Cộp...

Quế Võ nói xong, bàn tay hắn khẽ chuyển động chiếc bình nhỏ vốn đang nằm trên bàn của hắn bay theo đường vòng cung, yên tĩnh đáp lên chiếc bàn của Cao Lãng mà không hề có chút hao tổn gì.

Trình độ khống chế vô cùng tinh diệu.

" Ngươi cứ việc uống luôn tại đây, ta sẽ hộ pháp cho ngươi. Đề phòng xảy ra sai sót gì." Quế Võ bình tĩnh nói.

Dù sao vết sẹo trên trán Cao Lãng là bị sét đánh gây ra, chứ không phải do tranh đấu xảy ra thương tích, hay do sinh ra đã có.

Dưỡng Nhan Đan là Tam phẩm đan dược, thấp hơn một cấp độ so với Tứ phẩm đan dược Trú Nhan Đan. Thế nên Quế Võ có vài phần không chắc chắn viên đan dược sẽ hoàn toàn chữa khỏi vết sẹo trên mặt hắn.

Cao Lãng không chút do dự cầm lên nhét vào trong miệng, ở bên cạnh Quế Võ hắn gần như không cần phải đề phòng.

Nếu Quế Võ muốn hại hắn, không cần dùng đến nhiều tâm tư như vậy.

Viên đan dược chui vào trong bụng, Cao Lãng chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng mát mẻ, một dòng nước thanh lương như gột rửa toàn thân hắn.

Hai mắt Cao Lãng khẽ nhắm lại, hưởng thụ sự thoải mái của viên đan dược. Một số vết thương và vết sẹo nhỏ bên ngoài cơ thể Cao Lãng nhỏ dần rồi biến mất.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi rồi biến mất.

Cao Lãng hai mắt chậm rãi mở ra, khẽ liếc nhìn dò hỏi Quế Võ.

Quế Võ bình tĩnh nhìn lấy Cao Lãng, không gian giới chỉ của hắn sáng lên, trên tay xuất hiện một cái gương đặt lên bàn chiếu vào mặt Cao Lãng.

Khuôn mặt Cao Lãng có chút xíu biến đổi nhỏ, da thịt của hắn trở nên trơn mịn hơn vô cùng dễ nhìn. Tuy nhiên vết sẹo to lớn trên trán hắn hoàn toàn không có gì thay đổi.

" Thất bại. Xem ra lần sau ta sẽ thử bằng Trú Nhan Đan." Quế Võ lẩm bẩm nói.

" Sư thúc, ngài không cần phải mất công đến như vậy đâu. Thực mấy việc này ta không hề quan tâm." Cao Lãng nhẹ giọng cười nói.

Quế Võ đưa cho Cao Lãng là Dưỡng Nhan Đan, hay theo ý định của hắn tiếp theo sẽ là Trú Nhan Đan.

Dù cho hắn không nói, Cao Lãng biết hai loại này không dễ dàng để có được.

Vì Quế Võ đem ra là Đỉnh cấp đan dược, chứ không phải là loại đan dược phổ biến thông thường.

Đan dược ngoài việc phân chia chín phẩm cấp, còn được phân chia chất liệu của nó trong loại đan dược đó.

Hạ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đỉnh cấp.

Hạ cấp và Trung cấp đan dược luôn được bày bán ngoài thị trường, chỉ cần ngươi có đủ tiền, ra bên ngoài là sẽ mua được.

Cao cấp đan dược thường được bày bán bên trong phòng đấu giá, giá cả cạnh tranh lớn hơn giá gốc ban đầu của nó rất nhiều.

Đỉnh cấp đan dược, hầu như không bày bán bên ngoài. Phòng đấu giá cả năm cũng chưa chắc có một loại.

Phải mất công đích thân đi tìm Luyện Đan Sư, Luyện Dược Sư tìm hiểu họ có loại Đỉnh cấp đan dược hay không rồi trả giá.

Vì bình thường mỗi khi luyện chế được Đỉnh cấp đan dược, mấy vị đó toàn cất giữ cho riêng mình. Thi thoảng lôi ra đem khoe với các vị đồng nghiệp khác, gia tăng mặt mũi. Đơn giản là hàng không bán.

Cao Lãng biết, để tìm viên đan dược về cho hắn, Quế Võ ắt hẳn phải mất rất nhiều công sức đi.

Quế Võ đưa mấy thứ này cho Cao Lãng, nhưng lại không để Cao Lãng hồi đáp lại. Chẳng phải hắn đã vi phạm theo quy luật trao đổi của Địa Cung rồi hay sao? " Việc này thì ngươi không cần phải bận tâm. Dù sao mấy thứ này vốn không phải là của ta, mà là một tên Đồng nghiệp đưa cho ta mà thôi." Quế Võ cười nhẹ nói.

" Mấy thứ này ta lấy danh nghĩa Sư thúc đưa cho ngươi, không vi phạm quy luật của Địa Cung. Thế nên ngươi cứ việc tùy tiện mà dùng."

" Phải."

Cao Lãng gật đầu cười nói, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Dù sao Quế Võ đã nói đến vậy, hắn cũng không cần phải quan tâm nhiều.

" Về vấn đề bị Linh Hoàng Tông truy sát ngươi không cần phải quá lo lắng, tuy mang tiếng là tông môn mạnh nhất phía Đông đại lục, thế nhưng Linh Hoàng Tông chưa bá đạo đến nỗi có thể kiểm soát toàn bộ đại lục này đâu?" Quế Võ cười lạnh nói.

" Ngươi chỉ cần không đặt chân vào Kinh Đông Vực, đồng thời đừng để cường giả Linh Hoàng Tông bắt được, dù cho ở Dược Hoa Vực này, ngươi đi nghênh ngang đi trên đường cũng không làm sao hết."

" Đồng thời đây cũng là chỗ tốt cho việc kiếm lấy danh tiếng của ngươi. Dù sao Linh Hoàng Tông chiếm cái danh tiếng mạnh nhất đại lục lâu như vậy. Kẻ thù của nó cũng không phải số ít."

Nghe vậy, Cao Lãng trong lòng thở ra một hơi, cười nói:" Phải. Đa tạ sư thúc giải đáp."

Coi như vứt bớt đi một chút sự áp lực trong lòng hắn. Cao Lãng còn tưởng rằng phải che giấu thân phận cả đời đâu, hoá ra chỉ cần trốn đủ xa, vậy cũng chẳng sao hết.

Mỗi nơi đều có một quyền kiểm soát riêng vùng lãnh thổ của nhau. Ngươi kéo quân đến đất của ta cướp người, chẳng phải đang đánh mặt ta hay sao?

Linh Hoàng Tông cũng không dám bá đạo như vậy. Vì đám người Linh Hải Cảnh Cao Lãng mà tạo cơ hội chỉ trích bọn hắn, phá hoại hình tượng của Linh Hoàng Tông. Được còn hơn mất.

Trong ánh mắt đám cao tầng Linh Hoàng Tông, Cao Lãng chỉ là con ruồi mà thôi. Chỉ cần khuất đủ xa tầm mắt, bọn hắn sẽ không rảnh rỗi đến mức vì một con ruồi mà truy đến tận trời cuối đất.

" Ngươi lắng nghe cho kỹ đây, ta bây giờ sẽ nói hết cho ngươi những người mà ngươi có thể dựa dẫm vào được. Những người này đều có quan hệ thân thiết với phụ thân ngươi, chỉ là thời gian trôi qua rất lâu, ta cũng không biết bọn họ còn nhớ tới mối tình cảm năm xưa không nữa."

Quế Võ bình tĩnh nói, giọng nói có chút thương cảm như lâm vào hồi ức:" Ngươi khi gặp bọn hắn, nhất định phải cẩn thận chú ý. Dù sao mấy việc này ngươi phải tự biết mà làm."

Quế Võ giúp cho Cao Lãng mấy việc này, đã là quá tốt rồi. Có nhiều việc, phải tự bản thân Cao Lãng vận động, không thể để Quế Võ tự làm hết cho hắn.

" Phải. Sư thúc."

Cao Lãng gật đầu nói, sắc mặt nghiêm túc, im lặng lắng nghe từng lời hắn nói tiếp theo.

(ー_ー゛)

......

Một canh giờ sau.

Cạch...

Cao Lãng bình tĩnh bước ra ngoài căn phòng, cẩn thận đóng kín của lại.

Phù...

Đứng trước cửa nhìn lên trần nhà, trong lòng thở ra một hơi, cả người liền cảm thấy hơi nhẹ nhõm hẳn.

Ngồi với Quế Võ thời gian dài như vậy, vẫn khiến Cao Lãng cảm thấy chút áp lực.

Lấy lại bình tĩnh, Cao Lãng bước xuống cầu thang. Từ tầng bốn, đi xuống tầng ba.

" Thế nào. Ngươi ở trong đó lâu như vậy, không phải ngủ luôn trong đó rồi chứ?"

Cao Lãng vừa bước xuống tầng ba, Vân Hi ngay lập tức xuất hiện, một tay quàng lên cổ Cao Lãng, cười vui vẻ nói.

" Ta đố ngươi dám ngủ bên trong đó đấy?" Nhìn thấy Vân Hi, Cao Lãng khoé miệng nhếch lên cười lạnh nói.

Cho thêm một trăm cái lá gan, Vân Hi cũng còn lâu mới dám ngủ bên trong. Ngại bây giờ sống chưa đủ lâu hay sao?

" Được rồi. Được rồi. Thương thế của ngươi đã khỏi, để ta dẫn ngươi đi trải nghiệm đặc sản của Dược Hoa Vực này."

Vân Hi cười đùa nói, cánh tay dùng lực, lập tức kéo Cao Lãng đi xuống lầu.

Hai người đồng hành đi ra bên ngoài, dọc đường cứ thế theo chân Vân Hi đi tham quan khắp xung quanh bán kính Vọng Hương Lâu.

Một đường đi chơi đến trời tối.

" Ngươi nói xem, rốt cuộc đâu mới là đặc sản của Dược Hoa Vực theo lời ngươi nói? Đi với ngươi cả nửa ngày, ta không thấy có gì khác lạ cả."

Cao Lãng bực mình nói.

" Há há... Đặc sản là buổi tối mới có, ban ngày ta đưa ngươi đi, là để giảm bớt áp lực cho ngươi thôi. Dù sao ngươi ở trong phòng cả một tháng trời rồi, không thấy nhàm chán hay sao?" Vân Hi cười vui vẻ nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng bỉ ổi.

" Sắp đến rồi. Sắp đến rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi, qua con ngõ này là đến."

Cao Lãng trong lòng cảm thấy im lặng, nhàm chán bước đi theo chân Vân Hi.

Vòng qua con ngõ, trước mặt bọn hắn là một con đường trang hoàng rất nhiều đèn lồng đỏ treo xung quanh, sáng rực cả một con đường.

Con đường dòng người đi tấp nập, không gian xung quanh mờ mờ ảo ảo. Các dãy nhà lầu đều được treo rèm mỏng, tiếng nói cười đùa nhộn nhịp khắp các con đường.

Bên ngoài, các cô nương đều đứng ngoài cửa, mời gọi các nam nhân đang đi dạo bên ngoài mời vào bên trong.

Cao Lãng sắc mặt tối sầm nhìn vào xung quanh. Bàn chân cứng đờ tại chỗ, không muốn bước thêm một bước vào bên trong.

" Thế nào, Lãng đệ. Phố Đèn Đỏ của Dược Hoa Vực, chỉ nơi đây có, nơi khác không hề có."

Vân Hi tay phải choàng lên cổ Cao Lãng, tay trái chỉ lên từng dãy nhà, vẻ mặt bỉ ổi nói.

" Đặc sản cái mẹ gì?" Cao Lãng thô bạo một câu chửi tục, lập tức xoay người rời đi.

Hắn bị Vân Hi hố rồi.

" Ấy... Ấy... Đứng lại, từ từ đã nào. Bình tĩnh nghe ta giải thích cho, ở đây có thứ giúp ngươi tăng lên thực lực đó."

Vân Hi vội vàng kéo cánh tay Cao Lãng lại, gấp rút nói.

Hắn là sợ Cao Lãng thật chạy đi mất, như vậy một mình hắn đi vào bên trong cũng bằng không.

" Ngươi không cần phải kiếm lý do. Yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói cho Chung Linh biết đâu." Cao Lãng quay đầu lại khinh bỉ nhìn chằm chằm Vân Hi, cười lạnh nói.

" Ta... Được rồi, ta quả thật có một chút ý nghĩ đó, nhưng mục tiêu của chúng ta không phải như thế a." Vân Hi trong lòng chửi cả tổ tông nhà Cao Lãng, bên ngoài vẫn phải kiên trì giải thích cho hắn.

Nếu bây giờ đi vào Phố đèn đỏ mà để Chung Linh biết chuyện này, dù cho Vân Hi không có làm gì, chẳng phải vẫn là hố chết người sao?

Ít nhất Vân Hi phải kéo Cao Lãng xuống nước theo a.

" Được, ngươi giải thích đi." Cao Lãng nghiêm túc nói.

" Chỗ này không được, để vào bên trong ta sẽ giải thích cho ngươi. Yên tâm, thực không phải ngươi nghĩ như vậy. Chúng ta đang cần phải tăng tiến thực lực, sớm ngày đột phá, ta không điên đi vào trong khoảng thời gian này đâu."

Vân Hi nhẹ giọng giải thích, bình tĩnh nói.

Cao Lãng nhìn chằm chằm Vân Hi hồi lâu, sau cùng nhẹ gật đầu:" Được. Ta tin ngươi, chúng ta trước tiên vào bên trong."

Nói thật, thực ra Cao Lãng cũng muốn đi vào, chỉ là Vân Hi là người dẫn vào trong. Cao Lãng là sợ Vân Hi kéo hắn xuống nước cùng, nên cảnh giác còn hơn.

Nếu sau này Chung Linh biết chuyện. Vân Hi đổ hết mọi tội danh lên người Cao Lãng, sau đó Chung Linh xách kiếm tìm Cao Lãng chặt, chẳng phải hố chết người sao?

" Tốt." Vân Hi mừng rỡ nói, lập tức kéo Cao Lãng vào bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện