Ngọc Tình ở trong không gian chiếc nhẫn một ngày, sáng sớm ngày thứ hai cô thoát ra và dùng pháp thuật bay về thành phố X. Sự mất tích hai ngày của Ngọc Tình cũng không gây chú ý lắm, dù gì thì Ngọc Tình thường xuyên có việc, việc biến mất vài ngày là việc hết sức bình thường.

Song lần này trở về, mọi người đều nhìn ra có điều gì đó khác thường.

Tâm trạng của cô không phải rất tốt nhưng có khi lại cười, cũng đủ để làm cho người khác cảm nhận được nỗi buồn từ sâu đáy lòng của cô phát ra ngoài.

Phong Nhã Trần và những người khác quay ra nhìn nhau, sau đó lắc đầu. Bọn họ không cùng Ngọc Tình đi ra ngoài, vì vậy Ngọc Tình tại sao lại ở trong cái bộ dạng như thế này, bọn họ cũng không biết.

Có điều ba người bọn họ nhìn nhau, dường như lần này không nhìn thấy Phác Vũ trở về, lẽ nào? Trong lúc ba người đang suy đoán, Ngọc Tình đã uống hết một cốc nước, cô ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

“Các anh sao thế?” Ngọc Tình mở miệng hỏi.

“Anh...bọn anh.....” Phong Nhã Trần có phần ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của Ngọc Tình, anh khẽ lắc đầu, cười nói: “Không có gì, em thế nào, lần này có thuận lợi không?”

Thuận lợi? Ngọc Tình nghe thấy vậy liền đứng đần người ra, là việc của Ấn Trấn Yêu? Cô nghĩ rồi gật đầu: “Ừm, thuận lợi.” Ngọc Tình nói xong liền cầm cốc nước chẳng còn giọt nước nào đưa lên miệng định uống.

Hành động này của cô làm ba người choáng váng, thực sự thuận lợi sao? Nếu thực sự thuận lợi, vậy tại sao cô lại như người mất hồn thế này?

Ba người lại quay mặt nhìn nhau, Lưu Bân mở miệng định nói gì nhưng liền nghe thấy tiếng của Ngọc Tình vang lên: “Bang Chim ưng gần đây phát triển thế nào?”

Bang Chim ưng? Lưu Bân thấy kì lạ, cô hình như đã rất lâu rồi không hỏi tới việc của bang Chim ưng, có điều thấy kì lạ thì kì lạ, Lưu Bân lập tức trả lời: “Mọi chuyện đều tốt.”

Ngọc Tình gật đầu hài lòng: “Thế này nhé, kể từ bây giờ bắt đầu, đem bang Chim ưng phát triển ra toàn quốc, nếu có người cản trở, giết!” từ cuối cùng được nói ra, thần sắc Ngọc Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng, khí thế sát phạt đã tỏa ra khắp không gian nhỏ bé này, cơn thịnh nộ không nói thành lời đó làm cho cả ba người nghe đều thấy choáng váng.

Chắc chắn là có chuyện gì rồi, bình thường Ngọc Tình tuy là rất lạnh lùng. Nhưng cô chưa bao giờ nói ra một từ giết mà lại lạnh lùng đến ghê rợn như bây giờ.

Chỉ là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khi ba người đang suy nghĩ, Ngọc Tình đã đứng lên, ánh mắt lạnh lùng của cô lướt qua ba người, sau cùng dừng lại trước mặt Lưu Bân: “Bảo Yến Vân hôm nay tới gặp em, nói với anh ta, hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Em không có nhiều thời gian và sự kiên nhẫn để đợi chờ anh ta đâu.”

Nói xong cô quay người bước đi, khi đi tới cửa cô mới quay đầu lại, nhìn ba người. Lần này ánh mắt có vẻ nhẹ nhàng hơn, cô nói: “Gần đây tâm trạng em không tốt, các anh bao dung một chút. Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, qua vài ngày em sẽ nói với mọi người. em đi trước đây.”

Ngọc Tình nói xong bóng dáng cô liền biến mất. Nghe thấy lời Ngọc Tình nói, Lưu Bân và hai người còn lại thở phào một tiếng, cũng may, xem ra mọi chuyện chưa tới mức không giải quyết được, cũng may là cô còn chịu nói ra.

Đúng vậy, bọn họ không sợ gì khác, gì sợ Ngọc Tình giữ kín trong lòng không chịu nói cho bọn họ biết. Bọn họ sợ, sợ Ngọc Tình cứ thế sẽ sinh bệnh, kìm nén quá lâu, núi lửa cũng phải bùng phát.

Ngọc Tình đi ra từ quán cà phê, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong lòng có một cảm giác nói không thành lời, hai tay cô nắm chặt lại với nhau: “Đợi em nhé, em nhất định sẽ đi.”

Ngọc Tình không biết đã nhìn bao lâu, sau đó cô thở một tiếng, nhấc chân bước đi.

Không phải cô không muốn nói tình hình hiện tại với Phong Nhã Trần và Lưu Bân, chỉ là cho dù nói với bọn họ thì bọn họ cũng không giúp được gì. Tuy....

Tuy bọn họ bây giờ cũng đang không ngừng trưởng thành, tuy bọn họ có một ngày sẽ tiếp xúc với tất cả hiện thực, thế nhưng, trong lòng Ngọc Tình không muốn bọn họ phải buồn vì người đàn ông khác.

Trong lòng cô, ba người bọn họ giống như Phác Vũ, cô không hi vọng bất kì ai trong bọn họ vì cô mà phải bị thương hay tổn thương. Song đồng thời Ngọc Tình cũng biết, cô không thể giấu bọn họ. Không vì điều gì chắc, chỉ vì bọn họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của bọn họ, còn cô là điều duy nhất của bọn họ.

Ngọc Tình nghĩ vậy liền thở dài một tiếng.

Thôi bỏ đi, những thứ này tạm thời gác sang một bên, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, Yến gia, bang Chim ưng, Ấn Trấn Yêu, yêu quái, cùng với người muốn phá hoại Ấn Trấn Yêu muốn cô đi xử lý.

Xem ra, cô có rất nhiều việc phải làm. Ngọc Tình hơi nhăn trán lại, thế nhưng bởi vì công việc nhiều, vốn dĩ trong lòng đang rất buồn mà dường như đã giảm đi không ít.

Ánh mắt Ngọc Tình nhìn theo ánh sáng mặt trời đang dần tắt, cô khẽ cười, đã lâu rồi không về nhà, xem ra phải về nhà một lần, hơn nữa, có một số việc xem ra cũng cần phải nói rõ ngọn ngành với cha mẹ. Dù gì, một cô nương như cô không mấy khi về nhà, trong lòng ba mẹ dù có hiểu nhưng cũng vẫn sẽ lo lắng.

Ăn cơm tối xong, ba người nhà Ngọc Tình ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Lý Nguyệt và Ngọc An Quân bốn mắt nhìn nhau, Lý Nguyệt thở dài một tiếng, nhìn Ngọc Tình: “Tiểu Tình....”

Lý Nguyệt vừa mở miệng, Ngọc Tình liền biết bà muốn nói gì. Cô khẽ cười, tiếp lời Lý Nguyệt: “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Có chuyện muốn nói?

Lý Nguyệt và Ngọc An Quân lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng không nói gì, quay sang nhìn Ngọc Tình.

“Ba mẹ, chắc chắn ba mẹ đang nghĩ con lúc nào cũng ở ngoài, một đứa trẻ thì làm gì mà ngày nào cũng có nhiều việc thế đúng không?” Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ mình, nhìn vào ánh mắt quan tâm của bọn họ. Nhìn rõ ràng là bọn họ đang rất lo lắng, nhưng vẫn bằng lòng nghe bản thân giải thích, trong lòng Ngọc Tình bỗng cảm thấy thật ấm áp. 

Có bọn họ thật tốt, thực ra vốn dĩ bên cạnh bản thân vẫn còn có rất nhiều người, yêu thương bản thân, bảo vệ bản thân cô, cảm giác như thế thật tuyệt vời.

“Đúng thế, Tình Tình, con còn nhỏ, đừng có ngày nào cũng chỉ ở bên ngoài, bên ngoài rất loạn, nếu con có chuyện gì thì ba mẹ làm sao mà sống nổi!” vừa nghe Ngọc Tình nói, Lý Nguyệt liền cảm thấy cô nói đúng được điều bà muốn nói.

Tuy bà biết con gái rất hiểu chuyện, biết con gái làm việc có chừng mực, biết con gái có thể là không phải bình thường. Nhưng bất luận bà biết bao nhiêu, những điều bà không biết cũng còn rất nhiều, bà biết tất cả chỉ là cảm nhận và suy đoán của bản thân, bà rất sợ, sợ bản thân đoán nhầm.

Bao nhiêu năm nay, mỗi lần Ngọc Tình đi ra ngoài, bà đều lo lắng. Con gái bà dứt ruột đẻ ra, bà lo lắng hơn ai hết. Hôm nay nếu đã nói tới đây, bao nhiêu lâu như vậy rồi nhất định phải nói với Ngọc Tình.

Dù sao thì Ngọc Tình ngày càng lớn lên, nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào. Con gái thì không bằng con trai được, có va chạm dù ít dù nhiều đều không tốt.

“Mẹ.” Ngọc Tình cảm động nắm lấy tay Lý Nguyệt, khẽ cười, ngay sau đó cũng đưa tay cầm lấy tay cha mìh: “Đây chính là việc ngày hôm nay con muốn nói với ba mẹ.”

“Ba mẹ biết chợ bán đấu giá Thụy Tình không?” Ngọc Tình khẽ cười, đưa mắt nhìn Lý Nguyệt và Ngọc An Quân. Trước đây chỉ là chợ bán đấu giá hoa nhưng bây giờ không chỉ kinh doanh hoa, mấy năm gần đây, chợ bán đấu giá đó đã mở rộng tham gia vào rất nhiều ngành nghề, bây giờ mỗi tháng đều tiếng hành một buổi bán đấu giá bí mật, những thứ được đưa ra bán đấu giá đều là những thứ hiếm có, bình thường nhìn không thấy.

Bây giờ ở thành phố X, nó đã là một doanh nghiệp có một không hai rồi, Lý Nguyệt và Ngọc An Quân sao lại không biết chứ.

Tuy bọn họ chưa từng tới đó, nhưng Thụy Tình nổi tiếng như vậy, với tư cách một công dân tiêu chuẩn của thành phố X, nếu đến ngay cả cái này bọn họ cũng không biết vậy thì bọn họ còn được coi là người ở đây không!

“Sao vậy?” Vợ chồng Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình, hỏi lại. Tuy bọn họ không nói biết hay không biết nhưng với tư cách là con gái hai người họ Ngọc Tình từ câu hỏi đó có thể nhìn ra bọn họ chắc chắn biết.

“Vậy công ty đá quý Thụy Tình, ba mẹ biết không?” Ngọc Tình chưa trả lời câu hỏi của Lý Nguyệt ngay mà cô tiếp tục hỏi.

“Đá quý Thụy Tình?” Lý Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đso khẽ cười: “Sao lại không biết chứ, ti vi quảng cáo ngày nào cũng có.”

Lý Nguyệt đưa tay ra chỉ về phía ti vi, Ngọc Tình chỉ cười, rồi gật đầu nhìn theo.

“Đúng, đúng là cái đó.” Ngọc Tình cười rồi thu ánh mắt về: “Ba mẹ, đây đều là những việ chôm nay con muốn nói với ba mẹ, thực ra, hai công ty đó đều là của con, hơn nữa còn là doanh nghiệp vốn đầu tư riêng của một mình con.”

Ngọc Tình vừa dứt lời, liền thấy ba mẹ cô tròn xoe mắt, dường như nghe một việc gì ngạc nhiên lắm. Cái gì? Bọn họ nghe nhầm rồi đúng không, hai công ty đó đều là của Tình Tình nhà bọn họ, hơn...hơn nữa lại còn là vốn đầu tư của một mình cô?

Trời ơi, đây...đây là điều không thể nào. Hai công ty này, có thể đã thành lập.... bao nhiêu năm rồi?

Khi chúng được thành lập, Tiểu Tình mới mấy tuổi? bảy tuổi! không thể nào!

Hai người trố mắt nhìn nhau, rồi quay ra nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình...con nói thật đấy à?”

Cô nhìn nét mặt ngạc nhiên của ba mẹ mình mà bật cười rồi gật đầu: “Vâng, ba mẹ còn nhớ khi con tám tuổi không, đã từng đi Côn Minh một chuyến ấy?”

“Lần đó...lần đó là lần cắm trại mùa đông?” Lý Nguyệt suy nghĩ rồi chợt như nhớ ra.

“Vâng, công ty đá quý Thụy Tình được thành lập khi đó.”

Ngọc An Quân và Lý Nguyệt lại bốn mắt nhìn nhau, Ngọc An Quân với khuôn mặt nghiêm khắc nhìn Ngọc Tình: “Con mở một công ty lớn như thế, khi đó, tiền ở đâu ra?”

Ngọc An Quân là đàn ông, ông chỉ suy nghĩ trong giây lát đã nghĩ ra vấn đề then chốt. Phải biết rằng mở một công ty, hơn nữa lại còn là vốn đầu tư riêng, phải cần nhiều tiền nhiều tiền đến thế nào! Khi đó Ngọc Tình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, tiền đâu ra mà nhiều thế?

Ngọc An Quân nghĩ vậy, sắc mặt dần dần trùng xuống. Tiểu Tình chắc không phải bị người ta lừa chứ?

“Ba, ba không cần lo lắng.” Ngọc Tình khẽ cười, cô vừa cười vừa nói: “Nói ra thì cũng là do con may mắn. Khi nhỏ lúc con ở chợ hoa nhặt được một hạt giống, không ngờ khi đem trồng thì đó là Cúc Kim Sa. Chậu cúc Kim Sa đó con đã bán được 300 vạn.”

Ngọc Tình nói rất hồn nhiên đáng yêu như đang kể chuyện vậy làm cho Ngọc An Quân cũng thấy yên tâm hơn: “Vậy thì tốt, Tiểu Tình, con nhất định phải nhớ, trên thế giới này người xấu rất nhiều, đừng có dễ dàng tin lời người khác nói.” An tâm thì an tâm, có điều thân làm cha, làm gì có chuyện yên tâm tuyệt đối. Ngọc An Quân suy nghĩ rồi dặn dò con gái.

“Vâng, ba yên tâm.” Ngọc Tình ngoan ngoãn đáp lại, sau đó cô nhìn Lý Nguyệt: “Vì vậy, mẹ, bao nhiêu năm nay con lúc nào cũng ra ngoài, chính là tới phòng làm việc để giải quyết công việc thôi, ba mẹ yên tâm, có người bảo vệ con.”

Ngọc Tình nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Lý Nguyệt: “Nói ra thì những năm qua con sợ ba mẹ lo lắng nên không nói cho ba mẹ biết, nếu bây giờ đã nói rồi, vậy thì cái này cho ba mẹ.” nói rồi cô đưa tay ra sau lưng, một chiếc thể ngân hàng xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

“Chiếc thẻ ngân hàng này không có bao nhiêu tiền, chỉ có 1000 vạn. Mẹ, ba mẹ cầm lấy, muốn mua cái gì thì mua.” Ngọc Tình nói rồi, cầm chiếc thẻ đặt vào tay Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt đơ người ra. Bà đã nhiều tuổi thế này rồi nhưng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. 1000 vạn! 1000 vạn! Từ trước tới giờ bà chưa bao giờ nghĩ tới một ngày bản thân lại có trong tay số tiền này! Hơn nữa, 1000 vạn này con gái bà lại còn nói là không nhiều?

Bà vẫn luôn biết con gái không phải người tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ con gái mình lại giỏi giang đến như vậy! Lý Nguyệt tay run lên nhìn Ngọc Tình, trước đây khi bà nhìn thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ở bên nhau, bà luôn nghĩ hai người gia thế không giống nhau, sau này làm thế nào, bây giờ xem ra mọi chuyện đều không cần phải suy nghĩ rồi, con gái bà ưu tú như vậy, tuyệt đối là xứng với Phong Nhã Trần!

Ngọc Tình nhìn mẹ mình với khuôn mặt đờ đẫn ra, cô khẽ cười: “mẹ, cái này mẹ không được từ chối đâu đấy!” Ngọc Tình biết nếu cô cho ba mẹ quá nhiều thì bọn họ nhất định sẽ không nhận, 1000 vạn là con số ba mẹ cô có thể nhận. 1000 vạn ở thành phố X có thể mua một căn nhà, có thể mua một chiếc xe, có thể mua rất nhiều thứ. Điều này đối với ba mẹ cô mà nói chắc là đủ rồi. 

Nhưng Ngọc Tình cho rằng, ba mẹ nhất định sẽ không bằng lòng rời khỏi căn nhà cũ của mình, bằng không cô sớm đã mua cho bọn họ một căn hộ rồi.

Con người già đi sẽ nhớ về ngày xưa, nhớ về ngôi nhà đã gắn bó với họ.

Quả nhiên đúng như Ngọc Tình dự liệu, Lý Nguyệt nhìn Ngọc An Quân nhìn nhau rồi cuối cùng cũng nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng. Nhận lấy chiếc thẻ xong, Lý Nguyệt nắm tay Ngọc Tình nói lời khuyên bảo: “Tiểu Tình, ba mẹ biết con bây giờ có tiền, nhưng con phải nhớ lấy, cho dù con có nhiều tiền con đều vẫn là con gái của ba mẹ. Tiểu Tình, có tiền không có nghĩa là có tất cả, vì vậy việc gì con cũng phải chú tâm vào làm, biết chưa hả?”

Nghe Lý Nguyệt nói những lời từ tận đáy lòng, Ngọc Tình gật đầu: “Vâng, mẹ, con biết rồi. Mẹ không cần lo lắng đâu. Ba mẹ đã lo lắng cho con cả đời rồi, bây giờ là lúc ba mẹ hưởng phúc rồi.”

Ngọc Tình nói với nét mặt rất nghiêm túc, nhìn vào trong mắt Lý Nguyệt, trong ánh mắt đó là sự cảm động, con gái bà lớn thật rồi.

Ngọc Tình dang tay ra ôm lấy mẹ mình: “Được rồi, mẹ không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, hôm nay con còn có hẹn bàn công chuyện làm ăn. Vì thế ba mẹ, con ra ngoài trước đây.”

Nói xong Ngọc Tình đứng lên, vẫy tay chào ba mẹ rồi đi ra ngoài.

“Tiểu Tình, cẩn thận một chút.” Lý Nguyệt nhìn theo bóng dáng con gái, vội vàng chạy ra ngoài, đứng ở cửa nói theo.

“Vâng vâng, con biết rồi. Mẹ, mẹ vào nhà đi!” Ngọc Tình nghe lời mẹ nói quay đầu lại nhìn mẹ cười, vẫy vẫy tay: “Mẹ mau vào nhà đi.”

Nhìn nụ cười tươi của con gái, Lý Nguyệt thở phào một tiếng, bà cúi đầu xuống nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay, khẽ cười. Cô con gái ưu tú như vậy là con gái của bà!

Ngọc Tình ra khỏi nhà, khi đi khỏi tầm mắt của Lý Nguyệt, nụ cười trên khuôn mặt cô tắt hẳn và thay vào đó là một sự lạnh lùng, cơ thể cô bay thẳng tới tổng bộ bang Chim ưng.

Lúc này ở tổng bộ của bang Chim ưng, người của Yến gia đã đợi hơn một tiếng đồng hồ, lúc này bọn họ bắt đầu cảm thấy sắp hết kiên nhẫn.

“Yến Vân, thế này là thế nào? Đây là sự đối đãi kiểu gì thế này?” trong phòng khách, một người trung tuổi ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt khó coi nhìn Yến Vân nói như gầm lên.

Yến Vân nghe giọng nói cáu giận của người trung tuổi, chỉ biết cười gượng, không trả lời. trong lòng nghĩ, nếu lần trước chịu đến thì làm gì có chuyện như thế này.

“Ta thấy cái con bé Ngọc Tình đó chẳng coi chúng ta ra cái gì, bằng không sao lại để chúng ta đợi ở đây lâu như vậy chứ!” lại một người trung niên nữa nói lạnh lùng, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía Yến Vân, rõ ràng là không vui.

“Bác à!” Yến Vân nghe thấy lời người trung niên nói, lập tức lên tiếng phản bác: “Nếu lúc trước không phải là chúng ta phản đối, bây giờ đã không bị đối xử thế này. Tất cả đều là do chúng ta tự làm tự chịu, bác ăn nói cũng phải có chừng mực thôi!”

Yến Vân lúc này cũng tức giận rồi, nếu không phải do những người này cố chấp, nếu không phải do những người này ngăn cản, nếu không phải do những người này tự cao tự đạo, Yến Vân anh ta đã không bị Ngọc Tình chế giễu, hức, nếu không phải vì Yến gia, vì mấy trăm người của dòng tộc, ai thèm quan tâm tới lời những người này chứ!

“Yến Vân, cháu đang nói chuyện với ai đấy hả? sao lại là lỗi của ta à? dù gì chúng ta cũng là bên trên, Ngọc Tình đối xử với chúng ta như vậy đúng là không có giáo dục!” Yến Bành Huy nghe thấy lời phản bác của Yến Vân, đập bàn đứng lên, phẫn nộ nhìn Yến Vân.

“Không có giáo dục?” sau khi tiếng nói này dứt, một giọng cười nhè nhẹ cất lên, một bóng dáng từ từ xuất hiện trong phòng. Đó là tiếng cười nhưng bất kì ai cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong tiếng cười đó.

“Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa được nghe thấy đấy!” lời này giống như được nói ra từ miệng của một con yêu quái đã sống rất nhiều năm, Ngọc Tình với đôi mắt to tròn nhìn mọi người trong phòng, khẽ cười.

“Cô...cô là ai?” người của Yến gia nhìn Ngọc Tình không hề có động tĩnh gì mà xuất hiện trong phòng, thần sắc liền thay đổi, giọng nói trùng xuống hỏi.

Ngay đến cả người từ đầu tới giờ không nói gì – ông nội của Yến Vân lúc này cũng mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục nhưng tuyệt đối không chút mơ hồ nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình.

“Sao hả? các người trách tôi tiếp đãi không chu đáo à? bây giờ còn không biết tôi là ai?” Ngọc Tình từ từ đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nhìn vào mọi người nói: “Sao hả, bây giờ, các người nghĩ thông rồi à?”

Ngọc Tình vừa dứt lời, làm cho những người dù đã đoán ra thân phận của cô cũng phải giật mình ngạc nhiên – cái con bé này chính là Ngọc Tình?

Người Yến gia quay mặt nhìn nhau, suy nghĩ một lát, mở miệng hỏi: “Ngọc tiểu thư, cô nóng vội muốn gặp chúng tôi như vậy là vì có việc gì thế?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ khẽ cười: “Sao hả? ông không biết? Yến Vân không nói với các người à? Ồ, không sao, anh ta không nói, thì để bây giờ tôi nói, cũng chẳng phải việc lớn gì. Chính là, kể từ ngày hôm nay, Yến gia phải đứng về phía tôi, nghe sự chỉ huy của tôi, cùng tiến cùng lùi!”

Ngọc Tình vừa nói dứt lời, sắc mặt mọi người ở đó đều thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện