Khi Lăng Nguyệt bước vào thì Chu Mỹ Tây đã bưng khay đồ ăn ngồi xuống một góc cạnh cửa sổ, anh đặt vài món lên đĩa rồi đi thẳng đến đó ngồi xuống đối diện cô.
"Ngủ ngon không?" Lăng Nguyệt hỏi.
"Vô cùng ngon." Đột nhiên Chu Mỹ Tây có cảm giác như bị bắt quả tang trốn học, cô không ngờ Lăng Nguyệt cũng tham gia hoạt động này: "Lăng tổng dậy sớm thế à?"
Lăng Nguyệt khẽ cười, giọng điệu rất tùy ý: "Tôi tưởng cô sẽ đi."
Ngay lập tức Chu Mỹ Tây cảm thấy hơi bối rối, cô không biết nên nhìn vào chỗ nào.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn đối phương nên vội vàng nhét một miếng bông cải xanh vào miệng rồi thuận thế đổi chủ đề, cô hỏi anh chuyến xe địa hình chơi có vui không, Lăng Nguyệt nói rất vui, còn hơi nắng nữa: "Cũng may là cô không đi, đường khá xóc nảy, chắc cô sẽ thấy không thoải mái."
Anh cầm điện thoại đưa cho cô xem: "Tôi có quay video lại."
Quả thực đường đua rất gồ ghề và xóc nảy, nếu cô mà tham gia thì chắc cả người sẽ ê ẩm vì bị dằn xóc suốt quãng đường.
Thời gian trả phòng là hai giờ chiều, hầu hết mọi người ăn trưa xong đều về phòng chợp mắt một lát rồi mới lên đường, nhưng lúc sáng Chu Mỹ Tây đã ngủ đủ rồi, hơn nữa quả thật ở khách sạn cũng khá chán, đến trà sữa còn không gọi được.
May mà Lăng Nguyệt cũng không định nghỉ trưa, ăn trưa xong thì anh quyết định lên đường trở về.
Lăng Nguyệt tự lái xe về, anh nói lưng của Chu Mỹ Tây còn đau nên không thể lái xe quá lâu, anh rất chu đáo đưa cô về tận nhà.
Từ khi nhận ra cấp trên có tình cảm với mình, Chu Mỹ Tây phát hiện bản thân cô không thể thản nhiên đối mặt với anh như khi Trương Sùng Vũ thích cô nữa. Có lẽ bởi vì Trương Sùng Vũ tấn công quá trực diện, giống như một trận mưa lớn bất chợt ập xuống, cô vẫn có thể bung dù nên cùng lắm chỉ bị ướt giày thôi.
Mà Lăng Nguyệt thích cô lại giống như một cơn gió nhẹ len lỏi vào từng khe hở, không quá rõ ràng nhưng lại khiến người ta không thể không quan tâm, chỉ khẽ thoáng qua thôi mà anh đã nhẹ nhàng làm bay sợi tóc hay vạt áo của cô rồi.
Huống chi Lăng Nguyệt lại đúng với hình mẫu lý tưởng của cô như vậy mà, giống như một miếng bánh kem ngọt ngào nhưng tràn đầy cám dỗ.
Chuyện này khiến một người không đủ định lực như cô cảm thấy hơi phiền não.
Sau khi chuyến du lịch kết thúc, công ty bùng phát dịch cúm quy mô lớn.
Nguyên cả phòng hành chính đều bị nhiễm, Tiểu Tống còn bị nặng đến mức phải nhập viện giữa đêm, chỉ có nhân viên may mắn bẩm sinh Chu Mỹ Tây thì chỉ bị nhẹ, cô không sốt mà chỉ hơi đau họng mà thôi, cô chỉ cần uống vài cốc nước ấm là đỡ nhiều rồi.
Công ty vòng đi vòng lại chỉ có mấy người đi làm, đặc biệt là những ai có con nhỏ thì đều xin nghỉ vài ngày.
Công ty ít người, công việc của Chu Mỹ Tây cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sáng hôm đó Lăng Nguyệt có ghé qua công ty một chuyến, vì tối hôm qua trò chơi mới ra mắt bị dính lỗi nghiêm trọng, đội ngũ kỹ thuật đã phải làm việc suốt đêm để sửa lỗi nhưng đến sáng nay vẫn chưa khắc phục xong.
Vốn dĩ Lăng Nguyệt là người ít khi nổi giận, càng không bao giờ quát mắng ai trước mặt người khác, nhưng sáng nay anh triệu tập trưởng phòng kỹ thuật vào văn phòng, khi trưởng phòng kỹ thuật bước ra thì sắc mặt xám xịt như mất sổ gạo, lập tức triệu tập cả bộ phận vào phòng họp để chỉnh đốn.
Đứng từ rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng la mắng vọng ra.
Đến 11 giờ rưỡi thì Chu Mỹ Tây nhìnthấy Lăng Nguyệt vẫn chưa rời khỏi văn phòng, cô gọi điện thoại cho anh để hỏi anh có ăn cơm ở công ty hay không.
"Hôm nay nhà ăn có món gì?" Lăng Nguyệt hỏi.
"Hôm nay có khổ qua xào thịt bò, bánh bao hấp nhân thịt, món chay là khoai tây chiên và rau cải xanh kiểu Thượng Hải." Chu Mỹ Tây đáp: "Hôm nay còn có chè đậu đỏ nữa."
"Được, vậy hôm nay tôi ăn ở công ty." Lăng Nguyệt nói: "Không cần rau kiểu Thượng Hải đâu.”
Chu Mỹ Tây: "Được, Lăng tổng, tôi đóng gói phần ăn mang đến văn phòng cho anh ăn sao?"
"Ừm. " Lăng Nguyệt ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cô cũng mang phần của mình đến đây đi, chúng ta cùng ăn."
Chu Mỹ Tây hơi do dự: "Tôi..."
Lăng Nguyệt lập tức ngắt lời cô: "Có vài việc cần bàn giao với cô."
"Được, Lăng tổng."
"Tôi đợi cô ở văn phòng."
Ngoài nghe lời ra thì Chu Mỹ Tây còn có thể làm gì được chứ?
Cô đi đến nhà ăn lấy hai phần cơm, trên đường trở về thì gặp Tiểu Tống, đối phương nhìn thấy cô cầm hai hộp cơm thì lên tiếng trêu ghẹo cô: "Gần đây Lăng tổng sao cứ bám lấy cô thế hả? Ngay cả ăn cơm cũng phải tìm cô ăn cùng."
Nói ra thì Tiểu Tống là người đầu tiên nhận ra thái độ của Lăng Nguyệt có sự thay đổi, rất lâu trước đây anh ta đã từng đùa rằng mặc dù hai người cùng là trợ lý nhưng dường như Lăng Nguyệt có phần “thiên vị” Chu Mỹ Tây hơn, mà dạo gần đây chuyện này càng lúc càng rõ ràng, rõ đến mức anh ta còn không có cơ hội nhận được lợi ích gì từ Lăng Nguyệt.
"Cùng ăn không?" Chu Mỹ Tây nhiệt tình mời: "Tôi gọi trà sữa cho anh."
Tiểu Tống cười nhẹ rồi nói: "Thôi bỏ đi, tôi không làm kỳ đà cản mũi đâu."
Chu Mỹ Tây xị mặt, cô nhìn anh ta đầy oán trách, Tiểu Tống giơ ngón trỏ chỉ vào cô rồi mỉm cười trêu chọc: "Chu Mỹ Tây, cô đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng phúc đấy."
Câu nói này khiến cô hơi chột dạ.
Chu Mỹ Tây mang hai phần cơm vào văn phòng của Lăng Nguyệt, kết quả là vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ho khan của Lăng Nguyệt.
Chu Mỹ Tây đặt hộp cơm xuống rồi bước đến gần, đối phương lập tức lấy khẩu trang đeo vào, đồng thời ra hiệu bảo cô đừng đến gần: "Sáng nay vẫn không sao, đột nhiên bây giờ cảm thấy cổ họng hơi khó chịu."
Chu Mỹ Tây đặt hộp cơm lên bàn làm việc: "Có phải bị lây bệnh rồi không? Đợt cảm cúm này lây rất nhanh, gần như cả công ty không ai thoát được."
Sáng nay cô nhìn thấy trưởng phòng kỹ thuật vừa mới đỡ hơn một chút, mà giai đoạn hồi phục này lại chính là lúc virus lây lan mạnh nhất.
Đôi mắt xinh đẹp phía sau lớp khẩu trang của Lăng Nguyệt ánh lên chút tiếc nuối: "Xem ra không thể ăn trưa cùng nhau rồi, lỡ như thật sự bị lây bệnh thì tôi không muốn lây cho cô. "
"Được." Chu Mỹ Tây cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm đôi chút: "Vậy Lăng tổng cứ ăn từ từ, nếu thấy không khỏe thì gọi cho tôi, tôi có thuốc."
"Tôi biết rồi." Lăng Nguyệt khẽ cười, ánh mắt như nhìn thấu tâm trạng của cô, vẻ mặt của anh hơi bất đắc dĩ: "Cảm ơn trưởng phòng Chu.”
Trưởng phòng Chu?
Đây là đang thể hiện sự không hài lòng sao? Chu Mỹ Tây mím môi, cô xoay người rời khỏi văn phòng.
Lỗi kỹ thuật của trò chơi vẫn chưa được khắc phục, Chu Mỹ Tây đoán Lăng Nguyệt sẽ ở lại công ty cả ngày, nhưng đến chiều thì lại không thấy anh đâu, đến khi tan làm xuống bãi đỗ xe thì cô lại phát hiện xe của anh vẫn còn ở đó.
Đột nhiên Chu Mỹ Tây cảm thấy hơi lo lắng, cô ngồi trong xe do dự hai phút, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lăng Nguyệt.
Chuông reo từ đầu đến cuối nhưng không ai bắt máy, Chu Mỹ Tây đành gọi đến quầy lễ tân của khách sạn để hỏi xem họ có nhìn thấy Lăng tổng rời đi hay không.
Nhân viên lễ tân lịch sự trả lời: "Rất xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách được."
"Tôi là trợ lý của anh ấy." Chu Mỹ Tây nói.
"Xin lỗi cô, nhưng quy định của khách sạn chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách được."
Được được được.
Chu Mỹ Tây cúp máy, cô mở cửa xe rồi đi thẳng lên lầu.
Trong ngăn kéo ở bàn làm việc của Lăng Nguyệt có một thẻ phòng khách sạn, trước khi lấy nó thì Chu Mỹ Tây đã thử gọi lại cho anh một lần nữa, vẫn không có ai bắt máy nên cô đã nhắn tin thông báo cho anh rồi mới vào văn phòng lấy thẻ phòng sau đó đi lên khách sạn ở tầng trên.
Đứng trước cửa, Chu Mỹ Tây bấm chuông hai lần nhưng không ai trả lời thì cô mới quẹt thẻ mở cửa, bước vào cửa thì cô đã thấy giày của Lăng Nguyệt để ngay ngắn ở lối vào, quả nhiên anh vẫn còn ở trong phòng.
"Lăng tổng?" Chu Mỹ Tây đứng ở cửa gọi nhưng trong phòng không có ai trả lời, cô đứng chờ mấy giây rồi mới bước vào trong.
Phòng khách sạn này không quá lớn, vừa vào cửa sẽ thấy bên tay trái chính là phòng ngủ, Lăng Nguyệt không đóng cửa phòng nên cô vừa liếc mắt một cái đã thấy anh đang nằm nghiêng trên giường, úp mặt vào gối.
"Lăng tổng?" Chu Mỹ Tây bước đến gần cửa phòng ngủ rồi gọi thêm lần nữa.
Lần này cuối cùng người đàn ông trên giường cũng có chút phản ứng, anh khẽ mở mắt mơ màng nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác giống như vẫn còn trong giấc mơ.