Gió thổi tới từ phía đông nam, ngọn gió đã bào mòn gần như toàn bộ những gì còn lại của một điện thờ cổ, hoang phế nằm trên lối mòn, băng qua những rặng đồi thưa. Ánh trăng tỏ trong màn đêm tĩnh lặng, gió nóng trên má nàng Alia, khiến nàng thấy nhớ nhà, nhớ khung cảnh yên bình, của những khoảng không rộng lớn.
Hướng nhìn lên bầu trời trăng sao, nàng đan tay cầu nguyện:
“Odin, cha ơi, người ban cho con thần lực, bên cạnh con trong mỗi sứ mệnh được giao, thì thầm động viên con trong hơi thở của những cơn gió. Trí tuệ của người là Tâm Linh của Vũ Trụ, nhân cách khiêm nhường của con, khẩn xin người dẫn lối một dấu hiệu, cho con biết rằng đây là một nhiệm vụ khác. Hoặc có phải chăng con đã lầm lỗi, để bị người trừng phạt phải lưu lạc vào thế giới này.”
“Loạt xoạt,”
Nàng chưa dứt lời cầu nguyện, thì trong đêm tối, thình lình xuất hiện một nhóm binh lính, đang kháo nhau huyên thuyên về chiến trận dưới sườn đồi, trong thung lũng.
“Binh nhì Philips này, tao vừa hay, Chỉ Huy Theodor đang vờn một thằng trong đám tàn binh, bằng trò ‘Be A Man’ dưới thung lũng đấy.”
“Bỏ đi Paul,” Tên lính bên cạnh đáp. “mày thử nghĩ một con trâu, đi dẫm con muỗi như thế thì có gì hay ho mà xem.”
“Thì biết,” tên Paul đáp. “Nhưng chết tiệt Philips ạ, tao vẫn không cam tâm, khi bên dưới bọn khác thì hò hét, xem trò, còn tao với mày thì phải đi lang thang rừng rú thế này, tao thấy thật bất công.”
“Mày lúc nào cũng tiêu cực,” Tên lính đáp. “Nốt đêm nay, mai về phố Vine, thì chỉ phải gác cổng, việc nhẹ lương cao, tha hồ gọi gái. Nghĩ đến chuyện tương lai, cho nhẹ nhàng, mày hằn học chuyện vặt vãnh làm gì.”
“Mày thật hết thuốc chữa,” tên lính phì cười. “Hiếm có thằng nào trong thời buổi chiến tranh mà vô tư như mày đó Phillips, chẳng có chí tiến thủ gì cả. Thảo nào, nhập ngũ cùng nhau, mà giờ tao cũng leo lên được cái chân Tiểu Đội Trưởng, còn mày vẫn binh nhì ọt ẹt.”
“Ha ha, kệ bà nó đi, không phải chết đói trong hầm khoáng sản là được.”
“Các ngươi là ai?” Nàng Alia xen vào cuộc nói chuyện.
Cả đám năm tên lính ngạc nhiên nhìn nàng, áo quần xộc xệch, rách rưới, hớ hênh nội y, với làn da và gương mặt tuyệt trần, thì mắt rực sáng.
“Ôi! Người đẹp,” tên Paul thốt lên, “Làm sao một thân hình mảnh mai như cô, lại có thể trốn ra được đến đây. Phải chăng, là để phục vụ bọn ta, nào, nào, ngoan ngoãn cởi hết ra, nằm yên sung sướng, nếu thỏa mãn ta có thể tha cho cô một mạng.” Hắn sân tới phía trước gương mặt nham nhở.
“Paul, cẩn thận,” Tên Philips thận trọng kéo áo, “Tao thấy con đàn bà này có nhiều điểm khả nghi, nên bắt giải về cho chỉ huy thì hơn.”
“Nó thì làm được gì,” Tên Paul phớt lờ. “Ở dưới thiếu mẹ gì đàn bà, tao với mày xem ra là số hưởng, còn không tới luôn, thì phụ lòng ông trời.”
“Hiếp rồi giết, không ai biết đâu mà mày lo,” Hắn thì thầm vào tai tên đồng đội.
“Tụi mày, bắt nó lại, cởi đồ ra cột vào cây cho tao,” Tên Paul ra lệnh.
Cả một đám lính gác súng sau lưng, dao găm tiến tới vòng tròn vây lấy nàng, mồm miệng nước dãi nhỏ giọt như bầy chó săn đói khát.
“Phừng,” một ánh sát lóe lên, chớp nhá rồi vụt tắt.
Ở bên dưới thung lũng, Erik lồm ngồm kéo lê thân xác thành một vệt máu dài, cố chìa tay với lấy thanh đoản kiếm, tên chỉ huy đang vờn cậu như mèo nghịch chuột chết. Hắn tiến đến, dẫm lên bàn tay đang cố với của cậu. Hắn đưa hai tay lên trời, xoay vòng vài bước, hưởng ứng tràng pháo tay của đám lính cận vệ.
“Mày to mồm: ‘quỳ lạy bố tha’cơ mà, sao bây giờ lại thảm hại thế hả?” Hắn khom người hỏi.
“Ê Kayin,” Erik gọi. “Thằng này trước đây chắc nó làm nghề Massage cậu ạ, nó đấm lưng thiệt là đã ngứa, phải không?”
“Hụ hụ,” Kayin ho hộc. “Ha ha, Erik, làm bạn chỉ một ngày, mà mình phục cậu rồi đấy. Kiếp sau vẫn là bạn tốt, cậu nhỉ!”
“Đồng ý, ha ha ha,” Erik sảng khoái cười lớn.
Viên Chỉ Huy mặt như bị nung chín, hừng hực khói lửa, nghiếng răng đi tới lui hằn học. Lần nào thắng trận hắn cũng chừa lại vài ba mạng người, rồi hành hạ cho đến khi họ khóc lóc van xin hắn phải giết mình, thì hắn mới ra tay. Lần này, chẳng những không được như ý, hắn còn bị coi khinh, cười nhạo, hắn bực tức quát lên:
“Được, muốn chết, để bố toại nguyện cho tụi mày!”
“Khoan,” Erik ngửa mặt ngắt lời. “Bố mày gọi ai đấy!”
“Gọi chúng mày chứ ai!” Viên Chỉ Huy gắt lên.
“Ha ha ha,” Cả Erik và Kayin đồng thanh cười lớn, rồi ánh mắt nhìn nhau, gật đầu như đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Viên Chỉ Huy điên tiết lên, giật phăng súng trường rồi đạp mạnh tên lính bay một đoạn mấy vét, nghiến răng nhấn cò súng liên thanh hét lớn:
“Đi chết đi, con mẹ tụi mày!!!”
“Bùm,”
Một vòng tròn tia sáng bảo hộ rực lên, cả một đám lính và tên chỉ huy há hốc mồm miệng ngơ ngác. Nàng Alia chẳng biết từ đâu xuất hiện, hứng lấy loạt đạn trong gang tấc, nàng nhìn Erik toàn thân vết dao cắt, nằm trên vũng máu, mặt mày biến dạng, nàng bần thần gặng hỏi:
“Erik, chuyện gì đã xảy đến với ngươi?”
Erik cố mở mắt, nhìn cô gái trước mặt, kể từ khi gặp cô ta cuộc đời cậu bắt đầu liên tiếp xảy đến những chuyện kì lạ, khiến cậu không khỏi hãi hùng. Nhưng ngay lúc này đây, cậu lại thấy cô ấy xuất hiện như một phép lạ, và rõ ràng là lúc mà cậu cần đến nhất.
“Lần nào gặp cô mà ta chẳng tơi bời, còn hỏi nữa.” Cậu đáp.
“Erik ngươi thật là ích kỷ,” nàng giận dỗi, “Chuyện ở nhà ngươi, ta đã nói là không cố ý, hơn nữa ngươi cũng đánh ta một lần, như vậy là hòa rồi còn gì.”
“Hòa con khỉ mốc,” Erik gượng dậy, “Cô thử xông vào nhà người khác, đánh đập chủ nhà, rồi phá tan bành tất cả. Làm người ta mất chổ trú ngụ an toàn, thất nghiệp, lang thang, rồi đùng cái biến bóng mất dạng. Sau đó, quay lại bảo hòa xem có ai đồng ý với cô không chứ hả?”
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao,” Nàng thẹn thùng, cúi mặt. “Đã bảo, ngươi đưa ta đến sa mạc, ta tìm được nhà mình rồi, sẽ đền lại cho ngươi. Mà ngươi mới đó đã quên, lại còn mắng ta là Phù Thủy, ta ghét nhất ai gọi ta như thế. Hơn nữa ngươi còn, ngươi còn…”
“Còn, chuyện gì…” Erik hỏi.
“Còn tao đứng đây,” Tên chỉ huy xen vào. “Con đĩ chết dịch, cùng chúng nó xuống gặp diêm vương mà trò chuyện.” Dứt lời viên chỉ huy bá súng trên vai ngắm thẳng bóp cò.
“Bặc,”
Nàng Alia tóm lấy viên đạn, toàn thân rực sáng ngoảnh mặt nhìn hắn. Tên chỉ huy sởn cả gai óc mặt mày tái nhợt, cùng đám lính ngơ ngác nhìn nhau.
“Hự,”
Chỉ một tíc tắc liền kề, trong một ánh chớp nhá lên, nàng đã tấn đứng sau lưng hắn với một gương mặt sắc lạnh, mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, cùng hai ngón tay nhỏ giọt đầy máu.
Tên chỉ huy há hốc mồm miệng, nhìn xuống trước ngực mình vừa có thêm một lổ trống to đùng, rồi trợn ngược mắt ngã rật xuống.
“Ma, ma, gặp ma rồi,”
Cả một đáp lính cận vệ chứng kiến cảnh tượng hoảng hồn, vứt súng phang qua rừng cây, bụi rậm, chạy nháo nhào như bầy ong vỡ tổ. Kayin lờ mờ mắt ngất đi, còn Erik thì nhìn cô gái, chuyện lạ thấy đã thành quen, cũng chẳng còn mấy bàng hoàng. Chỉ thoáng nhớ đến lần, hôn vội làm nàng ta thẹn thùng ửng má, cũng chỉ như một cô gái bình thường.
Khác là, đằng sau lớp da mong manh, hình dáng thiên thần, với những lời nói ngây thơ kia. Cô ta quả thật là một cô gái vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm chết người.
Hướng nhìn lên bầu trời trăng sao, nàng đan tay cầu nguyện:
“Odin, cha ơi, người ban cho con thần lực, bên cạnh con trong mỗi sứ mệnh được giao, thì thầm động viên con trong hơi thở của những cơn gió. Trí tuệ của người là Tâm Linh của Vũ Trụ, nhân cách khiêm nhường của con, khẩn xin người dẫn lối một dấu hiệu, cho con biết rằng đây là một nhiệm vụ khác. Hoặc có phải chăng con đã lầm lỗi, để bị người trừng phạt phải lưu lạc vào thế giới này.”
“Loạt xoạt,”
Nàng chưa dứt lời cầu nguyện, thì trong đêm tối, thình lình xuất hiện một nhóm binh lính, đang kháo nhau huyên thuyên về chiến trận dưới sườn đồi, trong thung lũng.
“Binh nhì Philips này, tao vừa hay, Chỉ Huy Theodor đang vờn một thằng trong đám tàn binh, bằng trò ‘Be A Man’ dưới thung lũng đấy.”
“Bỏ đi Paul,” Tên lính bên cạnh đáp. “mày thử nghĩ một con trâu, đi dẫm con muỗi như thế thì có gì hay ho mà xem.”
“Thì biết,” tên Paul đáp. “Nhưng chết tiệt Philips ạ, tao vẫn không cam tâm, khi bên dưới bọn khác thì hò hét, xem trò, còn tao với mày thì phải đi lang thang rừng rú thế này, tao thấy thật bất công.”
“Mày lúc nào cũng tiêu cực,” Tên lính đáp. “Nốt đêm nay, mai về phố Vine, thì chỉ phải gác cổng, việc nhẹ lương cao, tha hồ gọi gái. Nghĩ đến chuyện tương lai, cho nhẹ nhàng, mày hằn học chuyện vặt vãnh làm gì.”
“Mày thật hết thuốc chữa,” tên lính phì cười. “Hiếm có thằng nào trong thời buổi chiến tranh mà vô tư như mày đó Phillips, chẳng có chí tiến thủ gì cả. Thảo nào, nhập ngũ cùng nhau, mà giờ tao cũng leo lên được cái chân Tiểu Đội Trưởng, còn mày vẫn binh nhì ọt ẹt.”
“Ha ha, kệ bà nó đi, không phải chết đói trong hầm khoáng sản là được.”
“Các ngươi là ai?” Nàng Alia xen vào cuộc nói chuyện.
Cả đám năm tên lính ngạc nhiên nhìn nàng, áo quần xộc xệch, rách rưới, hớ hênh nội y, với làn da và gương mặt tuyệt trần, thì mắt rực sáng.
“Ôi! Người đẹp,” tên Paul thốt lên, “Làm sao một thân hình mảnh mai như cô, lại có thể trốn ra được đến đây. Phải chăng, là để phục vụ bọn ta, nào, nào, ngoan ngoãn cởi hết ra, nằm yên sung sướng, nếu thỏa mãn ta có thể tha cho cô một mạng.” Hắn sân tới phía trước gương mặt nham nhở.
“Paul, cẩn thận,” Tên Philips thận trọng kéo áo, “Tao thấy con đàn bà này có nhiều điểm khả nghi, nên bắt giải về cho chỉ huy thì hơn.”
“Nó thì làm được gì,” Tên Paul phớt lờ. “Ở dưới thiếu mẹ gì đàn bà, tao với mày xem ra là số hưởng, còn không tới luôn, thì phụ lòng ông trời.”
“Hiếp rồi giết, không ai biết đâu mà mày lo,” Hắn thì thầm vào tai tên đồng đội.
“Tụi mày, bắt nó lại, cởi đồ ra cột vào cây cho tao,” Tên Paul ra lệnh.
Cả một đám lính gác súng sau lưng, dao găm tiến tới vòng tròn vây lấy nàng, mồm miệng nước dãi nhỏ giọt như bầy chó săn đói khát.
“Phừng,” một ánh sát lóe lên, chớp nhá rồi vụt tắt.
Ở bên dưới thung lũng, Erik lồm ngồm kéo lê thân xác thành một vệt máu dài, cố chìa tay với lấy thanh đoản kiếm, tên chỉ huy đang vờn cậu như mèo nghịch chuột chết. Hắn tiến đến, dẫm lên bàn tay đang cố với của cậu. Hắn đưa hai tay lên trời, xoay vòng vài bước, hưởng ứng tràng pháo tay của đám lính cận vệ.
“Mày to mồm: ‘quỳ lạy bố tha’cơ mà, sao bây giờ lại thảm hại thế hả?” Hắn khom người hỏi.
“Ê Kayin,” Erik gọi. “Thằng này trước đây chắc nó làm nghề Massage cậu ạ, nó đấm lưng thiệt là đã ngứa, phải không?”
“Hụ hụ,” Kayin ho hộc. “Ha ha, Erik, làm bạn chỉ một ngày, mà mình phục cậu rồi đấy. Kiếp sau vẫn là bạn tốt, cậu nhỉ!”
“Đồng ý, ha ha ha,” Erik sảng khoái cười lớn.
Viên Chỉ Huy mặt như bị nung chín, hừng hực khói lửa, nghiếng răng đi tới lui hằn học. Lần nào thắng trận hắn cũng chừa lại vài ba mạng người, rồi hành hạ cho đến khi họ khóc lóc van xin hắn phải giết mình, thì hắn mới ra tay. Lần này, chẳng những không được như ý, hắn còn bị coi khinh, cười nhạo, hắn bực tức quát lên:
“Được, muốn chết, để bố toại nguyện cho tụi mày!”
“Khoan,” Erik ngửa mặt ngắt lời. “Bố mày gọi ai đấy!”
“Gọi chúng mày chứ ai!” Viên Chỉ Huy gắt lên.
“Ha ha ha,” Cả Erik và Kayin đồng thanh cười lớn, rồi ánh mắt nhìn nhau, gật đầu như đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Viên Chỉ Huy điên tiết lên, giật phăng súng trường rồi đạp mạnh tên lính bay một đoạn mấy vét, nghiến răng nhấn cò súng liên thanh hét lớn:
“Đi chết đi, con mẹ tụi mày!!!”
“Bùm,”
Một vòng tròn tia sáng bảo hộ rực lên, cả một đám lính và tên chỉ huy há hốc mồm miệng ngơ ngác. Nàng Alia chẳng biết từ đâu xuất hiện, hứng lấy loạt đạn trong gang tấc, nàng nhìn Erik toàn thân vết dao cắt, nằm trên vũng máu, mặt mày biến dạng, nàng bần thần gặng hỏi:
“Erik, chuyện gì đã xảy đến với ngươi?”
Erik cố mở mắt, nhìn cô gái trước mặt, kể từ khi gặp cô ta cuộc đời cậu bắt đầu liên tiếp xảy đến những chuyện kì lạ, khiến cậu không khỏi hãi hùng. Nhưng ngay lúc này đây, cậu lại thấy cô ấy xuất hiện như một phép lạ, và rõ ràng là lúc mà cậu cần đến nhất.
“Lần nào gặp cô mà ta chẳng tơi bời, còn hỏi nữa.” Cậu đáp.
“Erik ngươi thật là ích kỷ,” nàng giận dỗi, “Chuyện ở nhà ngươi, ta đã nói là không cố ý, hơn nữa ngươi cũng đánh ta một lần, như vậy là hòa rồi còn gì.”
“Hòa con khỉ mốc,” Erik gượng dậy, “Cô thử xông vào nhà người khác, đánh đập chủ nhà, rồi phá tan bành tất cả. Làm người ta mất chổ trú ngụ an toàn, thất nghiệp, lang thang, rồi đùng cái biến bóng mất dạng. Sau đó, quay lại bảo hòa xem có ai đồng ý với cô không chứ hả?”
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao,” Nàng thẹn thùng, cúi mặt. “Đã bảo, ngươi đưa ta đến sa mạc, ta tìm được nhà mình rồi, sẽ đền lại cho ngươi. Mà ngươi mới đó đã quên, lại còn mắng ta là Phù Thủy, ta ghét nhất ai gọi ta như thế. Hơn nữa ngươi còn, ngươi còn…”
“Còn, chuyện gì…” Erik hỏi.
“Còn tao đứng đây,” Tên chỉ huy xen vào. “Con đĩ chết dịch, cùng chúng nó xuống gặp diêm vương mà trò chuyện.” Dứt lời viên chỉ huy bá súng trên vai ngắm thẳng bóp cò.
“Bặc,”
Nàng Alia tóm lấy viên đạn, toàn thân rực sáng ngoảnh mặt nhìn hắn. Tên chỉ huy sởn cả gai óc mặt mày tái nhợt, cùng đám lính ngơ ngác nhìn nhau.
“Hự,”
Chỉ một tíc tắc liền kề, trong một ánh chớp nhá lên, nàng đã tấn đứng sau lưng hắn với một gương mặt sắc lạnh, mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, cùng hai ngón tay nhỏ giọt đầy máu.
Tên chỉ huy há hốc mồm miệng, nhìn xuống trước ngực mình vừa có thêm một lổ trống to đùng, rồi trợn ngược mắt ngã rật xuống.
“Ma, ma, gặp ma rồi,”
Cả một đáp lính cận vệ chứng kiến cảnh tượng hoảng hồn, vứt súng phang qua rừng cây, bụi rậm, chạy nháo nhào như bầy ong vỡ tổ. Kayin lờ mờ mắt ngất đi, còn Erik thì nhìn cô gái, chuyện lạ thấy đã thành quen, cũng chẳng còn mấy bàng hoàng. Chỉ thoáng nhớ đến lần, hôn vội làm nàng ta thẹn thùng ửng má, cũng chỉ như một cô gái bình thường.
Khác là, đằng sau lớp da mong manh, hình dáng thiên thần, với những lời nói ngây thơ kia. Cô ta quả thật là một cô gái vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm chết người.
Danh sách chương