Với số lượng tài nguyên Cao Lãng nắm giữ hiện tại, bây giờ hắn muốn đột phá Linh Đan Cảnh, cũng phải mất hai, đến ba năm.

Thời gian đó, là quá dài so với việc tu luyện trong sáu tháng đột phá Linh Hải Cảnh cửu trọng, rồi Đầu Trâu dẫn bọn hắn đi đột phá Linh Đan Cảnh.

Cao Lãng không gian giới chỉ loé lên, trên tay hắn xuất hiện ba bình đan dược nhỏ. Bên trong đều là Hải Linh Đan, mỗi bình mười viên.

Tuy nhiên bình thứ ba chỉ có năm viên.

Tông chủ Thượng Thanh Tông đưa cho Cao Lãng 100 viên Hải Linh Đan, đó là một nửa số đan dược bọn hắn dự trữ dùng cho Linh Hải Cảnh bên trong tông môn tu luyện.

Chia đều cho bốn người, mỗi người đều có 25 viên.

Lần này không giống như lần trước Cao Lãng tu luyện gấp rút bên trong Linh Hoàng Tông.

Hắn có khoảng thời gian rất dài.

Mỗi ngày dùng một viên tu luyện, Cao Lãng có nắm chắc, trong một tháng đạt đến bình cảnh Linh Hải Cảnh bát trọng.

Thời gian năm tháng còn lại, chẳng nhẽ không đủ cho hắn xung kích bình cảnh, đột phá Linh Hải Cảnh cửu trọng hay sao? Cao Lãng trên tay đổ ra một viên Hải Linh Đan, nhanh chóng ném vào trong miệng. Hai tay vận chuyển linh khí, tăng tốc tiêu hoá dược lực bên trong.

Đan dược vừa bị tiêu hoá, cơ thể Cao Lãng chợt giống như một cái động hút linh khí vậy. Tốc độ hấp thu linh khí đâu chỉ nhanh gấp đôi?

Cao Lãng hai tay liên tục tạo thành những ấn pháp kỳ dị. Dựa theo lộ tuyến vận chuyển công pháp, đưa linh khí bên ngoài vào trong cơ thể, chạy dọc kinh mạch của hắn. Dần dần hội tụ vào bên trong đan điền.

Sau khi vào bên trong đan điền, Cao Lãng tiếp tục phải duy trì dòng linh khí đó, chuyển hoá nó thành dòng linh khí của bản thân hắn.

Cứ thế tuần hoàn qua lại, bên trong đan điền của Cao Lãng, dòng linh khí màu trắng như thực chất tồn tại bên trong, tạo thành một viên bi tròn nằm bên trong đấy.

Chỉ là viên bi này còn đang ở hình dạng lỏng lẻo, mỗi lần có dòng linh khí mới chui vào, hình dạng của viên bi nhanh chóng bị biến dạng, sau đó lại được Cao Lãng chỉnh sửa như cũ.

Bên ngoài căn phòng của hắn, Tiểu nhị sau khi lên phòng không hề đánh thức Cao Lãng, mà cẩn thận đặt một bàn thức ăn ngoài cửa, sau đó đi xuống tầng.

Vì mọi hạ nhân bên trong Vọng Hương Lâu đều đã có Đầu Trâu sai bảo, thế nên tất cả mọi người đều vô cùng phối hợp, không ai cắt đứt đám người Cao Lãng tu luyện.

Khi đến giờ sẽ đặt thức ăn bên ngoài, nếu Cao Lãng có đói bụng sẽ tự ra ngoài lấy thức ăn đem vào. Để phòng tránh việc tu luyện của bọn hắn không bị gián đoạn.

Phong cách chăm sóc phục vụ, đơn giản tốt hơn rất nhiều.

Đâu như những người bế quan tu luyện bên ngoài, không có người lo cho bữa ăn tu luyện. Phải tự mình chuẩn bị thức ăn, nghèo thì ăn lương khô, còn giàu một ít thì ăn đan dược cấp thấp.

Nhưng ta nói ăn như vậy, liệu có đủ chất dinh dưỡng để tu luyện hay sao?

Thực lực thấp kém không có đủ chất dinh dưỡng, vậy căn bản còn không có sức mà đi tu luyện.

Ngươi nghĩ rằng chỉ mất công hấp thu linh khí vào trong người, thì có thể no bụng được hay sao?

Lâu ngày không ăn không uống, đủ để khiến ngươi gầy như cái que củi rồi...

Chỉ khi nào thực lực đạt đến Hoá Thần Cảnh, cơ thể gần như đã thân thuộc với thiên địa. Mới có thể thời gian dài không ăn không uống, mà hình dạng bên ngoài không bị biến đổi.

Còn sớm hơn cả Cao Lãng dự đoán. Sau hai mươi ngày, Cao Lãng đã cảm thấy linh khí vận chuyển xung quanh mình có chút bế tắc.

Dù cho hắn có ăn Hải Linh Đan, cũng không thể thay đổi được điều đó.

Cao Lãng hiểu, cơ thể hắn đã chạm đến bình cảnh Linh Hải Cảnh bát trọng rồi. Việc bây giờ Cao Lãng cần, là trùng kích lên Linh Hải Cảnh cửu trọng.

Có vậy hắn mới có thể tiếp tục tu luyện. Nếu không cơ thể hấp thu linh khí sẽ ngày càng chậm chạp.

Từ từ uẩn dưỡng linh khí bên trong đan điền suốt hai ngày. Cao Lãng bắt đầu trùng kích.

Linh khí vốn hội tụ bên trong đan điền lập tức trở nên cuồng bạo, như một cơn sóng lớn đập thẳng vào viên bi tròn mà hắn hình thành bên trong đan điền.

Mục đích của hắn bây giờ, chính là kích thích viên bi ấy, khiến cho nó nở to ra.

Theo như lời Đầu Trâu căn dặn, viên Kim Đan bên trong lúc ở Linh Hải Cảnh càng lớn, vậy khi kết thành Kim Đan, độ ngưng thực sẽ càng lớn.

Viên Kim Đan trong cơ thể lớn hay nhỏ, sẽ khiến ngươi sau này liệu có càng dễ dàng tu luyện hay không.

Cơn sóng đó đập thẳng lên viên bi tròn đó, khiến cho viên bi nhanh chóng bị biến dạng, bóp méo sang một bên.

Sau đó cơn sóng vốn từ bên đó, lập tức chuyển sang bên bị lồi ra, trùng kích đánh vào bên trong. Đẩy hình dạng viên bi tròn đó về hình dạng ban đầu.

Cả người Cao Lãng hơi run run một chút, chợt hơi mở mắt ra, bất đắc dĩ thở ra một hơi.

Lần đầu đột phá thất bại. Tuy nhiên cũng không ngoài dự đoán của hắn.

Viên bi tròn trong đan điền Cao Lãng nằm ở thể lỏng, việc Cao Lãng cần làm bây giờ là sử dụng linh khí xung quanh tác động lên viên bi tròn đó.

Khiến cho nó ngày càng nở ra, to ra.

Việc hắn cảm thấy khó khăn chính là, nếu viên bi tròn bị tác động vào bên trong, nó sẽ đơn giản to ra.

Thế nhưng đây lại là tác động từ bên ngoài. Đơn giản là rất khó.

Viên bi tròn đó hiện tại giống như một túi bóng bay vậy. Lớp thành của nó rất dày.

Cao Lãng cần liên tục tác động đều xung quanh các lớp vỏ bên ngoài nó, khiến cho viên bi đó chịu sự tác động mà to ra, đồng thời lại phải khiến nó không bị biến dạng mà vẫn giữ trong trạng thái hình cầu.

Có như vậy, bên trong nó mới có thể chứa đựng càng nhiều linh khí hơn. Giống như một quả bóng bay lớn.

Cứ như vậy, Cao Lãng liên tục thử nghiệm, trùng kích vào viên bi tròn bên trong đan điền của hắn. Duy trì trạng thái trùng kích giống như gõ búa liên tục vào trong một quả cầu khiến tác động từ bên ngoài làm nó to dần ra vậy.

Vì hiện tại quả cầu đang ở thể lỏng, thế nên Cao Lãng mới dễ dàng làm được như vậy.

Còn khi hắn đã đột phá đến Linh Đan Cảnh, quả cầu trong đan điền hình thành Kim Đan chuyển sang trạng thái rắn, vậy căn bản không thể sửa chữa được.

Không những thế, mỗi lần Cao Lãng trùng kích, đều phải vô cùng tập trung, vì nếu hắn trùng kích quá mạnh, khiến cho viên cầu trong đan điền bị biến dạng quá mạnh mà không thể quay về được, vậy căn bản hắn lại phải tu luyện từ đầu, hình thành nên viên bi tròn mới.

Liên tục trùng kích trải qua một tháng trời. Cao Lãng dừng lại. Trong lòng hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Vì viên bi tròn lúc trước, bây giờ kích cỡ đã to như một nắm tay.

Nhắm mắt cảm nhận màng mỏng bên trong quả cầu. Cao Lãng biết hắn không thể khiến cho nó to thêm nữa, nếu không nó sẽ xuất hiện vết rách. Nghiêm trọng hơn, là nổ.

Vận chuyển công pháp hấp thu linh khí bên trong cơ thể, linh khí chuyển hoá lấp đầy bên trong quả cầu đó. Cao Lãng khí thế trên người dần dần tăng cao.

Từ Linh Hải Cảnh bát trọng. Đột phá Linh Hải Cảnh cửu trọng.

Cảm nhận sức mạnh mới bên trong cơ thể, Cao Lãng vui sướng thở ra một hơi.

Liên tục trùng kích 11 lần thất bại, đến lần thứ mới hai, hắn mất tới một tuần để trùng kích, khiến viên bi bên trong đan điền nở to thành quả cầu như nắm tay. Cao Lãng mới thành công.

Mất thêm hai ngày nữa củng cố lại cảnh giới này. Để cho quả cầu bên trong đan điền càng thêm vững chắc, Cao Lãng mới thu công, đi ra ngoài căn phòng mình. Tìm Đầu Trâu báo cáo nhiệm vụ hoàn thành của hắn.

(ー_ー゛)

" Sư thúc."

Đi lên trên tầng bốn, Cao Lãng thấy ngoài Đầu Trâu ra thì không có ai khác, liền chuyển giọng hô.

Đầu Trâu vốn đang ngồi uống trà viết chữ, sau khi Cao Lãng hô, hắn lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn, lạnh nhạt nói:

" Đột phá rồi?"

" Phải." Cao Lãng đáp lại.

Khí thế Linh Hải Cảnh cửu trọng của hắn không hề có chút cố kỵ lan toả khắp phòng, duy trì một, hai giây, liền vội vàng thu lại.

Đầu Trâu lạnh nhạt cúi đầu xuống, tiếp tục viết chữ, nhẹ giọng nói:

" Trong ba người các ngươi. Ngươi là người cuối cùng đột phá. A Lôi một tháng trước đã sớm đột phá đến gặp ta, Vân Hi thì là mười lăm ngày trước. Còn ngươi, mất hai tháng để đột phá thành công."

" Sư thúc. Ta hiểu." Cao Lãng nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói.

" Không vì đột phá mà kiêu ngạo. Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân."

" Ngươi hiểu thì tốt."

Đầu Trâu lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng không thèm nhìn Cao Lãng, bàn tay hắn khẽ vung lên, một vật màu đen từ trong tay hắn bay ra.

Bộp.

Cao Lãng nhanh chóng nắm lấy thứ Đầu Trâu ném cho hắn, giơ ra xem thì là một viên đá màu đen hình chữ nhật. Ở giữa có khắc một con rồng màu vàng.

" Thẻ để đi vào trong bí cảnh. Đi tìm tiểu nhị, hắn sẽ dẫn ngươi đi vào mật thất của Vọng Hương Lâu. Ở trong đó bốn tháng còn lại tu luyện củng cố cảnh giới và rèn luyện võ kỹ đi." Đầu Trâu lạnh nhạt đáp.

" Phải."

Cao Lãng gật đầu, chợt chần chừ một lúc, mới cẩn thận nói ra:

" Sư thúc, ngài có thể cho ta chút thời gian... đến chỗ Triệu Gia không?"

Đầu Trâu vốn đang viết chữ chợt dừng bút lại, đầu hơi ngẩng lên chăm chú nhìn Cao Lãng.

" Việc tẩy trắng thân phận ngươi ở Triệu Gia ta sẽ lo hết giúp ngươi. Việc này ngươi không cần phải quan tâm, nhiệm vụ của Khách Khanh bên trong Triệu Gia ngươi cũng không cần làm. Chỉ việc chờ đến nhận tài nguyên là được." Đầu Trâu nói.

" Phải. Đa tạ sư thúc."

Cao Lãng vội vàng cúi đầu hành lễ, vui vẻ rời đi.

Công việc có người lo hộ mình, quả là vui sướng mà.

Bình tĩnh nhìn Cao Lãng dần rời xa khỏi căn phòng, Đầu Trâu tiếp tục ngồi viết chữ, nhẹ giọng nói.

" Chuyện Triệu Gia ta đã nói với Cao Lãng như vậy rồi, ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi đấy."

" Hà a ~... Được rồi. Có một số món nợ, ta cần phải trả."

Bên trong bóng tối vang lên một tiếng thở dài, Mặt Ngựa liền biến mất khỏi căn phòng.

Trên đời này, nợ tình cảm là thứ nợ khó trả nhất.

Rắc...

" Ngươi quả thật thay đổi rồi."

Đầu Trâu nghe xong, bất giác bẻ gãy cây bút trên tay, lẩm bẩm nói.

Đứa trẻ này, mới giống như ngươi năm đó hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện