“Cục An ninh Quốc gia?” Phong Nhã Trần nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ngọc Tình, ánh mắt anh đầy sự nghi hoặc nhìn về phía xoáy nước khổng lồ kia. Anh đương nhiên biết về Cục An ninh Quốc gia, chỉ là tại sao khi anh nghe Ngọc Tình nói đến năm từ này lại có vẻ phẫn nộ đến thế, dường như có một loại tình cảm đặc biệt, nhưng nói gì thì nói, Ngọc Tình và Cục An ninh Quốc gia nhất định có câu chuyện trong đó.

Tuy không biết là gì, nhưng Ngọc Tình không nói anh đương nhiên cũng sẽ không hỏi, ai mà không có một chút bí mật chứ? Ngọc Tình nhìn vào xoáy nước, cô khẽ cười: “Đi thôi, vào đó xem nào!”

Nói rồi cơ thể Ngọc Tình di chuyển, hóa thành một dòng bạc biến mất trong không trung, Phong Nhã Trần cũng theo sát phía sau cô.

Hai người tàng hình mà đi xuống đáy của hồ Điền Trì, lúc này dưới đấy hồ sức mạnh tinh thần đang biến động mạnh mẽ, hình thành nên một khoảng chân không dưới đáy hồ.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần lặng lẽ nhìn mọi thứ, nhìn hai đám người phân biệt tốt xấu rõ ràng, Ngọc Tình nở nụ cười nhẹ nhưng lạnh lùng phức tạp trên môi.

Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tình trong lúc di chuyển bỗng nhiên dừng lại, cả người cô cứng đơ lại, người đó....người đó chính là Lưu Hoa.

Trong phút chốc, ý nghĩ giết người xuất hiện trong đầu Ngọc Tình và được thể hiện cả ra ngoài, Phong Nhã Trần phát hiện ra và toàn thân anh cũng run lên.

“Tình Tình....” Phong Nhã Trần quay đầu ra nhìn Ngọc Tình khẽ gọi, vừa nãy anh cũng nhìn theo ánh mắt của Ngọc Tình và đã thấy Lưu Hoa. Tuy anh không biết người đàn ông này đã đắc tội gì với Ngọc Tình, nhưng biết hay không biết thì đã sao? Chỉ cần là người mà Ngọc Tình muốn giết thì Phong Nhã Trần anh cũng nhất định không buông tha!

“Chúng ta có cần đi xuống không?” đôi mắt hoa anh đào của Phong Nhã Trần hơi nheo lại, nhìn về phía Lưu Hoa đang ra sức tấn công vào những kẻ tu ma kia.

“Xuống? Tại sao lại phải xuống đó?” Ngọc Tình khẽ cười, mắt cô nhìn xuống dưới: “Bọn họ muốn đánh thì cứ đánh cho đủ đi!”

Ngọc Tình không phải người bình thường, cô đương nhiên là nhìn ra người của Cục An ninh Quốc gia đã sắp không chịu nổi những kẻ tu ma kia rồi, cô đương nhiên cũng biết, nếu cô không đi xuống, kết quả của những người kia nhất định sẽ chẳng tốt đẹp gì, thế nhưng tại sao cô phải đi giúp bọn họ chứ?

Tuy là cô đang rất thắc mắc rằng tại sao lại gặp Lưu Hoa ở đây, theo lý mà nói thì với năng lực của Lưu Hoa, anh ta căn bản không đủ tư cách để tham gia vào hành động này. Phải biết rằng ở kiếp trước khi Ngọc Tình 30 tuổi thì Lưu Hoa mới 33 tuổi, lúc đó năng lực của Ngọc Tình không hề lọt vào mắt của những kẻ tu chân, càng không nói đến Lưu Hoa- người lúc nào cũng kém hơn Ngọc Tình một bậc.

Bây giờ Lưu Hoa mới 18 tuổi, đến đầu gối cũng biết bây giờ năng lực của Lưu Hoa nhất định không thể hơn được so với những gì Ngọc Tình biết, nếu đã như vậy, anh ta tại sao lại xuất hiện ở đây?

Ngọc Tình lặng lẽ quan sát, con tim cô đột nhiên lại bĩnh tĩnh hơn, nhìn cuộc chiến gần như một chiều trước mắt, trong lòng Ngọc Tình lại có chút nghi ngờ.

Nói thực lòng, bây giờ cô rất muốn giết chết Lưu Hoa, muốn báo mối thù năm xưa bị giết. Những cô cũng biết rõ, bây giờ chưa phải lúc. Đương nhiên với khả năng của Ngọc Tình bây giờ, nếu cô muốn giết Lưu Hoa thì anh ta cũng không sống nổi, hơn nữa, cô có hàng trăm cách để làm cho anh ta sống không bằng chết.

Thế nhưng tại sao cô lại muốn giết anh ta bây giờ? Anh ta chẳng có gì, bây giờ Lưu Hoa mới có 18 tuổi, đương nhiên có thể bây giờ anh ta đã có dã tâm, nhưng bây giờ anh ta không xứng để Ngọc Tình giết. Ngọc Tình phải đợi tới lúc anh ta thành công có danh tiếng thành quả, đợi tới khi anh ta đã vất vả tìm trăm phương ngàn kế để có được tất cảm, khi đó cô sẽ giết anh ta! Cô phải để cho anh ta biết, kể cả có giết chết cô anh ta cũng không có được tất cả những thứ mà anh ta muốn. Bởi vì anh ta không có tư cách, không có tư cách để có được mọi thứ của Ngọc Tình.

Nụ cười trên môi Ngọc Tình càng lúc càng lạnh lùng, nhìn vào những kẻ tu ma đang bao vây lấy những người của Cục An ninh Quốc gia, nhìn những bộ xương khô đang cười như thể một giây sau sẽ nuốt chửng lấy bọn họ.

“He he.” Những kẻ tu ma kia nhìn đội đặc công của Cục An ninh Quốc gia đang ngồi vật vờ dưới đất mà bật cười: “Đội đặc công của nước Z? Đáng lẽ đừng có xuất hiện thì hơn, mất mặt quá!”

“Tôi thấy những người này dùng để làm thức ăn cho con tôi chắc cũng không đến nỗi!” một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ từ từ tiến lên phía trước, cô ta có dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, mái tóc dài tới eo, nếu nhìn từ phía sau thì nhất định đó là một đại mỹ nhân, thế nhưng người phụ nữ này khi tiến gần tới đội đặc công thì trên mặt họ lại xuất hiện biểu hiện như muốn buồn nôn.

Khuôn mặt của người phụ nữ đó đương nhiên là Ngọc Tình cũng đã nhìn thấy, một người đã trải đời trải người nhiều như Ngọc Tình thì khi nhìn thấy khuôn mặt đó cô cũng cảm thấy thật ghê tởm.

Đó là một khuôn mặt thế nào, khuôn mặt đó bắt đầu từ mũi thì khuôn mặt được chia làm hai, má bên trái thì trắng nõn và mắt thì đen lấp lánh, cái mũi cao, đôi môi hồng hào, nếu nhìn từ bên má trái mà chỉ nhìn một bên thì không có gì để nói.

Thế nhưng nửa mặt bên phải thì lại đầy vảy rắn, những chiếc vảy rắn đen sì dày đặc đó che cả mắt đi, cô ta chỉ khẽ cười những chiếc vảy đó lại dựng lên, một cảm giác kinh tởm và ghê sợ nói không thành lời.

“Ta thấy linh hồn của những kẻ này dùng để làm mồi cho ma đầu của ta cũng không tới nỗi nào, ngươ xem nó đang đói rồi kìa!” một người đàn ông với sắc mặt màu xám bước lên phía trước một bước, mở miệng, giọng nói khàn khàn. Tiếng nói của hắn ta vừa dứt, những bộ xương khô đang bao vây lấy đội đặc công liền nhảy lên, cái bộ dạng đó dường như đang gật đầu đồng ý.

“Vậy thì quyết định như vậy đi!” người phụ nữ gật đầu: “Những kẻ này làm mồi cho con ta còn linh hồn thuộc về ngươi!”

Người phụ nữ đó nói, đôi môi màu hồng mở ra, một con rắn nhỏ xíu bay ra từ miệng cô ta, phi thẳng về phía những đặc công đang ngồi dưới đất kia.

Đội đặc công nhìn con rắn bay đó, sắc mặt đột nhiên trắng bạch ra. Tuy bọn họ đều biết, nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ phải chết, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, hóa ra chết mà cũng phải chết khó coi thế này, chết thế này là chết mất xác đấy!

Nhìn những con rắn bay ra từ miệng người phụ nữ, bọn họ đều run lên cầm cập, vừa sợ hãi, vừa ghê tởm.

“He he.” Những kẻ tu ma cười lớn, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng đội đặc công bị những con rắn cắn, đây chính là kết cục nếu chống lại bọn họ!

Nghĩ vậy ánh mắt của bọn chúng liền di chuyển tới phía trên của Phệ Hồn Trận, bọn chúng cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, ngày này qua đi, nhân gian sẽ là thiên hạ của bọn chúng.

Ánh mắt lạnh lùng của bọn chúng nhìn vào đàn rắn đang rít lên kia, trong lòng đầy chờ đợi, bọn chúng rất mong muốn thấy được cảnh thương đàn rắn kia sẽ ăn thịt những người đang co rúm lại kia, nghe những tiếng gào thét thảm hại.

Song điều làm cho bọn chúng kinh hãi là, khi những con rắn đó đang phi được nửa đường rồi thì dường như gặp phải một bức tường vô hình nào đó ngăn lại, một tiếng bụp vang lên, tất cả bọn chúng rơi xuống, tiếng kêu rít vang lên nghe chói tai.

“Chuyện gì vậy?” mấy người quay ra nhìn nhau, sắc mặt u ám của mấy người được ngẩng lên, họ liếc mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt đầy sự ngạc nhiên, hoài nghi.

“Các vị đang tìm chúng tôi à?” Ngọc Tình nhìn cảnh này đương nhiên cô biết đã tới lúc bắt buộc xuất hiện rồi, đương nhiên, vốn dĩ cô đã xuất hiện ở đây. Chỉ là trước khi lộ diện, cô để cho những người này chịu khổ một chút thì đã có sao?

Những kẻ tu ma nghe thấy tiếng nói rõ ràng, thản nhiên mà đơ người ra, ở đây vẫn còn có người sao? Ánh mắt king ngạc của bọn họ nhìn vào không trung hết sức cảnh giác, tay chân đã để ở tư thế sẵn sáng, chỉ đợi người vừa lên tiếng xuất hiện là sẽ ra đòn tấn công.

Từ chỗ không trung phát ra tiếng nói có hai người từ từ hiện ra, hai người đó, nữ thì thanh tú, nam thì anh tú. Hai người này đứng cùng nhau nhìn vô cùng xứng đôi.

Đôi mắt to tròn của Ngọc Tình nhìn vào đàn rắn đang nằm dưới rất rên rít kia, khẽ cười: “Những con rắn này độc lắm đây!”

Ngọc Tình không hề noi sai sự thật, rắn độc hay không chỉ cần nhìn màu sắc là biết. Thương thì màu sắc càng sặc sỡ thì độc tính càng mạnh, còn bây giờ đàn rắn ở trước mặt bọn họ trên người có tới năm sáu loại màu sắc, đẹp hay không không biết nhưng chỉ liếc mắt nhìn không cần nghĩ cũng đủ biết những con rắn này nhất định chứa chất độc làm chết người.

Đôi mắt hoa anh đào của Phong Nhã Trần khẽ chớp chớp, nhìn chằm chằm vào những kẻ tu ma kia, chỉ sợ rằng những kẻ đó sẽ đột nhiên tấn công bọn họ.

“Ồ, một tiểu đệ thật anh tú.” Người phụ nữ mặc chiếc sường xám màu đỏ nhìn Phong Nhã Trần, hai mắt sáng lên: “Tiểu đệ, em mà đi theo chị thì tốt biết mấy, chị bảo đảm sẽ làm cho em hạnh phúc cả đời!”

Người phụ nữ đó tiến lên phía trước một bước, nói rồi con ưỡn ẹo vòng eo con rắn của bà ta.

Phong Nhã Trần vừa nghe thấy lời này, liền nhếch mép cười, anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ đó, khẽ cười: “....Cô à, cô không sợ sẽ dọa chết trẻ em à?”

Phong Nhã Trần nói ra lời này làm cho Ngọc Tình thấy rất đắc chí, vốn dĩ nghe thấy lời người phụ nữ kia nói cô đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Người phụ nữ đó dám đứng trước mặt cô để mà trêu ghẹo người đàn ông của cô, đúng là to gan! Cô đang định trả đũa thì liền nghe thấy Phong Nhã Trần nói như vậy, lập tức bật cười, cái tên tiểu tử này mồm miệng cũng không phải dạng vừa! Một kẻ dọa chết người khác đã chứng minh tất cả mọi vấn đề rồi.

Quả nhiên người phụ nữ đó đột nhiên cứng đo người lại, sau đó đôi mắt màu đen của bà ta ánh lên ánh sáng màu xanh, bà ta nhìn chằm chằm vào Phong Nhã Trần: “Tiểu đệ, nói lời thì phải chịu trách nhiệm về lời mình nói đấy!”

Phong Nhã Trần vừa nghe liền lập tức co người lại, giả vờ sợ sệt: “Đừng, đừng đừng, tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu, tôi cũng chẳng làm gì bà, chỉ nói có một câu mà thôi, cũng chẳng phải cưỡng.....”

Lời Phong Nhã Trần còn chưa dứt, một con rắn phi ra giống như một câu kim, Ngọc Tình đứng bên cạnh thấy vậy, tâm niệm vận hành và biến thành một cây kim nhỏ cắm thẳng vào cơ thể con rắn.

Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn về người phụ nữ nói ra tay là ra tay, cô khẽ cười: “Sao hả, nói nhầm cho cô rồi à?”

Ngọc Tình vừa nói vừa nhìn người phụ nữ từ đầu tới chân: “Nhìn xấu thì không phải lỗi của cô, nhưng lại đi dọa người khác thì chính là cô không đúng rồi!”

Ngọc Tình nói xong, đưa hai tay ra khoanh lại: “Thật buồn nôn, tôi đang nổi hết da gà lên rồi đây.” Nói rồi cô quay mặt sáng nhìn Phong Nhã Trần: “Anh không thấy ghê tởm à!”

Phong Nhã Trần vừa nghe thấy lập tức như bị oan: “Tình Tình, sao lại không chứ, cái cô này nhìn.....đặc biệt như thế! Sao anh lại không thấy buồn nôn, không thấy ghê tởm được!”

Hai người kẻ tung người hứng, thành công làm cho người phụ nữ đó mặt tối sầm lại, người phụ nữ đưa tay ra làm một tư thế như đang niệm chú, chỉ mấy giây sau, những con rắn đang nằm dưới đất quằn quại kia đột nhiên bay lên, hướng thẳng về phía Ngọc Tình và Phong Nhã Trần.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần cũng không tỏ ra sợ hãi, chỉ nhìn vào đàn rắn ghớm ghiếc kia rồi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, khẽ cười, đồng thời đưa tay ra vận công.

Hai ngọn lửa một đen một trắng xuất hiện trên không trung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện