Ngọc Tình đưa Phác Vũ về khách ạn, sau đó cô lái xe thẳng tới nhà Phong Nhã Trần. Việc ngày hôm nay, tuy đối với Ngọc Tình là chuyện riêng nhưng nói gì thì nói, việc ngày hôm nay cô vẫn nên nói với Phong Nhã Trần một tiếng.

Chiếc xe chạy với tốc độ chóng mặt, gió lạnh tạt vào mặt Ngọc Tình làm cho cô càng đi càng tỉnh táo hơn. Bây giờ việc của Ấn Trấn Yêu có người khác giúp đỡ, cũng coi như có thể thở phào một tiếng nhẹ nhõm, thế nhưng ngoài Ấn Trấn Yêu, việc của bang Chim ưng, cũng không thể giải quyết ổn thỏa ngay được.

Phải biết rằng Ngọc Tình từ trước tới giờ không phải là người dựa vào tình hình thực tế, cô làm gì cũng sẽ làm tốt nhất, không thì thôi không làm. Năm xưa nếu đã chọn thế giới hắc đạo, vậy thì đương nhiên cũng phải làm nên trò trống gì. Bây giờ nếu quốc gia đã dễ dàng dám động vào cô, vậy thì điều đó chứng minh thực lực của cô vẫn chưa đủ.

Nếu thực lực đã không đủ, vậy thì cô đương nhiên phải nỗ lực để phát triển thực lực của bản thân, kiểu gì cũng có một ngày, cô phải đứng bên trên quốc gia, chỉ cần thở mạnh một tiếng cô sẽ làm cho người khác phải giật mình! Tốc độ chiếc xe vẫn không hề giảm xuống, chiếc xe càng lái càng đi xa, dần dần ra khỏi khu vực thành phố, hướng về phía ngoại ô của thành phố X.

“Ngọc Tình!” khi Ngọc Tình đang mải mê với suy nghĩ của mình, một tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, làm cô sợ hãi.

“Anh làm cái gì đấy?” Ngọc Tình nheo chặt mày lại, quay đầu sang mở miệng hỏi, giọng nói rõ ràng là tức giận.

Chỉ thấy ngồi bên cạnh ghế lái, một người đàn ông mặc chiếc áo choàng màu đen ngồi lặng lẽ, anh ta hơi liếc mắt xuống dưới, làm cho người khác nhìn không rõ trong ánh mắt đó anh ta đang nghĩ gì, nhưng từ trong giọng nói Ngọc Tình có thể nghe ra được, anh ta dường như có chút thất vọng. Có điều thất vọng thì thất vọng, Ngọc Tình vẫn cố kìm nén cơn tức giận, người không vui thì cũng đừng có xuất hiện mà dọa người khác thế chứ!

“Xin lỗi!” Thuần Hoàng liếc mắt lên nhìn Ngọc Tình. Đôi mắt màu xanh lá cây cho thấy một sự cô đơn vô cùng sâu sắc: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Anh làm sao vậy?” ngữ khí Ngọc Tình nói nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn, cô dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Thuần Hoàng.

“Tôi...., tôi muốn biết, đối với cô thì điều gì là quan trọng nhất?” Thuần Hoàng khẽ mở miệng ngập ngừng sau đó nhìn thẳng vào Ngọc Tình hỏi.

“Điều gì là quan trọng nhất à?” Ngọc Tình nhắc lại câu hỏi của Thuần Hoàng, cuối cùng khẽ cười nói: “Tại sao anh lại hỏi điều này?”

“Nếu nói là tình thân, vậy thì cô dường như ngoài cha mẹ ra những người thân khác đều không tốt, nếu nói là tình yêu, vậy thì cô càng không phải là một người dễ để yêu, nếu nói về tình bạn, vậy thì rất khó nhìn thấy người bạn thực sự nào của cô, nếu là quyền thế, thì cô cũng không phải là rất quan tâm tới quyền thế, nếu nói là sự giàu có thì cô cũng không phải là người nhìn thấy tiền là sáng mắt lên.” Thuần Hoàng quay mặt nhìn về phía con đường tối đen trước mắt, tự nói một mình, trả lời câu hỏi mà mình vừa hỏi: “Vậy thì, Ngọc Tình, cái gì đối với cô là quan trọng nhất?”

Ngọc Tình chỉ ngồi yên lặng lẽ lắng nghe, nhất thời không biết nói gì, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ Thuần Hoàng sẽ đột nhiên xuất hiện, đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy, ồ không, không phải Thuần Hoàng, cô chưa từng nghĩ sẽ có một người hỏi cô như vậy.

Cái gì đối với cô là quan trọng nhất, câu hỏi này, cô cũng từng nghĩ, thế nhưng kết quả sau cùng, cô không hề có được câu trả lời, dường như đúng như Thuần Hoàng nói, cái gì đối với cô cũng đều quan trọng, nhưng đều không phải là thứ quan trọng đặt lên hàng đầu.

“Cái gì đối với tôi là quan trọng nhất.” Một lúc lâu sau, Ngọc Tình mới thở dài một tiếng, khẽ cười, cô không trả lời mà chỉ nói: “Đúng vậy, tôi không phải là một cô gái tốt, cũng không phải là một người đáng yêu, càng không phải là một người bạn tốt, tôi cũng không phải là một lãnh đạo tốt, đối với tôi mà nói, những điều anh vừa nói đều rất quan trọng, nhưng....”

Ngọc Tình nói tới đây liền dừng lại một lát, quay đầu sang nhìn Ngọc Tình: “Đối với tôi mà nói thứ quan trọng nhất cũng chính là những điều đó, bảo vệ được tất cả những người tôi muốn bảo vệ, tất cả những người tôi yêu.”

Thuần Hoàng nghe Ngọc Tình nói, nhìn vào ánh mắt kiên định bất thường, sau đó khẽ cười: “Cô biết không, kể từ khi tôi sinh ra, cô đối với tôi là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, tôi không biết ba mẹ mình là ai, cũng không biết phải sống thế nào, là cô đã giúp tôi sớm được sinh ra, là cô định hướng con đường và hướng đi cho tôi, là cô cho tôi niềm tin và sự tự tin để tiếp tục sống. Thế nhưng Ngọc Tình, tôi muốn biết, đối với cô mà nói, tôi và Ngân Nguyên rốt cuộc được coi là gì?”

“Thuần Hoàng.” Nếu bây giờ mà Ngọc Tình vẫn không nghe ra điều mag Thuần Hoàng muốn nói thì cô chính là một kẻ ngốc. chỉ thấy Ngọc Tình nheo mày lại, nhìn Thuần Hoàng nghiêm túc: “đối với hai người mà nói, tôi không hề phải là tất cả đối với hai người, tôi cũng không kiểm soát sự tự do của hai người, lại nói, hai người cũng không phải là trách nhiệm của tôi.”

“Sao cô biết cô không phải là tất cả của chúng tôi?” Thuần Hoàng nghe thấy cô nói, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Ngọc Tình, giống như đang chất vấn cô vậy: “Cô biết không, thứ cô muốn làm chính là thứ chúng tôi muốn làm, kẻ thù của cô cũng chính là kẻ thù của chúng tôi, tất cả mọi thứ của cô đều là mọi thứ của chúng tôi, tại sao cô lại không phải là tất cả của chúng tôi?!”

Ngọc Tình nghe những lời Thuần Hoàng nói, thực sự lúc này đầu óc cô rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết làm thế nào để thảo luận với con người vừa mới tách được ra khỏi vỏ trứng này về tình cảm và trách nhiệm.

“Thuần Hoàng, nghe tôi nói.” Ngọc Tình hạ thấp ngữ khí xuống nhìn Thuần Hoàng, giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Anh vẫn chưa hòa nhập thực sự vào thế giới này, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ phát hiện ra trên thế giới này, còn có những thứ, những người so với tôi các anh sẽ thấy thích hơn, thấy hứng thú hơn và thấy quý trọng hơn. Không kể là anh hay là Ngân Nguyên, bây giờ nói những điều này đều là quá sớm.”

“Sớm? được, tôi nói những điều này là quá sớm, vậy còn Ngân Nguyên?” Thuần Hoàng nhìn Ngọc Tình: “Thời gian anh ấy đi theo cô không hề ngắn hơn so với Phong Nhã Trần, thế nhưng tại sao cô lại đối với anh ấy....”

“Đủ rồi.” Ngọc Tình cắt ngang lời của Thuần Hoàng, trong lòng cô thấy bực dọc: “Tôi thấy với tính cách kiêu ngạo của Ngân Nguyên, anh ta sẽ can tâm tình nguyện trở thành một trong số những người đàn ông ở bên cạnh tôi không?”

Ngọc Tình nõi cong, ngón tay động đậy, cô khởi động xe, chiếc xe với tốc độ như bay hướng về phía trước, Thuần Hoàng trong lúc đang đơ người ra bị tốc độ đó tạt đi, suýt nữa thì bay ra khỏi xe.

Có điều, đó chỉ là trong phút chốc, sau khi Thuần Hoàng phản ứng lại được, lập tức ngồi ổn định lại, nhìn Ngọc Tình, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng thì vẫn không nói ra, một tia sáng lóe lên, anh ta trở lại không gian.

Ngọc Tình nói rằng Thuần Hoàng không hiểu nhưng thực ra không phải là anh không hiểu, anh biết sự kiêu ngạo mà Ngọc Tình và Ngân Nguyên nói là gì, nhưng anh càng biết rõ rằng cả Ngân Nguyên và anh ta đều không buông được Ngọc Tình, bất kể thế nào, cứ nhìn những người đàn ông bên cạnh cô mỗi lúc một nhiều thêm là anh lại thấy rất buồn.

Anh đúng là vừa mới xuất hiện trên thế giới này chưa lâu, nhưng ai nói là anh không hiểu thế nào là yêu, không biết thế nào là buồn, không hiểu được thế nào là trách nhiệm, anh hôm nay, đúng là ngốc rồi.

Ngọc Tình không hiểu được ý nghĩ của Thuần Hoàng, lúc này trong lòng cô là một sự bực dọc không nói ra thành lời được. nói thực lòng, đối với Thuần Hoàng, cô có thể từ chối không một chút do dự, nhưng còn với Ngân Nguyên, cô không nói ra được, cũng không muốn nói ra.

Tám năm rồi, tám năm ở bên nhau, tám năm cùng trải qua bao sóng gió, cô đã quen với việc có anh rồi, Ngân Nguyên lúc nào cũng chỉ lặng lẽ đứng phía sau cô, đưa ra chủ ý cho cô, nói với cô đi thế nào, trong lòng cô, tình cảm với Ngân Nguyên rất đặc biệt.

Thế nhưng, như cô đã nói, Ngân Nguyên là một người đàn ông kiêu ngạo có một không hai, sao cô có thể nhẫn tâm để anh trở thành một trong số những người đàn ông bên cạnh cô chứ, cô chỉ mong rằng tới một ngày Ngân Nguyên sẽ nghĩ thông, sẽ từ bỏ, sẽ buông tay.

Hoặc là cô đã ích kỷ, xem ra phải tìm một cơ hội để nói chuyện với Ngân Nguyên.

Trong lúc suy nghĩ, cuối cùng chiếc xe của cô cũng đã được lái tới trước cửa nhà Phong Nhã Trần, Ngọc Tình đỗ xe xong, cơ thể cô liền biến mất trong xe, hôm nay cô tới, cô không muốn kinh động tới bất kì người nào. Bởi vì bây giờ thực sự là rất muộn rồi.

Ngay sau đó, Ngọc Tình đã lại xuất hiện trong phòng của Phong Nhã Trần, lúc này Phong Nhã Trần vừa mới tắm xong, đang lau tóc cho khô.

“Nhã Trần.” Ngọc Tình đứng bên cửa sổ, nhìn Phong Nhã Trần, khẽ gọi.

“Tình Tình?” hai mắt Phong Nhã Trần sáng lên, lập tức quay đầu lại nhìn. Khi thấy Ngọc Tình anh liền cười rạng rỡ, giống như bông hoa đào đang nở vậy, rất đẹp.

Ngọc Tình gật đầu, từ từ bước về phía Phong Nhã Trần, còn Phong Nhã Trần dường như không muốn đợi nữa, chỉ thấy cơ thể anh biến mất rồi lập tức xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Tình, rồi anh ôm Ngọc Tình vào lòng.

“Tình Tình, Tình Tình, sao em lại tới đây?” Phong Nhã Trần ôm chặt lấy cô, khẽ hỏi, dường như sợ nói to quá sẽ làm cho Ngọc Tình sợ hãi mà chạy mất.

“Em nhớ anh rồi.” Ngọc Tình vừa nói đầu vừa dựa vào vai Phong Nhã Trần, cô đưa tay ra ôm vào eo Phong Nhã Trần rồi đan hai bàn tay lại.

“Tình Tình.” Phong Nhã Trần hơi cúi đầu xuống, khẽ hôm lên đầu cô, sau đó cúi xuống, hôn lên môi cô.

Ngọc Tình cảm nhận được hơi thở của anh, cô khẽ nhắm mắt lại, đồng thời tâm niệm được vận hành, khóa không gian chiếc nhẫn lại.

Đôi môi hai người chạm vào nhau, giống như lửa khô vừa được châm lửa đã bốc cháy, hơi thở của Phong Nhã Trần càng lúc càng trở nên dồn dập, nụ hôn của anh càng mãnh liệt hơn.

Còn Ngọc Tình đón nhận nụ hôn và cơ thể càng lúc càng nhũn ra, miệng cô rên lên thì thầm.

“Tình Tình.” Không biết bao lâu sau Phong Nhã Trần mới từ từ bỏ Ngọc Tình ra, anh nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô, thấp giọng gọi.

“Vâng?” Ngọc Tình từ từ mở mắt, khẽ đáp lại. một tiếng nói nhẹ nhàng của cô làm Phong Nhã Trần đơ người ra, sau đó anh ôm chặt lấy Ngọc Tình, đi về phía chiếc giường cách đó không xa, vừa đi, hai bàn tay của anh không ngừng di chuyển, qua lớp quần áo, anh nhẹ nhàng sờ lên khắp cơ thể Ngọc Tình, cuối cùng ngón tay đặt lên cúc áo và cởi ra từng chiếc một.

Khi đi tới bên cạnh giường, chiếc áo của Ngọc Tình đã không còn ở trên người cô nữa, Phong Nhã Trần đặt Ngọc Tình lên giường nhẹ nhàng, anh đặt cơ thể mình nằm lên trên cô.

Anh chỉ biết, bản thân mình rất nhớ cô, rất nhớ, mà lại quên mất vì sao đêm khuya thế này rồi mà cô còn tới. còn cô thì trên đường đến đã bị Thuần Hoàng làm cho tâm trí hỗn loạn mà quên mất mình tới đây với mục đích gì, cô từ từ nhắm mắt lại, đón nhận sự nhiệt tình của Phong Nhã Trần.

Nhiệt độ căn phòng tăng lên dần dần, quần áo của hai người trong phòng cũng từng chiếc từng chiếc được lột bỏ ra.

Phong Nhã Trần giống như cơn gió, anh hôn lên khắp mọi nơi trên cơ thể Ngọc Tình, cuối cùng anh khẽ ngẩng đầu lên gọi tên cô: “Tình Tình.”

Ngọc Tình từ từ mở mắt ra nhìn Phong Nhã Trần, đưa hai tay quàng lên cổ anh, lời mời bằng hành động này làm cho hai mắt Phong Nhã Trần sáng lên, ngay sau đó anh lại cúi đầu khẽ hôn cô.

Ngọc Tình đương nhiên biết là bản thân mình đang làm gì, cũng biết bản thân bây giờ mới có 15 tuổi, thế nhưng giống như Phong Nhã Trần, cô muốn có được anh. Tuy cô bây giờ cô mới có 15 tuổi, thế nhưng linh hồn cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, vì vậy, cô biết rõ bản thân đang làm gì.

Khi mà một cơn đau vào tới tận xương cốt truyền tới, cô cũng khẽ cười, cho dù nước mắt đang chảy ra, cô cũng biết, kể từ ngày hôm nay người đàn ông này đã hoàn toàn thuộc về cô.

Phong Nhã Trần cúi đầu nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt Ngọc Tình, trong lòng anh cảm động, anh cúi đầu, dùng lưới liếm hết những giọt nước mắt đo, cuối cùng là nụ cười rạng rỡ nở trên môi, cơ thể anh bắt đầu rung lên mạnh mẽ hơn.

Ở đây thì hạnh phúc là vậy, còn Yến Vân thì đang cuống cuồng lên vì không tìm thấy Ngọc Tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện