Một tháng sau, hai thiếu niên với hai con ngựa khởi hành ra khỏi Minh Châu Thành, với hơn một nửa người trong thành ra đưa tiễn, có thể nói khí thế vô cùng rầm rộ.
Cao Lãng đầy thâm ý nhìn về thiếu niên bên cạnh mình, hiển nhiên người trong thành, là đến đưa tiễn Vân Hi rời đi, số lượng người đưa tiễn cũng đủ để biết sức ảnh hưởng của hắn trong Minh Châu Thành, lớn đến mức nào.
Trong một tháng này, nhờ tài nguyên La Thiên cung cấp cho hắn, Cao Lãng thành công đột phá Linh Hải Cảnh lục trọng, hắn sắp xếp Xuân Hoa cho La Thiên chăm sóc.
Cao Lãng bản thân hắn chịu được cực khổ, nhưng với một nữ hài như Xuân Hoa mà nói, 15 ngày đi đường là cả một quá trình.
Đây không phải thời hiện đại có xe hơi, tàu lửa đi lại nhanh chóng. Vì thế chỉ riêng quá trình đi lại ở đây, đối với một số người mà nói, là cả một quá trình khắc nghiệt đầy vất vả.
Trước kia La Thiên cũng chăm sóc cho người nhà các huynh đệ bị yêu thú săn giết, vì thế công việc này đối với hắn là xe nhẹ đường quen.
Xuân Hoa được giao cho một nông phụ chăm sóc, hàng ngày đều có sự giám sát và trông coi cẩn thận của người Diệu La Hội. Dù sao La Thiên cũng không muốn, nếu Cao Lãng có trở về nhìn thấy Xuân Hoa bị làm sao, sẽ tìm cách xử lý hắn.
Đi cùng với thiếu niên bên cạnh mình, khoé miệng của hắn lúc nào cũng nở một nụ cười tự tin, Cao Lãng chợt cảm thấy rất phiền, vì tên này nói quá nhiều.
" Cao Lãng huynh đệ năm nay mới 17 tuổi, ta hơn ngươi hai tuổi, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Lãng đệ."
" Lãng đệ, gia tộc ngươi là ở đâu? Ngươi có hay không sư thừa? Một người có thiên phú như ngươi sao lại có thể lang thang một mình?"
" Lãng đệ, tháng trước ngươi mới Linh Hải Cảnh ngũ trọng, tháng này ngươi đã đột phá Linh Hải Cảnh lục trọng, chúc mừng ngươi a."
" Lãng đệ, quãng thời gian đi lại này rất buồn chán, ngươi mở miệng chút a."
" Lãng đệ, sao ngươi không nói chuyện.."
" Lãng đệ…"
" Ê… Lãng đệ."
Cao Lãng sầm mặt âm trầm nhìn lấy Vân Hi, thấy hắn mở đôi mắt to, nháy nháy hai con mắt mỉm cười nhìn mình.
" Hừ" lạnh một tiếng, Cao Lãng quay đầu đi, thật không thể hiểu nổi tên đứng sau lưng cầm đầu Minh Châu Thành với tên hiện tại đứng bên cạnh Cao Lãng đây có thể là một người.
Trong lòng có chút cảm khái, không điều tra thì thôi, sau khi La Thiên làm thuộc hạ, Cao Lãng mới bắt đầu cho người điều tra các thế lực phân bố trong Minh Châu Thành.
Một mình Vân Hi, nắm giữ 70 phần trăm người nắm giữ thực lực trong đây, bao gồm các Bang Hội và các gia tộc nhỏ liên kết với nhau. Có thể nói tại Minh Châu Thành, Vân Hi nói một, không kẻ nào dám nói hai.
Điều đó chứng tỏ tại sao La Thiên lại sợ Vân Hi đến vậy.
Một thế lực lớn như vậy, mà nói bỏ là bỏ. Ít nhất Vân Hi có sự quyết tâm đấy mà Cao Lãng không làm được.
Cao Lãng trong lòng suy nghĩ, ánh mắt đầy thâm ý dò xét lấy Vân Hi.
Đôi lúc Cao Lãng thậm chí có nghi ngờ Vân Hi biết tương lai hắn sẽ rời khỏi Minh Châu Thành, tạo nên thế lực mạnh như vậy, chỉ để bảo vệ Vân gia và người nhà hắn.
Với thế lực mạnh như vậy, dù là tên ngu ngốc Vân Lâm nắm quyền, chỉ cần hắn không ra ý định gì ngu ngốc. Bình thường vận hành phát triển, cũng đủ cho Vân gia tiếp tục đứng vững vị trí gia tộc số một suốt thời kỳ của hắn.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Cao Lãng cũng có đến Tào gia một lần, khi đó trước mặt hắn là đám tang của Tào Sơn.
Vân Hi đã bí mật giúp Cao Lãng giải quyết chuyện này, đám người còn lại của Tào gia, chính là bận tranh đấu nhau tranh giành chức gia chủ, cũng không có kẻ nào đi trêu chọc Cao Lãng, vì thế Cao Lãng liền rời đi.
Trong một tháng, Hổ Vằn Bang bị tận diệt, Tào Gia chết mất gia chủ, tin tức được truyền bá sôi nổi khắp Minh Châu Thành gần đây.
Cũng chính là tin tức kéo dài một thời gian, liền bị Vân Hi đè lại.
Nếu Cao Lãng chủ động giết sạch người Tào gia, hắn sẽ lập tức bị các thế lực trong thành chú ý.
Vì Cao Lãng khi đó, chính là có khả năng uy hiếp được gia tộc bọn chúng, các gia tộc sẽ đề phòng hắn, ngăn chặn không cho Cao Lãng phát triển thế lực trong Minh Châu Thành.
Nhờ có Vân Hi sau lưng giúp đỡ, lại thêm Diệu La Hội của La Thiên vốn đã phát triển, hiện tại sức ảnh hưởng càng mạnh hơn trước.
Trải qua bốn ngày đi đường, Cao Lãng phải chịu đủ sự lảm nhảm của Vân Hi.
Trên trán nổi đầy gân xanh, bàn tay trái che thái dương, khó chịu nói ra:" Ngươi không nói câu nào sẽ chết sao?"
" Lãng đệ, ngươi phải biết, ta ở trong Minh Châu Thành, chính là nín gần chết rồi." Vân Hi mỉm cười, giọng nói có chút cảm khái nói ra.
" Suốt ngày phải trưng cái bộ mặt nghiêm túc nói chuyện với mọi người, đứng trước mặt thuộc hạ, nếu ta để cái bộ mặt bây giờ, ngươi nghĩ còn ai nghe lệnh của ta?"
Cao Lãng khoé miệng khẽ kéo lên, cũng không nói chuyện, tiếp tục đi tiếp.
" A…"
Đột nhiên Vân Hi lấy tay kéo lại áo Cao Lãng, ngay lập tức, Cao Lãng người né sang một bên, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
" Chuyện gì?"
Vân Hi không nói chuyện, hắn ra hiệu một động tác yên lặng, sau đó chỉ về phía trước.
Cao Lãng khẽ cảm nhận, từ khí thế bên đó, Cao Lãng cũng nhận ra phía trước có người, số lượng rất đông, thậm chí còn đang có xung đột.
Cao Lãng nhíu mày, trong lòng có chút bực bội. Khi nãy Vân Hi nói nhảm quá nhiều khiến Cao Lãng phải vận linh khí, che bớt âm thanh lỗ tai lại, ảnh hưởng đến phản xạ của hắn.
Nên mới phát hiện chậm hơn Vân Hi.
" Lãng đệ, có hay không hứng thú đi xem?" Vân Hi nhẹ giọng hỏi.
Trầm ngâm một lúc, Cao Lãng nhẹ gật đầu, dù sao cũng tiện đường phía trước, mất chút thời gian cũng không sao, huống chi hai người cũng chỉ bí mật đứng ngoài xem, không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Hai người núp sau một bóng cây, phóng tầm mắt xa xa bên ngoài chính là hai nhóm người đứng đối lập nhau.
Một bên là một đám đại hán hung dữ, tay cầm đồ đao, dẫn đầu là đại hán tầm tuổi trung niên, trên người mặc bộ đồ màu xám.
Bên còn lại chỉ có một thiếu nữ, dáng người cao dài, trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm, toả ra sương lạnh.
" Chung Linh tiểu thư, hôn ước đã định đoạt, mời tiểu thư theo chúng ta quay về." Cầm đầu đại hán vẻ mặt âm trầm nói ra.
" Cút." Thiếu nữ chỉ nói một câu, nhưng lại khiến đám người bên kia càng hung dữ.
" Chậc. Thật có cá tính." Vân Hi bên ngoài quan sát, khuôn mặt đầy hứng thú nhìn vào bên trong, quay đầu nói với Cao Lãng:" Đúng không Lãng đệ."
Cao Lãng nhẹ gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng chẳng có hứng thú gì.
" Ngươi nghĩ nàng có đánh được hết đám này không?" Vân Hi vui vẻ hỏi.
" Đánh được." Cao Lãng nhẹ giọng đáp, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy thiếu nữ.
Khi nãy có hai bên thuộc hạ vừa xông lên, thiếu nữ xuất kiếm, thực lực không hề dưới Cao Lãng.
" Ta cũng nghĩ thế."
Vân Hi mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm:" Lát nữa gặp mặt nên ra sân như nào đây?"
Cao Lãng vừa nghe xong, ánh mắt quái dị nhìn lấy hắn.
" Nếu Chung Linh tiểu thư đã không muốn, vậy chúng ta đành phải đắc tội rồi." Đại hán trầm giọng, vẫy tay, đám người đứng sau lưng hắn đồng loạt xông lên.
Chỉ thấy thiếu nữ xuất kiếm, kiếm như sương lạnh, dáng người uyển chuyển giống như đang nhảy múa khắp đám người.
Đám người xung quanh, không ai là đối thủ, lập tức bị đánh sợ. Thiếu nữ trước mặt cũng không hề lưu tình, xung quanh chân cụt tay đứt, bên trên bao hàm tầng sương mỏng, đủ để không cho máu chảy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều kinh dị mà lui lại, không ai dám lại gần.
Tên đại hán cầm đầu tức giận, hắn quát to một tiếng, xông lên phía trước, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay.
Thiết sa chưởng.
Thiếu nữ hơi cong người, vừa đủ vòng qua một chưởng của hắn, kiếm quét một đường tròn, vút qua cánh tay.
Đại hán hét thảm một tiếng, ôm lấy cánh tay mau chóng lùi lại, lập tức đám thuộc hạ xông lên chắn trước người hắn, sợ thiếu nữ thừa thế xông lên lấy mạng đại hán.
Chặt đứt một cánh tay, thiếu nữ cũng không đánh tiếp, đứng yên tại chỗ, khuôn mặt bao hàm lấy sương lạnh:" Cút."
" Ngươi đợi đó cho ta, nếu ngươi không đồng ý, Chung gia ngươi cứ việc đợi bị diệt cả nhà đi."
Tên đại hán cầm đầu thống khổ ôm lấy cánh tay, âm trầm nhìn lấy thiếu nữ, hung ác nói ra, sau đó vội vàng được đám thuộc hạ dìu chạy mất.
Thấy đám người đã bỏ đi, thiếu nữ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt quét qua khu vực Cao Lãng và Vân Hi đang đứng, lạnh giọng nói:" Ra đi."
" Soạt."
Tiếng bước chân vang lên, hai bóng người núp sau thân cây bước đến.
Cao Lãng vẻ mặt bình thản không nói gì. Bên cạnh hắn Vân Hi thì hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt mỉm cười, vội vàng vỗ tay, bước chậm đến chỗ thiếu nữ.
" Tại hạ Vân Hi, hôm nay gặp mặt, được nhìn lấy dáng vẻ của nàng, thấy hình bóng nàng xuất thủ, quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Không biết có thể cho tại hạ biết được tính danh?"
Vân Hi vỗ tay hai tiếng, vừa nói vừa lấy tay làm một động tác cho là xinh đẹp nhất, cười nói với thiếu nữ trước mặt mình.
Chung Linh lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn lấy hắn, miệng khẽ mở, giọng nói lành lạnh:" Chung Linh. Còn ngươi là ai?"
Nói xong quay đầu nhìn về phía Cao Lãng, trên người lộ vẻ canh giác, tay cầm chặt kiếm bất cứ lúc nào có thể xuất thủ.
Nàng biết đám người vừa nãy, thấy hai thiếu niên là người lạ, hiển nhiên không phải người vùng này.
Trong lòng cảnh giác có phải hay không đám người đó mời tới giúp đỡ, nhưng nếu là giúp đỡ tại sao khi nãy nàng chặt một tay tên đại hán kia lại không thấy xuất thủ? " Cao Lãng." Nhẹ giọng nói tên, hắn liếc mắt quan sát thiếu nữ.
Bên ngoài nhìn không rõ, nhưng khi lại gần quan sát, thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo, lại thêm dáng người, hiển nhiên lại là một mỹ nữ, đáng tiếc bên ngoài nhìn có chút lạnh, rất khó tiếp xúc.
Cao Lãng đầy thâm ý nhìn về thiếu niên bên cạnh mình, hiển nhiên người trong thành, là đến đưa tiễn Vân Hi rời đi, số lượng người đưa tiễn cũng đủ để biết sức ảnh hưởng của hắn trong Minh Châu Thành, lớn đến mức nào.
Trong một tháng này, nhờ tài nguyên La Thiên cung cấp cho hắn, Cao Lãng thành công đột phá Linh Hải Cảnh lục trọng, hắn sắp xếp Xuân Hoa cho La Thiên chăm sóc.
Cao Lãng bản thân hắn chịu được cực khổ, nhưng với một nữ hài như Xuân Hoa mà nói, 15 ngày đi đường là cả một quá trình.
Đây không phải thời hiện đại có xe hơi, tàu lửa đi lại nhanh chóng. Vì thế chỉ riêng quá trình đi lại ở đây, đối với một số người mà nói, là cả một quá trình khắc nghiệt đầy vất vả.
Trước kia La Thiên cũng chăm sóc cho người nhà các huynh đệ bị yêu thú săn giết, vì thế công việc này đối với hắn là xe nhẹ đường quen.
Xuân Hoa được giao cho một nông phụ chăm sóc, hàng ngày đều có sự giám sát và trông coi cẩn thận của người Diệu La Hội. Dù sao La Thiên cũng không muốn, nếu Cao Lãng có trở về nhìn thấy Xuân Hoa bị làm sao, sẽ tìm cách xử lý hắn.
Đi cùng với thiếu niên bên cạnh mình, khoé miệng của hắn lúc nào cũng nở một nụ cười tự tin, Cao Lãng chợt cảm thấy rất phiền, vì tên này nói quá nhiều.
" Cao Lãng huynh đệ năm nay mới 17 tuổi, ta hơn ngươi hai tuổi, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Lãng đệ."
" Lãng đệ, gia tộc ngươi là ở đâu? Ngươi có hay không sư thừa? Một người có thiên phú như ngươi sao lại có thể lang thang một mình?"
" Lãng đệ, tháng trước ngươi mới Linh Hải Cảnh ngũ trọng, tháng này ngươi đã đột phá Linh Hải Cảnh lục trọng, chúc mừng ngươi a."
" Lãng đệ, quãng thời gian đi lại này rất buồn chán, ngươi mở miệng chút a."
" Lãng đệ, sao ngươi không nói chuyện.."
" Lãng đệ…"
" Ê… Lãng đệ."
Cao Lãng sầm mặt âm trầm nhìn lấy Vân Hi, thấy hắn mở đôi mắt to, nháy nháy hai con mắt mỉm cười nhìn mình.
" Hừ" lạnh một tiếng, Cao Lãng quay đầu đi, thật không thể hiểu nổi tên đứng sau lưng cầm đầu Minh Châu Thành với tên hiện tại đứng bên cạnh Cao Lãng đây có thể là một người.
Trong lòng có chút cảm khái, không điều tra thì thôi, sau khi La Thiên làm thuộc hạ, Cao Lãng mới bắt đầu cho người điều tra các thế lực phân bố trong Minh Châu Thành.
Một mình Vân Hi, nắm giữ 70 phần trăm người nắm giữ thực lực trong đây, bao gồm các Bang Hội và các gia tộc nhỏ liên kết với nhau. Có thể nói tại Minh Châu Thành, Vân Hi nói một, không kẻ nào dám nói hai.
Điều đó chứng tỏ tại sao La Thiên lại sợ Vân Hi đến vậy.
Một thế lực lớn như vậy, mà nói bỏ là bỏ. Ít nhất Vân Hi có sự quyết tâm đấy mà Cao Lãng không làm được.
Cao Lãng trong lòng suy nghĩ, ánh mắt đầy thâm ý dò xét lấy Vân Hi.
Đôi lúc Cao Lãng thậm chí có nghi ngờ Vân Hi biết tương lai hắn sẽ rời khỏi Minh Châu Thành, tạo nên thế lực mạnh như vậy, chỉ để bảo vệ Vân gia và người nhà hắn.
Với thế lực mạnh như vậy, dù là tên ngu ngốc Vân Lâm nắm quyền, chỉ cần hắn không ra ý định gì ngu ngốc. Bình thường vận hành phát triển, cũng đủ cho Vân gia tiếp tục đứng vững vị trí gia tộc số một suốt thời kỳ của hắn.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Cao Lãng cũng có đến Tào gia một lần, khi đó trước mặt hắn là đám tang của Tào Sơn.
Vân Hi đã bí mật giúp Cao Lãng giải quyết chuyện này, đám người còn lại của Tào gia, chính là bận tranh đấu nhau tranh giành chức gia chủ, cũng không có kẻ nào đi trêu chọc Cao Lãng, vì thế Cao Lãng liền rời đi.
Trong một tháng, Hổ Vằn Bang bị tận diệt, Tào Gia chết mất gia chủ, tin tức được truyền bá sôi nổi khắp Minh Châu Thành gần đây.
Cũng chính là tin tức kéo dài một thời gian, liền bị Vân Hi đè lại.
Nếu Cao Lãng chủ động giết sạch người Tào gia, hắn sẽ lập tức bị các thế lực trong thành chú ý.
Vì Cao Lãng khi đó, chính là có khả năng uy hiếp được gia tộc bọn chúng, các gia tộc sẽ đề phòng hắn, ngăn chặn không cho Cao Lãng phát triển thế lực trong Minh Châu Thành.
Nhờ có Vân Hi sau lưng giúp đỡ, lại thêm Diệu La Hội của La Thiên vốn đã phát triển, hiện tại sức ảnh hưởng càng mạnh hơn trước.
Trải qua bốn ngày đi đường, Cao Lãng phải chịu đủ sự lảm nhảm của Vân Hi.
Trên trán nổi đầy gân xanh, bàn tay trái che thái dương, khó chịu nói ra:" Ngươi không nói câu nào sẽ chết sao?"
" Lãng đệ, ngươi phải biết, ta ở trong Minh Châu Thành, chính là nín gần chết rồi." Vân Hi mỉm cười, giọng nói có chút cảm khái nói ra.
" Suốt ngày phải trưng cái bộ mặt nghiêm túc nói chuyện với mọi người, đứng trước mặt thuộc hạ, nếu ta để cái bộ mặt bây giờ, ngươi nghĩ còn ai nghe lệnh của ta?"
Cao Lãng khoé miệng khẽ kéo lên, cũng không nói chuyện, tiếp tục đi tiếp.
" A…"
Đột nhiên Vân Hi lấy tay kéo lại áo Cao Lãng, ngay lập tức, Cao Lãng người né sang một bên, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
" Chuyện gì?"
Vân Hi không nói chuyện, hắn ra hiệu một động tác yên lặng, sau đó chỉ về phía trước.
Cao Lãng khẽ cảm nhận, từ khí thế bên đó, Cao Lãng cũng nhận ra phía trước có người, số lượng rất đông, thậm chí còn đang có xung đột.
Cao Lãng nhíu mày, trong lòng có chút bực bội. Khi nãy Vân Hi nói nhảm quá nhiều khiến Cao Lãng phải vận linh khí, che bớt âm thanh lỗ tai lại, ảnh hưởng đến phản xạ của hắn.
Nên mới phát hiện chậm hơn Vân Hi.
" Lãng đệ, có hay không hứng thú đi xem?" Vân Hi nhẹ giọng hỏi.
Trầm ngâm một lúc, Cao Lãng nhẹ gật đầu, dù sao cũng tiện đường phía trước, mất chút thời gian cũng không sao, huống chi hai người cũng chỉ bí mật đứng ngoài xem, không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Hai người núp sau một bóng cây, phóng tầm mắt xa xa bên ngoài chính là hai nhóm người đứng đối lập nhau.
Một bên là một đám đại hán hung dữ, tay cầm đồ đao, dẫn đầu là đại hán tầm tuổi trung niên, trên người mặc bộ đồ màu xám.
Bên còn lại chỉ có một thiếu nữ, dáng người cao dài, trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm, toả ra sương lạnh.
" Chung Linh tiểu thư, hôn ước đã định đoạt, mời tiểu thư theo chúng ta quay về." Cầm đầu đại hán vẻ mặt âm trầm nói ra.
" Cút." Thiếu nữ chỉ nói một câu, nhưng lại khiến đám người bên kia càng hung dữ.
" Chậc. Thật có cá tính." Vân Hi bên ngoài quan sát, khuôn mặt đầy hứng thú nhìn vào bên trong, quay đầu nói với Cao Lãng:" Đúng không Lãng đệ."
Cao Lãng nhẹ gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng chẳng có hứng thú gì.
" Ngươi nghĩ nàng có đánh được hết đám này không?" Vân Hi vui vẻ hỏi.
" Đánh được." Cao Lãng nhẹ giọng đáp, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy thiếu nữ.
Khi nãy có hai bên thuộc hạ vừa xông lên, thiếu nữ xuất kiếm, thực lực không hề dưới Cao Lãng.
" Ta cũng nghĩ thế."
Vân Hi mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm:" Lát nữa gặp mặt nên ra sân như nào đây?"
Cao Lãng vừa nghe xong, ánh mắt quái dị nhìn lấy hắn.
" Nếu Chung Linh tiểu thư đã không muốn, vậy chúng ta đành phải đắc tội rồi." Đại hán trầm giọng, vẫy tay, đám người đứng sau lưng hắn đồng loạt xông lên.
Chỉ thấy thiếu nữ xuất kiếm, kiếm như sương lạnh, dáng người uyển chuyển giống như đang nhảy múa khắp đám người.
Đám người xung quanh, không ai là đối thủ, lập tức bị đánh sợ. Thiếu nữ trước mặt cũng không hề lưu tình, xung quanh chân cụt tay đứt, bên trên bao hàm tầng sương mỏng, đủ để không cho máu chảy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều kinh dị mà lui lại, không ai dám lại gần.
Tên đại hán cầm đầu tức giận, hắn quát to một tiếng, xông lên phía trước, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay.
Thiết sa chưởng.
Thiếu nữ hơi cong người, vừa đủ vòng qua một chưởng của hắn, kiếm quét một đường tròn, vút qua cánh tay.
Đại hán hét thảm một tiếng, ôm lấy cánh tay mau chóng lùi lại, lập tức đám thuộc hạ xông lên chắn trước người hắn, sợ thiếu nữ thừa thế xông lên lấy mạng đại hán.
Chặt đứt một cánh tay, thiếu nữ cũng không đánh tiếp, đứng yên tại chỗ, khuôn mặt bao hàm lấy sương lạnh:" Cút."
" Ngươi đợi đó cho ta, nếu ngươi không đồng ý, Chung gia ngươi cứ việc đợi bị diệt cả nhà đi."
Tên đại hán cầm đầu thống khổ ôm lấy cánh tay, âm trầm nhìn lấy thiếu nữ, hung ác nói ra, sau đó vội vàng được đám thuộc hạ dìu chạy mất.
Thấy đám người đã bỏ đi, thiếu nữ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt quét qua khu vực Cao Lãng và Vân Hi đang đứng, lạnh giọng nói:" Ra đi."
" Soạt."
Tiếng bước chân vang lên, hai bóng người núp sau thân cây bước đến.
Cao Lãng vẻ mặt bình thản không nói gì. Bên cạnh hắn Vân Hi thì hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt mỉm cười, vội vàng vỗ tay, bước chậm đến chỗ thiếu nữ.
" Tại hạ Vân Hi, hôm nay gặp mặt, được nhìn lấy dáng vẻ của nàng, thấy hình bóng nàng xuất thủ, quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Không biết có thể cho tại hạ biết được tính danh?"
Vân Hi vỗ tay hai tiếng, vừa nói vừa lấy tay làm một động tác cho là xinh đẹp nhất, cười nói với thiếu nữ trước mặt mình.
Chung Linh lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn lấy hắn, miệng khẽ mở, giọng nói lành lạnh:" Chung Linh. Còn ngươi là ai?"
Nói xong quay đầu nhìn về phía Cao Lãng, trên người lộ vẻ canh giác, tay cầm chặt kiếm bất cứ lúc nào có thể xuất thủ.
Nàng biết đám người vừa nãy, thấy hai thiếu niên là người lạ, hiển nhiên không phải người vùng này.
Trong lòng cảnh giác có phải hay không đám người đó mời tới giúp đỡ, nhưng nếu là giúp đỡ tại sao khi nãy nàng chặt một tay tên đại hán kia lại không thấy xuất thủ? " Cao Lãng." Nhẹ giọng nói tên, hắn liếc mắt quan sát thiếu nữ.
Bên ngoài nhìn không rõ, nhưng khi lại gần quan sát, thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo, lại thêm dáng người, hiển nhiên lại là một mỹ nữ, đáng tiếc bên ngoài nhìn có chút lạnh, rất khó tiếp xúc.
Danh sách chương