Ngọc Tình vừa nói dứt lời, một sự im lặng liền xuất hiện trước, sau đó là những lời bàn tán.

“Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra, nói đùa gì vậy chứ! nếu cô nói ở một niên đại nào đó thì còn có thể tin được, chứ từ thời Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra thì hơi quá đáng đấy!”

“Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra từng đeo nó, cô nhìn thấy không?”

“Tiểu cô nương, đường anh trai tôi đi còn nhiều hơn cả muối cô ăn đấy, tốt nhất cô đừng có mà lừa người khác đi!”

............

Trong sự bàn tán ồn ào, Ngọc Tình đưa sợi dây chuyền cho nhân viên phụ trách, cô khẽ cười.

“Các vị, tôi nghĩ cũng một vừa hai phải thôi!”

Ngọc Tình vừa dứt lời, tiếp sau đó lời bàn tán càng vang lên nhiều hơn.

“Cô nói một vừa hai phải? ha ha....”

“Sau khi nói một chuyện hết sức nực cười như thế còn dám mở miệng bảo người khác một vừa hai phải! Tiểu cô nương, cô đừng có trêu mọi người nữa!”

Ngọc Tình nghe những tiếng cười tiếp sau đó, cô lắc lắc đầu không nói lời nào. Trên thế giới này đúng là có một số người đã không biết gì nhưng cứ tự cho mình là uyên bác.

Chưa cần nói điều cô nói là thật, kể cả điều cô nói có là giả đi chăng nữa, những hành động của những con người này đều không xứng với cái danh thân sĩ! Cái gì mà xã hội thượng lưu chứ, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi!

Phong Nhã Trần đương nhiên là biết được suy nghĩ của Ngọc Tình, vì vậy cậu cũng chỉ dựa lưng vào ghế, khẽ nhếch mép cười.

Cậu biết, không cần cậu nói thêm điều gì, kết quả cuối cùng cũng nhất định làm cho những người này phải câm miệng lại! Ngọc Tình của cậu đã khi nào chịu thiệt chứ? “Các vị xin hãy yên lặng một chút!” lúc này tiếng nói của Tiên Hạ vang lên, chỉ nghe thấy cô ta nói: “Sợi dây chuyền của cô nương vừa rồi đã được đưa đi kiểm định rồi, bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đấu giá!”

Vừa dứt lời, lại một vật nữa được đem ra đấu giá.

Đó là một tượng Phật, Ngọc Tình nhìn từ xa, ánh mắt cô có vẻ vui.

Cô khẽ cười:”Phật sao?”

Trên thế giới này có tiên, có kẻ tu tiên, còn có cả Phật?

Cô không rõ, nhưng cô tin có một ngày, cô sẽ biết có hay không có, cô tin sẽ có một ngày bất cứ thứ gì, bất cứ thế lực nào có thể ngăn cản được bước chân của cô!

“Đây là bức tượng Phật phát sáng, thuộc triều Tần. Hình dạng của bức tượng này các vị cũng đã nhìn thấy, nó được khắc rất tinh tế, đặc điểm khuôn mặt rất sinh động, như thật! Hơn nữa được khắc từ loại gỗ Hoàng Kim quý giá nhất trên thế giới này!”

Vừa dứt lời, mọi người đều trầm trồ, đây chính là loại gỗ Hoàng Kim vẫn được mọi người truyền miệng nhau nói tới là cứng như kim cương, hơn nữa lại không sợ lửa, đúng là một vật báu hiếm có! Một bức tượng lớn như thế thì không biết bao nhiêu tiền nữa!

“Có điều, trên bức tượng Phật này, điều quý giá nhất lại không thuộc về gỗ Hoàng Kim!” Tiên Hạ khẽ cười: “Trên mình bức tượng Phật này có cất giấu một sơ đồ kho báu.”

Sơ đồ kho bái! Lời này vừa được nói ra, mọi người lại ồn ào bàn tán.

“Sao có thể như thế được! Nếu có sơ đồ kho báu thì sao các người không đi đào mà lại đem ra bán đấu giá!” lập tức có người phản bác lại.

Tiên Hạ nghe thấy có người chất vấn cũng không lấy gì làm lại, cô ta khẽ tiến lên phía trước, mỉm cười: “Bởi vì chúng tôi không tìm thấy sơ đồ đó được giấu ở đâu!”

“Nhưng, bức tượng Phật này đứng là có cất giấu một sơ đồ kho báu!” Tiên Hạ khẽ cười: “Thiết nghĩ chắc mọi người ở đây đều được nghe nói về câu chuyện vua Tần Thủy Hoàng cất giữ kho báu chứ!”

Nói tới đây Tiên Ức không nói tiếp nữa, chuyển chủ đề câu chuyện: “Vật đấu giá này có giá khởi điểm là 5 triệu, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 1000 vạn! Bây giờ bắt đầu đấu giá!”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều giữ thái độ trầm mặc, lần đầu tiên, vật đấu giá của Kiều Thị lại bị đối xử lạnh nhạt thế này!

Đây đúng là một vụ mua bán quá mạo hiểm, chẳng cần nói tới những cái khác, chỉ nói tới sơ đồ kho báu đó. Thứ nhất Kiều Thị với thế lực và tiềm lực như vậy còn tìm không thấy, bọn họ có thể tìm thấy không? Thứ hai, bọn họ cũng chẳng phải những người một lòng hướng về Phật, kể cả có được bức tượng Phật đó cũng có tác dụng gì? Thứ ba, tuy giá của gỗ Hoàng Kim là rất đắt thế nhưng bọn họ cũng không phải là thợ mộc, cần thứ đó để làm gì chứ?

Trước sự trầm mặc của mọi người, dường nhu Tiên Hạ đã đaons trước được, chỉ thấy cô ta khẽ cười, giơ tay ra hiệu cho người đang đỡ bức tượng Phật đi vào trong.

Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“5 100 000!”

Ánh mắt tò mò của Ngọc Tình hướng về bức tượng Phật đó, thực ra thì cô chẳng hề hứng thú gì với bức tượng Phật đó cả, thứ cô hứng thú thực sự đó chính là miếng gỗ Hoàng Kim đó.

Ngày nay Phong Nhã Trần đã bắt đầu tu luyện rồi, đúng lúc đang thiếu một thứ vũ khí, cô đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng bức tượng Phật bằng gỗ Hoàng Kim đã gần ở tay cô, sao cô lại dễ dàng bỏ lỡ nó chứ?

Bàn tay Tiên Hạ khựng lại, trên khuôn mặt là sự ngạc nhiên.

Cô ta vốn dĩ nghĩ sẽ chẳng có ai vì một khả năng không biết rõ mà bỏ ra một số tiền lớn như thế, vì vậy bức tượng Phật này không được đấu giá đã nằm trong dự liệu và hợp lý. Lại nói nếu có người bị thu hút bởi bức tượng này, thì giá của nó chắc chắn là rất lớn.

Nhưng cô ta vạn phần không ngờ rằng, ở đây lại có một Ngọc Tình lại xuất bài không giống với lẽ thường.

Đôi môi Ngọc Tình khẽ nhếch cười, từ trước tới này cô không phải là người không phải là kẻ nhìn thấy cơ hội mà không nắm bắt lấy! nếu cái đó đã không có ai cần, lại đúng lúc cô cần, vậy thì cô cũng vui vẻ mà đón nhận lấy nó thôi!

Ánh mắt Tiên Hạ di chuyển nhìn quanh một lượt: “Còn có hai trả giá cao hơn không?”

Trả lời cô ta chỉ là sự yên lặng.

“Còn có ai trả giá cao hơn không?” Tiên Hạ hỏi lại lần nữa.

Bức tượng Phật này nếu nó thật sự chỉ là một bức tượng mà có giá 5 triệu thì đúng là một cái giá trên trời, nhưng vốn dĩ bản thân nó đã được khắc từ gỗ Hoang Kim, hơn nữa bên trong nó lại được cất giấu một bảo vật – sơ đồ kho bái, nếu như vậy thì cái giá này đúng là quá thấp.

Lúc này, Wiliam với mái tóc đen và đôi mắt màu xanh, ngón tay dài đang gõ nhẹ xuống mặt bàn, khẽ cười, không nói gì. Tuy việc đấu giá này chính là sản nghiệp của gia tộc anh ta, nhưng anh ta vì một bức họa mà đã thu hút sự chú ý của cô bé nha đầu đó, lần này anh ta sẽ không vào cái lúc này mà lại thu thút sự chú ý của cô.

“Còn có ai....”

Tiên Hạ lần thứ ba mở miệng để hỏi, đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Tiểu thư, hình như lần này thời gian cô hỏi hơi nhiều rồi đấy!”

Tiên Hạ đột nhiên dừng lại, cô ta khẽ mím môi.

“5 100 000 lần một!” nói xong cô ta hồi hộp đảo mắt qua các phòng, không ai nói gì.

“5 100 000 lần hai!” lần này ánh mắt cô ta hướng về căn phòng của Wiliam, không hề có bất kì động tĩnh gì!

“5 100 000 lần ba! Thành giá!” Tiên Hạ khẽ thở phào một tiếng, sau đó lại nở trên môi một nụ cười đúng tiêu chuẩn.

“Bây giờ bức tượng Phật này đã thuộc về vị tiểu thư đây!”

Ngọc Tình ghi nhớ tất cả những sự biến đổi của cô ta, cô cười lạnh lùng. Cái cô nha đầu này đúng là chẳng đáng yêu chút nào, kém xa Tiên Ức!

Vật đấu giá được đưa xuống, vật tiếp theo được đưa lên chính là sợi dây chuyền vừa nãy.

“Các vị, sợi dây chuyền này chúng tôi đã kiểm định, đúng là cổ vật của hai ngàn năm trước, hơn nữa được khai quật ở Ai Cập!” ánh mắt Tiên Hạ từ từ di chuyển: “Chủ nhân của sợi dây chuyền này cũng đúng như vị tiểu thư vừa nãy đã nói – chính là nữ hoàng Ai Cập Cleopatra huyền thoại.”

Cô ta vừa dứt lời, hội trường lại vang lên tiếng xì xào! Nữ hoàng Cleopatra là ai? Là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, suýt nữa bà ấy đã biến La Mã thành một tỉnh của Ai Cập! Bà ấy đúng là một nhân vật huyền thoại! lúc này giá của sợi dây chuyền này lập tức được tăng lên mức khó mà tưởng tượng nổi.

“Sợi dây chuyền này, giá khởi điểm là 15 triệu usd! Mỗi lần trả giá tăng lên không được thấp hơn 5 ngàn vạn usd! Bây giờ bắt đầu đấu giá”

Vừa dứt lời, hội trường lại im bặt, sau đó một tiếng nói vang lên.

“15 500 000!”

Nực cười! sợi dây chuyền này, nếu mang tới Ai Cập, bán lại cho bảo tàng Ai Cập, tuyệt đối không thấp hơn 50 000 000!

Đây là văn vật! Là một thứ có thể dùng để đổi lấy tiền thực sự!

“16 000 000!”

“16500 000!”

Đấu giá cứ tiếp tục như vậy, Ngọc Tình nhìn tất cả diễn ra với ánh mắt lạnh lùng, cô khẽ nhếch mép cười! những người này đúng là thật buồn cười!

Phong Nhã Trần nhìn sự thay đổi từ đầu tới cuối, cậu khẽ cười nhìn Ngọc Tình.

“Tình Tình, anh tò mò từ đầu tới cuối, tại sao, em không đem sợi dây chuyền này bán thẳng cho quốc gia hoặc Ai Cập! Anh tin cái em có được còn nhiều hơn so với cuộc bán đấu giá này!”

“Quốc gia? Nước Z sao?” Ngọc Tình khẽ cười, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, cô nói: “Em không muốn có quan hệ gì với bọn họ!”

Ngọc Tình đúng là đã nói với Phong Nhã Trần tất cả nhưng lại chỉ giấu một sự việc duy nhất – đó là việc cô được tái sinh! Không phải cô cảm thấy Phong Nhã Trần biết rồi thì cậu sẽ nghĩ gì, mà là bản thân cô thực lòng không thích đem sự việc đó nói ra, đó là một sự nhục nhã đối với cô!

“Tình Tình!” Phong Nhã Trần nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tình, cậu cảm thấy có điều gì đó kì lạ!

“Em không sao!” Ngọc Tình khẽ cười: “Em chỉ là đang nghĩ tới một số việc!”

Ánh mắt cô từ từ đảo quanh hội trường, cuối cùng thu ánh mắt về nhìn vào mắt Phong Nhã Trần.

“Nếu em đem sợi dây chuyền đó bán cho Quốc gia hoặc Ai Cập, vậy thì sẽ rất phiền phức!” Ngọc Tình nhoẻn miệng cười, nói với ngữ khí không vui: “Bọn họ sẽ bám sát theo anh!”

Ngọc Tình vừa dứt lời, Phong Nhã Trần có chút không hiểu, nhưng cũng không nói gì,

Cậu cảm thấy dường như Ngọc Tình có một thái độ mâu thuẫn đối lập với quốc gia, có một sự ghét bỏ khó nói thành lời! cậu vô cùng hiểu Ngọc Tình, biết tuy cô là người lạnh lùng nhưng sẽ không vô duyên vô cớ ghét người khác, vậy thì nếu đã như vậy, nhất định là có một câu chuyện đằng sau thái độ này của cô!

Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, ánh mắt cậu lóe lên một sự thương xót cô, cậu không biết tại sao Ngọc Tình lại không nói cho cậu biết, đương nhiên cậu cũng không muốn tra hỏi, ép cô! Cậu chỉ thương cô, sao cô gái này lúc nào cũng giấu mọi thứ trong lòng. Cô nên tin rằng, tin cậu có thể cùng đối diện với cô!

Trong lúc đang suy nghĩ, tay Ngọc Tình nắm chặt lấy tay cậu, khẽ nói nhẹ nhàng: “Đừng nghĩ lung tung nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện