Edit: Cải Trắng
Người đàn ông đi qua đi lại bên cạnh hai người bọn họ, như đang suy xét gì đó: " Như vậy thì ai sẽ trả lời trước đây? " Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoảng của hai người thì vô cùng hưởng thụ, suy xét một chút, hắn đi tới trước mặt Tống Mẫn, chỉ vào cô, nói: " Vậy ưu tiên phái nữ trước đi. Xin mời nghe đề, tác giả quyển < Mở đầu sự tử vong > là ai? "
Khi người đàn ông đó chỉ vào cô, cô sợ tới mức cả người run rẩy: " Cái gì? Tôi, tôi,... "
Người đàn ông đó dù đang chuẩn bị cái gì đó nhưng vẫn thong dong nhìn cô: " Không biết sao? "
Tống Mẫn vì khẩn trương mà nói to lên: " Tử Hoa, đáp án là gì vậy? "
Doãn Tử Hoa chỉ biết lắc đầu, chỉ vì khẩn trương mà trong đầu anh giờ tất cả đều trống rỗng: " Anh, anh cũng không biết. Em đợi chút để anh nghĩ lại, để anh nghĩ lại. "
Người đàn ông đó tựa hồ như không có tính kiên nhẫn, cảnh cáo bọn họ: " Thời gian không có nhiều đâu, tôi cho hai người 10 giây. " Hắn nói xong liền bắt đầu đếm ngược: " 10, 9, 8 "
Tống Mẫn vừa khóc vừa cố nhớ lại: " < Mở đầu sự tử vong >, là ai? "
" 7, 6, 5 "
Cô cảm thấy cả người đều gấp gáp, đau khổ: " Ách, là, làm sao bây giờ! Tử Hoa, em không biết gì hết! "
" 4, 3, 2 "
Dưới tình huống cấp bách thì Doãn Tử Hoa đành nói bừa ra một tên: " Mẫn Mẫn, Thác Mễ, Thác Mễ. "
" 1 "
Tống Mẫn hét lên: " Thác Mễ. "
Người đàn ông đó có chút tiếc nuối lắc đầu: " A? Thật đáng tiếc, câu trả lời sai rồi, giờ là lúc phải tiếp nhận trừng phạt. "
Tống Mẫn lúc này hoàn toàn rơi vào đau khổ: " A A A! Không cần! Cứu tôi với! Hu hu hu, Tử Hoa, cứu em. "
Doãn Tử Hoa cũng khóc van xin: " Đừng làm tổn thương cô ấy, tôi cầu xin anh, không cần làm tổn thương cô ấy. "
" Tôi đương nhiên sẽ không làm tổn thương cô ấy. " Người đàn ông xoay người, tay cầm dao hướng về phía đùi Doãn Tử Hoa: " Bởi vì người phải nhận trừng phạt là cậu đấy. "
" A! " Doãn Tử Hoa thống khổ mà kêu lên, cả khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, sắc mặt cũng trắng bệch.
" A! " Tống Mẫn ngồi đối diện với anh phải chịu đả kích, đau khổ mà kêu: " Tử Hoa, anh không sao chứ, hu hu, cầu xin anh đấy, không cần làm tổn thương chúng tôi. "
Tiếng kêu la thảm thiết của hai người tựa hồ như làm hắn rất hài lòng. Trên mặt hắn hiện lên ý cười, đây chính là nụ cười nhìn qua cũng có thể thấy vô cùng dữ tợn và biến thái, hắn nói chầm chậm: " Xem ra hai người vẫn chưa rõ quy tắc trò chơi lắm thì phải, nếu như người bị hỏi trả lời đúng, thì người đó bị phạt, còn nếu người bị hỏi trả lời sai thì đối phương sẽ phải chịu phạt. " Hắn nhìn Tống Mẫn, mở miệng nói: " Tiếp theo là câu hỏi thứ hai, vẫn là cô trả lời. "
***
Phát hiện được manh mối, Quý Hạo Dương liền đưa tài liệu cho mọi người xem: " Đội trưởng, đội phó Giản, hai người xem này, người này là Trang Hòa, 28 tuổi, năm trước vừa mới kết hôn, gần đây thì hai người ly hôn, vợ hắn cũng mới 27 tuổi, vừa vặn trùng khớp với đặc điểm hung thủ chọn người bị hại. "
Phương Dịch nhìn qua tên hắn, bổ sung thêm: " Hơn nữa hiện tại vẫn không thể liên lạc được với hắn. "
Lục Trinh gật gật đầu, đứng lên, nói: " Bây giờ chúng ta lập tức tới nhà hắn một chuyến. "
Đội hình sự xuất phát đi tới nhà Trang Hòa, người mở cửa là em gái hắn.
Nhìn thấy cảnh sát ngoài cửa thì Trang Thanh hoảng sợ, lắp bắp hỏi: " Cảnh, cảnh sát, đồng chí cảnh sát, mọi người..."
Giản Ninh lên tiếng trấn an cô gái: " Cô gái, cô đừng hoảng sợ, Trang Hòa có ở nhà không? "
Lúc này cảm xúc Trang Thanh mới hòa hoãn được chút: " Không có ở nhà, mấy người, mấy người tìm anh tôi có việc gì không? "
Giản Ninh tiếp tục nói: " Chúng tôi muốn tìm anh cô vì có chuyện muốn biết, cô có biết anh trai mình đã đi không? "
Trang Thanh vẫn có chút khách khí: " Chắc là anh ấy đi quán bar cùng với bạn, thường những lúc ấy thì anh tôi sẽ tắt máy hoặc không nhận điện thoại. "
Lục Trinh hỏi: " Vậy cô có biết anh trai mình tới quán bar nào không? "
Trang Thanh lắc đầu: " Chuyện này, tôi cũng không biết, anh tôi cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tôi. "
Lục Trinh lập tức gọi điện thoại cho Phương Dịch: " Phương Dịch, tra cho tôi gần nhà Trang Hòa có quán bar nào không. "
Phương Dịch lập tức thực hiện: " Đội trưởng, quán bar gần nhà Trang Hòa nhất là quán bar M trên đường XX, cách nhà bọn họ không xa. "
Lục Trinh ngắt điện thoại, quay sang hỏi Trang Thanh: " Quán bar M, cô có ấn tượng gì không? "
" Quán bar M. " Bỗng nhiên Trang Thanh thấy cái tên này quen quen: " A, tôi nghe anh tôi có nhắc tới quán bar này khi nói chuyện điện thoại. "
Lục Trinh, Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên dẫn người đuổi tới nơi, đúng là ở chỗ đó Trang Hòa đang uống rượu cùng bạn.
Qua kết quả thẩm vấn, hiềm nghi của Trang Hòa đã được loại bỏ, bởi vì thời điểm hai vụ án trước xảy ra, Trang Hòa đều ở bên ngoài uống rượu cùng với bạn. Mà qua camera theo dõi ở quán bar có thể thấy Trang Hòa không có khả năng xuất hiện ở hai địa điểm kia. "
Tìm sai người, mọi người trong đội hình sự ai nấy đều thất vọng: " Trang Hòa không phải hung thủ, nhưng những nhân viên khác chúng ta đều xem qua tư liệu rồi, căn bản là không phù hợp với phác họa chân dung. "
Quý Hạo Dương bực bội cào loạn mái tóc: " Nhưng ngoại trừ những nhân viên này thì còn ai có thể tiếp cận danh sách người tham gia. "
Giản Ninh cắn cắn môi trầm tư trong chốc lát, rồi cô mở miệng nói: " Ngay từ đầu phạm vi điều tra của chúng ta quá nhỏ, có thể không chỉ nhân viên của trung tâm sáng tạo này, ngay cả những người bên cạnh những nhân viên đó, đều có khả năng được tiếp cận danh sách này. "
Người đàn ông đi qua đi lại bên cạnh hai người bọn họ, như đang suy xét gì đó: " Như vậy thì ai sẽ trả lời trước đây? " Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoảng của hai người thì vô cùng hưởng thụ, suy xét một chút, hắn đi tới trước mặt Tống Mẫn, chỉ vào cô, nói: " Vậy ưu tiên phái nữ trước đi. Xin mời nghe đề, tác giả quyển < Mở đầu sự tử vong > là ai? "
Khi người đàn ông đó chỉ vào cô, cô sợ tới mức cả người run rẩy: " Cái gì? Tôi, tôi,... "
Người đàn ông đó dù đang chuẩn bị cái gì đó nhưng vẫn thong dong nhìn cô: " Không biết sao? "
Tống Mẫn vì khẩn trương mà nói to lên: " Tử Hoa, đáp án là gì vậy? "
Doãn Tử Hoa chỉ biết lắc đầu, chỉ vì khẩn trương mà trong đầu anh giờ tất cả đều trống rỗng: " Anh, anh cũng không biết. Em đợi chút để anh nghĩ lại, để anh nghĩ lại. "
Người đàn ông đó tựa hồ như không có tính kiên nhẫn, cảnh cáo bọn họ: " Thời gian không có nhiều đâu, tôi cho hai người 10 giây. " Hắn nói xong liền bắt đầu đếm ngược: " 10, 9, 8 "
Tống Mẫn vừa khóc vừa cố nhớ lại: " < Mở đầu sự tử vong >, là ai? "
" 7, 6, 5 "
Cô cảm thấy cả người đều gấp gáp, đau khổ: " Ách, là, làm sao bây giờ! Tử Hoa, em không biết gì hết! "
" 4, 3, 2 "
Dưới tình huống cấp bách thì Doãn Tử Hoa đành nói bừa ra một tên: " Mẫn Mẫn, Thác Mễ, Thác Mễ. "
" 1 "
Tống Mẫn hét lên: " Thác Mễ. "
Người đàn ông đó có chút tiếc nuối lắc đầu: " A? Thật đáng tiếc, câu trả lời sai rồi, giờ là lúc phải tiếp nhận trừng phạt. "
Tống Mẫn lúc này hoàn toàn rơi vào đau khổ: " A A A! Không cần! Cứu tôi với! Hu hu hu, Tử Hoa, cứu em. "
Doãn Tử Hoa cũng khóc van xin: " Đừng làm tổn thương cô ấy, tôi cầu xin anh, không cần làm tổn thương cô ấy. "
" Tôi đương nhiên sẽ không làm tổn thương cô ấy. " Người đàn ông xoay người, tay cầm dao hướng về phía đùi Doãn Tử Hoa: " Bởi vì người phải nhận trừng phạt là cậu đấy. "
" A! " Doãn Tử Hoa thống khổ mà kêu lên, cả khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, sắc mặt cũng trắng bệch.
" A! " Tống Mẫn ngồi đối diện với anh phải chịu đả kích, đau khổ mà kêu: " Tử Hoa, anh không sao chứ, hu hu, cầu xin anh đấy, không cần làm tổn thương chúng tôi. "
Tiếng kêu la thảm thiết của hai người tựa hồ như làm hắn rất hài lòng. Trên mặt hắn hiện lên ý cười, đây chính là nụ cười nhìn qua cũng có thể thấy vô cùng dữ tợn và biến thái, hắn nói chầm chậm: " Xem ra hai người vẫn chưa rõ quy tắc trò chơi lắm thì phải, nếu như người bị hỏi trả lời đúng, thì người đó bị phạt, còn nếu người bị hỏi trả lời sai thì đối phương sẽ phải chịu phạt. " Hắn nhìn Tống Mẫn, mở miệng nói: " Tiếp theo là câu hỏi thứ hai, vẫn là cô trả lời. "
***
Phát hiện được manh mối, Quý Hạo Dương liền đưa tài liệu cho mọi người xem: " Đội trưởng, đội phó Giản, hai người xem này, người này là Trang Hòa, 28 tuổi, năm trước vừa mới kết hôn, gần đây thì hai người ly hôn, vợ hắn cũng mới 27 tuổi, vừa vặn trùng khớp với đặc điểm hung thủ chọn người bị hại. "
Phương Dịch nhìn qua tên hắn, bổ sung thêm: " Hơn nữa hiện tại vẫn không thể liên lạc được với hắn. "
Lục Trinh gật gật đầu, đứng lên, nói: " Bây giờ chúng ta lập tức tới nhà hắn một chuyến. "
Đội hình sự xuất phát đi tới nhà Trang Hòa, người mở cửa là em gái hắn.
Nhìn thấy cảnh sát ngoài cửa thì Trang Thanh hoảng sợ, lắp bắp hỏi: " Cảnh, cảnh sát, đồng chí cảnh sát, mọi người..."
Giản Ninh lên tiếng trấn an cô gái: " Cô gái, cô đừng hoảng sợ, Trang Hòa có ở nhà không? "
Lúc này cảm xúc Trang Thanh mới hòa hoãn được chút: " Không có ở nhà, mấy người, mấy người tìm anh tôi có việc gì không? "
Giản Ninh tiếp tục nói: " Chúng tôi muốn tìm anh cô vì có chuyện muốn biết, cô có biết anh trai mình đã đi không? "
Trang Thanh vẫn có chút khách khí: " Chắc là anh ấy đi quán bar cùng với bạn, thường những lúc ấy thì anh tôi sẽ tắt máy hoặc không nhận điện thoại. "
Lục Trinh hỏi: " Vậy cô có biết anh trai mình tới quán bar nào không? "
Trang Thanh lắc đầu: " Chuyện này, tôi cũng không biết, anh tôi cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tôi. "
Lục Trinh lập tức gọi điện thoại cho Phương Dịch: " Phương Dịch, tra cho tôi gần nhà Trang Hòa có quán bar nào không. "
Phương Dịch lập tức thực hiện: " Đội trưởng, quán bar gần nhà Trang Hòa nhất là quán bar M trên đường XX, cách nhà bọn họ không xa. "
Lục Trinh ngắt điện thoại, quay sang hỏi Trang Thanh: " Quán bar M, cô có ấn tượng gì không? "
" Quán bar M. " Bỗng nhiên Trang Thanh thấy cái tên này quen quen: " A, tôi nghe anh tôi có nhắc tới quán bar này khi nói chuyện điện thoại. "
Lục Trinh, Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên dẫn người đuổi tới nơi, đúng là ở chỗ đó Trang Hòa đang uống rượu cùng bạn.
Qua kết quả thẩm vấn, hiềm nghi của Trang Hòa đã được loại bỏ, bởi vì thời điểm hai vụ án trước xảy ra, Trang Hòa đều ở bên ngoài uống rượu cùng với bạn. Mà qua camera theo dõi ở quán bar có thể thấy Trang Hòa không có khả năng xuất hiện ở hai địa điểm kia. "
Tìm sai người, mọi người trong đội hình sự ai nấy đều thất vọng: " Trang Hòa không phải hung thủ, nhưng những nhân viên khác chúng ta đều xem qua tư liệu rồi, căn bản là không phù hợp với phác họa chân dung. "
Quý Hạo Dương bực bội cào loạn mái tóc: " Nhưng ngoại trừ những nhân viên này thì còn ai có thể tiếp cận danh sách người tham gia. "
Giản Ninh cắn cắn môi trầm tư trong chốc lát, rồi cô mở miệng nói: " Ngay từ đầu phạm vi điều tra của chúng ta quá nhỏ, có thể không chỉ nhân viên của trung tâm sáng tạo này, ngay cả những người bên cạnh những nhân viên đó, đều có khả năng được tiếp cận danh sách này. "
Danh sách chương