Nam tử mặc áo sợi đay vừa đưa tay sờ mặt Tô Doanh, vừa nuốt nước miếng.
Tô Doanh chán ghét, lắc đầu né tránh, trâm cài tóc ngọc trai trên đầu cô rơi xuống phát ra âm thanh trầm đục.
Nam tử áo sợi đay lại nhặt trâm cài lên nhìn: “Đồ tốt, đổi được không ít tiền đấy.”
Tô Doanh cảnh giác nhìn gã chằm chằm, lo lắng không biết gã sẽ làm gì tiếp theo.
Gã đứng dậy, lau mặt nói: “Ngươi chờ đi, đợi lão tử bán hết lôi trà rồi sẽ chơi cùng ngươi, qua hôm nay ngươi sẽ là phu nhân của ta rồi.
Ngươi đừng làm ồn, nếu không ta sẽ lấy phân gà bịt miệng ngươi đấy.”
Tô Doanh nghe mà buồn nôn, nàng không dám mạo hiểu thật.
Gã đàn ông cầm trâm cài ra ngoài rồi khoá cửa lại.
Tô Doanh vẫn nằm trên đất, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết đâu.
Gã đó chính là Đồ Đại Lang của tiệm lôi trà Đồ gia, gã cất trâm cài ngọc trai của Tô Doanh vào áo rồi tiếp tục bận rộn ở cửa tiệm phía trước.
Công việc kinh doanh của cửa tiệm lôi trà Đồ gia rất tốt, nhất là buổi sáng, sẽ bận rộn chân không chạm đất.
Đại lang Đồ gia muốn tiếp quản cửa tiệm lôi trà thì phải giúp phụ thân làm mọi việc, còn Nhị Lang thì chơi bời lêu lổng suốt ngày ở phường chắn.
Bây giờ Đồ Nhị Lang lại lười biếng xuất hiện ở tiệm lôi trà, định hỏi huynh trưởng mượn bạc, thì thấy khi huynh trưởng cúi xuống lấy bát, trâm cài tóc đẹp mắt rơi ra mà chính gã cũng không biết.
Đồ nhị lạng im lặng bước tới bên huynh trưởng, nhân lúc Đồ Đại Lang không chú ý đã nhặt trâm cài tóc lên sau đó chuồn đi.
Đồ Nhị Lang ra khỏi tiệm lôi trà đi trên đường phố một lúc mới lấy trâm cài tóc bằng ngọc trai ra xem xét kỹ lưỡng.
Hắn thầm nghĩ đây là đồ trang sức mới ra của Cẩm Tú phường, hắn đã thấy đại cô nương thôn Trù Đoạn cài, nhưng đây là thứ người có tiền, có quyền mới mua được, sao đại ca lại có?
Kệ đi, tiệm cầm đồ ngay trước mắt ra, hắn cầm đi đổi chút bạc, hôm nay có tiền đánh bạc rồi.
Đồ Nhị Lang vui vẻ bước đến tiệm cầm đồ nhưng không biết rằng có người đã để mắt tới món đồ trong tay mình, người đó không phải ai khác chính là thần trộm Hắc Tam.
Hắc Tam hoà vào dòng người tấp nập rồi cố ý vô tình va vào Đồ Nhị Lang, trâm cài tóc bằng ngọc trai đã ở trong tay y.
Y lại lấy chiếc trâm cài tóc ra kiểm tra một lúc, cũng phát hiện đây là trang sức cài đầu của Cẩm Tú phường, không phải thứ người bình thường có thể mua được.
Cầm nó đến tiệm cầm đồ để đổi bạc, hôm nay y cũng có tiền đánh bạc rồi.
Khi đến lượt Hắc Tam vui vẻ đi về phía tiệm cầm đồ, y cũng không phát hiện đã có người theo dõi mình.
Thanh Duyệt thấy Hắc Tam vào tiệm cầm đồ không lâu thì đi ra, hắn bước vào tiệm cầm đồ mua lại chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai mà Hắc Tam đã cầm đồ, sau đó thấy Hắc Tam vào sòng bạc rồi mới đi.
Từ khi Tuyên Hàm rời khỏi sơn trang Ngô Đồng lại trở nên im lặng ít nói.
Thanh Duyệt muốn dỗ chủ tử nhỏ vui vẻ, nghĩ đến trước kia Tô Doanh mua bánh đường cho cậu thì hắn cũng ra ngoài mua bánh.
Trên đường về, hắn đi lướt qua người đang đánh gia trâm cài tóc bằng ngọc trai, hắn cũng đã được thấy chiếc trâm này.
Hôm đó ở sơn trang Ngô Đồng, Tô Doanh kiểm tra hộp nhỏ đựng trang sức và trâm cài tóc ngọc trai, mặc dù trâm cài đều được làm thủ công, nhưng chỉ có một chiếc khác, ngọc trai của những chiếc trâm khác màu trắng.
chỉ ngọc trai trên chiếc trâm này có màu hồng.
Tô Doanh nói ngọc trai hồng rất hiếm, nhưng vì có khuyết điểm nhỏ nên nàng giữ lại dùng, cũng có nghĩa là chiếc trâm kẹp tóc bằng ngọc trai thiên hạ chỉ có một này đang nằm trong tay Tô Doanh.
Hắn vẫn nhớ lúc đó Vương gia thấy Tô Doanh cài trâm lên tóc, mặt y hướng về phía núi Bạch Lăng nhưng mắt y lại cứ nhìn chằm chằm Tô Doanh.
Hắn chưa bao giờ thấy Vương gia nhìn nữ nhân nào lâu như vậy, lâu đến mức không muốn thu lại ánh mắt.
Bây giờ chiếc trâm cài tóc độc nhất vô nhị này đang nằm trong tay hắn, tối qua hắn còn nhìn thấy nó trên đầu Tô Doanh, sao hôm nay đã lại trong tay người ở tiệm cầm đồ rồi?
Không phải bị trộm thì tức là Tô Doanh đã gặp chuyện không hay.
Thanh Duyệt không dám tự đưa ra quyết định bèn hấp tấp về tiểu viện đang thuê.
Tuyên Mạch đang tự tay dạy Tuyên Hàm luyện chữ.
Thanh Duyệt đặt bánh đường lên bàn, Tuyên Hàm bắt đầu ngẩn người nhìn chiếc bánh.
Tuyên Mạch cầm một miếng lên đưa vào tay cậu bé: “Muốn ăn thì ăn đi.”
Tuyên Hàm nhận lấy đưa vào miệng, đầu vẫn cúi rất thấp.
Thanh Duyệt mấp máy môi, trong lòng chợt nghĩ tối qua Tuyên Mạch và Tô Doanh tạm biệt nhau trong không vui, nếu bây giờ hắn lấy chiếc trâm cài tóc ra, liệu gia có trách hắn lo chuyện bao đồng không? Nghĩ đến đây, Thanh Duyệt lại do dự.
Tuyên Mạch liếc nhìn vẻ mặt bối rối của Thanh Duyệt, thấy hắn có chuyện nhưng lại không dám nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Cuối cùng Thanh Duyệt vẫn lấy trâm cài tóc ra đặt lên bàn.
Tuyên Mạch nhìn thấy chiếc trâm cài tóc ngọc trai này thì ánh mắt chợt lạnh, cháng ngước mắt lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, công việc kinh doanh buổi sáng của tiệm lôi trà Đồ gia đã sắp kết thúc, Tô Doanh lo lắng đổ mồ hôi hột.
Gã đó nói mình sẽ là phu nhân gã, cũng có nghĩa mục đích của kẻ hãm hại nàng là huỷ hoại sự trong trắng của nàng.
Tô Doanh không bao giờ là người ngồi im chờ chết, bản tính sinh tồn khiến lúc này cô trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Nàng phải thoát ra ngoài, không thể để cuộc sống của mình lại bị huỷ hoại ở đây.
Tay nàng bị trói ra sau lưng, có lẽ vừa nãy khi tay phải nàng đã bị trật khớp rồi.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nhiều lần rồi mới ngồi dậy, thở hổn hển vì mệt.
Nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, trên bàn có bát trà, nàng gắng sức đứng dậy nhảy tới đó, vừa cử động đã chạm phải cánh tay phải trật khớp, đau đến mức Tô Doanh cắn chảy máu môi.
Nàng dùng đầu đẩy bát trà tới mép bàn rồi đập bát xuống đất.
Nàng ngồi xuống đất, tay phải không cử động được, chỉ có thể dùng tay trái cố gắng lần mò.
Cơn đau xuyên tim hết lần này đến lần khác, nàng biết ngón tay trái của mình chắc chắn cũng đã bị vụn bát vỡ cứa vào.
Khó khăn lắm nàng mới cầm được một mảnh vỡ trong tay, cố gắng từng chút từng chút, cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây thừng, Tô Doanh không nhìn thấy, tay nàng đã đầy máu.
Đồ đại lang phát hiện không thấy trâm cài tóc đây, tìm một lượt trong tiệm cũng không thấy, đầu tiên là nghi ngờ mình đáng rơi trong lúc làm việc bị khách cầm đi mất, rồi lại nghi ngờ có phải mình để quên ở chỗ cũ rồi không? Vì thế gã nhân lúc tiệm không mấy bận rộn thì cởi tạp dề, chạy ra hậu viện.
Gã đẩy cửa vào thì trông thấy phu nhân tương lai của mình đang loay hoay cắt dây thừng định tẩu thoát.
Một cơn tức giận không tên xông lên đỉnh đầu, đã dâng lên miệng gã rồi mà nàng vẫn muốn chạy trốn, gã sải bước tới trước mặt Tô Doanh rồi ngồi xổm xuống: “Biết đây là đâu không? Đây là chuồng gia cầm nhà ta, bình thường chỉ có người nông dân đưa gà tới ở, phía sau chỗ này là hẻm sâu, lại cách tiền viện rất xa nên chẳng ai tới cứu ngươi đâu, đừng tốn công phí sức nữa.”
Bà ba Tôn gia chọn người như vậy để hại nàng, đúng là đã bỏ rất nhiều công sức.
Tô Doanh hơi tuyệt vọng, chỉ là nàng nghĩ không ra mỗi lần mấy biểu tỷ muội làm khó nàng, nàng đều nhẫn nhịn, nhường được thì sẽ nhường, vì sao họ vẫn muốn làm khó nàng?
“Ngươi biết ta là ai không?” Tô Doanh định kéo dài thời gian, nhưng kéo dài lâu hơn nữa liệu có ai tới cứu nàng không? Viên ma ma chắc chắn đã biết nàng gặp chuyện, ngoại tổ mẫu cũng biết, vì danh tiếng của nàng, họ sẽ không thể giống trống khua chiêng đi tìm, như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều thời cơ.
Ý tưởng này dù là ai của bà ba thì cũng đều đủ tàn nhẫn.
“Người đưa ngươi tới đây chỉ nói ngươi là một kẻ không ai cần, ta cũng không muốn hỏi thăm những điều khác, ta thấy dáng người ngươi không tệ, khuôn mặt cũng lẳng lơ, gia rất coi trọng ngươi.” Đồ Đại Lang lại bắt đầu động tay động chân: “Qua hôm nay, ngươi sẽ là phu nhân của Đồ Đại Lang ta.”
Đồ đại lang, Đồ Đại Lang của tiệm lôi trà?
Vẻ mặt Tô Doanh trầm xuống, lòng cũng chùng xuống theo.
Đồ đại lang đã từng có phu nhân, trong xóm đồn rằng gã có sở thích đặc biệt trong chuyện phòng the khiến phu nhân mắc bệnh lậu mà chết.
Vì sự giàu có của tiệm lôi trà Đỗ gia, gã lại lấy thêm hai người vợ nữa nhưng đều chết vì bệnh một cách không giải thích được.
Có một gia đình không tin cô nương mình nhiễm bệnh mà chết nên đã tới nha môn khám nghiệm tử thi, kết quả giám định cho thấy làm chuyện phòng the quá độ mà chết khiến hàng xóm láng giếng được một trận cười hả hê, nhưng cũng chẳng ai dám gả cô nương nhà mình tới Đồ gia nữa.
Đến nỗi tâm lý Đồ Đại Lang vặn vẹo, thấy phụ nữ là lại muốn là phu nhân mình.
Tô Doanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tay Đồ Đại Lang, nàng cảm thấy mình không còn lối thoát nữa rồi.
Ngửi mùi phân gà buồn nôn trong không khí, trước mắt là khuôn mặt muốn phụ nữ tới phát điên, cuối cùng Tô Doanh trở nên tuyệt vọng.
Đồ đại lang đưa tay sờ lên mặt nàng, thuận thế trượt xuống vuốt ve cổ nàng, da gà Tô Doanh nổi hết lên, nàng nín thở mắng Đồ Đại Lang: “Ngươi dám động vào ta nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Đồ đại lang rút tay về, nở nụ cười nham hiểm, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ: “Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, nếu ngươi tự sát, lão tử sẽ lột trần ngươi rồi treo lên cổng thành cho mọi người thấy dáng vẻ ngươi chết cũng không mặc quần áo.”
“Ngươi…”
“Lão tử nói được làm được, không tin ngươi…”
Đồ đại lang còn chưa đe doạ xong đã té xuống đất khi Tô Doanh còn đang sững sờ.
Tô Doanh trợn mắt há mồm, hoàn toàn sững sờ..
Tô Doanh chán ghét, lắc đầu né tránh, trâm cài tóc ngọc trai trên đầu cô rơi xuống phát ra âm thanh trầm đục.
Nam tử áo sợi đay lại nhặt trâm cài lên nhìn: “Đồ tốt, đổi được không ít tiền đấy.”
Tô Doanh cảnh giác nhìn gã chằm chằm, lo lắng không biết gã sẽ làm gì tiếp theo.
Gã đứng dậy, lau mặt nói: “Ngươi chờ đi, đợi lão tử bán hết lôi trà rồi sẽ chơi cùng ngươi, qua hôm nay ngươi sẽ là phu nhân của ta rồi.
Ngươi đừng làm ồn, nếu không ta sẽ lấy phân gà bịt miệng ngươi đấy.”
Tô Doanh nghe mà buồn nôn, nàng không dám mạo hiểu thật.
Gã đàn ông cầm trâm cài ra ngoài rồi khoá cửa lại.
Tô Doanh vẫn nằm trên đất, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết đâu.
Gã đó chính là Đồ Đại Lang của tiệm lôi trà Đồ gia, gã cất trâm cài ngọc trai của Tô Doanh vào áo rồi tiếp tục bận rộn ở cửa tiệm phía trước.
Công việc kinh doanh của cửa tiệm lôi trà Đồ gia rất tốt, nhất là buổi sáng, sẽ bận rộn chân không chạm đất.
Đại lang Đồ gia muốn tiếp quản cửa tiệm lôi trà thì phải giúp phụ thân làm mọi việc, còn Nhị Lang thì chơi bời lêu lổng suốt ngày ở phường chắn.
Bây giờ Đồ Nhị Lang lại lười biếng xuất hiện ở tiệm lôi trà, định hỏi huynh trưởng mượn bạc, thì thấy khi huynh trưởng cúi xuống lấy bát, trâm cài tóc đẹp mắt rơi ra mà chính gã cũng không biết.
Đồ nhị lạng im lặng bước tới bên huynh trưởng, nhân lúc Đồ Đại Lang không chú ý đã nhặt trâm cài tóc lên sau đó chuồn đi.
Đồ Nhị Lang ra khỏi tiệm lôi trà đi trên đường phố một lúc mới lấy trâm cài tóc bằng ngọc trai ra xem xét kỹ lưỡng.
Hắn thầm nghĩ đây là đồ trang sức mới ra của Cẩm Tú phường, hắn đã thấy đại cô nương thôn Trù Đoạn cài, nhưng đây là thứ người có tiền, có quyền mới mua được, sao đại ca lại có?
Kệ đi, tiệm cầm đồ ngay trước mắt ra, hắn cầm đi đổi chút bạc, hôm nay có tiền đánh bạc rồi.
Đồ Nhị Lang vui vẻ bước đến tiệm cầm đồ nhưng không biết rằng có người đã để mắt tới món đồ trong tay mình, người đó không phải ai khác chính là thần trộm Hắc Tam.
Hắc Tam hoà vào dòng người tấp nập rồi cố ý vô tình va vào Đồ Nhị Lang, trâm cài tóc bằng ngọc trai đã ở trong tay y.
Y lại lấy chiếc trâm cài tóc ra kiểm tra một lúc, cũng phát hiện đây là trang sức cài đầu của Cẩm Tú phường, không phải thứ người bình thường có thể mua được.
Cầm nó đến tiệm cầm đồ để đổi bạc, hôm nay y cũng có tiền đánh bạc rồi.
Khi đến lượt Hắc Tam vui vẻ đi về phía tiệm cầm đồ, y cũng không phát hiện đã có người theo dõi mình.
Thanh Duyệt thấy Hắc Tam vào tiệm cầm đồ không lâu thì đi ra, hắn bước vào tiệm cầm đồ mua lại chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai mà Hắc Tam đã cầm đồ, sau đó thấy Hắc Tam vào sòng bạc rồi mới đi.
Từ khi Tuyên Hàm rời khỏi sơn trang Ngô Đồng lại trở nên im lặng ít nói.
Thanh Duyệt muốn dỗ chủ tử nhỏ vui vẻ, nghĩ đến trước kia Tô Doanh mua bánh đường cho cậu thì hắn cũng ra ngoài mua bánh.
Trên đường về, hắn đi lướt qua người đang đánh gia trâm cài tóc bằng ngọc trai, hắn cũng đã được thấy chiếc trâm này.
Hôm đó ở sơn trang Ngô Đồng, Tô Doanh kiểm tra hộp nhỏ đựng trang sức và trâm cài tóc ngọc trai, mặc dù trâm cài đều được làm thủ công, nhưng chỉ có một chiếc khác, ngọc trai của những chiếc trâm khác màu trắng.
chỉ ngọc trai trên chiếc trâm này có màu hồng.
Tô Doanh nói ngọc trai hồng rất hiếm, nhưng vì có khuyết điểm nhỏ nên nàng giữ lại dùng, cũng có nghĩa là chiếc trâm kẹp tóc bằng ngọc trai thiên hạ chỉ có một này đang nằm trong tay Tô Doanh.
Hắn vẫn nhớ lúc đó Vương gia thấy Tô Doanh cài trâm lên tóc, mặt y hướng về phía núi Bạch Lăng nhưng mắt y lại cứ nhìn chằm chằm Tô Doanh.
Hắn chưa bao giờ thấy Vương gia nhìn nữ nhân nào lâu như vậy, lâu đến mức không muốn thu lại ánh mắt.
Bây giờ chiếc trâm cài tóc độc nhất vô nhị này đang nằm trong tay hắn, tối qua hắn còn nhìn thấy nó trên đầu Tô Doanh, sao hôm nay đã lại trong tay người ở tiệm cầm đồ rồi?
Không phải bị trộm thì tức là Tô Doanh đã gặp chuyện không hay.
Thanh Duyệt không dám tự đưa ra quyết định bèn hấp tấp về tiểu viện đang thuê.
Tuyên Mạch đang tự tay dạy Tuyên Hàm luyện chữ.
Thanh Duyệt đặt bánh đường lên bàn, Tuyên Hàm bắt đầu ngẩn người nhìn chiếc bánh.
Tuyên Mạch cầm một miếng lên đưa vào tay cậu bé: “Muốn ăn thì ăn đi.”
Tuyên Hàm nhận lấy đưa vào miệng, đầu vẫn cúi rất thấp.
Thanh Duyệt mấp máy môi, trong lòng chợt nghĩ tối qua Tuyên Mạch và Tô Doanh tạm biệt nhau trong không vui, nếu bây giờ hắn lấy chiếc trâm cài tóc ra, liệu gia có trách hắn lo chuyện bao đồng không? Nghĩ đến đây, Thanh Duyệt lại do dự.
Tuyên Mạch liếc nhìn vẻ mặt bối rối của Thanh Duyệt, thấy hắn có chuyện nhưng lại không dám nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Cuối cùng Thanh Duyệt vẫn lấy trâm cài tóc ra đặt lên bàn.
Tuyên Mạch nhìn thấy chiếc trâm cài tóc ngọc trai này thì ánh mắt chợt lạnh, cháng ngước mắt lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, công việc kinh doanh buổi sáng của tiệm lôi trà Đồ gia đã sắp kết thúc, Tô Doanh lo lắng đổ mồ hôi hột.
Gã đó nói mình sẽ là phu nhân gã, cũng có nghĩa mục đích của kẻ hãm hại nàng là huỷ hoại sự trong trắng của nàng.
Tô Doanh không bao giờ là người ngồi im chờ chết, bản tính sinh tồn khiến lúc này cô trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Nàng phải thoát ra ngoài, không thể để cuộc sống của mình lại bị huỷ hoại ở đây.
Tay nàng bị trói ra sau lưng, có lẽ vừa nãy khi tay phải nàng đã bị trật khớp rồi.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nhiều lần rồi mới ngồi dậy, thở hổn hển vì mệt.
Nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, trên bàn có bát trà, nàng gắng sức đứng dậy nhảy tới đó, vừa cử động đã chạm phải cánh tay phải trật khớp, đau đến mức Tô Doanh cắn chảy máu môi.
Nàng dùng đầu đẩy bát trà tới mép bàn rồi đập bát xuống đất.
Nàng ngồi xuống đất, tay phải không cử động được, chỉ có thể dùng tay trái cố gắng lần mò.
Cơn đau xuyên tim hết lần này đến lần khác, nàng biết ngón tay trái của mình chắc chắn cũng đã bị vụn bát vỡ cứa vào.
Khó khăn lắm nàng mới cầm được một mảnh vỡ trong tay, cố gắng từng chút từng chút, cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây thừng, Tô Doanh không nhìn thấy, tay nàng đã đầy máu.
Đồ đại lang phát hiện không thấy trâm cài tóc đây, tìm một lượt trong tiệm cũng không thấy, đầu tiên là nghi ngờ mình đáng rơi trong lúc làm việc bị khách cầm đi mất, rồi lại nghi ngờ có phải mình để quên ở chỗ cũ rồi không? Vì thế gã nhân lúc tiệm không mấy bận rộn thì cởi tạp dề, chạy ra hậu viện.
Gã đẩy cửa vào thì trông thấy phu nhân tương lai của mình đang loay hoay cắt dây thừng định tẩu thoát.
Một cơn tức giận không tên xông lên đỉnh đầu, đã dâng lên miệng gã rồi mà nàng vẫn muốn chạy trốn, gã sải bước tới trước mặt Tô Doanh rồi ngồi xổm xuống: “Biết đây là đâu không? Đây là chuồng gia cầm nhà ta, bình thường chỉ có người nông dân đưa gà tới ở, phía sau chỗ này là hẻm sâu, lại cách tiền viện rất xa nên chẳng ai tới cứu ngươi đâu, đừng tốn công phí sức nữa.”
Bà ba Tôn gia chọn người như vậy để hại nàng, đúng là đã bỏ rất nhiều công sức.
Tô Doanh hơi tuyệt vọng, chỉ là nàng nghĩ không ra mỗi lần mấy biểu tỷ muội làm khó nàng, nàng đều nhẫn nhịn, nhường được thì sẽ nhường, vì sao họ vẫn muốn làm khó nàng?
“Ngươi biết ta là ai không?” Tô Doanh định kéo dài thời gian, nhưng kéo dài lâu hơn nữa liệu có ai tới cứu nàng không? Viên ma ma chắc chắn đã biết nàng gặp chuyện, ngoại tổ mẫu cũng biết, vì danh tiếng của nàng, họ sẽ không thể giống trống khua chiêng đi tìm, như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều thời cơ.
Ý tưởng này dù là ai của bà ba thì cũng đều đủ tàn nhẫn.
“Người đưa ngươi tới đây chỉ nói ngươi là một kẻ không ai cần, ta cũng không muốn hỏi thăm những điều khác, ta thấy dáng người ngươi không tệ, khuôn mặt cũng lẳng lơ, gia rất coi trọng ngươi.” Đồ Đại Lang lại bắt đầu động tay động chân: “Qua hôm nay, ngươi sẽ là phu nhân của Đồ Đại Lang ta.”
Đồ đại lang, Đồ Đại Lang của tiệm lôi trà?
Vẻ mặt Tô Doanh trầm xuống, lòng cũng chùng xuống theo.
Đồ đại lang đã từng có phu nhân, trong xóm đồn rằng gã có sở thích đặc biệt trong chuyện phòng the khiến phu nhân mắc bệnh lậu mà chết.
Vì sự giàu có của tiệm lôi trà Đỗ gia, gã lại lấy thêm hai người vợ nữa nhưng đều chết vì bệnh một cách không giải thích được.
Có một gia đình không tin cô nương mình nhiễm bệnh mà chết nên đã tới nha môn khám nghiệm tử thi, kết quả giám định cho thấy làm chuyện phòng the quá độ mà chết khiến hàng xóm láng giếng được một trận cười hả hê, nhưng cũng chẳng ai dám gả cô nương nhà mình tới Đồ gia nữa.
Đến nỗi tâm lý Đồ Đại Lang vặn vẹo, thấy phụ nữ là lại muốn là phu nhân mình.
Tô Doanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tay Đồ Đại Lang, nàng cảm thấy mình không còn lối thoát nữa rồi.
Ngửi mùi phân gà buồn nôn trong không khí, trước mắt là khuôn mặt muốn phụ nữ tới phát điên, cuối cùng Tô Doanh trở nên tuyệt vọng.
Đồ đại lang đưa tay sờ lên mặt nàng, thuận thế trượt xuống vuốt ve cổ nàng, da gà Tô Doanh nổi hết lên, nàng nín thở mắng Đồ Đại Lang: “Ngươi dám động vào ta nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Đồ đại lang rút tay về, nở nụ cười nham hiểm, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ: “Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, nếu ngươi tự sát, lão tử sẽ lột trần ngươi rồi treo lên cổng thành cho mọi người thấy dáng vẻ ngươi chết cũng không mặc quần áo.”
“Ngươi…”
“Lão tử nói được làm được, không tin ngươi…”
Đồ đại lang còn chưa đe doạ xong đã té xuống đất khi Tô Doanh còn đang sững sờ.
Tô Doanh trợn mắt há mồm, hoàn toàn sững sờ..
Danh sách chương