Erik khoan thai tỉnh lại, như vừa được tái sinh thêm lần nữa. Cậu đưa mắt nhìn một lượt căn phòng trong hang động, vẫn là những cuốn sách cũ kĩ đã long gáy ngay ngắn trên kệ giá, dù chưa một lần chạm đến, nhưng lần này cậu lại có thể nắm rõ nội dung của từng quyển. Và hiểu được xuất xứ của tất cả những cổ vật hiện có ở đây, con đại bàng vẫn đứng đó nhìn cậu không rời mắt. Erik mĩm cười với nó:

“Lại đây nào Oscar, mày không thấy nhớ bầu trời sao?”

“Quác quác,”

Con đại bàng cất tiếng kêu lên, rồi vỗ cánh xà vào vai cậu. Họ cùng nhau đi về hướng ánh sáng, trở ra khu vườn. Người đầu tiên cậu gặp là Melisa, nàng đang ngồi bên cạnh dòng suối chảy xuống từ ngọn thác, thơ thẩn nhìn những cánh hoa rụng rơi, đang xuôi theo dòng chảy. Không còn thấy cô nhóc nhí nhảnh, tinh nghịch của thường ngày, cô bỗng trở nên dịu dàng, điềm đạm, và trong đôi mắt đã từng long lanh, lúc này lại đang vương vấn những nét ưu tư, của những người phụ nữ thường thấy.

“Mọi người đâu cả rồi, Melisa,” cậu gọi.

“Anh tỉnh lại rồi à,” cô vén tóc cười e thẹn. “Anh Kayin, phải về thung lũng chuẩn bị hành quân, tuần đêm. Còn cụ Alchemist, đang thảo luận kế hoạch tác chiến ở mặt trận phía nam, cụ có dặn dò khi nào anh hồi phục thì đến gặp cụ, ở gốc đại thụ trên đỉnh đồi.”

“Nơi đó,” cậu đáp. “Em có thể dẫn đường giúp anh không Melisa,”

“Dạ, anh đi theo em,” cô vươn vai đứng dậy, rồi ấm áp nắm lấy tay cậu. Một hành động gần gũi hơn mức cần thiết làm cậu ngạc nhiên. Nên rụt rè thụt tay lại, khiến cô ngượng ngùng đến chín mặt. Nhưng cũng nhanh chóng trở lại làm cô nhỏ nhanh nhẹn như mọi khi, cô nhảy phốc qua hai hòn đá, rồi thúc giục cậu theo sau.

Mặt trời đang dần xuống núi, thung lũng bắt đầu nhá nhem sập màu, cùng những âm thanh của lũ côn trùng, và bầy cú đêm. Họ đang theo lối mòn, lên đỉnh đồi, thì chợt thấy một bóng người, mập lùn, đang hớt hải rời đi, ánh mắt láo liên quan sát cẩn trọng.

“Igor,” Melisa gọi. “Anh vội vàng đi đâu thế?”

“À ừ,” thanh niên Mập Phệ ấp úng, “Anh đang đi bẫy thú, tối nay trung ương có mấy đồng chí xuống, anh muốn đãi họ món thịt rừng.”

“Thích thật,” cô nhỏ đan tay nhún nhảy, “Em gặp Cụ cùng anh Erik rồi sẽ về sớm, hy vọng là kịp nghe các chú kể chuyện ngoài mặt trận.”

“Ừ, thôi anh đi đây,” Thanh niên mập lùn đáp vội, rồi loạt xoạt qua lùm cây biến bóng mất dạng.

Melisa chỉ tươi cười nhìn theo, rồi cùng Erik rời đi. Cả hai lúc này tâm tư đều đang vướng bận những nỗi niềm thầm kín. Nên chẳng thể nào nhận ra, những cử chỉ mờ ám ấy, chẳng ai lại đi bẩy thú rừng vào ban đêm, săn bắn thì còn có lý, hơn nữa anh ta cũng chẳng mang theo dụng cụ bẩy thú, hay súng ống gì, mà chỉ cầm trên tay một cuộn giấy trông như da hươu với những nét vẽ nghuệch ngoạc.

“Quác quác,” con ưng trên vai cậu dữ tợn kêu lên, nó đạp chân phóng thẳng lên bầu trời mất hút, rồi dõi theo cái bóng Mập Lùn từ trên cao.

“Chà, chắc nó cũng đi săn thú đêm đây mà,” Erik nói đùa làm Melisa tủm tỉm cười.

Cụ Alchemist đã ngồi đợi họ từ trước trên đỉnh đồi dưới một gốc cây dương đại thụ, với một nhóm củi khô đang bập bùng, ông cụ đang ngồi hút Nargileh(ống điếu bằng đồng thau cao đến vài tấc, gần giống với tẩu thuốc lào). Thấy cô cậu đến ông cụ tươi cười gọi:

“Cùng đến đây, ta có chuẩn bị một ít bánh mè đen, và trà ấm cho hai cháu.”

Melisa nhanh nhảu, đến ngồi bên rồi nép vào ông Cụ. Erik ngồi ở hướng đối diện, hai tay cầm tách trà, ông cụ vừa đưa cho. Trời đang chập tối, rừng đêm sương muối, những cơn gió lành lạnh, được ngồi bên đốm lửa, nhấm nháp một ngụm trà thì sảng khoái không gì bằng.

“Thế nào,” ông cụ điềm đạm. “Cháu đã tìm lại được kí ức của mình chưa, chàng trai trẻ?”

Melisa ngồi ôm đùi chăm chú, có lẽ trong cô lúc này, mong muốn được tìm hiểu bí ẩn về chàng trai mà cô đang thầm mến, còn mãnh liệt hơn cả chính người ấy.

Erik từ tốn nhấp ngụm trà, cậu thở ra một làn hơi ngưng động như tràng khói từ tẩu thuốc của ông cụ, rồi nói: “Cháu, chỉ là một người sống lang thang ở vùng ngoại ô thành phố Vine, không có gia đình, hay bạn bè nào cả. Và hình như là cháu rất giỏi sử dụng Trí Tuệ Nhân Tạo, và thông thạo một số loại ngôn ngữ lập trình.”

Melisa nghe lời vừa xong, cô đổi chổ ngồi kế bên cậu, ôm lấy đôi vai rồi nhìn cậu trìu mến: “Anh Erik đừng buồn, ở đây chúng ta coi nhau như một gia đình, một đại gia đình sẽ luôn yêu thương, và quan tâm đến anh.”

Cậu xoa đầu cô nhỏ mĩm cười, còn ông cụ thì trầm ngâm rít một hơi Nargileh, ông nhíu mày, gập người về hướng cậu, ông hỏi:

“Cháu lặn sâu vào trong tiềm thức hơn ba giờ, chỉ nhìn thấy như vậy thôi sao, chàng trai trẻ?”

“Dạ, cháu…” Cậu ngập ngừng. “Kí ức của cháu thì chỉ có như vậy thôi cụ ạ, đa phần cháu nhìn thấy cuộc đời của những người khác, trông cũng khá giống cháu, nhưng đó cũng chỉ là ảo ảnh của những quá khứ bi thương, cháu nghĩ mình không nên ghi nhớ, cũng không tiện để kể ra.”

“Vậy, cháu có thắc mắc tại sao mình lại thấy những ảo ảnh đó không?” Ông cụ vẫn kiên nhẫn.

“Dạ, cháu…” Cậu ngập ngừng.

“Anh bạn trẻ,” ông cụ nói. “Không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả, nếu cháu có thể thấy được, thì nghĩa là những sự việc đó đã từng diễn ra. Hãy kể lại, biết đâu ta sẽ tìm được cho cháu một lời giải đáp.”

“Dạ, vâng.” Cậu đáp, rồi nhấp một ngụm trà. “Chuyện bắt đầu từ hơn năm ngàn năm trước…”

Ông cụ và Melisa cùng chăm chú lắng nghe từng câu chuyện một, cô nhỏ không kìm nén được cảm xúc, tay vẫn ôm chặt lấy bờ vai cậu, mím chặt môi.

“Toàn bộ những gì cháu nhìn thấy, là như vậy đó thưa cụ.” Cậu cúi mặt kết thúc một câu chuyện dài, mà kể hết phải mất đến hơn hai giờ đồng hồ.

Ông cụ lặng im, rồi trầm ngâm, sau đó ông bấm độn tính lẩm nhẩm, rồi nhìn lên tinh tú của một bầu trời đầy sao, cao ngút.

“Ta cũng có một câu chuyện để kể,” ông cụ nhìn vào nhóm lửa, hồi tưởng rồi bắt đầu câu chuyện.

“Nước Văn Lang từ sau khi vong quốc, thì bước vào thời kỳ mới, gọi là kỷ nhà Thục. Có một truyền kỳ điển tích, kể về một chuyện tình làm chấn động cả trời xanh. Chuyện rằng:

Từ sau khi hoàng tử cuối cùng, Lạc Thuận Thiên, tiếp nhận huyết phụng long nguyên, thì trở nên thần trí điên loạn. Vì Thanh Long là loài rồng nước, sống ở đáy biển sâu, còn Phượng Hoàng là loài mệnh Hỏa, sống trên đỉnh những ngọn núi cao. Thân thể Hoàng Tử lại là bán tiên, nên không thể đồng thời dung nạp hai loại hỗn nguyên chân khí cực mạnh như vậy trong người. Chàng đêm đêm, đau đớn gào góc làm cả một vùng núi dân cư hoảng sợ. Các tiên nữ hầu cận thấy vậy cũng lần lượt rời bỏ thiên cung.

Ở nơi tận cùng trời đất, Cây Anh Đào nhờ tiếp nhận tiên thủy, dần có linh khí, rồi hóa thành một tiên nữ. Nàng vì muốn báo đáp ân tình của hoàng tử, khi ngài còn bé, nên đã đến bên cạnh chăm sóc cho chàng. Khi chàng hỏa phát, thì nàng dùng tiên thủy trong cơ thể mình để làm nguội, còn khi chàng băng phát thì nàng dùng chính nhục thể của mình để sưởi ấm.

Nhờ vậy mà hoàng tử dần khôi phục lại thần trí, cảm kích ân tình của nàng, nên cưới làm hiền thê. Một trăm năm trôi qua, họ bên nhau hạnh phúc, và Hoàng Tử cũng đã tìm ra cách để khống chế Băng Hỏa Kình Lực trong người, chỉ cần qua khỏi một đêm nữa, chàng sẽ dung hòa và có thể kiểm soát được chúng. Đáng tiếc tiên thủy trong người Anh Đào có hạn, nàng dần cạn kiệt và khô héo, ủ rủ. Nhưng không hề muốn cho hoàng tử biết, nàng sợ phu quân của mình vì nàng mà từ bỏ việc tu luyện.

Đêm hôm đó, Hoàng Tử Hỏa Phát, Anh Đào dùng toàn bộ tiên thủy còn lại trên người để cứu lấy chàng, và thành toại cho chàng nguyện vọng. Nhưng nàng cũng vì thế mà bị đốt thành tro bụi.

Hoàng Tử sau khi viên mãn, đi khắp nơi tìm kiếm thê tử nhưng chẳng thấy, tất cả những gì còn lại của nàng chỉ là một nắm tàn tro. Qúa đau buồn, và căm hận bản thân mình, vì đã vô tâm ích kỷ, hoàng tử lại thần trí điên loạn rồi tẩu hỏi nhập ma, sinh linh đồ thán.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đang trần giang lưu lạc, chàng kiểm soát được thần trí của mình, nên tự khạc ra Long Nguyên, rồi rút bỏ gân rồng. Đem chôn nó ở một nơi bí mật mà đến bản thân chàng cũng không thể tìm lại được. Sau đó chàng ngồi bên một gốc cây dương, hướng về bầu trời, mà dùng thanh bảo kiếm để quyên sinh, đền tội.

Thật đáng buồn thay, chẳng còn Gân Rồng và Long Nguyên, thì chàng cũng chỉ là một phàm nhân bình thường. Nhưng huyết phụng trong người thì lại làm chàng trở nên bất tử, cứ thế chết đi rồi lại được hồi sinh, và thần trí thì khi nhớ, lúc không.

Thời gian trôi đi, câu chuyện về hoàng tử Lạc Thuận Thiên được dân gian truyền tụng, cũng dần trôi vào quên lãng. Và cho đến nay, thì nó cũng chỉ còn lại là một câu chuyện cổ tích.”

Kể đến đây, cụ Alchemist khựng lại trầm ngâm nhìn lên bầu trời phả ra một tràn khói mờ ảo hình rồng thiên, bay lơ lững trong màn đêm sương lạnh. Melisa chăm chú lắng nghe, rồi bị cuốn theo mạch của câu chuyện, khiến lòng cô tự dưng cũng cảm thấy xót xa cho một chuyện tình cảm động trời xanh, lại có một kết cục bi thảm, mà khóc nức nở.

Còn Erik, thì đã chứng kiến hàng trăm mãnh đời tương tự như vậy, điều đó ăn sâu vào trong tâm trí cậu như thể đó là câu chuyện của chính mình, một suy nghĩ thoáng qua, và cậu buộc miệng nói ra:

“Có phải ông đang nói, người cháu nhìn thấy là hoàng tử Lạc Thuận Thiên!”

Ông cụ nghe xong, vuốt râu ngẫng mặt cười thần bí, rồi cùng với một tia chớp lóe lên, ông kì ảo bay lơ lững trên không trung, dang rộng hai tay, rồi nhìn xuống bên dưới, với một giọng nói âm vang rừng già:

“Chủ nhân, người nhìn xem ta là ai!”

Erik ngơ ngác trông lên một khoản trời đang rực sáng, trong khi Melisa thì hoảng sợ không dám nhìn, nàng nép ra sau lưng dụi mặt vào người cậu, run lên bần bật.

Một cảnh tượng kì lạ, lại diễn ra trước mắt Erik, lần này không phải trong mơ, mà là đang ở hiện thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện