Bụng no rồi.
Không biết là vì tôi đói quá hay là vì cần nhiều năng lượng để hồi phục lại lượng sát thương tôi đã nhận, mà con ếch to bằng tôi đã hoàn toàn biến mất vào bụng.
Bình thường thì không thể ăn được nhiều như vậy?Hahaha.
Chỉ riêng việc thế giới này có skill đã là lạ rồi.
Hơn nữa, dù không có skill đi nữa chuyện ăn hết con ếch cũng không phải là không thể.
Vì cơ thể tôi bây giờ phình như trái bong bóng.
Fuu.
Nếu là cơ thể người thì bây giờ tôi phải nghĩ về việc ăn kiêng rồi.
Nhưng ở kiếp trước tôi có một cơ thể không bao giờ mập lên dù có ăn bao nhiêu đi nữa, thế nên tôi chưa thử ăn kiêng bao giờ.
Tạm thời cần phải sửa lại phần lưới đã bị rách đã.
Ư, bụng căng như thế này mà phải làm việc thì hơi khó.
Bằng cách nào đó tôi vẫn làm được.
Ơn trời trong lúc đang sửa lưới thì không có con quái vật nào đi ngang qua.
Nghĩ kĩ lại, hình như không phải chỉ lúc sửa lưới mới nguy hiểm mà lúc đang ăn cũng nguy hiểm nếu có quái vật “ghé thăm” thì phải?Có khả năng những quái vật khác sẽ bị mùi máu thu hút.
Mặc dù chưa thấy nó ở trong lối nhỏ này nhưng ở trong lối đi lớn lúc đầu có vài con sói sáu chân.
Nhìn thế nào đi nữa nó cũng có khứu giác nhạy bén và rất nguy hiểm.
Lần sau muốn ăn tôi nên về nhà trước đã.
A, trong ba nhu cầu cơ bản là thức ăn, quần áo và nhà ở thì tôi đã có thức ăn và nhà ở.
Quần áo?Mọi người thực sự nghĩ tôi, một con nhện, sẽ mặc quần áo?Haa.
Tôi cảm thấy không cần thiết.
Trong hang này không quá nóng cũng không quá lạnh, hơn nữa khắp người tôi là một lớp lông mao ngắn.
Mặc quần áo cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng không có quần áo để tôi mặc.
Nếu tôi cố có lẽ tôi sẽ tự may được bằng tơ nhện, nhưng mà phiền phức như thế tôi không muốn làm.
Dù có may tôi cũng chẳng biết có mặc được không.
Nhưng vậy có nghĩa là nếu muốn tôi cũng đã có quần áo rồi?Ồ, vậy có nghĩa là tôi đã có toàn bộ nhu cầu cơ bản mà không cần bỏ ra tí công sức nào.
Không, tôi vẫn phải bỏ sức ra xây tổ, và còn suýt bán mạng để giết con ếch kia nữa, nói là không bỏ tí công sức nào là hơi quá.
Miễn sao không có gì tồi tệ xảy ra, cơ bản là cuộc sống hiện tại của tôi là cuộc sống trong mơ.
Vấn đề duy nhất có thể xảy ra là có ai đó phá được lưới của tôi hoặc là bị chết đói do không có con mồi mắc vào lưới.
Trường hợp tệ nhất, nếu có cái gì đó đủ mạnh để phá vỡ lưới của tôi thì tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Bây giờ, tôi chỉ có thể mong là có con mồi bị mắc vào lưới thường xuyên.
Miễn sao chuyện đó xảy ra thì cuộc sống trong mơ của tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Tuyệt vời!Mặc dù tôi đã đi học như người bình thường, nhưng cuộc sống của tôi vẫn là cuộc sống của NEET.
Ở trường thì không nói chuyện với ai, về nhà ngoài lướt web và chơi game thì tôi không làm gì khác.
Đổ nước sôi lên cơm ăn liền rồi chờ ba phút cho lò vi sóng hâm nóng đồ ăn.
Lâu lâu đến cửa hàng tiện lợi mua Bento.
Cả bố lẫn mẹ tôi đều làm việc và cả hai đều thường về nhà rất trễ.
Ngay cả lúc họ ở nhà, chúng tôi thường không nhìn mặt nhau và không nói gì với nhau cả.
Về việc nhà, mọi người chỉ tự lo lấy phần của bản thân mình.
Nói trắng ra, không khác gì ba người xa lạ sống chung một nhà.
Có lẽ vì thế, tôi không giỏi giao tiếp với người khác.
Dù nói như vậy đi nữa, có lẽ lỗi là ở tính cách mà tôi sinh ra đã có.
Cơ bản là, tôi không có bạn bè, thậm chí lúc chơi game tôi cũng rất ít khi chat.
Vì vậy nên nhân vật trong game của tôi có hình tượng ít nói.
Nhân vật của tôi là một ông chú rất ngầu bị hói.
Một ông chú tốt bụng chỉ nói chuyện bằng cái lưng.
Chỉ số cũng chỉ là phù du, thế nên tôi cho toàn bộ điểm của mình vào chỉ số tấn công và tốc độ.
Miễn sao không bị đánh dính thì không sao cả, thế nên tôi luôn né hết toàn bộ đòn tấn công và sử dụng chiến thuật du kích để đánh bại kẻ thù của mình.
Nếu bị đánh dính chỉ một lần thì tôi sẽ chết ngay.
Umu.
Không thể gặp lại ba mẹ hay bạn trong lớp thì không sao cả, nhưng không gặp lại ông chú hói thì tôi hơi tiếc.
Trong nhóm những người chơi miễn phí, chỉ có một vài người có đủ trình độ để sánh ngang với bọn đại gia nạp tiền, mất đi một người thật sự là rất tiếc.
Có lẽ tôi đã không giống con người khi mà tôi tiếc nuối nhân vật game của tôi hơn là tiếc nuối ba mẹ.
Thế nhưng đó là sự thật.
Ba mẹ liệu có buồn khi tôi chết không?Un.
Chẳng quan trọng.
Nếu tôi nhìn từ góc nhìn của ba mẹ, tôi nghĩ sẽ không cần thiết phải tiếc thương con cái làm gì.
Có lẽ gom góp đủ tiền để làm đám ma thì hơi phiền một chút.
Nói những thứ này cho một người lạ chắc sẽ làm họ bực mình, nhưng mà vậy thì đã sao chứ?Miễn sao tôi không phiền người khác thì tôi nghĩ sao chẳng dính dáng tới mấy người.
Phiền cho ba mẹ tôi?Tôi đã đầu tư chứng khoán dùng tên của ba mẹ tôi.
Nhờ đó mỗi tháng tôi sẽ đem về được một số tiền vào tài khoản ngân hàng.
Miễn sao hiểu được quy luật và biết cách mạo hiểm thì kiếm tiền bằng chứng khoán rất dễ.
Vậy nên tôi sống không dựa dẫm vào ba mẹ chút nào.
Tôi không dựa dẫm vào ai, nên nếu ai dựa dẫm vào người khác mà than phiền với tôi thì tôi sẽ mặc kệ.
Nói nhiều quá cũng không có tác dụng gì bây giờ cả.
Nên tôi chỉ sẽ nói rằng:Làm NEET là nhất !.
Không biết là vì tôi đói quá hay là vì cần nhiều năng lượng để hồi phục lại lượng sát thương tôi đã nhận, mà con ếch to bằng tôi đã hoàn toàn biến mất vào bụng.
Bình thường thì không thể ăn được nhiều như vậy?Hahaha.
Chỉ riêng việc thế giới này có skill đã là lạ rồi.
Hơn nữa, dù không có skill đi nữa chuyện ăn hết con ếch cũng không phải là không thể.
Vì cơ thể tôi bây giờ phình như trái bong bóng.
Fuu.
Nếu là cơ thể người thì bây giờ tôi phải nghĩ về việc ăn kiêng rồi.
Nhưng ở kiếp trước tôi có một cơ thể không bao giờ mập lên dù có ăn bao nhiêu đi nữa, thế nên tôi chưa thử ăn kiêng bao giờ.
Tạm thời cần phải sửa lại phần lưới đã bị rách đã.
Ư, bụng căng như thế này mà phải làm việc thì hơi khó.
Bằng cách nào đó tôi vẫn làm được.
Ơn trời trong lúc đang sửa lưới thì không có con quái vật nào đi ngang qua.
Nghĩ kĩ lại, hình như không phải chỉ lúc sửa lưới mới nguy hiểm mà lúc đang ăn cũng nguy hiểm nếu có quái vật “ghé thăm” thì phải?Có khả năng những quái vật khác sẽ bị mùi máu thu hút.
Mặc dù chưa thấy nó ở trong lối nhỏ này nhưng ở trong lối đi lớn lúc đầu có vài con sói sáu chân.
Nhìn thế nào đi nữa nó cũng có khứu giác nhạy bén và rất nguy hiểm.
Lần sau muốn ăn tôi nên về nhà trước đã.
A, trong ba nhu cầu cơ bản là thức ăn, quần áo và nhà ở thì tôi đã có thức ăn và nhà ở.
Quần áo?Mọi người thực sự nghĩ tôi, một con nhện, sẽ mặc quần áo?Haa.
Tôi cảm thấy không cần thiết.
Trong hang này không quá nóng cũng không quá lạnh, hơn nữa khắp người tôi là một lớp lông mao ngắn.
Mặc quần áo cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng không có quần áo để tôi mặc.
Nếu tôi cố có lẽ tôi sẽ tự may được bằng tơ nhện, nhưng mà phiền phức như thế tôi không muốn làm.
Dù có may tôi cũng chẳng biết có mặc được không.
Nhưng vậy có nghĩa là nếu muốn tôi cũng đã có quần áo rồi?Ồ, vậy có nghĩa là tôi đã có toàn bộ nhu cầu cơ bản mà không cần bỏ ra tí công sức nào.
Không, tôi vẫn phải bỏ sức ra xây tổ, và còn suýt bán mạng để giết con ếch kia nữa, nói là không bỏ tí công sức nào là hơi quá.
Miễn sao không có gì tồi tệ xảy ra, cơ bản là cuộc sống hiện tại của tôi là cuộc sống trong mơ.
Vấn đề duy nhất có thể xảy ra là có ai đó phá được lưới của tôi hoặc là bị chết đói do không có con mồi mắc vào lưới.
Trường hợp tệ nhất, nếu có cái gì đó đủ mạnh để phá vỡ lưới của tôi thì tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Bây giờ, tôi chỉ có thể mong là có con mồi bị mắc vào lưới thường xuyên.
Miễn sao chuyện đó xảy ra thì cuộc sống trong mơ của tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Tuyệt vời!Mặc dù tôi đã đi học như người bình thường, nhưng cuộc sống của tôi vẫn là cuộc sống của NEET.
Ở trường thì không nói chuyện với ai, về nhà ngoài lướt web và chơi game thì tôi không làm gì khác.
Đổ nước sôi lên cơm ăn liền rồi chờ ba phút cho lò vi sóng hâm nóng đồ ăn.
Lâu lâu đến cửa hàng tiện lợi mua Bento.
Cả bố lẫn mẹ tôi đều làm việc và cả hai đều thường về nhà rất trễ.
Ngay cả lúc họ ở nhà, chúng tôi thường không nhìn mặt nhau và không nói gì với nhau cả.
Về việc nhà, mọi người chỉ tự lo lấy phần của bản thân mình.
Nói trắng ra, không khác gì ba người xa lạ sống chung một nhà.
Có lẽ vì thế, tôi không giỏi giao tiếp với người khác.
Dù nói như vậy đi nữa, có lẽ lỗi là ở tính cách mà tôi sinh ra đã có.
Cơ bản là, tôi không có bạn bè, thậm chí lúc chơi game tôi cũng rất ít khi chat.
Vì vậy nên nhân vật trong game của tôi có hình tượng ít nói.
Nhân vật của tôi là một ông chú rất ngầu bị hói.
Một ông chú tốt bụng chỉ nói chuyện bằng cái lưng.
Chỉ số cũng chỉ là phù du, thế nên tôi cho toàn bộ điểm của mình vào chỉ số tấn công và tốc độ.
Miễn sao không bị đánh dính thì không sao cả, thế nên tôi luôn né hết toàn bộ đòn tấn công và sử dụng chiến thuật du kích để đánh bại kẻ thù của mình.
Nếu bị đánh dính chỉ một lần thì tôi sẽ chết ngay.
Umu.
Không thể gặp lại ba mẹ hay bạn trong lớp thì không sao cả, nhưng không gặp lại ông chú hói thì tôi hơi tiếc.
Trong nhóm những người chơi miễn phí, chỉ có một vài người có đủ trình độ để sánh ngang với bọn đại gia nạp tiền, mất đi một người thật sự là rất tiếc.
Có lẽ tôi đã không giống con người khi mà tôi tiếc nuối nhân vật game của tôi hơn là tiếc nuối ba mẹ.
Thế nhưng đó là sự thật.
Ba mẹ liệu có buồn khi tôi chết không?Un.
Chẳng quan trọng.
Nếu tôi nhìn từ góc nhìn của ba mẹ, tôi nghĩ sẽ không cần thiết phải tiếc thương con cái làm gì.
Có lẽ gom góp đủ tiền để làm đám ma thì hơi phiền một chút.
Nói những thứ này cho một người lạ chắc sẽ làm họ bực mình, nhưng mà vậy thì đã sao chứ?Miễn sao tôi không phiền người khác thì tôi nghĩ sao chẳng dính dáng tới mấy người.
Phiền cho ba mẹ tôi?Tôi đã đầu tư chứng khoán dùng tên của ba mẹ tôi.
Nhờ đó mỗi tháng tôi sẽ đem về được một số tiền vào tài khoản ngân hàng.
Miễn sao hiểu được quy luật và biết cách mạo hiểm thì kiếm tiền bằng chứng khoán rất dễ.
Vậy nên tôi sống không dựa dẫm vào ba mẹ chút nào.
Tôi không dựa dẫm vào ai, nên nếu ai dựa dẫm vào người khác mà than phiền với tôi thì tôi sẽ mặc kệ.
Nói nhiều quá cũng không có tác dụng gì bây giờ cả.
Nên tôi chỉ sẽ nói rằng:Làm NEET là nhất !.
Danh sách chương