Lâm Bi Phong nói :

"Cũng không phải ta đế ý việc này, mà là thấy bệ hạ sủng ái bọn tiểu nhân nịnh hót, trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi. "

Ta cười nói :

"Có thể phụ hoàng có tính toán của người, Tả Trục Lưu muốn lấy thúng úp voi, sợ rằng hắn cũng không có năng lực này. "

Lâm Bi Phong nói :

"Đương nhiên hắn không có năng lực này. "

Tiêu Tín nói :

"Từ khi bệ hạ bị bệnh lại càng xem trọng Tả Trục Lưu, dù sao việc này đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt. "

Ta gật đầu nói :

"Ngày mai ta sẽ vào cung gặp phụ hoàng, tranh thủ nhanh chóng giải quyết chuyện mẹ con An Dung"

Trần Tử Tô lại lắc đầu nói :

"Thái tử không cần nóng vội, tuy Tả Trục Lưu đã giam lỏng mẹ con An Dung nhưng các nàng tạm thời cũng không có nguy hiểm gì. Hiện nay Tả Trục Lưu cũng không biết tin Thái tử đến Khang Đô, chính là hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối. Việc khẩn cấp trước mắt là liên hệ các đại thần trong triều, đem bệnh tình của bệ hạ truyền bá ra ngoài, làm cho quần thần ủng hộ Thái tử tạm thời quản lý triều chính. Xem xem Tả Trục Lưu phản ứng thế nào, cũng mượn cơ hội này nhìn xem cuối cùng ai kiên quyết đứng về phía Tả Trục Lưu. "

Lâm Bi Phong nói :

"Việc này để cho ai đứng ra đây?"

Trần Tử Tô nói :

"Hạ vương Long Thiên Tứ đã đồng ý rồi, hắn sẽ liên hợp các vị hoàng tộc cùng đứng ra vì việc này. "

Lâm Bi Phong cười nói :

"Như vậy rất tốt, lời nói của bọn hắn hẳn là có chút trọng lượng, ta sẽ liên hệ những đại thần khác. "

Trần Tử Tô nói :

"Lực lượng quân đội Tả Trục Lưu có thể khống chế tập trung ở ba noi Quý Vận, Sùng Đức, Nhạc Dương, nếu như Thái tử đăng cơ là việc chắc chắn sẽ thành, Tả Trục Lưu chắc chắn sẽ không tiếc tất cả phát động phản loạn. "

Lâm Bi Phong cười lạnh nói :

"Đến thời điếm mấu chốt những người đó chưa chắc đã cùng hắn chịu chết. Cho dù bọn họ trung thành với Tả Trục Lưu, chỉ có sáu vạn binh mã có thể làm nên sóng gió gì?"

Trần Tử Tô nói :

"Tuy rằng nói như thế nhưng một khi Đại Khang rơi vào nội loạn, kẻ thù bên ngoài chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâm nhập. Loạn trong giặc ngoài cùng đến, việc Thái tử nắm trong tay tình hình Đại Khang sẽ trở nên bất lợi. "

Tiêu Tín nói :

"Lấy thực lực hiện nay của Tả Trục lưu mà nói, hắn căn bản không có cách nào chống lại Thái tử. Thế nhưng hắn vẫn không tiếc bất cứ giá nào đối nghịch cùng thái tử, sau lưng nhất định có chỗ dựa vào. "

Ta nhíu mày nói :

"Trước đây khi ta đến Đại Hán giải trừ liên minh năm nước, Tả Trục Lưu còn đặc biệt tìm ta phân tích tình thế. Điều này cho thấy tình cảm của hắn với Đại Khang cũng rất sâu đậm, chưa hẳn đã cấu kết cùng nước ngoài. "

Lâm Bi Phong nói :

"Chỉ có một giải thích là Tả Trục Lưu thấy bệ hạ không còn sống được lâu, rất sợ sau khi ngươi đăng cơ sẽ ra tay đối phó hắn. Cho nên mói không tiếc tất cả ra tay trước. "

Trần Tử Tô nói :

"Đáng tiếc cho dù khơ dậy chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đại Khang cũng không có bất cứ chồ tốt nào cho hắn. "

Lâm Bi Phong nói :

"Trước khác nay khác, lúc đó hắn cảm thấy mình rất có hi vọng cưóp được ngôi vị hoàng đế Đại Khang, đương nhiên sẽ xem Đại Khang như một phần của mình. Thế nhưng khi thế lực của Dận Không từ từ lớn mạnh, hắn gần như tuyệt vọng với ngôi vị hoàng đế, tâm tính tự nhiên sẽ sinh ra biến hóa. Rất có khả năng sẽ liều mạng cá chết lưới rách. "

Ta gật đầu nói :

"Nhạc phụ nói không sai, Tả Trục Lưu rất có khả năng sẽ làm như vậy. Hơn nữa cơ hội cuối cùng của hắn là thừa dịp ta đặt chân chưa ổn định để phát động trận nổi loạn này. Lúc trước hắn có hi vọng chiếm được ngôi vị Hoàng đế Đại Khang nên mới xem Đại Khang là một phần của mình, hiện giờ hắn cảm giác hi vọng với ngôi vị hoàng đế càng ngày càng xa vời, chưa chắc đã không thể bán đứng lợi ích của Đại Khang. "

Tiêu Tín nói :

"Nếu như trong chuyện này hắn cấu kết cùng những quốc gia khác, chuyện này chẳng phải sẽ trở nên vô cùng phiền phức?"

Trần Tử Tô nói :

"Cho nên việc xử lý Tả Trục Lưu nhất định phải chuẩn bị chu đáo. Khi thời cơ đến phải lập triển khai hành động ngay lập tức, cố gắng đem hắn loại bỏ trong thời gian ngắn nhất, không thể để cho nước khác có bất kì cơ hội phản ứng nào. "

Ta nhìn qua Trần Tử Tổ tán thưởng nói :

"Đại Khang chắc chắn không thể phát sinh nội loạn, nếu không các nước khác chắc chắn sẽ nhân cơ hội này vây công chúng ta. "

Trần Tử Tô nói :

"Ngày mai khi Hoàng tộc cùng chúng thần đề nghị công tử tạm thời quản lý triều chính, Tả Trục Lưu chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt. Chúng ta sẽ đem những người ủng hộ bên cạnh hắn gạt bỏ trước tiên…"

T a lắc đầu nói :

"Không phải trước tiên gạt bỏ, mà là một lưới bắt hết! Gạt bỏ tay chân của hắn tất sẽ khiến đánh rắn động cỏ. Tả Đông Tường ở Long Tương Quân tuy rằng chỉ đảm nhiệm phó chức nhưng đại quyền của Long Tương Quân vẫn bị hắn nắm trong tay, đây là lực lượng phòng ngự quan trọng nhất của Khang Đô. Nếu như Tả Đông Tường làm loạn, trong thòi gian ngắn nhất sẽ tạo thành uy hiếp tương đối cho chúng ta. "

Lâm Bi Phong gật đầu nói :

"Tả Đông Tường cũng là một trong những quân cờ quan trọng nhất của Tả Trục Lưu. Long Tương Quân có ba vạn người, Ngự Lâm quân bên trong hoàng thành chỉ có một vạn, nhưng lập trường của Khiếu Dương đứng về phía chúng ta. Một khi phát sinh biến loạn, chúng ta có thể không chế hoàng cung trong thời gian ngắn nhất. "

Ta suy nghĩ kĩ càng một lát mói nói :

"Vũ lực cũng không phải là cách giải quyết vấn đề duy nhất, một khi Khang Đô xảy ra biến loạn, toàn bộ Đại Khang tất sẽ rơi vào hỗn loạn. Tả Trục Lưu hẳn là đã tính ra trong vòng hai ngày ta sẽ đến Khang Đô, hắn chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Cho dù chúng ta dựa vào lực lượng Ngự Lâm quân để bắt hắn, chắc chắn sẽ phải đối mặt vói một cuộc huyết chiến với Long Tương Quân. "

Tiêu Tín nói :

"Thái tử nói đúng, Tả Đông Tường nắm đại quyền Long Tương Quân cũng không phải một ngày, hiện nay trong quân có rất nhiều thân tín của hắn, gọi là vệ đội của họ Tả cũng không quá đáng. "

Ta chậm rãi đế chén rượu xuống nói :

"Ngày mai ta muốn vào hoàng cung trước, nhân lúc Tả Trục Lưu chưa kịp chuẩn bị đem hắn cùng tay chân bắt giữ toàn bộ, kín đáo phong tỏa tin tức, khống chế Long Tương Quân trong thời gian ngắn nhất. "

Hai mắt Trần Tử Tô sáng ngời, thấp giọng nói :

"Thái tử dự định. .. "

Ta mỉm cười nói :

"Nếu như phụ hoàng bị bệnh nặng, như vậy đã không thể nắm triều chính trong tay. Làm nhi tử, ta đương nhiên phải giúp người chia sẻ!"

Trong lòng ta đã ý muốn soán vị, giữ lại Hâm Đức hoàng đế đã không còn chút ý nghĩa nào đối với ta. Nếu như hắn vẫn tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế sẽ chỉ làm ảnh hướng đến việc nắm trong tay thế cục và sự phát triển trong thời gian tới của ta .

Trần Tử Tô nói :

"Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế bị bệnh hầu như đều từ chối người ngoài thăm hỏi. Trong khoảng thời gian này, đều do Tả Trục Lưu truyền lời với bên ngoài thay hắn. "

Lâm Bi Phong nói :

"Ta đã thử thăm dò bệnh tình cụ thế của bệ hạ từ Chu Độ Hàn nhưng người này khá bảo thủ, bất kể ta hỏi hắn thế nào, hắn đều không đề cập chút gì tới bệnh tình của bệ hạ. "

Ta nhíu mày nói :

"Nói như vậy, nếu như ta muốn gặp phụ hoàng mà không để Tả Trục Lưu biết sẽ rất khó?"

Trần Tử Tô gật đầu .

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện ra bóng dáng một người, thấp giọng nói :

"Hiện giờ Viên Thiên Trì thế nào?"

Hai mắt Trần Tử Tô sáng ngời :

"Đúng rồi, ta đang định nói chuyện này, tuy Hâm Đức hoàng đế bệnh nặng, thế nhưng hầu như mỗi ngày đều sẽ gọi Viên Thiên Trì đến giảng đạo kinh cho hắn. Nếu như hắn có thể giúp đỡ, hẳn là Thái tử có thể che giấu tai mắt người khác đi gặp Hâm Đức hoàng đế. "

Chiếc mặt nạ da người Khinh Nhan đưa cho ta cũng có tác dụng tương đối tốt. Ta nhờ Dực Vương giúp ta đứng ra mời Viên Thiên Trì gặp nhau tại Khang Đô lục vân trà lâu .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện