Trung tâm sơn lâm rộng lớn, bên cạnh một hồ nước, Quân Huyền hắn vẫn còn đang hôn mê nhưng hắn lại đang như tiến vào nơi khác. Quân Huyền dần mở mắt ra nhìn xung quanh, hắn phát hiện nơi đây là thức hải của hắn.

Nhưng sau khi tỉnh lại này, Quân Huyền phát hiện thức hải hắn mở rộng hơn rất nhiều. So với thức hải trước phải lớn hơn một lần. Ngoài ra, nơi đây còn chứa rất nhiều điểm sáng, điểm sáng dẫn tới nơi sâu tít, nhìn bằng mắt thường thì không thể thấy độ sâu được.

Khi Quân Huyền vừa phát hiện ra hết cũng đồng thời là lúc trong khung trung xuất hiện một ánh sáng chói lóa như mặt trời xuất hiện đồng dạng. Ánh kim sắc tỏa sáng không gian nơi đây, theo sự xuất hiện của ánh kim sắc chói lóa là thanh âm quen thuộc:

- Tiểu tử ngươi tỉnh rồi sao?

Quân Huyền chăm chú nhìn nơi kim sắc tỏa ra kia thì phát hiện cá chép vàng chính là ở trong đó, mà thanh âm cũng là từ đó phát ra. Ngây ngô một chút, hắn liền đáp: “Cái này, là khế ước hoàn thành rồi sao cá chép vàng?”

- Đúng vậy, sau khi dung hợp xong thì thức hải của ngươi liền trở thành nhà của ta. Bất quá, nơi này có phần nhỏ bé nên Long Gia đã giúp ngươi mở rộng hơn. – Dừng lại một chút, cá chép vàng nằm trong nơi phát ra kim sắc nói tiếp: “Chỉ là cảnh giới của ngươi chưa đủ, sau này đạt tới đủ yêu cầu sẽ chứng kiến thức hải ngươi rộng lớn ra sao!”

- Thì ra là vậy! Cá chép vàng, ngươi thật lợi hại! – Quân Huyền nhìn xung quanh thức hải của mình rồi cảm thán lên.

Chỉ mới nhìn sơ qua Quân Huyền hắn đã thấy độ rộng mở rõ ràng, chưa kể còn có những nơi hắn không thể nhìn tới. Nhưng quan trọng hơn là trong thức hải hắn vừa có cá chép vàng vừa có tiền bối thần bí, có chút đông vui a. Nếu có thể đem một bộ cờ tướng vào thì hai người liền có thể trong thức hải hắn đánh cả ngày.

- Cá chép vàng? Nghe thật ngứa tai! Đúng ra, ta sẽ bắt tiểu tử ngươi gọi hai chữ Long Gia nhưng vì ngươi và ta có phần thân thiết hơn nên liền gọi Long Ca đi. – Trong kim sắc bao phủ, cá chép vàng không khỏi bực tức nói lên.

Đường đường là một long tộc hùng mạnh, vậy mà cứ bị gọi cá chép vàng…cá chép vàng…đây không khác nào sỉ nhục cả.

- Vậy liền gọi Long Ca đi. – Quân Huyền thoải mái cười đồng ý. Nhưng hắn lại có điểm thắc mắc trong lòng nên liền nói: “Long ca, ca tại sao lại xưng chữ Long…trong khi thân hình có phần kém Long hơi xa a.”

Quân Huyền nói đến đây thì cá chép vàng có chút trầm mặc một thời gian, sau đó liền nói:

- Ngày xưa, ta tung hoành ngang dọc cửu thiên, vô địch thiên hạ, vạn thiếu nữ mê, vượt long môn thành Long rồi lại độ kiếp hóa Chân Long nhưng do một số lí do mới bị thành thế này. Hiểu chưa?

Quân Huyền nghe xong cũng là tròn mắt, nếu thật sự như vậy thì Long Ca này không chút tầm thường nào. Hắn gật đầu đồng ý, đang định nói tiếp thì Long Ca ngắt lời: “Khế ước đã xong rồi, giờ ca cần nghỉ một chút, tiểu Huyền tử ngươi ra ngoài đi.”

Long Ca vừa dứt lời thì một trận cuồng phong nổi lên. Quân Huyền chỉ kịp thấy cả linh hồn bị trận cuồng phong đó quấn ra ngoài, không có chút phản kháng nào.

- Dù gì đó cũng là thức hải của ta…đâu cần đuổi như vậy chứ. – Quân Huyền hắn vừa tỉnh dậy liền than lên.

Sau đó, hắn liền ngồi dậy. Ánh mắt nhìn xung quanh có chút không dám tin. Bao nhiêu cự thú hung hãn trong sơn lâm này đều là canh chừng, bảo hộ cho hắn trong thời gian hắn bất tỉnh.

Dù cảnh giới của yêu thú có hơn hắn rất nhiều nhưng lại không hề dám động tới như đang sợ thứ gì đó. Nghĩ nghĩ một chút, Quân Huyền đều hiểu, sự việc như vậy hẳn là do yêu khí của Long Ca tỏa ra bảo vệ hắn. Dưới sự bảo hộ của yêu khí đậm đặc như vậy, gấu yêu hung hãn kia cũng không dám động tới Quân Huyền.

Quân Huyền cười gian manh một cái, sau đó liền nói: “Mau! Đi lấy toàn bộ linh thảo, bảo vật trong sơn lâm tới đây cho ta.”

Yêu thú tam cấp, nhị cấp chưa mở hoàn toàn linh trí nên chưa hiểu rõ Quân Huyền hắn nói gì nhưng gấu yêu lại khác. Nó lên được tứ cấp yêu thú thì linh trí cũng mở được rất nhiều.

Vừa nghe Quân Huyền ra lệnh, nó gầm lên một tiếng chói tai. Tất cả yêu thú theo tiếng gầm đó mà tụ tập lại, gấu yêu tới nơi tụ tập đó như nói gì đó, sau đó đám yêu thú kia cũng liền tản ra. Gấu yêu cũng theo phần mình mà đi tới một nơi khác.

Quân Huyền có chút khó hiểu nhưng hắn vẫn ung dung ngồi đó. Trong sơn lâm này, bá chủ vốn không phải của gấu yêu nữa. Từ khi Long Ca tỉnh dậy, bá chủ đã là chuyển sang cho Long Ca. Nay khí tức, yêu khí của Long Ca đều hiện hữu ở Quân Huyền không khác gì hắn đang làm chủ sơn lâm này.

Hắn lợi dụng thời gian này bắt đầu củng cố cảnh giới một chút. Quân Huyền hắn có chút không ngờ là chỉ mới dung hợp với Long Ca mà cảnh giới hắn đã tăng tiến rất nhiều.

Hồn lực hắn đã đạt tới địa hồn cũng là lúc Thôn Hồn Quyết mở ra tầng thứ hai. Tầng thứ hai của Thôn Hồn Quyết cực kỳ tiện lợi cho hồn tu, Quân Huyền hắn không cần lúc nào cũng phải xếp bằng tu luyện nữa mà thông qua tầng thư hai này, hắn có thể hấp thụ hồn lực qua hô hấp.

Hô hấp là điều con người cực kỳ cần, mỗi ngày đều sử dụng tới hàng trăm, nghìn lần…cũng vì vậy mà nói Quân Huyền hắn chỉ cần qua hô hấp đơn giản cũng có thể giúp cảnh giới tăng lên.

- Thật là bá đạo công pháp! – Quân Huyền hắn dừng minh tưởng mà cảm thán lên.

Lúc Quân Huyền mở mắt ra, cũng là lúc yêu thú tụ tập lại đây nhưng không có ác ý gì cả. Chúng tụ tập lại là mang linh thảo, tinh thạch…bảo vật tới. Quân Huyền có chút không ngờ tới nơi sơn lâm này lại giàu đến vậy, tam cấp linh thảo có tới hàng trăm cây, tứ cấp cũng không có nhiều chỉ vài cây nhưng linh thảo tam cấp nhiều như vậy đúng là khiến người khác ngạc nhiên.

Mà chưa hết, yêu thú còn mang theo rất nhiều tinh thạch thú theo, tinh thạch thú tam cấp cũng có tới chục viên còn lại đều là nhị cấp. Với số tinh thạch thú, linh thảo như này…bán đi đủ để Quân Huyền trở thành đại gia.

Chưa kể tới, yêu thú còn đem tới vài viên dưỡng huyết tinh, thanh thủ cốt…toàn là những viên có giá trị cực lớn.

Quân Huyền hắn cười thầm trong bụng, lấy túi trữ vật mà Vân Lam tặng trước khi hắn rời học viện ra. Cầm túi trữ vật trên tay, Quân Huyền hắn phân vân.

Trong đầu hắn, ác quỷ tham lam lên tiếng: Lấy hết đi, ngươi sẽ trở thành đại gia ngay, không phải nghĩ tới cảnh nghèo không đủ tiền mua tài nguyên tu luyện nữa.

Cùng lúc đó, có thanh âm ngăn cản, là thanh âm của thiên thần trong đầu hắn: Không được lấy hết, cùng lắm chỉ lấy một phần ba thôi. Dù sao chỗ này cũng là yêu thú tích cóp lâu năm.

Đến cuối cùng, Quân Huyền hắn mở nụ cười quỷ dị…chung quy thì tham lam vẫn thắng.

- Thu. – Quân Huyền dứt lời, tất cả những đồ vật yêu thú đem tới đều là bị thu sạch vào trong túi trữ vật đó. Túi trữ vật này dung tích chứa đồ không lớn nhưng mà chứa hết đồ yêu thú mang tới không phải không được. Mà khi món đồ cuối cùng vào túi cũng là lúc túi không còn chút không gian nào.

Xem ra, đây là trời bắt hắn nhận hết.

Thu được đồ quý vào trong tay, Quân Huyền hắn có chút không lỡ đành lấy ra vài chục linh thảo tam cấp, phân phát cho yêu thú. Một mình nuốt trọn như vậy, quả thực có phần nghẹn.

Sau khi được phát linh thảo, yêu thú nào cũng là có tới hai cây ngậm trong miệng quay người rời đi. Quân Huyền hắn cũng đứng dậy, nhoẻn miệng cười cái liền bước đi. Hắn lần này là đã đạt được mục đích đầu tiên, tiếp theo liền chinh phục dị hỏa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện