Tôi ngủ tới khi mặt trời lên ba sào mới thức dậy.
Thấy một tin nhắn wechat trên điện thoại.
Lý Hành: [Ra ngoài chơi.]
Tôi: [Không muốn.]
Lý Hành: [Nghĩ lại đi.]
Tôi cực kỳ miễn cưỡng: [Để nghĩ đã.]
Đang nằm trên giường chơi điện thoại thì nghe Giản Vệ Đông hét toáng lên ở tầng dưới: “Tây Tây, xuống đây.”
Tôi mặc đồ ngủ lôi thôi, mang dép lê, lết xác xuống nhà.
Giản Vệ Đông muốn xỉu khi nhìn thấy tôi: “Đi lên đi lên ngay!”
Tôi:??? Liếc qua bên.
Một người đứng bên cạnh Giản Vệ Đông.
Lý Hành ăn mặc chỉnh tề.
Anh nhìn tôi như nhìn con chó chết.
Tôi im lặng quay người.
Chạy trối chết lên lầu.
Sau khi tôi tắm rửa, thay quần áo, lão Giản và Lý Hành đang ngồi nói chuyện phiếm trên sofa.
Giản Vệ Đông: “Mặc dù anh trai cháu hành động vậy ảnh hưởng nghiêm trọng cuộc sống bình thường của Tây Tây, nhưng cháu trả đũa vậy không phải là không nên sao?”
Lý Hành: “Nên vậy, do Lý Khôn sai trước.”
Giản Vệ Đông: “Cháu nói Tây Tây độc thân, sao thế?”
Cờ hó.
Cờ hó lại bắt đầu.
Thấy tôi xuống lầu, Lý Hành ngước nhìn tôi.
Liếc mắt đưa tình.
Muốn nói lại thôi.
Lại còn bày trò ‘tì bà che nửa mặt hoa’.
Sự im lặng còn hơn ngàn lời nói.
Giản Vệ Đông: “Tây Tây tới giờ vẫn còn chưa buông tay?”
Tôi: Tôi không có!
Cờ hó!
Anh nói đi chứ!
Không nói gì hết là ý gì!
Lý Hành lại liếc nhìn tôi, mắt hiện lên bốn chữ: ấm ức tột cùng.
Cuối cùng Giản Vệ Đông trừng mắt nhìn tôi, mắt cũng hiện lên mấy chữ: Hải vương! Cặn bã! (*Hải vương: tiếng lóng nghĩa người bắt cá nhiều tay)
Tôi: Con không có!
Trước khi ra cửa.
Giản Vệ Đông vui mừng vỗ vỗ vai tôi: “Ra ngoài chơi vui vẻ.”
Tôi không thấy mình ra ngoài một mình với anh thì có gì vui vẻ.
Ngay khi bước ra ngoài, tôi thấy một chiếc trực trăng đậu trên bãi cỏ.
Tôi: Ahhhhhhhhhhhhh, anh đi chơi bằng trực thăng hả?!
Lý Hành: “Vui không?”
Tôi: A a a a a, vui tới mức muốn nổ tung luôn!!!
Tôi hào hứng lên trực thăng: “Anh Hành định đưa tôi đi xem hòn đảo hình trái tim màu hồng hả?”
Lý Hành: “Anh Hành dẫn em đi xem núi.”
Tôi:!!!
Leo núi?
Leo núi!!!
Cái đệt?
Bà đây ghét nhất leo núi!!!
Tiếng máy bay ầm ầm đè bẹp tiếng kêu yếu ớt của tôi.
Mang tôi bay thẳng lên.
Máy bay ngừng dưới chân núi.
Tôi sống chết không chịu xuống.
Lý Hành: “Núi này.”
Lý Hành: “Anh bao hết.”
Tôi: Ờ ờ.
Không có người thì tốt.
Nhưng leo núi mệt lắm.
Lý Hành: “Có cáp treo.”
Tôi: “Tốt tốt.”
Sau đó hai chúng tôi bắt đầu leo núi.
Đã leo cả trăm bậc đá.
Lại leo lên một trăm bậc đá nữa.
Hơn mười phút trôi qua.
Tôi: thở hổn hển như trâu.
Lý Hành: Ổn định như lão chó già.
Tôi: “Hành, anh Hành…không phải anh nói… có cáp treo hả?”
Lý Hành: “Ừ.”
Tôi: “Sao leo lâu vậy… chưa thấy điểm cáp treo?”
Lý Hành: “Không phải trên đường này.”
Tôi:…
Anh cố tình?
Tôi: “Còn bao lâu nữa mới tới đỉnh núi… Mệt quá…”
Lý Hành: “Sắp rồi.”
Được.
Tạm thời tin anh.
Nửa tiếng sau.
Tôi gục trên bậc đá.
Tôi không thể đi nổi nữa.
Những người leo núi khác liên tục đi ngang qua.
Tôi mới nhớ ra: “Không phải anh nói núi này anh bao hết rồi sao?”
Lý Hành: “Núi này do anh thầu hết, trên núi có khách du lịch, có ảnh hưởng à?”
Tôi: …
Chú vệ sĩ đi cùng đưa hai chai nước lạnh.
Trời nóng thế này, người ít thế này.
Họ lấy coca lạnh ở đâu ra?
Có ai khiêng tủ lạnh đi sau hả?
Tôi uống ừng ực ừng ực— ợ lên.
Lý Hành: “Thoải mái không?”
Tôi: “Sướng.”
Lý Hành: “Em không thích nhiều người?”
Tôi: “Không, không hẳn vậy. Tôi sợ trên đường có ai đó nhận ra tôi, tôi không thích bị soi mói quá mức.”
Lý Hành: “Chuyện này rất dễ giải quyết.”
Tôi: “Ừm, cũng phải. Anh luôn được chú ý, vậy bình thường khi ra ngoài làm sao để đừng bận tâm tới ánh mắt người khác?”
Lý Hành: “Nhìn thấy tám vệ sĩ của anh không?”
Tôi: “…”
Thảo nào mỗi lần đi ra ngoài anh đều dẫn theo cả đoàn xe.
Hóa ra toàn vệ sĩ.
Lý Hành: “Gần đây em ra ngoài một mình không an toàn. Anh sẽ sắp xếp mấy vệ sĩ nữ cho em.”
Tôi: …
Anh nên nói được làm được.
Tôi muốn 10 người.
Cuối cùng cũng leo đến đỉnh núi.
Sắc mặt anh không thay đổi, thể lực rất tốt.
Tôi thực ghen tị với cô vợ tương lai của anh.
Tôi ngồi trên đỉnh núi nghe gió thổi qua.
Lý Hành hỏi tôi: “Cảm giác thế nào?”
Cảm giác?
Tôi cảm giác mình muốn thăng thiên.
Đương nhiên tôi trả lời anh bằng một câu tiêu chuẩn: “Tâm trạng đột nhiên thấy tốt hơn!”
Anh rất dễ dụ, “Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn anh vẫn vẻ thong dong, nhưng dù sao mấy tiếng đồng hồ vật vã trong thời tiết nắng nóng, áo anh cũng thấm lớp mồ hôi mỏng, trong lòng tôi cũng cảm động.
Khi xuống núi, Lý Hành tỏ lòng từ bi cho tôi đi cáp treo.
Có nghĩa là hai người đối mặt nhau trong khoảng không gian chật hẹp. Tôi nhìn anh, anh không nhìn tôi mà nhìn xuống tấm kính dưới chân.
Tôi sợ độ cao.
Tôi vẫn nên nhìn anh thì hơn.
Nhìn anh rất tốt nha.
Đẹp trai hơn lần đầu gặp mặt.
Anh đẹp trai như vậy.
Tại sao anh không thích tôi?
Có lẽ cáp treo yên tĩnh quá. Không gian kín một nam một nữ rất ngại. Tôi đành phải chủ động bắt chuyện với Lý Hành.
Tôi nói: “Hóa ra hai người đi cáp treo còn ngại hơn cả hai người đi thang máy.”
Ừm.
Rốt cuộc là tôi có biết nói chuyện không vậy?
Nói ra còn xấu hổ hơn.
Lý Hành: “Anh chưa gặp trường hợp như vậy.”
Tôi: “À phải rồi, anh có 8 vệ sĩ vây xung quanh…”
Lý Hành liếc nhìn tôi, “Anh có thang máy riêng.”
Tôi: “…Ờ.”
Lý Hành: “Em luôn thế này à?”
Tôi: “Sao?”
Lý Hành: “Không giỏi xã giao.”
Tôi:…(Mấy trang copy đừng lôi truyện Nhà của Mỏng đi nữa)
Tôi: “Thành thật mà nói, tôi là người tự kỷ, sợ xã hội. Nếu có thể nhắn tin thì nhất định sẽ không gọi điện thoại; ở trên đường thấy người quen biết thì hy vọng họ đừng nhận ra tôi; chuyển phát nhanh thì thích nhân viên giao hàng đặt hàng lên tủ gửi đồ còn hơn là họ giao tận tay; tôi rất sợ mấy anh làm tóc nói nhiều nên cơ bản tôi không đi làm tóc. Sau khi vào đại học thì có khá hơn, nhưng bây giờ thì bạn bè đang giận tôi. Tôi thậm chí còn không dám trả lời tin nhắn wechat, tôi không biết phải làm gì. Anh cứ việc cười tôi, sắp tốt nghiệp đại học mà không có khả năng xử lý những chuyện nhỏ như vầy…”
Lý Hành: “Anh không có ý định chê cười em.”
Tôi: “…”
Lý Hành: “Anh muốn giúp em.”
Hic hic.
Nước mắt.
Cmn.
Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy.
Rồi lại nói không thích tôi.
Tôi xác định lại lần nữa: “Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác?”
Lý Hành: “Yên tâm, anh không có ý nghĩ khác.”
Cáp treo này có thể mở từ bên trong không?
Muốn ném một vật từ trên cao xuống.
Ném tôi xuống.
Sau khi leo núi về nhà.
Tôi mệt nằm liệt.
Tôi ngủ ngon cả đêm.
Sáng hôm sau tình cờ mở wechat vào sáng sớm.
Bấm xem.
Quách Hiểu Bạch.
Một loạt ảnh liên tục gửi tới.
[Bộ sản phẩm chăm sóc da La Mer]
[Túi xách Chanel trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất.]
[Ipad Pro với bút vẽ.] Làm ơn đọc trang chính chủ
[Mặt nạ đắp mặt ren vàng đen Givenchy.]
[Thẻ tiền mặt của trung tâm mua sắm mệnh giá 1.000 tệ x 100 tờ (xếp thành chồng)]
…
Tôi: Chuyện gì đây?
Cô ấy chuyển qua mua bán gì hả?
Quách Hiểu Bạch: [Cậu có đó không?]
Tôi không dám trả lời.
Quách Hiểu Bạch: [Chị Tây?]
Tôi:…
Quách Hiểu Bạch: [Đại gia Tây?]
Tôi:…
Quách Hiểu Bạch: [Cưng?]
Thấy một tin nhắn wechat trên điện thoại.
Lý Hành: [Ra ngoài chơi.]
Tôi: [Không muốn.]
Lý Hành: [Nghĩ lại đi.]
Tôi cực kỳ miễn cưỡng: [Để nghĩ đã.]
Đang nằm trên giường chơi điện thoại thì nghe Giản Vệ Đông hét toáng lên ở tầng dưới: “Tây Tây, xuống đây.”
Tôi mặc đồ ngủ lôi thôi, mang dép lê, lết xác xuống nhà.
Giản Vệ Đông muốn xỉu khi nhìn thấy tôi: “Đi lên đi lên ngay!”
Tôi:??? Liếc qua bên.
Một người đứng bên cạnh Giản Vệ Đông.
Lý Hành ăn mặc chỉnh tề.
Anh nhìn tôi như nhìn con chó chết.
Tôi im lặng quay người.
Chạy trối chết lên lầu.
Sau khi tôi tắm rửa, thay quần áo, lão Giản và Lý Hành đang ngồi nói chuyện phiếm trên sofa.
Giản Vệ Đông: “Mặc dù anh trai cháu hành động vậy ảnh hưởng nghiêm trọng cuộc sống bình thường của Tây Tây, nhưng cháu trả đũa vậy không phải là không nên sao?”
Lý Hành: “Nên vậy, do Lý Khôn sai trước.”
Giản Vệ Đông: “Cháu nói Tây Tây độc thân, sao thế?”
Cờ hó.
Cờ hó lại bắt đầu.
Thấy tôi xuống lầu, Lý Hành ngước nhìn tôi.
Liếc mắt đưa tình.
Muốn nói lại thôi.
Lại còn bày trò ‘tì bà che nửa mặt hoa’.
Sự im lặng còn hơn ngàn lời nói.
Giản Vệ Đông: “Tây Tây tới giờ vẫn còn chưa buông tay?”
Tôi: Tôi không có!
Cờ hó!
Anh nói đi chứ!
Không nói gì hết là ý gì!
Lý Hành lại liếc nhìn tôi, mắt hiện lên bốn chữ: ấm ức tột cùng.
Cuối cùng Giản Vệ Đông trừng mắt nhìn tôi, mắt cũng hiện lên mấy chữ: Hải vương! Cặn bã! (*Hải vương: tiếng lóng nghĩa người bắt cá nhiều tay)
Tôi: Con không có!
Trước khi ra cửa.
Giản Vệ Đông vui mừng vỗ vỗ vai tôi: “Ra ngoài chơi vui vẻ.”
Tôi không thấy mình ra ngoài một mình với anh thì có gì vui vẻ.
Ngay khi bước ra ngoài, tôi thấy một chiếc trực trăng đậu trên bãi cỏ.
Tôi: Ahhhhhhhhhhhhh, anh đi chơi bằng trực thăng hả?!
Lý Hành: “Vui không?”
Tôi: A a a a a, vui tới mức muốn nổ tung luôn!!!
Tôi hào hứng lên trực thăng: “Anh Hành định đưa tôi đi xem hòn đảo hình trái tim màu hồng hả?”
Lý Hành: “Anh Hành dẫn em đi xem núi.”
Tôi:!!!
Leo núi?
Leo núi!!!
Cái đệt?
Bà đây ghét nhất leo núi!!!
Tiếng máy bay ầm ầm đè bẹp tiếng kêu yếu ớt của tôi.
Mang tôi bay thẳng lên.
Máy bay ngừng dưới chân núi.
Tôi sống chết không chịu xuống.
Lý Hành: “Núi này.”
Lý Hành: “Anh bao hết.”
Tôi: Ờ ờ.
Không có người thì tốt.
Nhưng leo núi mệt lắm.
Lý Hành: “Có cáp treo.”
Tôi: “Tốt tốt.”
Sau đó hai chúng tôi bắt đầu leo núi.
Đã leo cả trăm bậc đá.
Lại leo lên một trăm bậc đá nữa.
Hơn mười phút trôi qua.
Tôi: thở hổn hển như trâu.
Lý Hành: Ổn định như lão chó già.
Tôi: “Hành, anh Hành…không phải anh nói… có cáp treo hả?”
Lý Hành: “Ừ.”
Tôi: “Sao leo lâu vậy… chưa thấy điểm cáp treo?”
Lý Hành: “Không phải trên đường này.”
Tôi:…
Anh cố tình?
Tôi: “Còn bao lâu nữa mới tới đỉnh núi… Mệt quá…”
Lý Hành: “Sắp rồi.”
Được.
Tạm thời tin anh.
Nửa tiếng sau.
Tôi gục trên bậc đá.
Tôi không thể đi nổi nữa.
Những người leo núi khác liên tục đi ngang qua.
Tôi mới nhớ ra: “Không phải anh nói núi này anh bao hết rồi sao?”
Lý Hành: “Núi này do anh thầu hết, trên núi có khách du lịch, có ảnh hưởng à?”
Tôi: …
Chú vệ sĩ đi cùng đưa hai chai nước lạnh.
Trời nóng thế này, người ít thế này.
Họ lấy coca lạnh ở đâu ra?
Có ai khiêng tủ lạnh đi sau hả?
Tôi uống ừng ực ừng ực— ợ lên.
Lý Hành: “Thoải mái không?”
Tôi: “Sướng.”
Lý Hành: “Em không thích nhiều người?”
Tôi: “Không, không hẳn vậy. Tôi sợ trên đường có ai đó nhận ra tôi, tôi không thích bị soi mói quá mức.”
Lý Hành: “Chuyện này rất dễ giải quyết.”
Tôi: “Ừm, cũng phải. Anh luôn được chú ý, vậy bình thường khi ra ngoài làm sao để đừng bận tâm tới ánh mắt người khác?”
Lý Hành: “Nhìn thấy tám vệ sĩ của anh không?”
Tôi: “…”
Thảo nào mỗi lần đi ra ngoài anh đều dẫn theo cả đoàn xe.
Hóa ra toàn vệ sĩ.
Lý Hành: “Gần đây em ra ngoài một mình không an toàn. Anh sẽ sắp xếp mấy vệ sĩ nữ cho em.”
Tôi: …
Anh nên nói được làm được.
Tôi muốn 10 người.
Cuối cùng cũng leo đến đỉnh núi.
Sắc mặt anh không thay đổi, thể lực rất tốt.
Tôi thực ghen tị với cô vợ tương lai của anh.
Tôi ngồi trên đỉnh núi nghe gió thổi qua.
Lý Hành hỏi tôi: “Cảm giác thế nào?”
Cảm giác?
Tôi cảm giác mình muốn thăng thiên.
Đương nhiên tôi trả lời anh bằng một câu tiêu chuẩn: “Tâm trạng đột nhiên thấy tốt hơn!”
Anh rất dễ dụ, “Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn anh vẫn vẻ thong dong, nhưng dù sao mấy tiếng đồng hồ vật vã trong thời tiết nắng nóng, áo anh cũng thấm lớp mồ hôi mỏng, trong lòng tôi cũng cảm động.
Khi xuống núi, Lý Hành tỏ lòng từ bi cho tôi đi cáp treo.
Có nghĩa là hai người đối mặt nhau trong khoảng không gian chật hẹp. Tôi nhìn anh, anh không nhìn tôi mà nhìn xuống tấm kính dưới chân.
Tôi sợ độ cao.
Tôi vẫn nên nhìn anh thì hơn.
Nhìn anh rất tốt nha.
Đẹp trai hơn lần đầu gặp mặt.
Anh đẹp trai như vậy.
Tại sao anh không thích tôi?
Có lẽ cáp treo yên tĩnh quá. Không gian kín một nam một nữ rất ngại. Tôi đành phải chủ động bắt chuyện với Lý Hành.
Tôi nói: “Hóa ra hai người đi cáp treo còn ngại hơn cả hai người đi thang máy.”
Ừm.
Rốt cuộc là tôi có biết nói chuyện không vậy?
Nói ra còn xấu hổ hơn.
Lý Hành: “Anh chưa gặp trường hợp như vậy.”
Tôi: “À phải rồi, anh có 8 vệ sĩ vây xung quanh…”
Lý Hành liếc nhìn tôi, “Anh có thang máy riêng.”
Tôi: “…Ờ.”
Lý Hành: “Em luôn thế này à?”
Tôi: “Sao?”
Lý Hành: “Không giỏi xã giao.”
Tôi:…(Mấy trang copy đừng lôi truyện Nhà của Mỏng đi nữa)
Tôi: “Thành thật mà nói, tôi là người tự kỷ, sợ xã hội. Nếu có thể nhắn tin thì nhất định sẽ không gọi điện thoại; ở trên đường thấy người quen biết thì hy vọng họ đừng nhận ra tôi; chuyển phát nhanh thì thích nhân viên giao hàng đặt hàng lên tủ gửi đồ còn hơn là họ giao tận tay; tôi rất sợ mấy anh làm tóc nói nhiều nên cơ bản tôi không đi làm tóc. Sau khi vào đại học thì có khá hơn, nhưng bây giờ thì bạn bè đang giận tôi. Tôi thậm chí còn không dám trả lời tin nhắn wechat, tôi không biết phải làm gì. Anh cứ việc cười tôi, sắp tốt nghiệp đại học mà không có khả năng xử lý những chuyện nhỏ như vầy…”
Lý Hành: “Anh không có ý định chê cười em.”
Tôi: “…”
Lý Hành: “Anh muốn giúp em.”
Hic hic.
Nước mắt.
Cmn.
Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy.
Rồi lại nói không thích tôi.
Tôi xác định lại lần nữa: “Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác?”
Lý Hành: “Yên tâm, anh không có ý nghĩ khác.”
Cáp treo này có thể mở từ bên trong không?
Muốn ném một vật từ trên cao xuống.
Ném tôi xuống.
Sau khi leo núi về nhà.
Tôi mệt nằm liệt.
Tôi ngủ ngon cả đêm.
Sáng hôm sau tình cờ mở wechat vào sáng sớm.
Bấm xem.
Quách Hiểu Bạch.
Một loạt ảnh liên tục gửi tới.
[Bộ sản phẩm chăm sóc da La Mer]
[Túi xách Chanel trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất.]
[Ipad Pro với bút vẽ.] Làm ơn đọc trang chính chủ
[Mặt nạ đắp mặt ren vàng đen Givenchy.]
[Thẻ tiền mặt của trung tâm mua sắm mệnh giá 1.000 tệ x 100 tờ (xếp thành chồng)]
…
Tôi: Chuyện gì đây?
Cô ấy chuyển qua mua bán gì hả?
Quách Hiểu Bạch: [Cậu có đó không?]
Tôi không dám trả lời.
Quách Hiểu Bạch: [Chị Tây?]
Tôi:…
Quách Hiểu Bạch: [Đại gia Tây?]
Tôi:…
Quách Hiểu Bạch: [Cưng?]
Danh sách chương