Nghe được Phong Liêm hỏi, cộng thêm không có cảm giác đau đơn nào, Kim Phượng biết nàng vừa được cứu trong gang tấc. Nếu chỉ chậm 1s nữa thôi thì nàng cũng đã bị hủy hoại dung mạo rồi. Đôi mắt nàng dần mở, trước mặt nàng xuất hiện thân ảnh quen thuộc ấy.

Thân ảnh này đương nhiên là Quân Huyền.

Quân Huyền vừa xuất hiện liền cười khuẩy nhìn Kim Phượng nói:

- Phượng nhi mà có mệnh hệ gì ai cùng ta đi tìm linh thảo đây?

Kim Phượng nhìn thấy Quân Huyền liền như thấy được tia hy vọng đang bừng sáng, lòng nàng chửi thầm: “Tên hỗn đản này sao giờ mới xuất hiện chứ?”

- Không thể ngờ ngươi giấu thật sâu, sức mạnh mạnh mẽ như vậy mà giả làm nam tử yếu đuối cần ta bảo vệ.

Quân Huyền hắn cười ngượng không biết nói thêm gì để đáp lại nàng thì Phong Liêm bên kia nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp liền không chịu được. Hắn bộc lộ sự tức giận ra mặt, nhìn chằm chằm Quân Huyền hỏi:

- Ngươi là ai mà dám phá hỏng chuyện của bản thiếu?

Quân Huyền như được cứu nguy, hắn đứng lên trước Kim Phượng, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, hắn lạnh lùng đáp:

- Ta là ai, ngươi cũng xứng để biết?

- Ngươi…!? – Phong Liêm đang gầm gừ trong giận dữ thì ngay lập tức một bàn tay nhanh như thiểm điện đánh tới mặt hắn. Lực đạo thì bàn tay phát ra còn mạnh hơn nhiều lần so với Kim Phượng khi sử dụng ngọc thủ.

Phong Liêm không chịu nổi một kích này liền bị đánh bay, bàn tay hắn bất giác buông bảo kiếm để bảo kiếm lọt vào tay Quân Huyền. Và người ra tay đánh hắn cũng không ai khác ngoài Quân Huyền.

Phong Liêm bị đánh bay ngay lập tức ngồi dậy, hắn thổ huyết vì chưởng lực kia đánh bay mấy cái răng của hắn.

- Không được tổn thương phụ nữ mà càng không được tổn thương Phượng Nhi. – Quân Huyền hắn từng thanh âm âm lãnh vang lên, mỗi thanh âm tương ứng với bước chân của hắn tiến tới Phong Liêm.

Nghe được Quân Huyền nói Kim Phượng liền cảm giác ấm áp lạ thường, Quân Huyền đã ra tay cứu nàng nhiều lần nay lại đòi lại công đạo ngay lập tức khiến nàng có cảm giác trong lòng nàng Quân Huyền chiếm vị trí cực kỳ quan trọng, sợ khó ai thay đổi được.

Còn từ phía xa, Ngọc Lan nghe được nam tử lạnh lùng này gọi Kim Phượng là Phượng Nhi liền ngạc nhiên ra mặt. Đến cả nàng muốn gọi Kim Phượng như vậy còn không được, nam tử kia rốt cuộc làm sao có thể. Thậm chí người có thể gọi Kim Phượng như vậy cũng chỉ có viện trưởng và phó viện trưởng mà thôi.

- Trả bảo kiếm cho ta. – Phong Liêm hắn bắt đầu đứng dậy thứ đầu tiên hắn muốn có lại là bảo kiếm. Vì hắn tin chắc rằng chỉ cần hắn có bảo kiếm trong tay tên kia cũng sẽ không là đối thủ của hắn.

Quân Huyền nhìn qua bảo kiếm đang cầm một chút rồi nhẹ nhàng đáp:

- Người sắp chết còn cần bảo kiếm làm gì?

Nghe được Quân Huyền nói nhẹ nhàng như vậy, Phong Liêm, Kim Phượng và Ngọc Lan sửng sốt ra mặt. Tên Phong Liêm quả thật đáng chết nhưng mà Quân Huyền muốn giết hắn chỉ nói nhẹ nhàng như ăn cơm như vậy thì đúng là khó tưởng tượng nổi. Hắn là hắn đã giết rất nhiều người mới có thể khiến tâm quá bình thản khi giết người như vậy.

- Giết ta? Ngươi nằm mơ sao? – Phong Liêm nhìn Quân Huyền nói như vậy liền cười ha hả lên.

- Chỉ là giết một con kiến thôi.

Thanh âm rơi xuống cũng đồng thời Quân Huyền ném bỏ thanh kiếm xuống đất. Chứng kiến cảnh như vậy ba người đều khó tin, nếu là giết Phong Liêm khi có bảo kiếm thì không phải không thể nhưng cũng sẽ là một trận khổ chiến trước, nhưng bây giờ Quân Huyền hắn còn vứt bỏ kiếm xuống đây là hắn tự tin giết được Phong Liêm ngay tức khắc, hay là hắn quá khinh địch?

Phong Liêm thấy Quân Huyền đánh tới không dám khinh thường chút nào, tay bắt đầu sử dụng huyền kỹ “Thiết Tử Quyền”. Huyền kỹ vừa được sử dụng liền biến bàn tay hắn thành màu đen như được sắt thép bao bọc, từ màu đen ngầu ấy còn ánh lên chút tử kim. Chưởng lực cường đại như chỉ trực chờ đối phương đánh tới. Quân Huyền cũng không hề ngần ngại gì, vừa đánh tới vừa thôi động “Hỏa Long Phần Thiên”.

Hỏa long được tạo thành ngay lập tức theo Quân Huyền đánh tới tạo một vệt lửa dài đốt cháy mọi vật dưới đất, thậm chí không khí xung quanh cũng như bị ngon lửa của hắn thiêu trụi.

Hỏa long gào thét mạnh mẽ cực đại đánh tới tới Phong Liêm không chút lưu tình nào, chưởng lực cường đại đánh tới như mang theo cả ngọn núi lớn đè lên Phong Liêm. Thiết tử quyền chống chả trong vô vọng, bàn tay vốn được bao bọc như sắt thép nay bị hỏa long cường đại này đốt trụi không còn lại gì. Bàn tay Phong Liêm ửng đỏ cả lên như bị bỏng nặng đến mức khó chữa trị nổi.

Hắn gào thét trong vô vọng, gặp cường địch hắn đâu phải chưa từng nhưng chưa bao giờ gặp cường địch mà có thể áp chế hắn lập tức như này. Mà lại ngọn lửa mà tên này sử dụng như muốn thôn phệ hắn vậy, khí tức ngọn lửa tỏa ra như mang theo lọc độc suy giảm đối phương.

Quân Huyền nhìn Phong Liêm đau đớn như vậy trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Để ta siêu thoát cho ngươi!”

Suy nghĩ vừa hiện lên cũng là lúc Quân Huyền hắn há miệng ra, từ trong miệng hắn hiển hiện lên một ám kim, đầu nhọn hoắt như có thể đâm xuyên mọi mặt vậy. Ám kim vừa hiện ra liền phóng thẳng tới mí tâm Phong Liêm trong vài giây chỉ thấy giữa chán hắn xuất hiện một lỗ nhỏ.

Hắn bất động ngay lập tức, tiếng kêu cứ thế mà dừng, người hắn đổ nhào xuống uỵch một cái, gương mặt vẫn còn đang cau có khó chịu không rõ nguyên nhân cái chết.

Kim Phượng và Ngọc Lan ở xa cũng chứng kiến mà thất kinh, Phong Liêm mà vừa đánh hai nàng trật vật nay lại không có chút phản kháng nào dưới đòn tấn công của Quân Huyền, quả thật Quân Huyền quá mạnh!

Nếu Quân Huyền mà nảy sinh tà ý hai nàng thậm chí chưa ra chiêu đã bị hắn thu phục rồi. Nhưng Quân Huyền hắn lại không hề xuất hiện gương mặt bỉ ổi chút nào, hắn sau khi giết Phong Liêm vẫn nhìn Kim Phượng cười ngây ngô, vô tội như chưa có gì xảy ra.

Hắn nhanh chóng tiến đến Kim Phượng đỡ nàng ngồi hẳn hoi hơn lấy trong tay nải ra một bình đan dược toàn đan dược trị thương. Hắn liền đưa cho nàng mấy viên mà không có chút run tay nào như đại gia chi tiền vậy, Kim Phương lần nữa sửng sốt nàng biết hắn ở luyện đan môn nhưng mà luyện đan sư chịu chi như này nàng chưa từng gặp.

Mà đan dược cực khó luyện ra độ tinh khiết nhưng Quân Huyền không ngần ngại đưa nàng những viên đan dược tinh khiết khiến gương mặt Kim Phượng đỏ ửng lên, nàng không từ chối hắn vì nàng biết có từ chối hắn vẫn sẽ ép nàng nhận thôi. Mà lại bây giờ nàng đan thật sự cần đan dược trị thương, nếu được sau này nàng sẽ trả lại hắn! Miệng nàng khe khẽ, lí nhí đáp: “Cảm ơn ngươi, Quân Huyền”.

- Không những cứu ta mà còn tốt với ta thế này nữa.

- Không có gì đâu, ta chỉ lo cô bị thương không ai bảo vệ ta hái đan dược thôi. – Quân Huyền xoa đầu mình rồi gượng gạo đáp.

- Với bản lĩnh của ngươi mà cần bảo vệ sao? – Nói đến đây, Kim Phượng có chút lườm lườm hắn, nàng thật không ngờ hắn giấu nàng sâu đến vậy.

Qua ánh mắt của nàng, hắn biết đại sự sắp không ổn rồi liền bắt đầu đổi chủ đề:

- Phượng nhi luyện hóa đan dược trị thương đi, ta đi xem thử bạn cô. Nhớ đừng để ảnh hưởng đến dung mạo. – Quân Huyền vừa nói không khỏi nhẹ ngồi xuống, lấy bàn tay quệt qua thử nơi đường kiếm của Phong Liêm hướng tới.

Hành động này bất giác khiến Kim Phượng ấm áp, nàng cảm nhận được sự quan tâm chân thành của đối phương. Nàng ửng đỏ cả mặt như sắp bị nướng chín, gật đầu khe khẽ đồng ý rồi chuyên tâm luyện đan dược.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện