Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sáng sớm hôm sau, Đặng Hiểu Phi đã nhắn tin cho Chu Mỹ Tây.
Cô ta hỏi Chu Mỹ Tây tại sao hôm qua không chấm công.
Chu Mỹ Tây suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi đi đưa tài liệu cho Lăng tổng.”
Đặng Hiểu Phi: “Vậy sao Chu Nghiên lại nói gặp cô ở ngân hàng? Cô còn tiện đường đi ngân hàng làm việc riêng cho Lăng tổng nữa à?”
Chu Mỹ Tây không trả lời tin nhắn nữa, bởi theo như cô biết, trợ lý Tần trước đây chưa bao giờ phải chấm công. Trợ lý của ông chủ, suốt ngày phải đi công tác bên ngoài, cần gì phải chấm công?
Hơn nữa, cô đã làm trợ lý tạm thời lâu như vậy rồi, trước đây cũng không thấy ai nhắc đến vấn đề này, bây giờ chỉ bắt được chút nhược điểm nhỏ đã muốn làm lớn chuyện sao?
Chu Mỹ Tây mặc kệ cô ta, bận rộn với công việc của mình. Gần đến giờ tan làm, Đặng Hiểu Phi lại gửi đến một tin nhắn, bảo cô viết bản tường trình nộp lên.
Chu Mỹ Tây giả vờ ngây ngốc hỏi lại: “Tường trình gì cơ?”
Đặng Hiểu Phi: “Tường trình về việc về sớm. Nhớ viết rõ ràng cô đã đi ngân hàng làm những việc gì.”
Chu Mỹ Tây lười để ý đến cô ta, không trả lời. Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, cô đến phòng trà rửa trái cây mang từ nhà đến, vô tình gặp Đặng Hiểu Phi cũng đến lấy nước. Quả nhiên, vừa thấy cô, đối phương đã truy hỏi: “Bản tường trình của cô viết xong chưa?”
Chu Mỹ Tây “ồ” một tiếng, đặt trái cây đã rửa sạch xuống, lại đi lấy nước, ra vẻ làm bộ làm tịch hỏi cô ta: “Trước đây trợ lý Tần có viết không? Có thể cho tôi xin mẫu bản tường trình mà anh ấy đã viết được không?”
Đặng Hiểu Phi nhếch mép cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cô không biết lên mạng tìm kiếm à?”
Chu Mỹ Tây nói: “Tôi tìm trên mạng không thấy. Lúc nãy tôi có hỏi trợ lý Tần rồi, anh ấy nói trước đây anh ấy chưa từng viết cái này bao giờ.”
Chu Mỹ Tây rót nửa cốc nước ấm, đưa lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt nhìn cô ta qua vành cốc, giọng nói mơ hồ nhưng Đặng Hiểu Phi vẫn nghe rõ mồn một, cô nói: “Hay là tôi đi hỏi Lăng tổng xem sao?”
Chu Mỹ Tây nghĩ rằng vẻ mặt và giọng điệu của mình lúc này chắc chắn rất đáng ghét, nếu không Đặng Hiểu Phi đã không nổi đóa lên ngay lập tức: “Cô bây giờ là đang dùng Lăng tổng để áp chế tôi đấy à? Làm trợ lý thì có thể không tuân thủ quy định của công ty nữa rồi? Chu Mỹ Tây, tôi biết bây giờ cô là người được Lăng tổng sủng ái, nhưng chẳng phải cô càng nên gương mẫu đi đầu sao?”
Giọng cô ta the thé, gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Chu Mỹ Tây khựng lại một chút, liếc mắt thấy có người gần đó đã nghe thấy động tĩnh, đang dựng tai lên hóng chuyện, cô càng thêm bình tĩnh giải thích: “Tôi không hề không tuân thủ quy định, là Lăng tổng bảo tôi đi đưa tài liệu, tôi mới về sớm. Việc tôi đi ngân hàng làm việc riêng cũng đã nói trước với anh ấy rồi.”
Cô không đợi Đặng Hiểu Phi mở miệng, tiếp tục nói: “Cô bảo tôi viết tường trình, tôi liền đi hỏi trợ lý Tần, trợ lý Tần nói anh ấy không cần phải chấm công, càng không cần viết tường trình gì cả, chuyện này cô là người làm nhân sự chắc chắn phải rõ hơn tôi chứ. Tôi ngược lại muốn hỏi cô, đều là trợ lý, tại sao lại không thể đối xử công bằng như nhau? Đặng Hiểu Phi, có phải cô có ý kiến gì với tôi không?”
Đặng Hiểu Phi bị cô làm cho tức đến đỏ cả mặt.
Thực ra, chuyện này nói cho cùng, Chu Mỹ Tây cũng có chút đuối lý, tuy rằng cô đã xin phép Lăng tổng trước, cũng nhận nhiệm vụ công tác bên ngoài do Lăng tổng giao phó, nhưng cô quả thật là đã đi làm việc riêng trong giờ làm việc.
Chỉ là cô không nuốt trôi được cục tức Đặng Hiểu Phi cố tình nhằm vào mình này.
Hôm nay nếu là đồng nghiệp khác hoặc trưởng phòng nhân sự bảo cô viết tường trình gì đó, cô đều ngoan ngoãn chấp nhận, về sớm cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cùng lắm thì bị trừ một chút tiền lương.
Có đồng nghiệp tò mò bước vào phòng trà lấy nước, dựng tai lên nghe ngóng, Đặng Hiểu Phi lập tức trước mặt mọi người rơi xuống vài giọt nước mắt.
“Xong đời rồi, xong đời rồi.” Chu Mỹ Tây thầm nghĩ, nước cờ này đi sai một bước, cô đã không khóc trước Đặng Hiểu Phi.
Mấy đồng nghiệp kia lập tức xúm lại hỏi han, vây quanh cô ta hỏi: “Hiểu Phỉ sao thế?”
Đặng Hiểu Phi im lặng không nói gì, mắt đỏ hoe lặng lẽ quay về văn phòng.
Hai đồng nghiệp kia liếc nhìn Chu Mỹ Tây một cái, cũng vội vã rời khỏi phòng trà.
Thật đáng ghét.
Ngày hôm sau, tin đồn lại lan truyền khắp công ty.
Người ta nói Chu Mỹ Tây ỷ thế hiếp người, mắng Đặng Hiểu Phi đến khóc, nói cô ỷ vào việc mình bây giờ vừa là trưởng nhóm vừa là trợ lý của Lăng tổng, không tuân thủ chế độ chấm công của công ty, tùy tiện đi muộn về sớm, không phục tùng quản lý.
Nhưng Chu Mỹ Tây không hề để tâm.
Công ty của bọn họ nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có vô số chuyện bát quái, năm ngoái còn có đồng nghiệp ngoại tình công sở, bị vợ chồng hai bên bắt gian tại trận, ảnh chụp đã được làm mờ lan truyền chóng mặt trong các nhóm nhỏ của công ty, người ta vẫn cứ mặt không đổi sắc đến công ty làm việc.
Chuyện của cô tính là gì chứ.
Đều là trải nghiệm, đều là trưởng thành.
Đặng Hiểu Phi cũng không thúc giục cô nộp bản tường trình nữa, Chu Mỹ Tây đoán rằng mục đích của cô ta đã đạt được rồi.
Buổi chiều, Lăng Nguyệt đến công ty một chuyến.
Rất kỳ lạ, bởi vì hôm nay anh không có lịch trình gì, hơn nữa chiều thứ sáu Lăng Nguyệt rất ít khi đến công ty.
Tiểu Tống vừa hay rủ người mua chung trà sữa, đợi đến khi anh ta uống trà sữa xong trở về, chuyện bát quái cũng đã được anh ta nghe ngóng xong xuôi.
“Lăng tổng về là để xử lý chuyện của cô đấy.” Tiểu Tống thần bí hề hề nói với cô: “Lần này cô coi như chính thức xác nhận tin đồn ‘cận thần thiên tử’ rồi đấy.”
Chu Mỹ Tây giật mình, trong lòng bỗng trở nên bất an: “Không thể nào, chuyện bé tí tẹo như vậy sao anh ấy lại quản?”
“Nếu anh ấy quản thì sao?” Tiểu Tống nói: “Dù sao thì đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh ấy che chở cho cô.”
Nhưng thực ra cô không hề muốn anh can thiệp vào, nếu không thì chỉ cần nói với anh một tiếng là được rồi, cần gì phải dây dưa với Đặng Hiểu Phi làm gì, cô muốn tự mình xử lý chuyện này.
“Dù sao thì anh ấy vừa đến đã gọi trưởng phòng nhân sự vào văn phòng rồi, xong trưởng phòng lại gọi Đặng Hiểu Phi ra ngoài, không phải chuyện của cô thì là chuyện gì?” Tiểu Tống nháy mắt tinh nghịch nói: “Tôi đã bảo rồi mà, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, trợ lý tổng giám đốc mà cô ta dám đắc tội sao? Hơn nữa, mấy người phòng tài vụ văn phòng của bọn họ chẳng phải cũng thường xuyên mượn cớ đi ngân hàng để về sớm đó sao, tưởng người ta không biết thật à.”
Trọng điểm của Chu Mỹ Tây lại là: “... Nếu tôi là chó thì anh cũng khác gì đâu.”
Tiểu Tống mặt dày mày dạn thừa nhận: “Thì sao, tôi là chó của Lăng tổng, tôi nguyện làm chó của anh ấy.”
Chu Mỹ Tây: “...”
Cuối cùng Tiểu Tống lại nói thêm: “Tôi còn nghe nói Đặng Hiểu Phi có chỗ dựa là một vị cổ đông nào đó, khó trách ban đầu cô ta có thể chen chân hất cô ra khỏi phòng nhân sự.”
Việc Lăng Nguyệt đến công ty có phải là để xử lý chuyện của cô hay không, Chu Mỹ Tây không có cách nào kiểm chứng, không ai đến tìm cô nói chuyện về việc về sớm, công ty cũng không nổi lên phong ba bão táp gì mới, Đặng Hiểu Phi nhìn thấy cô vẫn chẳng có sắc mặt tốt, chế độ đánh giá thành tích thậm chí còn nghiêm khắc hơn.
Âu cũng thật nực cười, mọi người oán trách không phải là Chu Mỹ Tây phá vỡ quy tắc, mà lại là Đặng Hiểu Phi truy đến cùng để bảo vệ quy tắc.
Suy cho cùng, chẳng ai có thể đảm bảo bản thân sẽ luôn tuân thủ quy tắc.
Đến thứ sáu tuần thứ hai, Chu Mỹ Tây cuối cùng cũng tìm được cơ hội để kiểm chứng.
Buổi chiều hôm đó, Lăng Nguyệt bảo cô đến một nhà hàng đặt phòng riêng, còn bảo cô đến một hầm rượu, giúp anh lấy chai rượu vang anh sưu tầm về.
Thế là Chu Mỹ Tây về sớm. Lần này, cô đường hoàng sử dụng hệ thống chấm công của công ty để xin nghỉ phép hai tiếng.
Việc chấm công do phòng nhân sự xét duyệt, cuối tháng thống kê lại sẽ qua tay trưởng phòng ký tên, Lăng Nguyệt ký tên, cuối cùng chuyển đến phòng tài vụ để đánh giá thành tích.
Nhưng lần này, hồ sơ xin phép không được trình lên cấp trên, trưởng phòng nhân sự trả lại đơn xin phép của cô, đích thân đến văn phòng nói với cô và Tiểu Tống: “Lăng tổng đã dặn dò, thời gian hai vị trợ lý tạm thời thay thế này cũng sẽ tham khảo theo phương thức chấm công trước đây của trợ lý Tần.”
Nói thì rất uyển chuyển, nhưng Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đều hiểu rõ.
Chính là về sớm không cần phải chấm công và xin phép nữa.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Tiểu Tống, cả buổi chiều anh ta cứ gọi Chu Mỹ Tây là “chiến sĩ”, nói cô đã “đại thắng”, lại nói Lăng tổng “sủng ái” cô.
Những lời này vừa khiến cô có chút hoảng sợ, lại vừa âm thầm cảm thấy đắc ý.
Sau khi khoản vay được duyệt, Chu Mỹ Tây hẹn Tô Thuyên ra ngoài ăn lẩu.
Cô dẫn theo Trình Diệc Nhiên, phía sau Trình Diệc Nhiên còn có một cái đuôi nhỏ Trương Sùng Vũ.
Biết Chu Mỹ Tây mời ăn là vì mua được nhà, Trương Sùng Vũ lập tức hăm hở nói rằng dạo gần đây anh ta cũng đang xem nhà, hỏi cô mua ở khu dân cư nào, muốn làm hàng xóm của cô.
Vẻ mặt của anh ta không giống như đang nói đùa.
Tô Thuyên bảo Chu Mỹ Tây đừng nói cho anh ta biết: “Cậu ta hình như bị bi.ến thái.”
Trương Sùng Vũ kêu oan ầm ĩ: “Cậu hỏi Trình Diệc Nhiên xem, tớ thật sự là hai tuần nay đang xem nhà mà.”
Trình Diệc Nhiên công bằng gật đầu: “Cậu ta đúng là đang muốn mua nhà.”
Trương Sùng Vũ lật điện thoại ra cho Chu Mỹ Tây xem album ảnh của anh ta, mấy ngày hôm trước quả thật đã chụp rất nhiều ảnh các dự án nhà ở, có điều anh ta xem đều là căn hộ lớn mấy trăm mét vuông.
Chu Mỹ Tây còn thấy cả kiểu căn hộ của Vạn Nhân, liền chỉ cho anh ta xem: “Tớ mua ở khu dân cư này.”
“Thật á?” Mắt Trương Sùng Vũ sáng lên, cả người đều phấn khích: “Tớ cũng ưng ý nhất ở đây.”
Anh ta lập tức hỏi Chu Mỹ Tây mua ở tòa nào, căn hộ nào: “Ôi, đáng lẽ cậu nên nói với tớ sớm hơn, tổng giám đốc Vạn Nhân là bạn học của tớ đấy.”
Chu Mỹ Tây nhìn anh ta với vẻ mặt như nhìn thấy ma: “Cậu nói là Giản tổng? Cậu và cậu ta là bạn học?”
Trương Sùng Vũ khẽ nhướng mày: “Ủa, cậu cũng quen biết à?”
Chu Mỹ Tây: “...”
Phải nói là nhân mạch của Giản tổng rộng rãi mới đúng.
Trương Sùng Vũ trước mặt Chu Mỹ Tây mở khung chat WeChat, vỗ vỗ vào avatar của Giản Thụy, đối phương lập tức gửi lại một dấu chấm hỏi.
Chu Mỹ Tây liếc thấy lịch sử trò chuyện phía trước, phần lớn đều là lịch sử “vỗ vỗ” lẫn nhau, hiển nhiên đã đạt thành một loại ăn ý ngầm nào đó.
Trình Diệc Nhiên gắp rất nhiều thịt, anh ấy múc bằng thìa gắp vào bát Tô Thuyên, Tô Thuyên lại gắp một nửa cho Chu Mỹ Tây.
Trương Sùng Vũ thấy vậy liền vội vàng cầm một chiếc muôi thủng khác, bảo Tô Thuyên tự ăn phần của mình: “Để tớ chăm sóc Mỹ Tây của chúng ta là được rồi.”
Chu Mỹ Tây vội vàng xua tay từ chối: “Tớ không cần đâu, không muốn ăn thịt nữa.”
“Vậy gắp cho cậu chút rau nhé? Cậu muốn ăn gì?” Trương Sùng Vũ ân cần hỏi han.
“Vậy thì cho chút ngó sen đi ạ.” Chu Mỹ Tây nói.
“Cả khoai từ nữa nhé.” Tô Thuyên dặn dò anh ta.
Trương Sùng Vũ ngoan ngoãn làm theo.
Trong lúc đợi rau chín, Chu Mỹ Tây lại hỏi anh ta: “Cậu và cậu ta là bạn học cấp ba à?”
Nếu đều là bạn học cấp ba, chẳng lẽ cũng quen biết Lăng Nguyệt sao?
“Không phải.” Trương Sùng Vũ lắc đầu: “Tớ và cậu ta là bạn học đại học.”
Ồ, vậy không cùng dòng thời gian rồi.
“Sao cậu lại quen biết Giản Thụy?” Trương Sùng Vũ thuận miệng hỏi.
“Cậu ta là bạn của ông chủ tớ.” Chu Mỹ Tây nói.
Tay gắp rau của Trương Sùng Vũ khựng lại, trong đầu anh ta lại hiện lên chiếc xe thương vụ dưới ánh đèn đường hôm đó, cùng với người đàn ông khí chất xuất chúng bước xuống xe.
Trương Sùng Vũ thất thần một lát, miếng thịt vừa gắp lên chưa kịp đợi nguội đã cho thẳng vào miệng, nóng đến mức cả người run lên. Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy vậy vội vàng thêm chút nước đá vào cốc nước của anh ta, bảo anh ta ngậm trong miệng.
Trương Sùng Vũ uống vài ngụm nước đá, lè lưỡi ra với Chu Mỹ Tây: “Nhờ cậu xem giúp tớ xem có bị phồng rộp lên không?”
Chu Mỹ Tây liếc mắt nhìn: “Cũng may, chỉ hơi đỏ lên thôi, không bị phồng rộp.”
“Lưỡi tê rần hết cả rồi.” Trương Sùng Vũ lẩm bẩm nói: “Cậu mua nhà nên ông chủ của cậu giới thiệu Giản Thụy cho cậu quen biết à? Có được giảm giá không?”
Chu Mỹ Tây “ừ” một tiếng, cầm đũa gắp ngó sen, Trương Sùng Vũ thấy vậy, lập tức cầm muôi thủng giúp cô gắp ra mấy miếng.
Trương Sùng Vũ tiếp tục nói: “Hay là tớ giúp cậu nói với cậu ta một tiếng, bảo cậu ta giảm giá cho cậu mức thấp nhất luôn.”
“Đã được giảm giá rất nhiều rồi.” Chu Mỹ Tây nói.
Trương Sùng Vũ bỗng dưng nổi lên một cơn hiếu thắng kỳ lạ, kiên quyết nói: “Tớ cứ hỏi lại xem sao, với quan hệ của tớ và cậu ta, nhất định phải khiến cậu ta không kiếm được một xu nào từ cậu mới được.”
Chu Mỹ Tây vội vàng khuyên can anh ta: “Hợp đồng đã ký rồi, khoản vay cũng đã được duyệt rồi, thật sự là giá thấp nhất rồi mà.”
Trương Sùng Vũ nổi máu ngang bướng lên: “Không cần biết, bảo cậu ta trả lại tiền.”
Anh ta không tin quan hệ giữa Giản Thụy và anh ta lại kém hơn so với người đàn ông kia.
Ăn lẩu xong, Trương Sùng Vũ trực tiếp đến nhà Giản Thụy.
Hôm nay Giản Thụy tổ chức tiệc bể bơi gì đó ở nhà, Trương Sùng Vũ tìm một hồi mới thấy cậu ta đang chạy bộ trong phòng gym.
Người bên ngoài đang say sưa trong cảnh xa hoa trụy lạc, còn cậu ta, người chủ trì bữa tiệc, lại ở đây mồ hôi nhễ nhại.
“Không phải cậu nói không hứng thú sao?” Giản Thụy thấy anh ta thì giảm tốc độ máy chạy bộ, vừa đi chậm vừa lau mồ hôi: “Sao lại cất công đến đây vậy?”
Giản Thụy làm bạn thì không có chỗ nào chê được, nếu có thì chỉ là cái miệng hơi độc, thích nói móc mỉa mai, nhưng quen rồi thì cũng chẳng sao.
“Có chuyện muốn tìm cậu.” Trương Sùng Vũ chống khuỷu tay lên tay vịn máy chạy bộ nói.
“Ha ha.” Giản Thụy cười khẩy một tiếng, bước xuống máy chạy bộ khom lưng lấy nước uống: “Dạo này là sao thế, tôi là Chung Vô Diệm à? Người này người kia đều đột nhiên nhớ đến tôi.”
“Ngày nào mà tôi chẳng nhớ đến cậu?” Trương Sùng Vũ nói: “Mấy hôm trước chẳng phải vẫn còn chơi game với cậu đó sao? Là cậu bận thôi.”
Trương Sùng Vũ rất có kỹ xảo đối phó với Giản Thụy, cứ dỗ dành là được.
Quả nhiên, Giản Thụy không tiếp tục nói móc mỉa mai nữa.
Hai người đổi sang một chỗ yên tĩnh hơn để nói chuyện, Trương Sùng Vũ nói rằng anh ta đã xem qua một lượt các dự án nhà ở, vẫn quyết định mua Vạn Nhân.
“Thừa hơi đi xem chỗ khác làm gì.” Giản Thụy lại bắt đầu châm chọc: “Ngay từ đầu đã bảo cậu cứ mua Vạn Nhân đi rồi.”
Trương Sùng Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy chẳng phải là vì nhà khác đều có chiết khấu, chỉ có cậu là không chịu giảm giá cho tôi sao.”
“Cậu thiếu mấy đồng bạc lẻ đó à?” Giản Thụy vặn hỏi lại: “Vốn dĩ kiểu căn hộ cậu xem cũng chẳng còn mấy căn, là vì cậu còn đang cân nhắc nên tôi vẫn luôn giữ lại cho cậu, chỉ hai tuần này thôi đã ít kiếm được mấy trăm ngàn tệ rồi đấy.”
“Được thôi.” Trương Sùng Vũ không để bụng chuyện này: “Căn của tôi có thể mua giá gốc, nhưng căn của Chu Mỹ Tây cậu nhất định phải cho giá thấp nhất.”