Thi thể cụt cánh tay phải đang nằm trên mặt đất kia, chẳng phải là tên thiếu niên đội ngũ đang đánh nhau với Hồng Dực Xà ban nãy, bị nó cắn trúng tay, phải chặt phế bỏ cánh tay đi hay sao? Bị mất một cánh tay, thực lực tổn hao nhiều, tên thiếu niên đó đã bò lên bờ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cao Lãng bây giờ mới hiểu ra, ban nãy chỉ để ý ba tên thiếu niên trên bờ, mà quên mất trên bờ còn một tên nữa.

Chỉ là tên này cũng không may mắn gì. Đã sớm bị người ta cho giết.

Cao Lãng trong lòng cười lạnh, kỹ thuật còn rất là cao nha. Ít nhất tên đó âm thầm bị giết chết, mà đám người Cao Lãng thậm chí còn mảy may không nhận ra.

Bọ ngựa vắt ve, hoàng tước tại hậu.

Lần này, thua thiệt lớn rồi.

Sau khi bóng đen đó lao xuống đầm nước, bên cạnh chỗ thi thể cụt tay đó, bụi cỏ gần đấy chuyển động, xuất hiện thêm bốn bóng đen nữa, chặn đường Chung Linh và Vân Hi.

Tốc độ của Cao Lãng nhanh hơn, đã sớm vượt qua bốn bóng đen, thế nên không thể chặn được hắn.

" Ngươi đi trước, bọn ta lo được." Vân Hi đối với Cao Lãng hét lớn, trong lòng âm thầm lo lắng. Cũng đừng để linh quả trước mặt bị đối phương cướp mất.

Đối bóng người trực tiếp va chạm với Chung Linh và Vân Hi, nhất thời sáu người lâm vào hỗn chiến, kìm chân lẫn nhau.

Cao Lãng không nói chuyện, sau khi lao xuống đầm nước, tốc độ di chuyển của hắn chậm hơn một chút, đối với bóng người phía trước còn giữ một khoảng cách.

" Cao Lãng công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bóng người đi phía trước Cao Lãng nhẹ mở miệng, giọng nói ôn hoà.

Cao Lãng nhíu mày, hắn cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng quen biết.

Nhìn kỹ lấy bóng lưng phía trước, cùng trang phục hắn mặc trên người, Cao Lãng mới ngạc nhiên lên tiếng:

" Ngươi là Sở Tiêu công tử?"

" Chính là tại hạ."

Sở Tiêu đầu hơi ngó về phía sau, khoé miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, lộ ra một nửa bên mặt.

Cao Lãng nhìn chằm chằm đầu của người phía trước, khi thấy nửa khuôn mặt đó, trong lòng càng chắc chắn đó là Sở Tiêu.

Vì xuất hiện quá đột ngột, lại không nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ nhìn thấy bóng lưng, Cao Lãng mới khó phát hiện ra, cho đến khi Sở Tiêu mở miệng.

" Ta vốn nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau trong một trường hợp khác, lại không nghĩ sẽ gặp trong trường hợp này?"

Sở Tiêu mở miệng, ngữ khí nhẹ như mây gió. Thế nhưng tốc độ di chuyển của hắn dưới nước, không hề chậm một chút nào.

" Phải. Ta vốn không nghĩ đến, Sở Tiêu công tử lại đi thích rình mò kẻ khác." Cao Lãng nhẹ nở một nụ cười, âm dương quái khí nói ra.

" Đừng nói với nhau những lời tổn thương như vậy!"

Sở Tiêu giọng nói hơi buồn bã, sau đó liền biến mất:" Chúng ta vốn dĩ đều có cùng chung một mục đích."

" Nếu vậy không biết Sở Tiêu công tử có thể nhường cái mục đích đó cho ta?" Cao Lãng bình tĩnh nói ra.

" Cao Lãng công tử, ngươi biết rõ là không thể nào." Sở Tiêu cười nhẹ.

Ba Lan Quả tác dụng lớn nhất khi ở Linh Hải Cảnh, vì vậy không những đội ngũ của Cao Lãng, mà thậm chí là tất cả thí sinh tham gia vòng thi này. Đều rất cần nó.

Sở Tiêu sao lại có thể bỏ qua thứ có thể tăng thực lực của hắn, cho không Cao Lãng được chứ.

Đừng nhìn hai người nói chuyện tâm bình khí hoà, khách khí với nhau như vậy. Thế nhưng tốc độ di chuyển dưới đầm nước, khoảng cách dần tới chỗ Ba Lan Quả không hề chậm một chút nào.

Cả hai đều tin tưởng vào bản thân, chỉ cần Ba Lan Quả vào tay mình, đối phương không thể nào cướp lại được.

Lợi thế bây giờ, đang thuộc về Sở Tiêu, vì chỗ khoảng cách của hắn với Ba Lan Quả, gần hơn rất nhiều.

" Chết tiệt, các ngươi là ai?"

Tên thiếu niên Linh Hải Cảnh ngũ trọng hoảng sợ hét lớn, cái tình cảnh gì thế này.

Mất bao công sức mới ngăn chặn được yêu thú mắt thấy sắp đạt được thành quả rồi, thật không ngờ lại có kẻ khác lạ mặt xuất hiện nẫng tay trên.

Tâm tình của thiếu niên đó hiện giờ, vô cùng phức tạp. Rất muốn một ngụm máu phun ra ngoài để phá vỡ cái sự uất ức tích tụ trong lòng của hắn.

Chỉ là hắn không phun ra được.

Hồng Dực Xà vốn đang nổi điên rồi, ngoài việc điên cuồng chém giết đội ngũ trước mặt ra, nó không còn có tâm trí gì nữa hết.

Mục tiêu của Hồng Dực Xà bây giờ, là lôi thêm kẻ đi chết cùng nó.

Bị Hồng Dực Xà cuốn lấy, đội ngũ thiếu niên đó không thể thoát ra được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy kẻ lạ mặt vừa xuất hiện tranh cướp Ba Lan Quả.

Sở Tiêu tốc độ nhanh nhất, hắn di chuyển dưới đầm nước vô cùng lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã đi tới chỗ Ba Lan Quả, cánh tay vươn lên, muốn nhanh chóng hái quả trước Cao Lãng.

Đột nhiên.

Sở Tiêu theo bản năng cánh tay vốn đang vươn ra lập tức rút về, cả người vội vàng né tránh.

Ùm...

Từ chỗ Sở Tiêu vừa đứng, một cột nước trào lên, bên trong cột nước là một bóng đen dài, ẩn hiện lên màu đỏ hồng.

Sở Tiêu âm thầm giật mình, chợt cảm thấy may mắn. Ánh mắt nghiêm túc nhìn về bóng đen vừa xuất hiện.

Một con Hồng Dực Xà khác.

Cao Lãng vốn đang di chuyển tới, nhìn thấy Hồng Dực Xà xuất hiện cũng có chút kinh ngạc.

Đầu quay về đằng sau nhìn. Con Hồng Dực Xà ban đầu, vẫn đang điên cuồng chém giết với đội ngũ bên kia.

Hồng Dực Xà có một đôi sao?

Nhìn kỹ con Hồng Dực Xà vừa mới xuất hiện. Màu sắc nhạt hơn so với con ban đầu, thậm chí kích thước cũng nhỏ hơn một vòng.

Con Hồng Dực Xà này, chỉ là yêu thú cấp hai bình thường thôi, không như con kia, đang trong quá trình tiến hoá yêu thú cấp ba.

Chỉ là không biết con Hồng Dực Xà này, là con đực hay con cái?

Khè è...

Hồng Dực Xà khi vừa xuất hiện, lập tức nhắm thẳng đến Sở Tiêu tấn công. Hai cái răng nanh sắc nhọn, nhô ra vô cùng đáng sợ.

Sở Tiêu trong lòng buồn bực, mắt thấy sắp đạt được linh quả, lại bị kẻ khác phá rối, thật không vui vẻ chút nào.

Nhất là người hắn đang ở dưới đầm nước, cơ thể bị hạn chế, Hồng Dực Xà di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, khiến Sở Tiêu trong thời gian ngắn không thể giải quyết, chỉ có thể né tránh, từ từ tìm cách giải quyết.

Tâm trạng hắn muốn chửi má nó, con Hồng Dực Xà quá có thể nhịn đi. Thấy đồng bạn của mình bị thương nặng như vậy, cũng không hề xuất hiện cứu giúp. Lại có thể kiên nhẫn ngồi canh giữ Ba Lan Quả.

Cao Lãng tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Di chuyển qua Sở Tiêu và Hồng Dực Xà, chạy thẳng đến chỗ Ba Lan Quả. Không ngại quả chín hay chưa chín, Cao Lãng thu thập hết, nhét vào không gian giới chỉ.

Sở Tiêu nhìn thấy trên cây không còn một cái Ba Lan Quả nào, bị khí đến sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được hét lớn:

" Cao Lãng công tử, ngươi không thể như thế được. Ngươi ăn thịt, cũng phải cho người ta húp canh a."

" Xin lỗi, ta ăn thịt, canh ta để đồng bạn của ta ăn, không có để thừa cho người ngoài." Cao Lãng cười vui một tiếng, thân hình bạo khởi, lập tức quay về đường cũ.

( ̄ヘ ̄;)

Sở Tiêu im lặng, hắn quả thật không muốn mở miệng. Mở miệng nhịn không được sẽ nói câu thô tục, mà được rèn luyện tâm tính từ nhỏ của hắn, không được phép nói câu thô tục.

Làm mất hình tượng bản thân.

Hồng Dực Xà vốn đang giao chiến với Sở Tiêu, thân hình chuyển biến, quay sang tấn công Cao Lãng.

Nhiệm vụ của nó là trông coi Ba Lan Quả, nay Cao Lãng đang cầm linh quả mà nó trông coi, sao có thể bỏ qua.

Khè è ~...

Mở cái miệng to như chậu máu, thân hình Hồng Dực Xà vốn đang ở chỗ Sở Tiêu, chẳng mấy chốc đã chạy đến chỗ Cao Lãng, vồ vào người hắn.

Keng.

Cao Lãng rút kiếm, tốc độ rút kiếm vô cùng nhanh, cả người chỉ loé lên một tia sáng, thân thể Hồng Dực Xà, theo quán tính phi qua người Cao Lãng, chia làm hai đoạn.

Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đầm nước, nhuốm cả lên người quần áo Cao Lãng.

Vù...

Cao Lãng chỉ vừa mới chém xong Hồng Dực Xà, chưa kịp cất kiếm, một tiếng gió vang lên, linh khí tập trung thành một đường nhỏ, phi thẳng đến chỗ Cao Lãng.

Sở Tiêu không cho Cao Lãng cơ hội phản ứng, ngay khi thi thể Hồng Dực Xà vừa chia làm hai nửa, hắn đã xuất thủ.

Cánh tay giơ ra một chưởng, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay, tạo thành một vòng xoáy nhỏ. Những cơn gió cuồng bạo thổi lay động cả mặt nước, tăng tốc độ di chuyển của Sở Tiêu.

Cao Lãng không chút hoang mang, trường kiếm khẽ đảo, tay trái hắn cũng giơ ra một chưởng, va chạm với Sở Tiêu.

Lục Điệp Chưởng.

Cánh tay tần suất gia tốc, sáu chưởng điệp gia lên nhau, tầng tầng lớp lớp. Đối đầu với một chưởng của Sở Tiêu.

Ầm...

Hai chưởng va chạm, từ chỗ hai người đối chưởng, sóng âm lan ra. Tạo thành luồng gió mạnh, từ chỗ hai bàn tay va chạm, đẩy cả hai người ra bên ngoài.

Cao Lãng bàn tay trái nắm chặt, kiếm cất vào bao. Lập tức xoay người chạy. Lông mày nhíu chặt.

Khi nãy một chưởng va chạm với Sở Tiêu, từ chỗ va chạm bàn tay hắn xuất hiện tia sóng âm thanh tần suất kỳ lạ, chui hẳn vào trong tai Cao Lãng, khiến hắn khó chịu.

Cao Lãng có chút kiêng kỵ với năng lực kỳ lạ này, một chưởng đã bị như vậy. Có phải hay không đối chưởng với Sở Tiêu càng nhiều, tần suất âm thanh đấy càng nhiều.

Nếu ít có thể chưa bị gì, nhưng nghe càng nhiều, Cao Lãng càng chắc chắn lỗ tai sẽ dần bị năng lực kỳ lạ này của Sở Tiêu cho phế.

Trước khi tìm ra cách giải quyết, Cao Lãng sẽ tạm thời không chủ động va chạm với Sở Tiêu. Hiện tại giao chiến với hắn chỉ có hại nhiều hơn lợi.

Nhìn thấy Cao Lãng chạy, Sở Tiêu lập tức đuổi theo, trong lòng có chút đáng tiếc. Cao Lãng khi đấy phản ứng quá nhanh, vừa va chạm một chưởng với hắn, liền lợi dụng tần suất va chạm, tạo nên lực đẩy, đẩy ra khoảng cách giữa hai người.

Nếu không, Sở Tiêu có nắm chắc, có thể dây dưa đến chết Cao Lãng. Đoạt lại được Ba Lan Quả.

Đuổi theo Cao Lãng lên trên bờ, Sở Tiêu vốn định xuất thủ lập tức dừng lại, sắc mặt tối sầm lại.

Trước mặt hắn, là ba người đội ngũ của Cao Lãng. Cùng với bốn tên đồng bạn của Sở Tiêu, bị trói lại, quỳ trên mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện