Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
"Khúc đại nhân, đem thiên đao của ngươi cho ta!"
Thiên đao dài năm tấc, toàn thân là do bạch kim tạo thành, nó là công cụ để giết gia súc toong ngày tế thiên, cũng là thứ vũ khí duy nhất được mang lên tế đàn.
Tâm tình của Khúc Tĩnh nặng nề mang thanh đao đưa cho Tinh Hậu, khuôn mặt của Tinh Hậu vẫn bình tĩnh như mọi ngày, nhẹ giọng nói: "Ngươi đem tế thiên phú truyền xuống cho những trung thần đi."
Khúc Tĩnh gật đầu.
Tinh Hậu dưới sự nâng đở của Hứa công công đi tói trước người Yến Hưng Khải.
Yến Hưng Khải lúc này mới biết được, Tinh Hậu từ lâu đã bị mù.
"Có chuyện ta muốn hỏi ngươi... Nguyên Tông có phải là bị ngươi hại chết hay không? Trong ánh mắt của Yến Hưng Khải có chút điên cuồng, hắn đã hiểu được mình hôm nay khó có thề thoát khỏi cái chết, hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thực, muốn dành cho Tinh Hậu một đã kích cuối cùng, hắn khàn giọng nói:
"Hại chết hắn là ngươi... Nếu không phải ngơi cướp lấy quyền vị Đại Tần của tạ, thì ta cần gì phải giết hắn? Là ngươi hại chết con của ngươi, là ngươi..."
Trong lòng Tinh Hậu lúc này đang rất đau đớn, thiên đao nhanh như tia chóp đâm vào ngực Yến Hưng Khải, một đao, hai đao, nàng giống điên cuồng không ngừng đâm xuống, máu của Yến Hưng Khải nhiễm đỏ cả người nàng, ta xông tói, nắm lấy tay nàng, Tinh Hậu vô lực ngồi trên mặt đất khóc òa lên.
Lúc này có rất nhiều vương công đại thần đã vọt lên tế đàn, tình thế lúc này đang rất nghiêm trọng.
Ta ngửa đầu nhìn tròi cao, mặt trời chói chang vẫn đang treo trên không, không hề có chút dấu hiệu trời sẽ mưa nào, chẵng lẽ số mệnh của ta và Tinh Hậu phải gặp nguy hiểm ở chỗ này ư?
Hứa công công nhìn những người đang tức giận xông lên tế đàn, trên mặt trắng bệnh, run giọng nói:
"Phản rồi... Phản rồi..."
Thòi khắc mấu chốt Khúc Tĩnh là người thứ nhất khôi phục bình tỉnh, cao giọng nói: "Bệ hạ dùng tính mệnh của Yến Hưng Khải để tế thiên, là vì Đại Tần chuộc tội!"
Lòi hắn vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sét này làm cho sợ hãy tình thế hỗn loạn nhất thời yên tĩnh trở lại, không chỉ vậy mà còn yên lặng tói mức chỉ rơi xuống một cây kim cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ánh mặt trời bổng nhiên mờ dần, bấu trời đã có chút tối.
Nội tâm không yên của ta cũng theo ánh mặt trời mờ dần mà biến mất, Tào Duệ quả nhiên là không gạt tạ, mọi việc lúc này rất đúng vói những gì mà hắn đã đoán.
Bầu trời càng ngày càng tối đi, toàn bộ bầu trời giống như bị một tấm màng che lại, nhìn giống như là những đêm không trăng không sao vậy.
Một đạo ánh sáng phá tan màn đêm ở chân trời, theo sao nó là từng tiếng sấm chấn động trời đất. Một giọt nước mưa rơi trên hai gò má của tạ, khi ngón tay chạm vào nó thì ta cảm thấy mát lạnh thấm một thấm gan, đậu sau đó là từng hạt từng hạt mưa rơi trên lãnh thổ Đại Tần.
Những quan viên xung quanh tế đàn phát ra từng đợt từng đợt hoang hô, không ai còn nghi ngờ về cái chết của Yến Hưng Khải nữa, trận mưa xối xả này đã cuốn đi tất cả những nghi ngờ và chứng cứ.
Khúc Tĩnh cao giọng nói:
"Sự chân thành của chúng ta rốt cuộc đả cảm động tròi xanh, đúng là nghịch tặc chưa trừ diệt, tai hoạ không ngừng a!"
Tất cả mọi người đều yên lặng toong sự sung sướng do cơn mưa này mang đến.
Tinh Hậu buồn bả không vui quỳ gối giữa tế đàn, mặc cho mưa xối xả làm ướt hết cả quần áo của nàng. Nước mưa có thể tẩy đi vết máu trên người nàng, nhưng không cách nào tẩy đi sự bi thương toong lòng nàng, tuy rằng nàng đã thành công tiêu diệt Yến Hưng Khải, nhưng nàng không thể nào mà vui sướng được.
Hứa công công mở cây dù ra cung kính đứng bên người Tinh Hậu, yên lặng vì nàng che gió che mưa.
Ta lần đầu tiên cảm giác được thì ra Tinh Hậu lại cô đơn như thế, nhớ tói việc sinh mệnh của nàng đã sắp mất hết, lòng ta đau đớn như bị dao cắt vậy.
Ta thấp giọng khuyên nàng:
"Xin mẫu hậu hãy trở về cung nghỉ ngơi, ở nơi này mưa to gió lạnh; nếu không cẩn thận lại làm hại thân thể."
Khúc Tĩnh đi tói ta bên người, thấp giọng nói:
"Thi thể của Túc vương nên xử trí như thế nào?"
Ta ngưng mắt nhìn về đỉnh đồng dùng để tế thiên trước mặt, nơi này chính là nơi tốt nhất để chôn cất Yến Hưng Khải.
Ngay lúc thỉ thể của Yến Hưng Khải được bỏ vào đỉnh đồng, một tiếng hét bi thảm đột nhiên vang lên, Tần hoàng Yến Đồng Lập không thể chịu nổi một màn điên cuồng tàn nhẫn lúc nãy, hắn đã điên rồi!
Tròi mưa xối xả đúng lúc đã chứng minh câu nói Yến Hưng Khải làm trời xanh nổi giận, tạm thời ngăn chặn hết mọi lòi đồn toong Tần Quốc.
Nhưng mà lý do này chỉ có thể lừa gạt dân chúng bình thường, nhưng không cách nào làm cho Tần quốc hoàng tộc thật lòng tin tưởng. Bọn họ sở dĩ đột nhiên thay đổi lập trường, tạm thời buông tha việc tranh đoạt quyền lợi, đều là bởi vì Đông Hồ đã phát động chiến tranh.
Trong đoạn thời gian này mà cùng Tinh Hậu đối địch, thì Tần Quốc không thể tránh khỏi cảnh bị chia cắt, hơn nữa cho dù là ai lên ngôi hoàng đế thì việc đầu tiên hắn phải làm chính là chống lại thiết kỵ của Đông Hồ, nhìn hết thảy hoàng tộc Đại Tần lúc này, ai có được bản Bnh và năng lực này?
Ngày thứ năm khi Đông Hồ phát động chiến tranh với Đại Tần, mười vạn viện quân của Đại Khang chia làm ba lần tiến vào lãnh thổ Đại Tần, cùng lúc đó, bên Bắc Hồ cũng truyền đến tin tức. Thác Bạt Thuần Chiếu đã tập kết binh lực xuất phát tới biên giới Đông Hồ, chuẩn bị phát động cuộc tiến công đại quy mô.
Tinh Hậu từ sau ngày tế thiên đã bị nhiễm phong hàn, bệnh tình của nàng càng ngày càng nặng, mà ta lại phải tránh miệng lưỡi người đòi nên phải kiềm chế ý niệm vào cung thăm Tinh Hậu, không thể ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc nàng
Mưa xối xả liên tục mấy ngày liền là cho Hồ Yên Chi một lần nữa ứở lại như xưa, thừa dịp bóng đêm dày đặc, ta và Khúc Tĩnh cùng làm bạn trên một con thuyền nhỏ đi đến Mộ Vân Trai tìm mẹ con Khúc Nặc.
Bất cứ ai cũng có thể từ sắc mặt của ta hiện nay mà biết được tâm toang của ta đang rất nặng nề. Ta yên lặng ngồi trên mũi thuyền, ngửa đầu nhìn mưa bụi buồn bả trên mặt hồ, ta lại nhớ tói bệnh tình cùa Tinh Hậu, toong lòng ta càng thêm đau đớn.
Khúc Tĩnh mặc áo tơi, quần áo nhìn giống như một ngư ông bình thường, hắn đang cầm một cây dù bằng giấy dầu, giúp ta ngăn mưa cản gió:
"Thái tử tuy tuổi vẫn còn trẻ, nhưng phải biết yêu quý bản thân mình; nếu không khi ngai đến tuồi của tạ, thì hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Sự quan tâm của Khúc Tĩnh đối vói ta là xuất phát từ nội tâm, lúc trước việc của Khúc Nặc và Trầm trì hắn không hề ủng hộ, bất quá là xuất phát từ sự thương yêu của hắn đối vói con gái, cho nên hắn cũng không có ngăn cản, hiện tại hắn đã biết mọi việc giữa ta và Khúc Nặc, không biết từ lúc nào hắn đã tiếp nhận chuyện này, đối xử vói ta cũng giống như đối xử vói con rể của mình vậy.
Kỳ thực bỏ qua những thủ đoạn có phần đen tối của ta vói Khúc Nặc, thì ta rất xưng đôi vói con gái cùa hắn, sự thay đổi toong tâm lý của Khúc Tĩnh cũng là một việc bình thường mà thôi.
Ta nhìn Khúc Tĩnh cười cảm kích, sau đó cầm lấy cây dù toong tay hắn.
Khúc Tĩnh nhìn mặt hồ mênh mông, than thở:
"Tròi đã mưa liên tục năm ngày, hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lúc này ta đã bắt đầu lo lắng, hình như là tai nạn mà trời xanh giáng xuống Tần Quốc vẫn chưa kết thúc."
Ta lắc đầu nói:
"Tuy rằng chúng ta không thể triệt để tránh thoát tai nạn, nhưng có thể giảm thiệt hại đến mức thấp nhất."
Hai mắt Khúc Tĩnh sáng ngòi.
Ta nhìn về phía Già Lam Sơn ở phía xạ, nhẹ giọng nói:
"Khúc đại nhân, ta nghĩ ngài nên giữ kín bí mật đó giúp ta."
Khúc Tĩnh gật đầu:
"Thái tử yên tâm, nếu cần thiết ta sẽ quên đi việc kia."
Khúc Tĩnh càng thông tình đạt lý hơn ta tưởng tượng.
Những ký ức mà Mộ Vân Trai để lại cho ta đa số đều là sự đau buồn, lần đầu tiên Thu Nguyệt Hàn cứu ta chính là ở nơi này, mọi vật ở đây vẫn giống như trước, căn nhà dưới sự tẩy rữa cùa trận mưa nhìn càng thêm sạch sẽ.
Ta và Khúc Tình được một tiểu ni cô dẫn vào bên toong Mộ Vân Trai, cơn mưa xối xả lúc này đột nhiên ngừng lại. Trên mái hiên vẫn còn lưu lại vài giọt nước, rơi xuống trong núi rừng tạo thành một chuỗi âm thanh có tiết tấu
Huyền Anh ngồi một mình toong đỉnh, ngắm nhìn những giọt nước đang rơi xuống, dường như đang xuất thần, ngay cả ta và Khúc Tĩnh đến gần mà nàng cũng không phát hiện ra. Ta lúc này mới phát hiện nàng có một vẽ đẹp không giống vói người thường, vẻ đẹp khi nàng trầm tư suy nghĩ ta chưa từng thấy qua trên bất cứ người nào.
Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Huyền Anh lúc này mới tỉnh lại, cười nhạt nói:
"Ta chỉ lo nhìn tròi mưa mà quên mất việc tiếp đón hai vị khách quý, xin hai vị đừng phiền lòng."
Ta cười nói:
"Lúc này mưa đã tạnh."
Huyền Anh nói:
"Lúc trời vừa hết mưa, mới là lúc đẹp nhất, thái tử điện hạ chẵng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy sự yên tỉnh cùng bình an toong đó ?"
Nàng chỉ tay vào hậu viện, nói:
"Mẹ con nàng đang nghỉ ngơi toong hậu viện."
Ta xoay người nhìn Khúc Tĩnh, nói:
"Ngài hãy đi trước đi, ta ở chỗ này nói vài câu vói Huyền Anh sư phụ."
Kỳ thực là ta không biết làm thế nào để đối mặt vói hai mẹ con nàng, vì vậy ta chọn cách trốn tránh.
Ta đi tói trước măt Huyền Anh rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc đàn cổ trên bàn.
Huyền anh rót cho ta một chén trà, đưa đến tay ta.
Ta cười nói:
"Từ khi Dận Không uống qua chén trà mà Huyền Anh sư phụ tự tay pha chế, ta không còn muốn uống trà mà người khác pha nữa."
Huyền anh cười nhạt nói:
"Thái tử quá khen, cách ngài gãy đàn mới chính là làm cho Huyền Anh nhớ mãi không quên."
Ta đưa tay đặt trên cổ cầm:
"Nếu hôm nay gặp được tri âm, Dận Không xin gãy một khúc cho Huyền Anh sư phụ nghe và dùng nó để thay cho lòi cảm tạ."
Huyền Anh gật đầu, đôi mắt xinh đẹp một lần nữa nhìn lên mái hiên.
Một giọt nước toong suốt theo gió từ trên cao rơi xuống, ngay khi giọt nước sắp tiếp xúc mặt nước, ta nhẹ nhàng gãy đàn, tiếng đàn giống như một luồng gió xuân, trong bóng đêm ôn nhu lượng lờ.
Khúc nhạc Xuân Thủy Dao một lần nữa vang lên toong tay Huyền Anh, ta nhịn không được nhớ lại nhớ tói Cốc Tiêm Tiêm đang ở Yên Quốc chịu tang, lúc trước ta ở bên cạnh hai nữ nhân của mình gãy khúc nhạc này, lúc đó tự tại thong dong biết bao.
Trong lòng ta lúc này diễn ra một tha"y đổi vô hình; một sự tương tư, vô hạn u sầu. Khúc "Xuân Thủy Dao" trên tay ta đã mất đi sự nhu tình ngày xưa, thay vào đó là vài phần cô đơn lặng lẽ Ị
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, dây đàn ở chỗ đầu ngón tay của ta đã bị đứt thành hai đoạn.
Ta ngơ ngác nhìn cổ cầm, toong lòng ta xuất hiện một sự đau buồn không thể nào giải thích được.
Huyền Anh nhẹ giọng nói:
"Ngươi có tâm sự!"
Ta còn chưa kịp trả lòi, thì nghe được từ toong hậu viện phát ra một tiếng thét chói tai. Ta và Huyền Anh liếc mắt nhìn nhau, toong ánh mắt toàn đầy sự nghi ngờ, hai chúng ta lập tức đứng dậy chạy vào bên toong.
Ta thấy một gã Hắc Y nhân đang ở bên cạnh Khúc Nặc, lưỡi đao sắc bén đang kề trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
Khúc Tĩnh đang ôm con trai của tạ, liều mạng chạy tói chổ chúng ta.
Ta và Huyền Anh đi tói bên cạnh Khúc Tĩnh, bảo hộ hắn và con trai của ta.
Hắc y nhân khàn giọng rầm rú:
"Đem đứa bé kia giao cho tạ, nếu không ta giết chết nàng!"
Huyền anh lạnh lùng nói:
"Phật môn là thanh tịnh, ngươi dám động sát niệm, không sợ Phật tổ ừách tội ư?" Hắc y nhân cười lạnh nói:
"Ta chỉ muốn hài tử kia, ta đếm tói bạ, nế không giao nó cho tạ, ta lập tức thì cắt đứt cổ nàng!"
Thanh đao lạnh lẽo đè xuống thêm vài phần, máu của Khúc Nặc dọc theo thay đao chảy xuống.
Ta kinh hãi nói:
"Ngươi buông nàng rạ, ta đáp ứng với ngươi bất cứ điều kiện gì!"
Hắc y nhân cười quái dị, nói: "Bất luận điều kiện gì? Long Dận Không ngươi không tiếc bất cứ thứ gì cứu nữ nhân này?"
Hắn lắc đầu nói:
" Lẽ nào ngươi mặt kệ tính mệnh con trai mình?"
Sắc mặt ta trầm xuống.
Khúc Nặc vô cùng khiếp sợ, nàng run giọng nói:
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Hắc y nhân kia cười lạnh nói:
"Trong thiên hạ lại có một nữ nhân ngu ngốc như ngươi, ngươi nhìn kỹ một chút, khuôn mặt của hài tử này, có chổ nào không giống Long Dận Không, nó chính là cốt nhục của Long Dận Không!"
Ta giận dữ hét lên:
"Câm miệng!"
Hắc y nhân cười quái dị nói:
"Nếu ngươi thật sự có dũng khí thì ngươi dùng mạng của ngươi để đổi lấy mạng nàng đi!"
Huyền Anh thấp giọng nói:
"Không nên bị hắn khích tướng!"
Không nghĩ tới lúc này Khúc Nặc đột nhiên giãy khỏi cánh tay của Hắc Y nhân, liều mạng chạy tói chỗ của chúng ta.
Ta hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tói chỗ tên Hắc Y nhân, Huyền Anh muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Hắc y nhân quơ trường kiếm, toàn lực đâm vào sau lưng Khúc Nặc, ta nắm cánh tay nàng, cố sức đem nàng đẩy về phía sa tạ, dùng thân thể ta để chặn lại một kiếm này, thanh kiếm đâm vào sau lưng ta.
Cùng lúc đó, Huyền Anh nhổ chiếc trâm trên đầu phóng tói Hắc Y nhân, tốc độ giống như tên bay, chuẩn xác đánh trúng vao trường kiếm, lực lượng khổng lồ làm cho Hắc Y nhân không thể nắm chặt trường kiếm được, trường kiếm tuột khỏi tay hán.
Hắc y nhân không dám dừng lại, thân thể liên tục lộn một vòng, trong nháy mắt biến mất toong màn đêm.
Khúc Tĩnh ôm lấy nhi tử đi đến chỗ con gái, ba người ôm nhau mà khóc.
Thanh kiếm chỉ xẹt qua một chút da thịt của tạ, không có nguy hiểm tói tính mạng, tuy thế nhưng máu chảy ra cũng làm nhuộm đỏ cả cái áo.
Khúc Nặc nhìn con trai của nàng một chút, bỗng nhiên đưa tay nhặt trường kiếm từ dưới đất lên, nàng từng bước một đi tói bên người tạ, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn tạ, gằn từng chữ một:
"Vừa rồi tên kia...nói... là thật?"
Khúc Tĩnh chưa từng thấy con gái của mình như thế, rất sợ nàng nóng giận làm bị thương ta, sợ hãi nói:
"Nặc Nhi, con... nghe ta giải thích..."
Khúc Nặc lạnh lùng nói:
"Ta chỉ muốn ngươi trả lòi tạ, lòi hắn nói là thật hay giả?"
Ta gật đầu.
Đôi mắt xinh đẹp của Khúc Nặc toàng đầy nước mắt, nàng lúc này mới hiểu được lúc vì sao lúc trước ta không tiếc mọi thứ cứu nàng từ Hoàng lăng rạ, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, giơ thanh kiếm đâm vào ngực ta.
Khi thanh kiếm đâm vào ngực tạ, đứa con trai của ta bổng nhiên khóc òa lên.
Thanh kiếm trong tay Khúc Nặc bỗng ngừng lại, không thể đâm sâu thêm được một chút nào nửa.
"Khúc đại nhân, đem thiên đao của ngươi cho ta!"
Thiên đao dài năm tấc, toàn thân là do bạch kim tạo thành, nó là công cụ để giết gia súc toong ngày tế thiên, cũng là thứ vũ khí duy nhất được mang lên tế đàn.
Tâm tình của Khúc Tĩnh nặng nề mang thanh đao đưa cho Tinh Hậu, khuôn mặt của Tinh Hậu vẫn bình tĩnh như mọi ngày, nhẹ giọng nói: "Ngươi đem tế thiên phú truyền xuống cho những trung thần đi."
Khúc Tĩnh gật đầu.
Tinh Hậu dưới sự nâng đở của Hứa công công đi tói trước người Yến Hưng Khải.
Yến Hưng Khải lúc này mới biết được, Tinh Hậu từ lâu đã bị mù.
"Có chuyện ta muốn hỏi ngươi... Nguyên Tông có phải là bị ngươi hại chết hay không? Trong ánh mắt của Yến Hưng Khải có chút điên cuồng, hắn đã hiểu được mình hôm nay khó có thề thoát khỏi cái chết, hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thực, muốn dành cho Tinh Hậu một đã kích cuối cùng, hắn khàn giọng nói:
"Hại chết hắn là ngươi... Nếu không phải ngơi cướp lấy quyền vị Đại Tần của tạ, thì ta cần gì phải giết hắn? Là ngươi hại chết con của ngươi, là ngươi..."
Trong lòng Tinh Hậu lúc này đang rất đau đớn, thiên đao nhanh như tia chóp đâm vào ngực Yến Hưng Khải, một đao, hai đao, nàng giống điên cuồng không ngừng đâm xuống, máu của Yến Hưng Khải nhiễm đỏ cả người nàng, ta xông tói, nắm lấy tay nàng, Tinh Hậu vô lực ngồi trên mặt đất khóc òa lên.
Lúc này có rất nhiều vương công đại thần đã vọt lên tế đàn, tình thế lúc này đang rất nghiêm trọng.
Ta ngửa đầu nhìn tròi cao, mặt trời chói chang vẫn đang treo trên không, không hề có chút dấu hiệu trời sẽ mưa nào, chẵng lẽ số mệnh của ta và Tinh Hậu phải gặp nguy hiểm ở chỗ này ư?
Hứa công công nhìn những người đang tức giận xông lên tế đàn, trên mặt trắng bệnh, run giọng nói:
"Phản rồi... Phản rồi..."
Thòi khắc mấu chốt Khúc Tĩnh là người thứ nhất khôi phục bình tỉnh, cao giọng nói: "Bệ hạ dùng tính mệnh của Yến Hưng Khải để tế thiên, là vì Đại Tần chuộc tội!"
Lòi hắn vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sét này làm cho sợ hãy tình thế hỗn loạn nhất thời yên tĩnh trở lại, không chỉ vậy mà còn yên lặng tói mức chỉ rơi xuống một cây kim cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ánh mặt trời bổng nhiên mờ dần, bấu trời đã có chút tối.
Nội tâm không yên của ta cũng theo ánh mặt trời mờ dần mà biến mất, Tào Duệ quả nhiên là không gạt tạ, mọi việc lúc này rất đúng vói những gì mà hắn đã đoán.
Bầu trời càng ngày càng tối đi, toàn bộ bầu trời giống như bị một tấm màng che lại, nhìn giống như là những đêm không trăng không sao vậy.
Một đạo ánh sáng phá tan màn đêm ở chân trời, theo sao nó là từng tiếng sấm chấn động trời đất. Một giọt nước mưa rơi trên hai gò má của tạ, khi ngón tay chạm vào nó thì ta cảm thấy mát lạnh thấm một thấm gan, đậu sau đó là từng hạt từng hạt mưa rơi trên lãnh thổ Đại Tần.
Những quan viên xung quanh tế đàn phát ra từng đợt từng đợt hoang hô, không ai còn nghi ngờ về cái chết của Yến Hưng Khải nữa, trận mưa xối xả này đã cuốn đi tất cả những nghi ngờ và chứng cứ.
Khúc Tĩnh cao giọng nói:
"Sự chân thành của chúng ta rốt cuộc đả cảm động tròi xanh, đúng là nghịch tặc chưa trừ diệt, tai hoạ không ngừng a!"
Tất cả mọi người đều yên lặng toong sự sung sướng do cơn mưa này mang đến.
Tinh Hậu buồn bả không vui quỳ gối giữa tế đàn, mặc cho mưa xối xả làm ướt hết cả quần áo của nàng. Nước mưa có thể tẩy đi vết máu trên người nàng, nhưng không cách nào tẩy đi sự bi thương toong lòng nàng, tuy rằng nàng đã thành công tiêu diệt Yến Hưng Khải, nhưng nàng không thể nào mà vui sướng được.
Hứa công công mở cây dù ra cung kính đứng bên người Tinh Hậu, yên lặng vì nàng che gió che mưa.
Ta lần đầu tiên cảm giác được thì ra Tinh Hậu lại cô đơn như thế, nhớ tói việc sinh mệnh của nàng đã sắp mất hết, lòng ta đau đớn như bị dao cắt vậy.
Ta thấp giọng khuyên nàng:
"Xin mẫu hậu hãy trở về cung nghỉ ngơi, ở nơi này mưa to gió lạnh; nếu không cẩn thận lại làm hại thân thể."
Khúc Tĩnh đi tói ta bên người, thấp giọng nói:
"Thi thể của Túc vương nên xử trí như thế nào?"
Ta ngưng mắt nhìn về đỉnh đồng dùng để tế thiên trước mặt, nơi này chính là nơi tốt nhất để chôn cất Yến Hưng Khải.
Ngay lúc thỉ thể của Yến Hưng Khải được bỏ vào đỉnh đồng, một tiếng hét bi thảm đột nhiên vang lên, Tần hoàng Yến Đồng Lập không thể chịu nổi một màn điên cuồng tàn nhẫn lúc nãy, hắn đã điên rồi!
Tròi mưa xối xả đúng lúc đã chứng minh câu nói Yến Hưng Khải làm trời xanh nổi giận, tạm thời ngăn chặn hết mọi lòi đồn toong Tần Quốc.
Nhưng mà lý do này chỉ có thể lừa gạt dân chúng bình thường, nhưng không cách nào làm cho Tần quốc hoàng tộc thật lòng tin tưởng. Bọn họ sở dĩ đột nhiên thay đổi lập trường, tạm thời buông tha việc tranh đoạt quyền lợi, đều là bởi vì Đông Hồ đã phát động chiến tranh.
Trong đoạn thời gian này mà cùng Tinh Hậu đối địch, thì Tần Quốc không thể tránh khỏi cảnh bị chia cắt, hơn nữa cho dù là ai lên ngôi hoàng đế thì việc đầu tiên hắn phải làm chính là chống lại thiết kỵ của Đông Hồ, nhìn hết thảy hoàng tộc Đại Tần lúc này, ai có được bản Bnh và năng lực này?
Ngày thứ năm khi Đông Hồ phát động chiến tranh với Đại Tần, mười vạn viện quân của Đại Khang chia làm ba lần tiến vào lãnh thổ Đại Tần, cùng lúc đó, bên Bắc Hồ cũng truyền đến tin tức. Thác Bạt Thuần Chiếu đã tập kết binh lực xuất phát tới biên giới Đông Hồ, chuẩn bị phát động cuộc tiến công đại quy mô.
Tinh Hậu từ sau ngày tế thiên đã bị nhiễm phong hàn, bệnh tình của nàng càng ngày càng nặng, mà ta lại phải tránh miệng lưỡi người đòi nên phải kiềm chế ý niệm vào cung thăm Tinh Hậu, không thể ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc nàng
Mưa xối xả liên tục mấy ngày liền là cho Hồ Yên Chi một lần nữa ứở lại như xưa, thừa dịp bóng đêm dày đặc, ta và Khúc Tĩnh cùng làm bạn trên một con thuyền nhỏ đi đến Mộ Vân Trai tìm mẹ con Khúc Nặc.
Bất cứ ai cũng có thể từ sắc mặt của ta hiện nay mà biết được tâm toang của ta đang rất nặng nề. Ta yên lặng ngồi trên mũi thuyền, ngửa đầu nhìn mưa bụi buồn bả trên mặt hồ, ta lại nhớ tói bệnh tình cùa Tinh Hậu, toong lòng ta càng thêm đau đớn.
Khúc Tĩnh mặc áo tơi, quần áo nhìn giống như một ngư ông bình thường, hắn đang cầm một cây dù bằng giấy dầu, giúp ta ngăn mưa cản gió:
"Thái tử tuy tuổi vẫn còn trẻ, nhưng phải biết yêu quý bản thân mình; nếu không khi ngai đến tuồi của tạ, thì hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Sự quan tâm của Khúc Tĩnh đối vói ta là xuất phát từ nội tâm, lúc trước việc của Khúc Nặc và Trầm trì hắn không hề ủng hộ, bất quá là xuất phát từ sự thương yêu của hắn đối vói con gái, cho nên hắn cũng không có ngăn cản, hiện tại hắn đã biết mọi việc giữa ta và Khúc Nặc, không biết từ lúc nào hắn đã tiếp nhận chuyện này, đối xử vói ta cũng giống như đối xử vói con rể của mình vậy.
Kỳ thực bỏ qua những thủ đoạn có phần đen tối của ta vói Khúc Nặc, thì ta rất xưng đôi vói con gái cùa hắn, sự thay đổi toong tâm lý của Khúc Tĩnh cũng là một việc bình thường mà thôi.
Ta nhìn Khúc Tĩnh cười cảm kích, sau đó cầm lấy cây dù toong tay hắn.
Khúc Tĩnh nhìn mặt hồ mênh mông, than thở:
"Tròi đã mưa liên tục năm ngày, hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lúc này ta đã bắt đầu lo lắng, hình như là tai nạn mà trời xanh giáng xuống Tần Quốc vẫn chưa kết thúc."
Ta lắc đầu nói:
"Tuy rằng chúng ta không thể triệt để tránh thoát tai nạn, nhưng có thể giảm thiệt hại đến mức thấp nhất."
Hai mắt Khúc Tĩnh sáng ngòi.
Ta nhìn về phía Già Lam Sơn ở phía xạ, nhẹ giọng nói:
"Khúc đại nhân, ta nghĩ ngài nên giữ kín bí mật đó giúp ta."
Khúc Tĩnh gật đầu:
"Thái tử yên tâm, nếu cần thiết ta sẽ quên đi việc kia."
Khúc Tĩnh càng thông tình đạt lý hơn ta tưởng tượng.
Những ký ức mà Mộ Vân Trai để lại cho ta đa số đều là sự đau buồn, lần đầu tiên Thu Nguyệt Hàn cứu ta chính là ở nơi này, mọi vật ở đây vẫn giống như trước, căn nhà dưới sự tẩy rữa cùa trận mưa nhìn càng thêm sạch sẽ.
Ta và Khúc Tình được một tiểu ni cô dẫn vào bên toong Mộ Vân Trai, cơn mưa xối xả lúc này đột nhiên ngừng lại. Trên mái hiên vẫn còn lưu lại vài giọt nước, rơi xuống trong núi rừng tạo thành một chuỗi âm thanh có tiết tấu
Huyền Anh ngồi một mình toong đỉnh, ngắm nhìn những giọt nước đang rơi xuống, dường như đang xuất thần, ngay cả ta và Khúc Tĩnh đến gần mà nàng cũng không phát hiện ra. Ta lúc này mới phát hiện nàng có một vẽ đẹp không giống vói người thường, vẻ đẹp khi nàng trầm tư suy nghĩ ta chưa từng thấy qua trên bất cứ người nào.
Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Huyền Anh lúc này mới tỉnh lại, cười nhạt nói:
"Ta chỉ lo nhìn tròi mưa mà quên mất việc tiếp đón hai vị khách quý, xin hai vị đừng phiền lòng."
Ta cười nói:
"Lúc này mưa đã tạnh."
Huyền Anh nói:
"Lúc trời vừa hết mưa, mới là lúc đẹp nhất, thái tử điện hạ chẵng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy sự yên tỉnh cùng bình an toong đó ?"
Nàng chỉ tay vào hậu viện, nói:
"Mẹ con nàng đang nghỉ ngơi toong hậu viện."
Ta xoay người nhìn Khúc Tĩnh, nói:
"Ngài hãy đi trước đi, ta ở chỗ này nói vài câu vói Huyền Anh sư phụ."
Kỳ thực là ta không biết làm thế nào để đối mặt vói hai mẹ con nàng, vì vậy ta chọn cách trốn tránh.
Ta đi tói trước măt Huyền Anh rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc đàn cổ trên bàn.
Huyền anh rót cho ta một chén trà, đưa đến tay ta.
Ta cười nói:
"Từ khi Dận Không uống qua chén trà mà Huyền Anh sư phụ tự tay pha chế, ta không còn muốn uống trà mà người khác pha nữa."
Huyền anh cười nhạt nói:
"Thái tử quá khen, cách ngài gãy đàn mới chính là làm cho Huyền Anh nhớ mãi không quên."
Ta đưa tay đặt trên cổ cầm:
"Nếu hôm nay gặp được tri âm, Dận Không xin gãy một khúc cho Huyền Anh sư phụ nghe và dùng nó để thay cho lòi cảm tạ."
Huyền Anh gật đầu, đôi mắt xinh đẹp một lần nữa nhìn lên mái hiên.
Một giọt nước toong suốt theo gió từ trên cao rơi xuống, ngay khi giọt nước sắp tiếp xúc mặt nước, ta nhẹ nhàng gãy đàn, tiếng đàn giống như một luồng gió xuân, trong bóng đêm ôn nhu lượng lờ.
Khúc nhạc Xuân Thủy Dao một lần nữa vang lên toong tay Huyền Anh, ta nhịn không được nhớ lại nhớ tói Cốc Tiêm Tiêm đang ở Yên Quốc chịu tang, lúc trước ta ở bên cạnh hai nữ nhân của mình gãy khúc nhạc này, lúc đó tự tại thong dong biết bao.
Trong lòng ta lúc này diễn ra một tha"y đổi vô hình; một sự tương tư, vô hạn u sầu. Khúc "Xuân Thủy Dao" trên tay ta đã mất đi sự nhu tình ngày xưa, thay vào đó là vài phần cô đơn lặng lẽ Ị
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, dây đàn ở chỗ đầu ngón tay của ta đã bị đứt thành hai đoạn.
Ta ngơ ngác nhìn cổ cầm, toong lòng ta xuất hiện một sự đau buồn không thể nào giải thích được.
Huyền Anh nhẹ giọng nói:
"Ngươi có tâm sự!"
Ta còn chưa kịp trả lòi, thì nghe được từ toong hậu viện phát ra một tiếng thét chói tai. Ta và Huyền Anh liếc mắt nhìn nhau, toong ánh mắt toàn đầy sự nghi ngờ, hai chúng ta lập tức đứng dậy chạy vào bên toong.
Ta thấy một gã Hắc Y nhân đang ở bên cạnh Khúc Nặc, lưỡi đao sắc bén đang kề trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
Khúc Tĩnh đang ôm con trai của tạ, liều mạng chạy tói chổ chúng ta.
Ta và Huyền Anh đi tói bên cạnh Khúc Tĩnh, bảo hộ hắn và con trai của ta.
Hắc y nhân khàn giọng rầm rú:
"Đem đứa bé kia giao cho tạ, nếu không ta giết chết nàng!"
Huyền anh lạnh lùng nói:
"Phật môn là thanh tịnh, ngươi dám động sát niệm, không sợ Phật tổ ừách tội ư?" Hắc y nhân cười lạnh nói:
"Ta chỉ muốn hài tử kia, ta đếm tói bạ, nế không giao nó cho tạ, ta lập tức thì cắt đứt cổ nàng!"
Thanh đao lạnh lẽo đè xuống thêm vài phần, máu của Khúc Nặc dọc theo thay đao chảy xuống.
Ta kinh hãi nói:
"Ngươi buông nàng rạ, ta đáp ứng với ngươi bất cứ điều kiện gì!"
Hắc y nhân cười quái dị, nói: "Bất luận điều kiện gì? Long Dận Không ngươi không tiếc bất cứ thứ gì cứu nữ nhân này?"
Hắn lắc đầu nói:
" Lẽ nào ngươi mặt kệ tính mệnh con trai mình?"
Sắc mặt ta trầm xuống.
Khúc Nặc vô cùng khiếp sợ, nàng run giọng nói:
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Hắc y nhân kia cười lạnh nói:
"Trong thiên hạ lại có một nữ nhân ngu ngốc như ngươi, ngươi nhìn kỹ một chút, khuôn mặt của hài tử này, có chổ nào không giống Long Dận Không, nó chính là cốt nhục của Long Dận Không!"
Ta giận dữ hét lên:
"Câm miệng!"
Hắc y nhân cười quái dị nói:
"Nếu ngươi thật sự có dũng khí thì ngươi dùng mạng của ngươi để đổi lấy mạng nàng đi!"
Huyền Anh thấp giọng nói:
"Không nên bị hắn khích tướng!"
Không nghĩ tới lúc này Khúc Nặc đột nhiên giãy khỏi cánh tay của Hắc Y nhân, liều mạng chạy tói chỗ của chúng ta.
Ta hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tói chỗ tên Hắc Y nhân, Huyền Anh muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Hắc y nhân quơ trường kiếm, toàn lực đâm vào sau lưng Khúc Nặc, ta nắm cánh tay nàng, cố sức đem nàng đẩy về phía sa tạ, dùng thân thể ta để chặn lại một kiếm này, thanh kiếm đâm vào sau lưng ta.
Cùng lúc đó, Huyền Anh nhổ chiếc trâm trên đầu phóng tói Hắc Y nhân, tốc độ giống như tên bay, chuẩn xác đánh trúng vao trường kiếm, lực lượng khổng lồ làm cho Hắc Y nhân không thể nắm chặt trường kiếm được, trường kiếm tuột khỏi tay hán.
Hắc y nhân không dám dừng lại, thân thể liên tục lộn một vòng, trong nháy mắt biến mất toong màn đêm.
Khúc Tĩnh ôm lấy nhi tử đi đến chỗ con gái, ba người ôm nhau mà khóc.
Thanh kiếm chỉ xẹt qua một chút da thịt của tạ, không có nguy hiểm tói tính mạng, tuy thế nhưng máu chảy ra cũng làm nhuộm đỏ cả cái áo.
Khúc Nặc nhìn con trai của nàng một chút, bỗng nhiên đưa tay nhặt trường kiếm từ dưới đất lên, nàng từng bước một đi tói bên người tạ, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn tạ, gằn từng chữ một:
"Vừa rồi tên kia...nói... là thật?"
Khúc Tĩnh chưa từng thấy con gái của mình như thế, rất sợ nàng nóng giận làm bị thương ta, sợ hãi nói:
"Nặc Nhi, con... nghe ta giải thích..."
Khúc Nặc lạnh lùng nói:
"Ta chỉ muốn ngươi trả lòi tạ, lòi hắn nói là thật hay giả?"
Ta gật đầu.
Đôi mắt xinh đẹp của Khúc Nặc toàng đầy nước mắt, nàng lúc này mới hiểu được lúc vì sao lúc trước ta không tiếc mọi thứ cứu nàng từ Hoàng lăng rạ, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, giơ thanh kiếm đâm vào ngực ta.
Khi thanh kiếm đâm vào ngực tạ, đứa con trai của ta bổng nhiên khóc òa lên.
Thanh kiếm trong tay Khúc Nặc bỗng ngừng lại, không thể đâm sâu thêm được một chút nào nửa.
Danh sách chương