Edit: Cải Trắng
[ Dù cho chúng ta mất đi món đồ quan trọng nhất thì chúng ta cũng không có quyền tước đi món đồ quan trọng của người khác ]
Nửa tiếng sau, đội hình sự đã tới nơi an táng Tiểu Nghiên, từ trong bóng tối chỉ thấy được một chút ánh sáng yếu ớt, mọi người liền di chuyển tới gần ánh sáng đó, cũng không bất ngờ mấy khi thấy Trần Bân đang quỳ gối cạnh ngôi mộ. Bên cạnh hắn là một cặp công văn đi làm, khi tới gần, Lục Trinh phát hiện trong cặp công văn đang mở đó có một con dao dính đầy máu, rất có khả năng đây là hung khí.
Chỉ ở cách Trần Bân một khoảng, hắn cảm nhận được có tiếng động đằng sau, hắn quay đầu lại thì phát hiện ra Lục Trinh và mấy người nữa. Hắn cầm lấy con dao bên cạnh lập tức đứng lên, hắn vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cảnh giác và khẩn trương.
Lục Trinh đứng trước mặt hắn, nói: " Trần Bân, hiện tại cậu đã bị bao vây, lập tức buông dao xuống. "
" Anh, bọn họ là cảnh sát, họ tới đây làm gì? Họ tới bắt người à? "
Bên tai Trần Bân bỗng truyền tới tiếng nói của Tiểu Nghiên, hắn cúi đầu, như là Tiểu Nghiên đang đứng trước mặt hắn vậy, hắn sợ hãi, vội đẩy bé đứng ra phía sau mình: " Tiểu Nghiên, em đừng sợ, em nấp đằng sau lưng anh đi, anh trai sẽ bảo vệ em. "
Lục Trinh thấy hành động của hắn kỳ quái, hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi Giản Ninh: " Giản Ninh, cậu ta giờ vẫn còn chìm trong ảo giác sao? "
" Đúng vậy. " Giản Ninh nghĩ nghĩ, cuối cùng cô cũng có phương pháp đối phó: " Trần Bân, Tiểu Nghiên giờ đang ở cạnh cậu sao? "
Nghe thấy nhắc tới tên Tiểu Nghiên, hắn liền ngẩng đầu, hắn khẩn trương bảo vệ cô bé phía sau mình, gấp gáp nói: " Mấy người đừng làm tổn thương em ấy, em ấy vô tội, em ấy chưa làm gì cả. "
Giản Ninh nói, cam đoan với hắn: " Tôi biết, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô bé. "
Tựa hồ như nghe được giọng nói quen thuộc, Trần Bân nheo đôi mắt lại nhìn Giản Ninh, hắn có chút nghi hoặc: " Giản, Giản tiểu thư, là cô sao? Cô đang đứng ở đó sao? "
Giản Ninh sửng sốt, mà không riêng gì cô, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, vì sao Trần Bân lại biết Giản Ninh? Bọn họ trước đây đâu có cơ hội nào gặp mặt nhau đâu.
Chuyện lần trước rồi thêm lời mà Trần Bân nói, Giản Ninh đã nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ. Hiện tại nếu muốn biết thêm cô phải nói chuyện với Trần Bân, vì hắn là người duy nhất có mối liên hệ với người phụ nữ kia, bắt được hắn, cô có thể tìm ra được người phụ nữ kia, dần lần theo chân tướng.
Giản Ninh: " Trần Bân, là tôi, là cậu làm ra những chuyện này sao? "
Bởi vì nghĩ là người quen cho nên hắn bình tĩnh hơn một chút: " Giản tiểu thư, không phải cô đã nói với tôi rồi sao, chỉ cần không gây tổn thương cho người nhà thì bất luận tôi làm cái gì cũng chỉ là một con đường để phát tiết, chỉ như thế đúng không? " Hắn có chút sốt ruột, vì lòng bất an nên hắn rất cần sự khẳng định trong lời cô.
Giản Ninh như đã hiểu ý của hắn: " Ừm, là tôi đã nói như thế, nhưng cậu nghĩ những chuyện này không tổn thương tới bố mẹ cậu sao? Bố mẹ cậu hiện tại không rõ tình huống của cậu bây giờ, mẹ cậu vẫn đang ở nhà gọi điện thoại cho cậu, bởi vì không gọi được cho cậu nên sợ cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn nữa, Tiểu Nghiên, cậu quay lại nhìn Tiểu Nghiên đi rồi nói cho tôi biết cô bé hiện đang có biểu tình gì? "
Trần Bân chần chừ, mãi chẳng quay đầu lại, không biết là hắn không dám hay vì hắn không muốn đối mặt nữa.
Giản Ninh tiếp tục nói: " Sợ hãi, có phải không? Cô bé sợ cậu, vì sao lại vậy? Bởi vì trong tay cậu đang cầm dao, cô bé nhìn cậu như đang nhìn thấy người bố của mình vậy, cậu hẳn là biết điều này, hơn nữa cậu nhìn thấy điều này không chỉ một lần. Cậu đã hứa với cô bé rằng cậu sẽ bảo vệ cô bé, mà... "
Hai chữ bảo vệ như đã kích thích hắn, Trần Bân thét lớn cắt ngang lời của cô: " Là vì tôi không bảo vệ tốt cho em ấy. Tôi biết chứ, tôi biết chứ! Hiện tại không còn Tiểu Nghiên nữa rồi, em ấy mất rồi, đây là mộ của em ấy, em ấy đã mất rồi! Tôi biết bố em ấy bạo lực, nếu tôi sớm một chút ngăn lại, em ấy sẽ không chết, tất cả đều tại tôi. " Hắn nắm chuôi dao thật chặt, vẻ mặt tràn đầy sự tự trách.
Giản Ninh biết hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, liền trấn an: " Cậu không sai, Trần Bân, là bố cô bé đã sai. Là bố cô bé khiến cô bé qua đời, còn cậu đã làm rất nhiều việc cho cô bé rồi, kia có phải là búp bê cậu đưa cho cô bé không, cô bé vẫn luôn ôm nó ở trên tay. "
Nhớ tới búp bê, cảm xúc của hắn càng như đê vỡ, thoáng chốc đã nức nở: " Khi em ấy qua đời, trên tay em ấy vẫn còn ôm con búp bê, trên người đều là vết thương, những vết thâm tím, cả người gầy rộc, hình ảnh đó vẫn còn hiện lên rất rõ trong đầu tôi, tôi vĩnh viễn không thể quên được. " Trong đầu Trần Bân lúc này hiện lên hình ảnh Tiểu Nghiên ngã xuống mặt đất lạnh băng, thân thể cô bé cũng lạnh băng, đã ngừng thở, đã không còn tươi cười, đã không còn ngọt ngào gọi hắn một tiếng anh trai.
Lục Trinh cũng khuyên nhủ hắn: " Cho nên, Trần Bân, cô bé rất quý trọng đồ mà cậu tặng, cô bé rất thích cậu vì cậu là người duy nhất cô bé có thể dựa vào, lúc đó cũng vậy, hiện giờ cũng thế. Ở trong mắt cô bé, cậu vĩnh viễn là người bảo vệ cô bé, yêu quý cô bé, cho cô bé ăn những món đồ ngon nhất, là một người anh trai tốt, chứ không phải là tên sát nhân hung ác cầm dao. Cô bé vẫn luôn ở phía sau cậu, giờ con búp bê này làm bạn với cậu cũng như có cô bé luôn ở bên cạnh cậu. "
Biết cơ hội đã tới, Lục Trinh liền giơ con búp bê lên cho Trần Bân: " Trần Bân, cậu xem, cậu nhìn thấy con búp bê này chứ? Hiện tại buông dao đi, đi theo tôi tới nơi này, đây là điều Tiểu Nghiên hy vọng cậu sẽ làm. "
" Anh, con búp bê này đáng yêu quá, em rất thích. " Hắn như thấy lại cảnh tượng dưới ánh mặt trời, cô bé cười giơ con búp bê ra nói với hắn.
Trần Bân nhìn con búp bê kia, đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu, buông con dao xuống, quỳ xuống đất khóc rống lên, Quý Hạo Nhiên và Lục Trinh chớp thời cơ này còng tay hắn lại.
Lục Trinh nhìn vẻ mặt hắn bi thương đau khổ, chỉ lạnh lùng nói: " Trần Bân, có thể cậu mất đi người quan trọng nhất đối với mình nhưng cậu cũng không có tư cách cướp đi người quan trọng nhất của người khác, bất luận là lý do gì của cậu thì cậu vẫn đang phạm tội. "
***
Trên đường ngồi xe trở về cục cảnh sát, Giản Ninh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, Lục Trinh lái xe thỉnh thoảng quay qua liếc cô một cái, mấp máy môi, không biết có nên mở miệng hay không.
" Lục Trinh. " Trong xe vốn yên tĩnh, Giản Ninh đột nhiên nhẹ giọng gọi anh một tiếng.
" Hả? " Lục Trinh nhanh chóng trả lời.
Giản Ninh mở mắt ra, ngữ khí nhàn nhạt: " Anh nói xem trên đời này liệu có tồn tại người nào giọng nói giống tôi, diện mạo giống tôi, lại còn cùng họ không. "
Lục Trinh cắn cắn môi, nghĩ một lát rồi mới mở miệng: " Có lẽ là nhìn gần giống nhau, trời lại tối nữa cho nên cậu ta mới ngộ nhận cô là người kia. Nói họ của cô ra, hẳn là mục đích của người phụ nữ kia, để cho họ nghĩ rằng người gặp bọn họ chính là cô. "
Giản Ninh nghe xong liền quay đầu lại nói với anh: " Sao anh không thử nghĩ rằng người phụ nữ kia vốn không tồn tại, người họ gặp chính là tôi thì sao? "
Lục Trinh cười khẽ: " Giản Ninh, đừng có xem thường tôi, về điểm này tôi vẫn thừa sức phán đoán. Cô cả ngày đều ở cạnh tôi, căn bản không có thời gian gặp bọn họ, không lẽ tôi lại là đồng lõa của cô. "
Giản Ninh nói luôn: " Là anh bị tôi thôi miên đấy, đương nhiên anh không biết rồi. "
Lục Trinh: "... "
Quý Hạo Dương ở phía sau đang ngủ thì mơ màng tỉnh lại, trong lúc đó còn mơ màng nghe được ngay hai chữ thôi miên, nháy mắt liền tò mò: " Thôi miên? Thôi miên cái gì? "
Giản Ninh nhẹ nhàng cười, gọi cậu: " Quý Hạo Dương. "
Quý Hạo Dương lập tức nói: " A, đội phó Giản. "
Giản Ninh dùng thanh âm trầm thấp nói: " Quý Hạo Dương, cậu biết không? Cậu đang ngồi ở chỗ có một cây kim, cây kim đó ở chỗ của cậu và cậu đang ngồi lên nó. "
" Cái gì? " Quý Hạo Dương theo bản năng định đưa tay sờ sờ mông mình.
Giản Ninh đã dự đoán trước hành động của cậu, liền lên tiếng cản: " Đừng cử động, hiện tại cậu có cảm thấy đau không? "
Quý Hạo Dương vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt: " Không có, chẳng có cảm giác gì cả. "
Giản Ninh: " Đó chỉ là ý nghĩ của cậu thôi, đương nhiên cậu sẽ không cảm nhận được, tại sao cơ thể cậu lại căng cứng như vậy? "
" À, đúng vậy. " Bởi vì sợ kim đâm vào cho nên cả người cậu giờ đang căng cứng ra.
" Được, hiện tại thả lỏng, không cần lo lắng, chậm rãi thả lỏng cơ thể ra, hiện tại cậu có cảm giác đau không? "
Quý Hạo Dương có chút khẩn trương: " Có, hình như có đau một chút, tôi thả lỏng thêm tí nữa khẳng định nó sẽ đâm vào. "
" Không sao cả, tiếp tục thả lỏng, tiếp tục thả lỏng. "
Đúng lúc xe đi qua cái giảm xóc, trong xe hơi rung lắc một chút nên cậu đã ngồi hẳn xuống.
" A A, đau quá. "
Lục Trinh bị dọa cho nhảy dựng lên: " Quý Hạo Dương, cậu hét to như vậy làm gì? "
Quý Hạo Dương nhăn mặt khóc lóc kể lể: " Đội phó Giản, làm sao bây giờ, cái kim đó khẳng định đã đâm vào mông tôi rồi. "
Lục Trinh: "... " Đứa ngốc này.
Xuống xe, Quý Hạo Dương liền che mông mình chạy tới khóc lóc kể lể với Quý Hạo Nhiên: " Anh, đội phó Giản bắt nạt em. "
" Em nói cái gì? Đội phó Giản bắt nạt em? " Quý Hạo Nhiên cảm thấy đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
Quý Hạo Dương mở to hai mắt, hy vọng anh trai tin tưởng mình: " Thật đó, đội trưởng cũng ngồi ở trong xe, vậy mà đội phó Giản lừa em, nói rằng em ngồi lên một cây kim. "
Quý Hạo Nhiên: " Sau đó thì sao? "
Quý Hạo Dương: " Đương nhiên là em tin. "
Quý Hạo Nhiên không còn lời nào để nói với em trai mình, sau đó quay đầu nói với Giản Ninh: " Ừm, đội phó Giản, cô vậy là không đúng rồi, sao cô có thể đi bắt nạt một đứa ngốc cơ chứ? "
[ Dù cho chúng ta mất đi món đồ quan trọng nhất thì chúng ta cũng không có quyền tước đi món đồ quan trọng của người khác ]
Nửa tiếng sau, đội hình sự đã tới nơi an táng Tiểu Nghiên, từ trong bóng tối chỉ thấy được một chút ánh sáng yếu ớt, mọi người liền di chuyển tới gần ánh sáng đó, cũng không bất ngờ mấy khi thấy Trần Bân đang quỳ gối cạnh ngôi mộ. Bên cạnh hắn là một cặp công văn đi làm, khi tới gần, Lục Trinh phát hiện trong cặp công văn đang mở đó có một con dao dính đầy máu, rất có khả năng đây là hung khí.
Chỉ ở cách Trần Bân một khoảng, hắn cảm nhận được có tiếng động đằng sau, hắn quay đầu lại thì phát hiện ra Lục Trinh và mấy người nữa. Hắn cầm lấy con dao bên cạnh lập tức đứng lên, hắn vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cảnh giác và khẩn trương.
Lục Trinh đứng trước mặt hắn, nói: " Trần Bân, hiện tại cậu đã bị bao vây, lập tức buông dao xuống. "
" Anh, bọn họ là cảnh sát, họ tới đây làm gì? Họ tới bắt người à? "
Bên tai Trần Bân bỗng truyền tới tiếng nói của Tiểu Nghiên, hắn cúi đầu, như là Tiểu Nghiên đang đứng trước mặt hắn vậy, hắn sợ hãi, vội đẩy bé đứng ra phía sau mình: " Tiểu Nghiên, em đừng sợ, em nấp đằng sau lưng anh đi, anh trai sẽ bảo vệ em. "
Lục Trinh thấy hành động của hắn kỳ quái, hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi Giản Ninh: " Giản Ninh, cậu ta giờ vẫn còn chìm trong ảo giác sao? "
" Đúng vậy. " Giản Ninh nghĩ nghĩ, cuối cùng cô cũng có phương pháp đối phó: " Trần Bân, Tiểu Nghiên giờ đang ở cạnh cậu sao? "
Nghe thấy nhắc tới tên Tiểu Nghiên, hắn liền ngẩng đầu, hắn khẩn trương bảo vệ cô bé phía sau mình, gấp gáp nói: " Mấy người đừng làm tổn thương em ấy, em ấy vô tội, em ấy chưa làm gì cả. "
Giản Ninh nói, cam đoan với hắn: " Tôi biết, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô bé. "
Tựa hồ như nghe được giọng nói quen thuộc, Trần Bân nheo đôi mắt lại nhìn Giản Ninh, hắn có chút nghi hoặc: " Giản, Giản tiểu thư, là cô sao? Cô đang đứng ở đó sao? "
Giản Ninh sửng sốt, mà không riêng gì cô, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, vì sao Trần Bân lại biết Giản Ninh? Bọn họ trước đây đâu có cơ hội nào gặp mặt nhau đâu.
Chuyện lần trước rồi thêm lời mà Trần Bân nói, Giản Ninh đã nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ. Hiện tại nếu muốn biết thêm cô phải nói chuyện với Trần Bân, vì hắn là người duy nhất có mối liên hệ với người phụ nữ kia, bắt được hắn, cô có thể tìm ra được người phụ nữ kia, dần lần theo chân tướng.
Giản Ninh: " Trần Bân, là tôi, là cậu làm ra những chuyện này sao? "
Bởi vì nghĩ là người quen cho nên hắn bình tĩnh hơn một chút: " Giản tiểu thư, không phải cô đã nói với tôi rồi sao, chỉ cần không gây tổn thương cho người nhà thì bất luận tôi làm cái gì cũng chỉ là một con đường để phát tiết, chỉ như thế đúng không? " Hắn có chút sốt ruột, vì lòng bất an nên hắn rất cần sự khẳng định trong lời cô.
Giản Ninh như đã hiểu ý của hắn: " Ừm, là tôi đã nói như thế, nhưng cậu nghĩ những chuyện này không tổn thương tới bố mẹ cậu sao? Bố mẹ cậu hiện tại không rõ tình huống của cậu bây giờ, mẹ cậu vẫn đang ở nhà gọi điện thoại cho cậu, bởi vì không gọi được cho cậu nên sợ cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn nữa, Tiểu Nghiên, cậu quay lại nhìn Tiểu Nghiên đi rồi nói cho tôi biết cô bé hiện đang có biểu tình gì? "
Trần Bân chần chừ, mãi chẳng quay đầu lại, không biết là hắn không dám hay vì hắn không muốn đối mặt nữa.
Giản Ninh tiếp tục nói: " Sợ hãi, có phải không? Cô bé sợ cậu, vì sao lại vậy? Bởi vì trong tay cậu đang cầm dao, cô bé nhìn cậu như đang nhìn thấy người bố của mình vậy, cậu hẳn là biết điều này, hơn nữa cậu nhìn thấy điều này không chỉ một lần. Cậu đã hứa với cô bé rằng cậu sẽ bảo vệ cô bé, mà... "
Hai chữ bảo vệ như đã kích thích hắn, Trần Bân thét lớn cắt ngang lời của cô: " Là vì tôi không bảo vệ tốt cho em ấy. Tôi biết chứ, tôi biết chứ! Hiện tại không còn Tiểu Nghiên nữa rồi, em ấy mất rồi, đây là mộ của em ấy, em ấy đã mất rồi! Tôi biết bố em ấy bạo lực, nếu tôi sớm một chút ngăn lại, em ấy sẽ không chết, tất cả đều tại tôi. " Hắn nắm chuôi dao thật chặt, vẻ mặt tràn đầy sự tự trách.
Giản Ninh biết hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, liền trấn an: " Cậu không sai, Trần Bân, là bố cô bé đã sai. Là bố cô bé khiến cô bé qua đời, còn cậu đã làm rất nhiều việc cho cô bé rồi, kia có phải là búp bê cậu đưa cho cô bé không, cô bé vẫn luôn ôm nó ở trên tay. "
Nhớ tới búp bê, cảm xúc của hắn càng như đê vỡ, thoáng chốc đã nức nở: " Khi em ấy qua đời, trên tay em ấy vẫn còn ôm con búp bê, trên người đều là vết thương, những vết thâm tím, cả người gầy rộc, hình ảnh đó vẫn còn hiện lên rất rõ trong đầu tôi, tôi vĩnh viễn không thể quên được. " Trong đầu Trần Bân lúc này hiện lên hình ảnh Tiểu Nghiên ngã xuống mặt đất lạnh băng, thân thể cô bé cũng lạnh băng, đã ngừng thở, đã không còn tươi cười, đã không còn ngọt ngào gọi hắn một tiếng anh trai.
Lục Trinh cũng khuyên nhủ hắn: " Cho nên, Trần Bân, cô bé rất quý trọng đồ mà cậu tặng, cô bé rất thích cậu vì cậu là người duy nhất cô bé có thể dựa vào, lúc đó cũng vậy, hiện giờ cũng thế. Ở trong mắt cô bé, cậu vĩnh viễn là người bảo vệ cô bé, yêu quý cô bé, cho cô bé ăn những món đồ ngon nhất, là một người anh trai tốt, chứ không phải là tên sát nhân hung ác cầm dao. Cô bé vẫn luôn ở phía sau cậu, giờ con búp bê này làm bạn với cậu cũng như có cô bé luôn ở bên cạnh cậu. "
Biết cơ hội đã tới, Lục Trinh liền giơ con búp bê lên cho Trần Bân: " Trần Bân, cậu xem, cậu nhìn thấy con búp bê này chứ? Hiện tại buông dao đi, đi theo tôi tới nơi này, đây là điều Tiểu Nghiên hy vọng cậu sẽ làm. "
" Anh, con búp bê này đáng yêu quá, em rất thích. " Hắn như thấy lại cảnh tượng dưới ánh mặt trời, cô bé cười giơ con búp bê ra nói với hắn.
Trần Bân nhìn con búp bê kia, đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu, buông con dao xuống, quỳ xuống đất khóc rống lên, Quý Hạo Nhiên và Lục Trinh chớp thời cơ này còng tay hắn lại.
Lục Trinh nhìn vẻ mặt hắn bi thương đau khổ, chỉ lạnh lùng nói: " Trần Bân, có thể cậu mất đi người quan trọng nhất đối với mình nhưng cậu cũng không có tư cách cướp đi người quan trọng nhất của người khác, bất luận là lý do gì của cậu thì cậu vẫn đang phạm tội. "
***
Trên đường ngồi xe trở về cục cảnh sát, Giản Ninh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, Lục Trinh lái xe thỉnh thoảng quay qua liếc cô một cái, mấp máy môi, không biết có nên mở miệng hay không.
" Lục Trinh. " Trong xe vốn yên tĩnh, Giản Ninh đột nhiên nhẹ giọng gọi anh một tiếng.
" Hả? " Lục Trinh nhanh chóng trả lời.
Giản Ninh mở mắt ra, ngữ khí nhàn nhạt: " Anh nói xem trên đời này liệu có tồn tại người nào giọng nói giống tôi, diện mạo giống tôi, lại còn cùng họ không. "
Lục Trinh cắn cắn môi, nghĩ một lát rồi mới mở miệng: " Có lẽ là nhìn gần giống nhau, trời lại tối nữa cho nên cậu ta mới ngộ nhận cô là người kia. Nói họ của cô ra, hẳn là mục đích của người phụ nữ kia, để cho họ nghĩ rằng người gặp bọn họ chính là cô. "
Giản Ninh nghe xong liền quay đầu lại nói với anh: " Sao anh không thử nghĩ rằng người phụ nữ kia vốn không tồn tại, người họ gặp chính là tôi thì sao? "
Lục Trinh cười khẽ: " Giản Ninh, đừng có xem thường tôi, về điểm này tôi vẫn thừa sức phán đoán. Cô cả ngày đều ở cạnh tôi, căn bản không có thời gian gặp bọn họ, không lẽ tôi lại là đồng lõa của cô. "
Giản Ninh nói luôn: " Là anh bị tôi thôi miên đấy, đương nhiên anh không biết rồi. "
Lục Trinh: "... "
Quý Hạo Dương ở phía sau đang ngủ thì mơ màng tỉnh lại, trong lúc đó còn mơ màng nghe được ngay hai chữ thôi miên, nháy mắt liền tò mò: " Thôi miên? Thôi miên cái gì? "
Giản Ninh nhẹ nhàng cười, gọi cậu: " Quý Hạo Dương. "
Quý Hạo Dương lập tức nói: " A, đội phó Giản. "
Giản Ninh dùng thanh âm trầm thấp nói: " Quý Hạo Dương, cậu biết không? Cậu đang ngồi ở chỗ có một cây kim, cây kim đó ở chỗ của cậu và cậu đang ngồi lên nó. "
" Cái gì? " Quý Hạo Dương theo bản năng định đưa tay sờ sờ mông mình.
Giản Ninh đã dự đoán trước hành động của cậu, liền lên tiếng cản: " Đừng cử động, hiện tại cậu có cảm thấy đau không? "
Quý Hạo Dương vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt: " Không có, chẳng có cảm giác gì cả. "
Giản Ninh: " Đó chỉ là ý nghĩ của cậu thôi, đương nhiên cậu sẽ không cảm nhận được, tại sao cơ thể cậu lại căng cứng như vậy? "
" À, đúng vậy. " Bởi vì sợ kim đâm vào cho nên cả người cậu giờ đang căng cứng ra.
" Được, hiện tại thả lỏng, không cần lo lắng, chậm rãi thả lỏng cơ thể ra, hiện tại cậu có cảm giác đau không? "
Quý Hạo Dương có chút khẩn trương: " Có, hình như có đau một chút, tôi thả lỏng thêm tí nữa khẳng định nó sẽ đâm vào. "
" Không sao cả, tiếp tục thả lỏng, tiếp tục thả lỏng. "
Đúng lúc xe đi qua cái giảm xóc, trong xe hơi rung lắc một chút nên cậu đã ngồi hẳn xuống.
" A A, đau quá. "
Lục Trinh bị dọa cho nhảy dựng lên: " Quý Hạo Dương, cậu hét to như vậy làm gì? "
Quý Hạo Dương nhăn mặt khóc lóc kể lể: " Đội phó Giản, làm sao bây giờ, cái kim đó khẳng định đã đâm vào mông tôi rồi. "
Lục Trinh: "... " Đứa ngốc này.
Xuống xe, Quý Hạo Dương liền che mông mình chạy tới khóc lóc kể lể với Quý Hạo Nhiên: " Anh, đội phó Giản bắt nạt em. "
" Em nói cái gì? Đội phó Giản bắt nạt em? " Quý Hạo Nhiên cảm thấy đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
Quý Hạo Dương mở to hai mắt, hy vọng anh trai tin tưởng mình: " Thật đó, đội trưởng cũng ngồi ở trong xe, vậy mà đội phó Giản lừa em, nói rằng em ngồi lên một cây kim. "
Quý Hạo Nhiên: " Sau đó thì sao? "
Quý Hạo Dương: " Đương nhiên là em tin. "
Quý Hạo Nhiên không còn lời nào để nói với em trai mình, sau đó quay đầu nói với Giản Ninh: " Ừm, đội phó Giản, cô vậy là không đúng rồi, sao cô có thể đi bắt nạt một đứa ngốc cơ chứ? "
Danh sách chương