Cánh cửa từ từ được đẩy ra, bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đó từ từ xuất hiện trước mắt Phác Vũ.
Bước chân của Ngọc Tình vẫn chậm rãi không thay đổi, cô bước tới cửa phòng, ngẩng đầu lên nhìn hai người đàn ông trong phòng, khẽ cười.
“Xin chào, tôi là Ngọc Tình.” Ngọc Tình nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Lâm Chính Đông nói.
“Ngọc tiểu thư, mời vào mời vào.” Giây phút Lâm Chính Đông nhìn thấy Ngọc Tình liền quên mất sự bực dọc khi đã phải đợi một lúc rất lâu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, mở miệng nói.
Ngọc Tình khẽ gật đầu, đi vào, cô quay sang nhìn Phác Vũ rồi môi mấp máy: “Đã lâu không gặp”
Tám năm rồi, dung mạo của người đàn ông này vẫn không hề có bất kì sự thay đổi nào, nhưng khí chất của anh thì đã có sự thay đổi rất lớn, trước đây nhìn anh ngây thơ vô cùng, còn bây giờ anh rõ ràng đã có thêm sự sắc sảo lanh lợi. người thì vẫn là người đó, chỉ là có chút gì đó khác đi rồi.
Ánh mắt Ngọc Tình hướng về phía Phác Vũ thăm dò kĩ càng, sau đó khẽ cười, không thể không nói, thời gian tám năm này, sự thay đổi của người đàn ông này càng ngày cô càng thấy vừa mắt. Không thể không nói, một Phác Vũ như bây giờ càng phù hợp hơn để ở bên cạnh Ngọc Tình so với hình ảnh ngây thơ rạng rỡ của tám năm về trước.
Khi Ngọc Tình hướng ánh mắt về phía Phác Vũ thăm dò anh thì Phác Vũ cũng nhìn cô chằm chằm. cô gái đó lớn thật rồi, thời gian tám năm nhìn cô trưởng thành hơn, sắc sảo hơn, quyết đoán hơn, càng ngày càng mê hoặc người khác. Cơ thể bé nhỏ mỏng manh đó cũng trở nên nhanh nhẹn hoạt bát hơn. Tám năm không gặp, cô gái này vẫn làm cho anh yêu say đắm như ngày xưa.
“Tình Tình, đã lâu không gặp.” Một lúc lâu sau Phác Vũ mới mở miệng khô khan.
Ngọc Tình khẽ gật đầu, đi tới trước chiếc bàn từ từ ngồi xuống, không nói thêm một câu nào.
Sự trầm mặc của Ngọc Tình làm cho con tim của Phác Vũ đột nhiên đập mạnh. Tám năm không gặp, anh càng ngày càng nhìn không thấu được cô gái này. Sự trầm mặc, yên lặng này là từ chối sao? Căn phòng trở nên có phần ngột ngạt bởi sự im lặng đó, Lâm Chính Đông liếc mắt nhìn Ngọc Tình rồi lại nhìn sang phía Phác Vũ, trong ánh mắt đó thoáng qua sự ngạc nhiên.
Mấy câu nói chuyện và thái độ của Ngọc Tình cùng với Phác Vũ vừa nãy ông ta đương nhiên là nhìn thấy hết, từ đó ông ta nhìn thấy sự bất bình thường của cả hai. Ánh mắt hai người nhìn nhau làm cho người khác có một cảm giác như đó là ánh nhìn giữa những người yêu nhau.
Chỉ là tình nhân, có thể không? Theo những gì ông ta được biết, năm nay Phác Vũ cũng đã 33 tuổi còn Ngọc Tình mới là cô gái 15 tuổi mà thôi, bọn họ là tình nhân của nhau, chắc là không phải chứ?
“Không biết hôm nay Lâm thiếu tướng tìm tôi tới là có việc gì.” Lâm Chính Đông đang nheo mày lại suy nghĩ một lát, tiếng nói có phần lạnh lùng của Ngọc Tình vang lên bên tai ông ta.
“Hả?” Lâm Chính Đông hơi đơ người ra, ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười thân thiện: “Được biết lúc trước Ngọc tiểu thư đã cứu người của chúng tôi, vì vậy Lâm mỗ đặc biệt tìm tới để cảm ơn cô.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy cô khẽ nhướn mày lên, nụ cười trên môi dường như đang mỉa mai, cô khẽ nói: “Ồ?”
“Đúng vậy, cũng như thông tin được biết từ Ngọc tiểu thư, hiện tại chúng tôi đang dồn toàn bộ lực lượng để tìm kiếm tung tích của năm mảnh ghép còn lại của Ấn Trấn Yêu, đến giờ hi vọng Ngọc tiểu thư có thể bỏ qua những chuyện trước đây mà giúp đỡ chúng tôi một tay.” Lâm Chính Đông dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Ngọc Tình, ông ta ngẩng đầu vừa cười vừa nói.
“Ồ.” Ngọc Tình gật đầu: “Chẳng qua là một công đôi việc mà thôi, Lâm thiếu tướng nặng lời rồi. Còn về việc Ấn Trấn Yêu, nếu Ngọc Tình tôi có thể làm đương nhiên cũng sẽ không chối từ.”
Mới đầu mục đích của Ngọc Tình chính là liên hợp cùng với người của Cục An ninh Quốc gia để cùng tìm kiếm Ấn Trấn Yêu, bây giờ mục đích đạt được rồi, cô đương nhiên cũng sẽ không giả vờ từ chối làm gì.
“Chỉ là....” Lâm Chính Đông nói, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, một bộ dạng có điều khó nói.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, chỉ khẽ cười thư thái, không có ý định tiếp lời ông ta, cô ngồi im, ngón tay thon dài đặt lên mặt bàn gõ nhẹ.
Thái độ của Ngọc Tình đột nhiên làm cho Lâm Chính Đông cảm thấy áp lực, vốn dĩ ông ta định khéo léo một chút để nói ra mục đích chính của mình tới đây ngày hôm nay, thế nhưng bây giờ, xem ra, cái cô tiểu nha đầu này không phải là người dễ bị lái theo ý của người khác.
Vậy là Lâm Chính Đông thay đổi động thái, lập tức lên tiếng nói: “Là thế này, cô và Phác Vũ nếu đã quen biết nhau từ trước, vậy thì đương nhiên cũng biết Cục An ninh Quốc gia không phải một mình tôi nói là được. tuy là tôi có ý kết giao một mối quan hệ tốt đẹp với ngọc tiểu thư, nhưng cũng có người vẫn còn hoài nghi và không phục.”
“Lâm thiếu tướng.” Lâm Chính Đông vừa nói hết, Ngọc Tình không nói gì, ngược lại Phác Vũ hơi nheo mày lại: “Xin ông hãy chú ý từ ngữ của mình, ông cho rằng, tôi sẽ đem những sự việc cơ mật như vậy nói cho Tình Tình biết sao?”
Lời của Phác Vũ làm cho Lâm Chính Đông ngớ người ra, ngay sau đó liền có chút lúng túng, đúng vậy, mỗi một người gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia đều phải kí một cam kết rằng đảm bảo những điều cơ mật, lời ông ta vừa nói đã đẩy Phác Vũ vào một hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
“Hoặc là nếu ông cho rằng Tình Tình muốn biết những việc này mà lại phải thông qua lời tôi nói, vậy thì Lâm thiếu tướng đã coi nhẹ Tình Tình quá rồi.” Phác Vũ không biết Lâm Chính Đông nghĩ gì, anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý tới Lâm Chính Đông: “Tuy là tôi cũng rất muốn nói ra nhưng Tình Tình chưa từng cho tôi có được cơ hội đó.”
Phác Vũ nói mà chẳng để ý thấy khuôn mặt lúng túng và đôi môi run run của Lâm Chính Đông, trong mắt anh, Cục An ninh Quốc gia chẳng qua cũng chỉ là một nơi thử nghiệm và rèn luyện mà thôi. Cái gì mà giấy bảo đảm giữ bí mật, chẳng là cái thá gì cả, có khi cả tá Cục An ninh Quốc gia cũng chưa chắc quan trọng bằng Ngọc Tình.
Lâm Chính Đông nghe Phác Vũ nói mà trong lòng không nhịn được oán giận, tình cảm, cái tên này đúng là hoàn toàn đứng về phía Ngọc Tình rồi, căn bản chẳng thèm quan tâm tới danh tiếng cho Cục An ninh Quốc gia, cùng với sự an toàn của quốc gia. Cái tên này tức giận chẳng qua cũng là vì anh ta cảm thấy ông ta đã coi thường Ngọc Tình.
Ngọc Tình ngồi một bên, lặng lẽ nhấp môi cốc nước tranh ép trên bàn, ánh mắt cô khẽ di chuyển và mang theo sự mỉa mai, vô tình.
“Cái này....” Lâm Chính Đông suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Ngọc Tình nói: “Thôi thì nói thẳng đi vậy chẳng vòng vo làm gì, là thế này, Cục An ninh Quốc gia không phải một mình tôi nói là được, hôm nay tôi xuất hiện ở đây lí do chính là vì muốn kết bạn với Ngọc tiểu thư. Còn mục đích của tôi chính là nói với Ngọc tiểu thư rằng, chỉ cần trong trường hợp không đi ngược lại nguyên tắc thì tôi sẽ đứng về phía cô.”
“Ồ.” Ngọc Tình gật đầu: “Tôi nghĩ ý của Lâm thiếu tướng tôi đã hiểu, chỉ là tôi có một thắc mắc.”
Ngọc Tình vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Chính Đông, đôi mắt cô lấp lánh, nhưng dường như lại giống như nhìn rõ tất cả rồi vậy, làm cho Lâm Chính Đông bất ngờ cảm thấy, dưới ánh mắt này, giả dụ ông ta có muốn nói dối cũng khó lòng mà thành công được.
“Lâm thiếu tướng luôn nhấn mạnh với tôi rằng Cục An ninh Quốc gia không phải một mình ông nói là quyết được, vậy thì tôi muốn hỏi, mấy người mà ông muốn nói tới là ai? Nghe ý ông nói thì có vẻ như cách nghĩ của bọn họ và ông không giống nhau, bọn họ không hề có ý định kết mối hữu hảo với tôi.”
Lâm Chính Đông nghe lời Ngọc Tình nói, cảm thấy đầu óc tê dại đi, cô gái này đúng là biết nhìn đúng trọng điểm. dường như trong lời ông ta nói chỉ trong chốc lát cô đã tìm được thứ có liên quan tới cô.
“Thực sự cũng không giấu cô làm gì.” Lâm Chính Đông khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Ngọc Tình nói: “Trong Cục An ninh Quốc gia có một người có tiếng nói hơn tôi, người đó chính là người đứng đầu của Cục An ninh Quốc gia, Lý Uy.”
Vừa nói dứt hai từ Lý Uy, ánh mắt Ngọc Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nụ cười trên môi cô cũng như kết băng lại.
“Lý Uy.” Ngọc Tình khẽ thì thầm hai từ này, ngữ khí lạnh lùng như thể có thể làm cho Lâm Chính Đông đóng băng lại vậy.
“Sao, Ngọc tiểu thư biết Lý Uy sao?” Lâm Chính Đông liếc mắt lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, khẽ mở miệng hỏi thăm dò.
“Biết? Không biết.” Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười đột nhiên bống như nở hoa, nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lùng đó vậy thì Lâm Chính Đông e rằng thực sự tưởng là Ngọc Tình không hề biết Lý Uy.
Ông ta nhìn Ngọc Tình với ánh mắt băn khoăn, đôi mắt ông ta không ngừng di chuyển, ông ta đang suy nghĩ xem rốt cuộc Ngọc Tình và Lý Uy có quan hệ gì với nhau không, tại sao lại có ánh mắt làm người khác ớn lạnh như vậy, giống như đang nói về kẻ thù không đợi trời chung.
Ngọc Tình khẽ cười, sao cô lại không biết Lý Uy chứ. khi còn ở kiếp trước, người đàn ông này là giáo viên của cô, là người dẫn đường đưa cô vào Cục An ninh Quốc gia, cũng là người lãnh đạo trực tiếp giao cho cô tất cả các nhiệm vụ, cũng chính ông ta là người đã tự tay đẩy cô vào cái kết hủy diệt.
Vào giây phút nổ loại bom mới đó, Ngọc Tình liền biết sự việc đó nhất định là có liên quan tới Lý Uy!Loại bom đó Ngọc Tình cũng tham gia vào nghiên cứu chế tạo, là cô tự tay trao phương pháp pha chế thuốc nổ và sản phẩm thử nghiệm giao cho Lý Uy. Thế nhưng cái thứ đó không ngờ lại xuất hiện trong xe của cô, sao cô lại không biết sự việc đó có liên quan tới Lý Uy chứ!
Khi ở kiếp trước, Ngọc Tình biết rất rõ, Lý Uy đối với đức tin của ông ta đã bị pha trộn bởi nhiều thứ khác, chỉ là cô chưa từng nghĩ người đó lại vì danh lợi, vì bản thân mà không từ thủ đoạn.
Nụ cười lạnh lùng của Ngọc Tình làm cho Lâm Chính Đông chỉ cảm thấy rợn tóc gáy lên. Ông ta dường như có thể khẳng định chắc chắn rằng Ngọc Tình và Lý Uy có mối hận thù với nhau.
“Cảm ơn Lâm thiếu tướng nhắc nhở.” Lâm Chính Đông vẫn đang trong cơ mơ màng, tiếng cười nói của Ngọc Tình vang lên, ông ta nghe thấy Ngọc Tình nói: “Ân tình này của Lâm thiếu tướng, tôi ghi nhớ trong lòng rồi, còn về đề nghị của Lâm thiếu tướng, tôi cũng sẽ suy nghĩ.”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Lâm Chính Đông liền cảm thấy có chút hi vọng. Dường như trong phút chốc ông ta liền cảm thấy như được từ địa ngục bay lên thiên đàng. Kể từ lúc ông ta nhắc tới Cục An ninh Quốc gia, ông ta liền biết Ngọc Tình không hề có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Cục An ninh Quốc gia.
Vì vậy ông ta đã nghĩ việc Ngọc Tình hợp tác cùng với ông ta sẽ không còn hi vọng gì, nhưng không ngờ Ngọc Tình lại đồng ý với sự việc này.
“Về phần Lý Uy.” Ngọc Tình nói, dừng lại vài giây: “Tôi nghĩ chúng ta đúng là có thể hợp tác, người đó tuy tôi không biết nhưng cũng có miễn cưỡng nghe nói qua, người đó....”
Ngọc Tình nói rồi khẽ cười, nhấp một ngụm nước chanh, sau đó nói tiếp: “Người đó căn bản không xứng để ngồi lên vị trí hiện tại, vì vậy, không vì những cái khác, chỉ vì điều này tôi thấy chúng ta đúng là cần thiết để hợp tác với nhau.”
Sự thẳng thắng của Ngọc Tình, không hề giấu diếm thái độ thù địch đối với Lý Uy làm cho Lâm Chính Đông hai mắt sáng lên, xem ra nước cờ này ông ta đi đúng rồi đây!
Bước chân của Ngọc Tình vẫn chậm rãi không thay đổi, cô bước tới cửa phòng, ngẩng đầu lên nhìn hai người đàn ông trong phòng, khẽ cười.
“Xin chào, tôi là Ngọc Tình.” Ngọc Tình nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Lâm Chính Đông nói.
“Ngọc tiểu thư, mời vào mời vào.” Giây phút Lâm Chính Đông nhìn thấy Ngọc Tình liền quên mất sự bực dọc khi đã phải đợi một lúc rất lâu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, mở miệng nói.
Ngọc Tình khẽ gật đầu, đi vào, cô quay sang nhìn Phác Vũ rồi môi mấp máy: “Đã lâu không gặp”
Tám năm rồi, dung mạo của người đàn ông này vẫn không hề có bất kì sự thay đổi nào, nhưng khí chất của anh thì đã có sự thay đổi rất lớn, trước đây nhìn anh ngây thơ vô cùng, còn bây giờ anh rõ ràng đã có thêm sự sắc sảo lanh lợi. người thì vẫn là người đó, chỉ là có chút gì đó khác đi rồi.
Ánh mắt Ngọc Tình hướng về phía Phác Vũ thăm dò kĩ càng, sau đó khẽ cười, không thể không nói, thời gian tám năm này, sự thay đổi của người đàn ông này càng ngày cô càng thấy vừa mắt. Không thể không nói, một Phác Vũ như bây giờ càng phù hợp hơn để ở bên cạnh Ngọc Tình so với hình ảnh ngây thơ rạng rỡ của tám năm về trước.
Khi Ngọc Tình hướng ánh mắt về phía Phác Vũ thăm dò anh thì Phác Vũ cũng nhìn cô chằm chằm. cô gái đó lớn thật rồi, thời gian tám năm nhìn cô trưởng thành hơn, sắc sảo hơn, quyết đoán hơn, càng ngày càng mê hoặc người khác. Cơ thể bé nhỏ mỏng manh đó cũng trở nên nhanh nhẹn hoạt bát hơn. Tám năm không gặp, cô gái này vẫn làm cho anh yêu say đắm như ngày xưa.
“Tình Tình, đã lâu không gặp.” Một lúc lâu sau Phác Vũ mới mở miệng khô khan.
Ngọc Tình khẽ gật đầu, đi tới trước chiếc bàn từ từ ngồi xuống, không nói thêm một câu nào.
Sự trầm mặc của Ngọc Tình làm cho con tim của Phác Vũ đột nhiên đập mạnh. Tám năm không gặp, anh càng ngày càng nhìn không thấu được cô gái này. Sự trầm mặc, yên lặng này là từ chối sao? Căn phòng trở nên có phần ngột ngạt bởi sự im lặng đó, Lâm Chính Đông liếc mắt nhìn Ngọc Tình rồi lại nhìn sang phía Phác Vũ, trong ánh mắt đó thoáng qua sự ngạc nhiên.
Mấy câu nói chuyện và thái độ của Ngọc Tình cùng với Phác Vũ vừa nãy ông ta đương nhiên là nhìn thấy hết, từ đó ông ta nhìn thấy sự bất bình thường của cả hai. Ánh mắt hai người nhìn nhau làm cho người khác có một cảm giác như đó là ánh nhìn giữa những người yêu nhau.
Chỉ là tình nhân, có thể không? Theo những gì ông ta được biết, năm nay Phác Vũ cũng đã 33 tuổi còn Ngọc Tình mới là cô gái 15 tuổi mà thôi, bọn họ là tình nhân của nhau, chắc là không phải chứ?
“Không biết hôm nay Lâm thiếu tướng tìm tôi tới là có việc gì.” Lâm Chính Đông đang nheo mày lại suy nghĩ một lát, tiếng nói có phần lạnh lùng của Ngọc Tình vang lên bên tai ông ta.
“Hả?” Lâm Chính Đông hơi đơ người ra, ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười thân thiện: “Được biết lúc trước Ngọc tiểu thư đã cứu người của chúng tôi, vì vậy Lâm mỗ đặc biệt tìm tới để cảm ơn cô.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy cô khẽ nhướn mày lên, nụ cười trên môi dường như đang mỉa mai, cô khẽ nói: “Ồ?”
“Đúng vậy, cũng như thông tin được biết từ Ngọc tiểu thư, hiện tại chúng tôi đang dồn toàn bộ lực lượng để tìm kiếm tung tích của năm mảnh ghép còn lại của Ấn Trấn Yêu, đến giờ hi vọng Ngọc tiểu thư có thể bỏ qua những chuyện trước đây mà giúp đỡ chúng tôi một tay.” Lâm Chính Đông dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Ngọc Tình, ông ta ngẩng đầu vừa cười vừa nói.
“Ồ.” Ngọc Tình gật đầu: “Chẳng qua là một công đôi việc mà thôi, Lâm thiếu tướng nặng lời rồi. Còn về việc Ấn Trấn Yêu, nếu Ngọc Tình tôi có thể làm đương nhiên cũng sẽ không chối từ.”
Mới đầu mục đích của Ngọc Tình chính là liên hợp cùng với người của Cục An ninh Quốc gia để cùng tìm kiếm Ấn Trấn Yêu, bây giờ mục đích đạt được rồi, cô đương nhiên cũng sẽ không giả vờ từ chối làm gì.
“Chỉ là....” Lâm Chính Đông nói, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, một bộ dạng có điều khó nói.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, chỉ khẽ cười thư thái, không có ý định tiếp lời ông ta, cô ngồi im, ngón tay thon dài đặt lên mặt bàn gõ nhẹ.
Thái độ của Ngọc Tình đột nhiên làm cho Lâm Chính Đông cảm thấy áp lực, vốn dĩ ông ta định khéo léo một chút để nói ra mục đích chính của mình tới đây ngày hôm nay, thế nhưng bây giờ, xem ra, cái cô tiểu nha đầu này không phải là người dễ bị lái theo ý của người khác.
Vậy là Lâm Chính Đông thay đổi động thái, lập tức lên tiếng nói: “Là thế này, cô và Phác Vũ nếu đã quen biết nhau từ trước, vậy thì đương nhiên cũng biết Cục An ninh Quốc gia không phải một mình tôi nói là được. tuy là tôi có ý kết giao một mối quan hệ tốt đẹp với ngọc tiểu thư, nhưng cũng có người vẫn còn hoài nghi và không phục.”
“Lâm thiếu tướng.” Lâm Chính Đông vừa nói hết, Ngọc Tình không nói gì, ngược lại Phác Vũ hơi nheo mày lại: “Xin ông hãy chú ý từ ngữ của mình, ông cho rằng, tôi sẽ đem những sự việc cơ mật như vậy nói cho Tình Tình biết sao?”
Lời của Phác Vũ làm cho Lâm Chính Đông ngớ người ra, ngay sau đó liền có chút lúng túng, đúng vậy, mỗi một người gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia đều phải kí một cam kết rằng đảm bảo những điều cơ mật, lời ông ta vừa nói đã đẩy Phác Vũ vào một hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
“Hoặc là nếu ông cho rằng Tình Tình muốn biết những việc này mà lại phải thông qua lời tôi nói, vậy thì Lâm thiếu tướng đã coi nhẹ Tình Tình quá rồi.” Phác Vũ không biết Lâm Chính Đông nghĩ gì, anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý tới Lâm Chính Đông: “Tuy là tôi cũng rất muốn nói ra nhưng Tình Tình chưa từng cho tôi có được cơ hội đó.”
Phác Vũ nói mà chẳng để ý thấy khuôn mặt lúng túng và đôi môi run run của Lâm Chính Đông, trong mắt anh, Cục An ninh Quốc gia chẳng qua cũng chỉ là một nơi thử nghiệm và rèn luyện mà thôi. Cái gì mà giấy bảo đảm giữ bí mật, chẳng là cái thá gì cả, có khi cả tá Cục An ninh Quốc gia cũng chưa chắc quan trọng bằng Ngọc Tình.
Lâm Chính Đông nghe Phác Vũ nói mà trong lòng không nhịn được oán giận, tình cảm, cái tên này đúng là hoàn toàn đứng về phía Ngọc Tình rồi, căn bản chẳng thèm quan tâm tới danh tiếng cho Cục An ninh Quốc gia, cùng với sự an toàn của quốc gia. Cái tên này tức giận chẳng qua cũng là vì anh ta cảm thấy ông ta đã coi thường Ngọc Tình.
Ngọc Tình ngồi một bên, lặng lẽ nhấp môi cốc nước tranh ép trên bàn, ánh mắt cô khẽ di chuyển và mang theo sự mỉa mai, vô tình.
“Cái này....” Lâm Chính Đông suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Ngọc Tình nói: “Thôi thì nói thẳng đi vậy chẳng vòng vo làm gì, là thế này, Cục An ninh Quốc gia không phải một mình tôi nói là được, hôm nay tôi xuất hiện ở đây lí do chính là vì muốn kết bạn với Ngọc tiểu thư. Còn mục đích của tôi chính là nói với Ngọc tiểu thư rằng, chỉ cần trong trường hợp không đi ngược lại nguyên tắc thì tôi sẽ đứng về phía cô.”
“Ồ.” Ngọc Tình gật đầu: “Tôi nghĩ ý của Lâm thiếu tướng tôi đã hiểu, chỉ là tôi có một thắc mắc.”
Ngọc Tình vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Chính Đông, đôi mắt cô lấp lánh, nhưng dường như lại giống như nhìn rõ tất cả rồi vậy, làm cho Lâm Chính Đông bất ngờ cảm thấy, dưới ánh mắt này, giả dụ ông ta có muốn nói dối cũng khó lòng mà thành công được.
“Lâm thiếu tướng luôn nhấn mạnh với tôi rằng Cục An ninh Quốc gia không phải một mình ông nói là quyết được, vậy thì tôi muốn hỏi, mấy người mà ông muốn nói tới là ai? Nghe ý ông nói thì có vẻ như cách nghĩ của bọn họ và ông không giống nhau, bọn họ không hề có ý định kết mối hữu hảo với tôi.”
Lâm Chính Đông nghe lời Ngọc Tình nói, cảm thấy đầu óc tê dại đi, cô gái này đúng là biết nhìn đúng trọng điểm. dường như trong lời ông ta nói chỉ trong chốc lát cô đã tìm được thứ có liên quan tới cô.
“Thực sự cũng không giấu cô làm gì.” Lâm Chính Đông khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Ngọc Tình nói: “Trong Cục An ninh Quốc gia có một người có tiếng nói hơn tôi, người đó chính là người đứng đầu của Cục An ninh Quốc gia, Lý Uy.”
Vừa nói dứt hai từ Lý Uy, ánh mắt Ngọc Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nụ cười trên môi cô cũng như kết băng lại.
“Lý Uy.” Ngọc Tình khẽ thì thầm hai từ này, ngữ khí lạnh lùng như thể có thể làm cho Lâm Chính Đông đóng băng lại vậy.
“Sao, Ngọc tiểu thư biết Lý Uy sao?” Lâm Chính Đông liếc mắt lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, khẽ mở miệng hỏi thăm dò.
“Biết? Không biết.” Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười đột nhiên bống như nở hoa, nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lùng đó vậy thì Lâm Chính Đông e rằng thực sự tưởng là Ngọc Tình không hề biết Lý Uy.
Ông ta nhìn Ngọc Tình với ánh mắt băn khoăn, đôi mắt ông ta không ngừng di chuyển, ông ta đang suy nghĩ xem rốt cuộc Ngọc Tình và Lý Uy có quan hệ gì với nhau không, tại sao lại có ánh mắt làm người khác ớn lạnh như vậy, giống như đang nói về kẻ thù không đợi trời chung.
Ngọc Tình khẽ cười, sao cô lại không biết Lý Uy chứ. khi còn ở kiếp trước, người đàn ông này là giáo viên của cô, là người dẫn đường đưa cô vào Cục An ninh Quốc gia, cũng là người lãnh đạo trực tiếp giao cho cô tất cả các nhiệm vụ, cũng chính ông ta là người đã tự tay đẩy cô vào cái kết hủy diệt.
Vào giây phút nổ loại bom mới đó, Ngọc Tình liền biết sự việc đó nhất định là có liên quan tới Lý Uy!Loại bom đó Ngọc Tình cũng tham gia vào nghiên cứu chế tạo, là cô tự tay trao phương pháp pha chế thuốc nổ và sản phẩm thử nghiệm giao cho Lý Uy. Thế nhưng cái thứ đó không ngờ lại xuất hiện trong xe của cô, sao cô lại không biết sự việc đó có liên quan tới Lý Uy chứ!
Khi ở kiếp trước, Ngọc Tình biết rất rõ, Lý Uy đối với đức tin của ông ta đã bị pha trộn bởi nhiều thứ khác, chỉ là cô chưa từng nghĩ người đó lại vì danh lợi, vì bản thân mà không từ thủ đoạn.
Nụ cười lạnh lùng của Ngọc Tình làm cho Lâm Chính Đông chỉ cảm thấy rợn tóc gáy lên. Ông ta dường như có thể khẳng định chắc chắn rằng Ngọc Tình và Lý Uy có mối hận thù với nhau.
“Cảm ơn Lâm thiếu tướng nhắc nhở.” Lâm Chính Đông vẫn đang trong cơ mơ màng, tiếng cười nói của Ngọc Tình vang lên, ông ta nghe thấy Ngọc Tình nói: “Ân tình này của Lâm thiếu tướng, tôi ghi nhớ trong lòng rồi, còn về đề nghị của Lâm thiếu tướng, tôi cũng sẽ suy nghĩ.”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Lâm Chính Đông liền cảm thấy có chút hi vọng. Dường như trong phút chốc ông ta liền cảm thấy như được từ địa ngục bay lên thiên đàng. Kể từ lúc ông ta nhắc tới Cục An ninh Quốc gia, ông ta liền biết Ngọc Tình không hề có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Cục An ninh Quốc gia.
Vì vậy ông ta đã nghĩ việc Ngọc Tình hợp tác cùng với ông ta sẽ không còn hi vọng gì, nhưng không ngờ Ngọc Tình lại đồng ý với sự việc này.
“Về phần Lý Uy.” Ngọc Tình nói, dừng lại vài giây: “Tôi nghĩ chúng ta đúng là có thể hợp tác, người đó tuy tôi không biết nhưng cũng có miễn cưỡng nghe nói qua, người đó....”
Ngọc Tình nói rồi khẽ cười, nhấp một ngụm nước chanh, sau đó nói tiếp: “Người đó căn bản không xứng để ngồi lên vị trí hiện tại, vì vậy, không vì những cái khác, chỉ vì điều này tôi thấy chúng ta đúng là cần thiết để hợp tác với nhau.”
Sự thẳng thắng của Ngọc Tình, không hề giấu diếm thái độ thù địch đối với Lý Uy làm cho Lâm Chính Đông hai mắt sáng lên, xem ra nước cờ này ông ta đi đúng rồi đây!
Danh sách chương