“Bang Chim ưng? Ngọc Tình? Anh nói người cứu các anh là người của bang Chim ưng phương bắc?” người đó trợn trừng mắt lên, nhìn vào thuộc hạ khó khăn lắm mới trở về được, khuôn mặt vô cùng king ngạc.

“Đúng vậy, con bé đó nói là người của bang Chim ưng, còn về bang Chim ưng, tôi nghĩ bây giờ chắc là đang ở thành phố X, là một băng nhóm xã hội ngầm rất nóng hiện nay.”

Người đó suy nghĩ một lát, sau cùng ngẩng đầu lên nhìn vị lãnh đạo đang đứng trước mặt nói giọng chắc chắn. Người này nhìn có vẻ rất thật thà chất phác, nhưng trong đôi mắt lại không hề có được sự chất phác đó. Người này đương nhiên là kẻ tu chân duy nhất trong số những người của đội đặc công mà Ngọc Tình đã cứu ở hồ Điền Trì – Nguyễn Khánh.

“Bang Chim ưng, bang Chim ưng.” Vị lãnh đạo đó cúi đầu xuống, đưa bàn tay lên, các ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, khẽ lẩm bẩm.

Đột nhiên các ngón tay của ông ta dừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn vào kẻ tu chân: “Bây giờ phía trên hạ mệnh lệnh xuống, phải đàn áp bang Chim ưng.”

“Hả?” Nguyễn Khánh lập tức tròn xoe mắt lên nhìn vị lãnh đạo đứng trước mặt: “Đánh nổi không?”

Đây đúng là một vấn đề khó trả lời, cũng là câu anh ta muốn hỏi nhất, dường như không cần nghĩ mà nói bật ra.

Thế nhưng vừa mới nói ra, anh ta lập tức ý thức được hình như hỏi sai rồi, vậy là liền ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Chỉ thấy vị lãnh đạo đó nhìn Nguyễn Khánh, môi hơi nhếch lên, không biết nên nói gì mới phải. nếu Nguyễn Khánh nói là thật, vậy thì cái con bé Ngọc Tình của bang Chim ưng đó cũng là một kẻ tu chân, vậy thì đây là một vấn đề vô cùng hiện thực.

Đánh nổi không, e rằng người ta chỉ cần động ngón tay là cả cái thành phố X đó đã run lên rồi. như vậy thì thực sự còn không biết là ai muốn đàn áp ai đây.

Xem ra vấn đề này nhất định phải báo cáo với cấp trên, nghĩ vậy ông ta liền ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Khánh: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu lui xuống đi.”

“Vâng!” Nguyễn Khánh gật đầu, quay người rời đi, để lại một mình vị lãnh đạo ngồi đó suy nghĩ hồi lâu rồi lập tức nhấc điện thoại lên, gọi điện cho cấp trên.

Vì cuộc điện thoại này mà phía nhà nước lập tức nổi lên một làn sóng tranh luận, vấn đề tranh luận đó là giết hay làm hòa. Còn về phía Ngọc Tình thì không khí vẫn đang vô cùng nhộn nhịp.

Một phần nguyên nhân của sự ồn ào là do Wiliam muốn Ngọc Tình mời anh ta ăn cơm.

“Không phải, tôi nói này Ngọc Tình, em cũng keo kiệt thật đấy, một bữa cơm mà thôi!” Wiliam nhìn Ngọc Tình, hai mắt chớp chớp, khẽ cười, anh ta nói với ngữ khí đùa đùa, xem ra có vẻ như anh ta không hề để ý tới bữa cơm đó mà là cái khác.

“Ồ không, tôi nói này Wiliam, tôi có phải không mời anh đâu nhưng anh sao cứ phải tới nhà tôi ăn?” Ngọc Tình bất lực nói, nhìn Wiliam, ngữ khí như cũng bất cần, từ trước tới giờ Phong Nhã Trần là người đầu tiên làm cho cô lắm lúc không biết làm gì với anh, bây giờ Wiliam chính là người thứ hai.

“Đương nhiên là có thể rồi, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, đương nhiên là phải tới thăm bác trai bác gái.” Wiliam nhướn mày, cười cười nói vẻ không nhượng bộ.

Quen biết rất lâu rồi sao? Thế nhưng chúng ta chẳng có mối quan hệ gì thân thiết! Ngọc Tình hơi bĩu môi, liếc mắt nhìn anh ta với ánh mắt chắc chắn rằng sẽ không đồng ý với Wiliam.

“Ấy, tôi bảo này, em đúng là keo kiệt thật đấy!” Wiliam thấy Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm tới anh ta, lập tức liền nói thêm: “Không chỉ mình tôi, coi như những người đàn ông của em, đưa về nhà em ăn bữa cơm chắc cũng được chứ?”

Những người đàn ông? Ngọc Tình khẽ nhếch môi lên, rõ ràng như vậy sao. Ánh mắt cô khẽ đảo quanh một lượt nhìn Lưu Bân và Phong Nhã Trần, cô khẽ cười.

Chỉ thấy cô từ từ đứng lên: “Đi thôi!”

Đúng rồi, Lưu Bân vẫn chưa chính thức gặp ba mẹ cô, đây coi như là một cơ hội tốt đi. Từ trước tới giờ cô luôn là người làm việc quang minh lỗi lạc, nói một là một, hai là hai.

Sự việc cô làm thì tuyệt đối không sợ bị người khác biết, vì vậy hôm nay cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Lúc trước cô không đồng ý là vì không muốn có mối quan hệ gì với người đỡ đầu trẻ tuổi của giới hắc đạo, còn bây giờ, cô cảm thấy thế nào cũng được.

Wiliam không phải là Ngân Nguyên. Nói chung, kể cả là đón nhận Wiliam, Ngọc Tình cũng sẽ không đối xử với Ngân Nguyên như vậy, suy nghĩ nhiều như thế.

Bốn người đi ra khỏi Vân ĐỈnh, lúc này ở cổng của Vân Đỉnh, cảnh sát đang rút quân. Còn Lưu Minh thì vẫn đứng đó, cặp mắt ông ta nhấp nháy, sắc mặt lúc sáng lúc tối, không biết đang nghĩ gì.

Dưới ánh mắt của ông ta, Ngọc Tình và ba người khác đi ra.

Ngọc Tình từ phía xa đã nhìn thấy khuôn mặt với những nét biểu cảm phức tạp của Lưu Minh. Bước chân của Ngọc Tình từ từ chậm rãi nhưng chắc chắn nhìn ra phía cửa đi ra, trong đôi mắt to tròn của cô là hình ảnh của Lưu Minh.

Trong ánh mắt cô đầy sự chế giễu, cô nhìn Lưu Minh: “Sao Lưu thị trưởng vẫn chưa đi, còn ở đây đợi tôi sao?”

Lưu Minh nghe thấy vậy, không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, môi khẽ nhếch lên.

“Ông không đi nhưng tôi thì phải đi rồi.” Ngọc Tình cũng chẳng thèm quan tâm tới nụ cười nhếch lên phức tạp của Lưu Minh, cô trước khi đi còn nói thêm một câu: “Lưu thị trưởng, gặp nhau ở tòa nhé!”

Ngọc Tình nói xong liền quay người bước đi, đi qua Lưu Minh, sau khi đi được vài bước, bước chân cô đột nhiên dừng lại: “Ồ không, hi vọng khi ở tòa, ông vẫn là thị trưởng, ồ, hoặc có thể nói, hi vọng ông có thể làm cái chức thị trưởng này lâu hơn một chút.”

Ngọc Tình nói xong, mặc kệ Lưu Minh mặt tối sầm đứng đó, cô tiếp tục đi về phía trước, vừa đi được thêm một đoạn thì có một chiếc xe Bentley màu đen được lái đến, dừng lại trước mặt của Ngọc Tình.

Ngọc Tình khẽ mỉm cười, mở cửa xe ngồi vào trong, quay người nhìn Lưu Minh.

Thân phận trước đây của cô chỉ có cao hơn Lưu Minh chứ không thấp hơn, đến cô còn trở thành vật hi sinh cho quyền lực thì Lưu Minh dù có làm thị trưởng tám năm cũng chẳng là gì.

Thế lực của chính phủ nước Z, cô khắc ghi trong tim, cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên! Ngọc Tình nhìn Lưu Minh dường như đã nhìn thấy kết cục cuối cùng của ông ta, làm cho con tim của Lưu Minh run lên, sau đó ông ta cố gắng hít thở một hơi thật sâu, kiềm chế lại suy nghĩ trong đầu của bản thân. Sẽ không đâu, nhất định sẽ không đâu, nói gì thì nói ông ta cũng là thị trường danh chính ngôn thuận của thành phố, quốc gia sẽ không thỏa hiệp với hắc bang, sẽ không bỏ mặc ông ta đâu.

Đúng vậy, nhất định sẽ không đâu.

Ánh nhìn của Ngọc Tình cũng xa dần cùng với chiếc xe Bentley, nhưng ánh mắt chắc chắn đó giống như một chiếc kim cắm vào mắt ông ta.

Ngọc Tình thu ánh mắt về, khẽ cười, quay đầu nhìn về phía trước, đôi mắt cô lạnh lùng, cái tên tu chân kia chắc cũng đã trở về tới nơi rồi chứ.

Cô còn đang nghĩ là lợi dụng anh ta để làm cho những kẻ trong chính phủ của nước Z mà muốn đụng tới cô phải kinh sợ, nhưng lại không ngờ rằng, cô ra tay vẫn muộn mất rồi, cái nhà nước này ra tay đúng là nhanh thật đấy.

Khi vừa mới bắt đầu cô đã biết nhất định nhà nước sẽ ra tay với bản thân mình. Tám năm nay,thế lực của bang Chim ưng ngày càng lớn mạnh, ngày nay chỉ nhẹ nhàng đã nuốt chửng được Vân bang, thống nhất phương bắc, vì vậy nhà nước sẽ động tới cô đã là điều không nằm ngoài dự đoán.

Kể cả là không có ý định tiêu diệt bang Chim ưng, cũng phải thể hiện cho cô biết rằng họ đã chú ý tới, chỉ là sự thể hiện này.... Ngọc Tình nghĩ mà nhếch môi cười, ai thể hiện cho ai xem còn chưa chắc đấy!

Muốn cô dừng lại sao? Ha ha, bạn à, một vùng phương bắc này, cô thực sự chẳng coi là gì, dừng lại, đó là điều tuyệt đối không thể.

Tái sinh một lần, mục đích của Ngọc Tình chính là làm cho nhà nước bị tắc nghẽn hoạt động, cô muốn thiết lập một vương quốc hắc đạo, chẳng phải các người có thể tùy tiện hi sinh kẻ khác à, kiếp này, cô nhất định phải làm cho bọn họ trở thành người được hi sinh, cô muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy một thế lực mạnh mẽ là thế nào.

Chiếc xe Bentley từ từ dừng lại ở cổng con ngõ cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Tình, suy nghĩ của cô lúc này cũng trở về với thực tại, cô khẽ cười, mở cửa xe, bước xuống.

Trong con ngõ tối tăm này, ba người đàn ông đẹp trai khác thường và một cô gái thanh tú đứng ở đó. Ánh mắt của Wiliam từ từ di chuyển, anh ta biết ngôi nhà mà Ngọc Tình ở không phải là rất tốt nhưng cũng chưa từng tới bao giờ. Vì vậy anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ nhà của Ngọc Tình ở một nơi như thế này.

“Sao hả, rất ngạc nhiên sao?” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Wiliam: “Đi thôi, nhớ là nhỏ tiếng một chút.”

Giờ này nhất định là ba mẹ Ngọc Tình đều ngủ cả rồi, cô không muốn giờ này ba mẹ còn dậy làm cơm cho cô. Nghĩ tới điều này Ngọc Tình lại có chút hối hận, vừa nãy sao lại động lòng để cho bọn họ tới chứ.

Có điều đã tới đây rồi, trở về đương nhiên là điều không thể. Bốn người kẻ trước người sau đi về phía trước, chỉ mấy bước chân là đã tới cửa nhà Ngọc Tình rồi.

Vừa tới nơi, Ngọc Tình mở cổng ra, liền nhìn thấy ánh đèn trong phòng chiếu ra, Ngọc Tình nhìn ánh đèn đó, trong lòng lại cảm thấy ám áp khác thường.

Ngọc Tình và ba người họ vừa với đi vào, vửa nhà liền lập tức mở ra, bóng dáng Lý Nguyệt hiện ra dưới ánh đèn: “Tình Tình về rồi đấy à?”

Ngọc Tình nhìn mẹ mình đang cười rất ấm áp, ánh mắt lạnh lùng của cô cũng ngay lập tức biến mất: “Vâng, mẹ, con về rồi.”

Lý Nguyệt gật đầu, ánh mắt hướng về phía Phong Nhã Trần: “Nhã Trần cũng tới rồi đấy à? có khách tới nhà, mau vào nhà đi.”

Bà cũng không hỏi thêm điều gì nữa, bao nhiêu năm nay bà tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của con gái mình. Con gái chính là một phần máu thịt của bà, không ai hiểu con gái hơn bà, hơn nữa những năm nay, hai người họ cũng không phải lo gì cho Ngọc Tình. Vì vậy bà tin, không kể Ngọc Tình làm gì, bà đều tin Ngọc Tình là một cô gái tốt.

“Cháu chào bác gái!” Wiliam nhìn nụ cười ấm áp mà Lý Nguyệt dành cho Ngọc Tình, lập tức tiến lên phía trước: “Cháu là bạn trai của Ngọc Tình, tên là Wiliam ạ!”

Câu nói này vừa dứt liền giống như một quả bom nổ ngay giữa sân nhà Ngọc Tình. Trong sân trừ Wiliam ra, tất vả mọi người bao gồm cả Ngọc Tình đều đơ người ra.

Ngọc Tình hơi nhăn mặt lại, cô biết cái tên Wiliam này không đáng tin cậy chút mà, thế nhưng không giờ anh ta lại dám nói ra lời như thế!

Lý Nguyệt sau khi đơ người ra thì quay mặt nhìn về phía Phong Nhã Trần. Từ trước tới giờ, với thái độ của Phong Nhã Trần đối với Ngọc Tình và cái nhà này, bà vẫn luôn tưởng rằng bọn họ là một đôi.

Tuy là bây giờ tuổi của Ngọc Tình đúng là vẫn còn nhỏ, nhưng bà cũng là một người mẹ tiến bộ, nếu có một người luôn đối xử tốt với Ngọc Tình, vậy thì có phải yêu sớm hay không đương nhiên cũng không có gì cả.

“Bác gái.” Wiliam thấy Lý Nguyệt nhìn Phong Nhã Trần, lập tức mở miệng: “Bác gái, cháu và bọn họ đều là bạn trai của Ngọc Tình.”

Câu nói đó giống như một cơn lốc vậy, lập tức cuốn hết mọi thứ trong sân đi. Lý Nguyệt nhăn mặt lại nhìn Ngọc Tình, rồi nhìn khuôn mặt vô cùng bĩnh tĩnh của Wiliam, nhìn vẻ lúng túng của Lưu Bân, nhìn sự thản nhiên của Phong Nhã Trần. Cuối cùng ánh mắt hướng về phía Ngọc Tình.

Thế này...thế này....thế này là thế nào?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện