Khóe môi của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên khẽ cong, làm cho khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn có chút tà mị, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên: “Ngươi đây là nguyền rủa bổn vương sao?”
Nguyền rủa hắn bị thú dữ ăn sao? Lá gan của nha đầu này thật lớn.
“Lần trước ô nhục bổn vương, lần này nguyền rủa bổn vương, lá gan của ngươi cũng thật là lớn.” Hắn nói về việc Hoa Kinh Vũ từng nói hắn là đoạn tay áo, hơn nữa thêm chuyện lần này, chẳng phải là ô nhục và nguyền rủa sao? Nam Cung Lăng Thiên nói xong rồi ngừng bước chân, hắn dừng lại, Hoa Kinh Vũ cũng dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm tên gia hỏa này, nghe nói vị Bắc U vương này chính là người đứng đầu bảng Thiên Long, võ công của hắn vô cùng cường đại, cho nên nàng vẫn nên cẩn thận một chút.
Bắc U vương âm tà nheo mắt lại, con ngươi hẹp dài thâm thúy mù mịt một mảnh, đáy mắt ẩn chứa sự nghi ngờ.
“Nghe đồn Hoa gia đại tiểu thư là một người yếu đuối vô năng, ngươi lại không phải, đầu tiên tay không đánh chết sói, còn dám ô nhục nguyền rủa bổn vương, hiện tại ngay cả người cũng dám giết, sao lại khác biệt lớn như vậy? Lẽ nào?”
Mắt phượng của hắn lóe lên mũi nhọn, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, quanh thân bao phủ lệ khí thị huyết, sát khí nguy hiểm thoáng tràn ngập trong rừng, thân hình hắn khẽ động, nhanh chóng đến gần, từ trên cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, mở miệng âm ngao lạnh lẽo: “Nói đi, ngươi là ai?”
Sát khí cường đại bao phủ bốn phía, Hoa Kinh Vũ cả kinh, con ngươi phủ lên âm trầm, ngẩng đầu nhìn lên nam tử gần trong gang tấc, hương thơm mê tình u đạm bao vây lấy nàng, khiến cho nàng hết sức khó chịu, bất quá khi đứng trước mặt nam nhân này, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Nam nhân này thật nhạy bén, thoáng cái liền nhận ra nàng không phải là Hoa Kinh Vũ, nhưng thế thì sao? Tuy rằng linh hồn nàng không phải, nhưng thân thể này thiên chân vạn xác là của Hoa Kinh Vũ: “Bắc U vương thật biết nói đùa, ta chính là Hoa gia đại tiểu thư Hoa Kinh Vũ.”
Mắt phượng của Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo lại, khóe mắt nhíu lên, nguy hiểm nói không nên lời: “Ngươi không phải, hiện tại bổn vương cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi nói ra ngươi là ai? Bổn vương sẽ không truy xét chuyện trước kia.”
Nam Cung Lăng Thiên thật là tò mò, nữ nhân này đến tột cùng là ai, có mục đích gì? Lá gan này cũng thật lớn, con ngươi trong nháy mắt tỏa ra khí âm ngao.
Nhưng mà Hoa Kinh Vũ mới không mắc mưu, nếu chính mình nói ra là linh hồn đến từ dị giới, chỉ sợ chưởng một phát chết tại chỗ. Vẻ mặt nàng thản nhiên, không để lộ chút dấu vết: “Bắc U vương thật là biết nói đùa, không biết tại sao Vương gia luôn bám lấy ta không buông?”
Dựa theo đạo lý Bắc U vương không phải loại người rãnh rổi thích xen vào chuyện của người khác, hắn luôn bám lấy nàng không buông là tại sao? Mắt thần của Bắc U vương Nam Cung Thiên chợt lóe, nếu nàng giống với những nữ tử bình thường khác, hắn tự nhiên cũng không chú ý nàng, đáng tiếc những việc nàng làm, thực sự không giống với những nữ tử khác, cả gan làm loạn, tâm ngoan thủ lạt, từ mỗi điểm mà nói, lại có chút giống hắn.
Hiện tại hắn thậm chí có thể khẳng định, nữ tử trước mắt tuyệt đối không phải đại tiểu thư của Hoa gia, Hoa tiểu thư trong lời đồn là một người yếu đuối vô năng, nếu dũng cảm giống như vậy, có lẽ Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sẽ coi trọng nàng nhiều hơn: “Ngươi xác định không nói thì bổn vương tra không được? Nếu như bổn vương tra ra ngươi không phải Hoa Kinh Vũ, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không?”
Bắc U vương thản nhiên mở miệng, nhưng mà lệ khí to lớn kia ùn ùn đánh tới, khiến cho Hoa Kinh Vũ biết được, nếu như hắn thật sư tra ra nàng là người khác, nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết, tuy rằng người này lúc trước đã từng ra tay cứu nàng, nhưng đó cũng chỉ vì hứng thú của hắn, hắn nếu mất hứng, có thể giết nàng trong nháy mắt.
Bất quá thân phận trước mắt của nàng thật sự là Hoa Kinh Vũ, cho nên nàng không lo lắng chút nào: “Vương gia xin cứ tự tiện, nếu tra ra được ta là người khác, xin hãy nói ta biết một tiếng.”
Hoa Kinh Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng, xoay người liền đi, lười cùng tên nguy hiểm này ở chung một chỗ, nàng và hắn mới gặp mặt vài lần, thế nhưng hắn lại một mực khẳng định nàng không phải Hoa Kinh Vũ, nếu còn ở lại nữa, chỉ sợ gặp thêm phiền toái.
Khóe môi Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên lộ ra ý cười đẫm máu của kẻ săn mồi, Hoa Kinh Vũ, hiếm khi bổn vương có hảo tâm cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không cần, để bổn vương điều tra ra, ngươi sẽ biết hôm nay đã bỏ lở cái gì.
Lối ra rừng rậm Đen, đệ tử của học viện Ngọc Hoàng tất cả đều tập hợp cùng nhau, Tiêu Sơn trưởng lão kiểm kê nhân số một chút, ngoại trừ Hoa Kinh Vũ, không thiếu người nào, tuy rằng trong đó có không ít người bị thương, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Rất nhiều người hưng phấn kiểm tra số con mồi lần này săn được, tự có lão sư ghi lại trong danh sách, bất quá có thể khẳng định bọn người Hách Liên Hiên là đội đứng đầu đếm ngược, bởi vì bọn họ đều giống nhau không săn được con mồi nào, thời gian ba mươi ngày chỉ lo ở trong núi rừng tìm người, làm gì có thời gian để đi săn, đáng tiếc bọn họ tìm kiếm cả tháng, cũng không có tin tức của Hoa Kinh Vũ, vì thế vẻ mặt của mọi người đều thập phần nghiêm trọng.
Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong hai người đều là vẻ mặt tái nhợt, vài lần muốn trở lại rừng rậm Đen, lại bị Mộ Dung Lan cản lại. So với thống khổ của bọn họ, bên kia Vân Ương Ương lại đắc ý nhìn qua bên này, Tô Noãn đã được người của học viện dẫn đi trị liệu.
“Hừ, nàng nhất định đã bị dã thú ăn rồi, các ngươi chờ cũng như không, không có năng lực còn muốn tham gia vây săn, thật sự là muốn chết.”
Nhan Băng lập tức hét to lên: “Vân Ương Ương, ngươi?”
“Ta thế nào? Ngươi tới cắn ta đi, cắn ta a.” Vân Ương Ương đắc ý khiêu khích, trên mặt của ả lộ ra nụ cười cuồng vọng, bất quá bên cạnh có đệ tử đột nhiên kêu lên: “Các ngươi mau nhìn, đó là ai?”
Mọi người cùng nhau nhìn qua, quả nhiên ngay cửa rừng rậm Đen có người đi ra, người này? Không phải Hoa Kinh Vũ là ai, Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong lúc này đang hai mắt đẫm lệ, vừa nghe đến lời này, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.
Hai người vừa nhìn thấy người đen thùi lùi kia, liền cao hứng cười rộ lên, chạy thẳng về cửa rừng rậm.
Tư Đồ Tiểu Chiêu và Khương Duy hai người nở nụ cười, may là không có việc gì, nếu không trong lòng bọn họ cũng khó yên lòng, bọn họ chính là một đội mà.
Hách Liên Hiên tuy rằng không có biểu hiện gì, thế nhưng trong mắt lại chợt lóe lên nhu hòa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong chạy đến bên người Hoa Kinh Vũ, ôm cổ nàng, hai người liền khóc lên: “Tiểu thư, người đi đâu thế, người làm em sợ muốn chết.”
“Vũ Nhi, cũng tại ta, sớm biết thế sẽ không để muội tiến vào rừng rậm Đen.”
Hoa Kinh Vũ nhìn hai người ôm mình khóc la liệt, lại nhìn đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Khương Duy cách đó không xa, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tươi cười hiểu ý.
Xem ra lần này mình mất tích, ngược lại khiến cho người quan tâm mình lo lắng, nhưng nếu không tham gia vây săn lần này, nàng làm sao có thể gặp được đám người sư phụ, sư huynh cùng sư tỷ, lại làm sao có kỳ ngộ này chứ, quan trọng nhất là làm thế nào khôi phục được Thiên Tiên linh mạch chi thể.
Hoa Kinh Vũ vươn hai tay vỗ Nhan Băng và Hoa Thanh Phong: “Được rồi, ta không sao, không có việc gì. Để các ngươi lo lắng rồi.” Tiêu Sơn trưởng lão dẫn theo vài lão sư đi tới, nhìn Hoa Kinh Vũ, nghiêm khắc nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, làm hại nhiều người phải lo lắng cho ngươi, còn có đội viên cả đội cũng bởi vì ngươi chịu liên lụy, mọi người cũng không săn được con mồi nào, chỉ lo đi tìm ngươi.”
“Xin lỗi.” Hoa Kinh Vũ không nói tới việc xảy ra giữa các nàng cùng Vân Ương Ương, dù sao nàng cũng không có việc gì, cho nên lười nói ra. Tiêu Sơn trưởng lão thấy Hoa Kinh Vũ thái độ tương đối được, cuối cùng không nhắc tới nữa, xoay người rời đi, phân phó người chuẩn bị trở về thư viện Ngọc Hoàng.
Từng đám người chậm rãi rời khỏi sơn mạch của rừng rậm Đen, đợi xe ngựa lần lượt rời khỏi, cửa rừng rậm lại có vài người đi ra, nam tử cầm đầu tà lãnh dị thường, bông hoa màu đỏ trên cẩm bào màu đen, yêu trì thị huyết, dường như có thể chiếm đoạt lòng người, nam tử híp mắt lại nhìn về phía xe ngựa rời khỏi xa xa kia, khóe môi cười như không cười.
Nha đầu đen kia lại dám tranh cãi, hắn ngược lại muốn xé đi bộ mặt thật của nàng, sẽ là tính cách như thế nào: “Mặc Trúc, phái người đi thăm dò một chút, tình huống của Hoa gia đại tiểu thư.”
“Hoa đại tiểu thư, Thái tử phi?” Mặc Trúc có chút kinh ngạc, gia đối với Hoa gia đại tiểu thư kia có phải cảm thấy hứng thú không?
Nhưng hắn cũng không dám hỏi, lập tức lên tiếng trả lời: “Vâng, gia, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Một nam tử cao gầy đi ra từ phía sau Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, người này chính là bằng hữu của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, tên Đàm Đài Văn Hạo, Đàm Đài Văn Hạo chính là đại phu, lần này tiến vào rừng rậm Đen là để hái thuốc, vì thế vừa lúc cùng Nam Cung Lăng Thiên tiến vào núi rừng: “Sao ngươi lại có hứng thú với Hoa gia đại tiểu thư?”
Đàm Đài Văn Hạo cho tới bây giờ còn chưa từng thấy vị Bắc U vương này có hứng thú với nữ nhân nào.
Đây là bởi vì hắn được trời cao ưu đãi, vì thế tầm nhìn rất cao, nữ nhân bình thường trong mắt của hắn tất cả đều thô tục chi phấn*, không lọt vào mắt hắn, cho nên cho tới bây giờ, vị Bắc U vương này, vẫn chưa tỏ ra coi trọng nữ nhân nào.
*nữ nhân dung tục, thích trang điểm son phấn.
Nhưng hiện tại lại có hứng thú với nha đầu đen, điều này làm cho Đàm Đài Văn Hạo ngạc nhiên.
Nam Cung Lăng Thiên nguy hiểm trừng mắt liếc nhìn Đàm Đài Văn Hạo một cái, sau đó ném một gốc cây dược liệu trong tay: “Cầm dược liệu của ngươi đi đi.”
Đàm Đài Văn Hạo mỉm cười nhẹ nhàng theo phía sau Nam Cung Lăng Thiên ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ, Nam Cung Lăng Thiên sẽ không thực sự có hứng thú với nha đầu đen đó đi, nếu sự là như thế, thật đúng là khác với người bình thường, Đàm Đài Văn Hạo đột nhiên khẽ run lên một chút,.....
Nguyền rủa hắn bị thú dữ ăn sao? Lá gan của nha đầu này thật lớn.
“Lần trước ô nhục bổn vương, lần này nguyền rủa bổn vương, lá gan của ngươi cũng thật là lớn.” Hắn nói về việc Hoa Kinh Vũ từng nói hắn là đoạn tay áo, hơn nữa thêm chuyện lần này, chẳng phải là ô nhục và nguyền rủa sao? Nam Cung Lăng Thiên nói xong rồi ngừng bước chân, hắn dừng lại, Hoa Kinh Vũ cũng dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm tên gia hỏa này, nghe nói vị Bắc U vương này chính là người đứng đầu bảng Thiên Long, võ công của hắn vô cùng cường đại, cho nên nàng vẫn nên cẩn thận một chút.
Bắc U vương âm tà nheo mắt lại, con ngươi hẹp dài thâm thúy mù mịt một mảnh, đáy mắt ẩn chứa sự nghi ngờ.
“Nghe đồn Hoa gia đại tiểu thư là một người yếu đuối vô năng, ngươi lại không phải, đầu tiên tay không đánh chết sói, còn dám ô nhục nguyền rủa bổn vương, hiện tại ngay cả người cũng dám giết, sao lại khác biệt lớn như vậy? Lẽ nào?”
Mắt phượng của hắn lóe lên mũi nhọn, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, quanh thân bao phủ lệ khí thị huyết, sát khí nguy hiểm thoáng tràn ngập trong rừng, thân hình hắn khẽ động, nhanh chóng đến gần, từ trên cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, mở miệng âm ngao lạnh lẽo: “Nói đi, ngươi là ai?”
Sát khí cường đại bao phủ bốn phía, Hoa Kinh Vũ cả kinh, con ngươi phủ lên âm trầm, ngẩng đầu nhìn lên nam tử gần trong gang tấc, hương thơm mê tình u đạm bao vây lấy nàng, khiến cho nàng hết sức khó chịu, bất quá khi đứng trước mặt nam nhân này, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Nam nhân này thật nhạy bén, thoáng cái liền nhận ra nàng không phải là Hoa Kinh Vũ, nhưng thế thì sao? Tuy rằng linh hồn nàng không phải, nhưng thân thể này thiên chân vạn xác là của Hoa Kinh Vũ: “Bắc U vương thật biết nói đùa, ta chính là Hoa gia đại tiểu thư Hoa Kinh Vũ.”
Mắt phượng của Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo lại, khóe mắt nhíu lên, nguy hiểm nói không nên lời: “Ngươi không phải, hiện tại bổn vương cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi nói ra ngươi là ai? Bổn vương sẽ không truy xét chuyện trước kia.”
Nam Cung Lăng Thiên thật là tò mò, nữ nhân này đến tột cùng là ai, có mục đích gì? Lá gan này cũng thật lớn, con ngươi trong nháy mắt tỏa ra khí âm ngao.
Nhưng mà Hoa Kinh Vũ mới không mắc mưu, nếu chính mình nói ra là linh hồn đến từ dị giới, chỉ sợ chưởng một phát chết tại chỗ. Vẻ mặt nàng thản nhiên, không để lộ chút dấu vết: “Bắc U vương thật là biết nói đùa, không biết tại sao Vương gia luôn bám lấy ta không buông?”
Dựa theo đạo lý Bắc U vương không phải loại người rãnh rổi thích xen vào chuyện của người khác, hắn luôn bám lấy nàng không buông là tại sao? Mắt thần của Bắc U vương Nam Cung Thiên chợt lóe, nếu nàng giống với những nữ tử bình thường khác, hắn tự nhiên cũng không chú ý nàng, đáng tiếc những việc nàng làm, thực sự không giống với những nữ tử khác, cả gan làm loạn, tâm ngoan thủ lạt, từ mỗi điểm mà nói, lại có chút giống hắn.
Hiện tại hắn thậm chí có thể khẳng định, nữ tử trước mắt tuyệt đối không phải đại tiểu thư của Hoa gia, Hoa tiểu thư trong lời đồn là một người yếu đuối vô năng, nếu dũng cảm giống như vậy, có lẽ Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sẽ coi trọng nàng nhiều hơn: “Ngươi xác định không nói thì bổn vương tra không được? Nếu như bổn vương tra ra ngươi không phải Hoa Kinh Vũ, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không?”
Bắc U vương thản nhiên mở miệng, nhưng mà lệ khí to lớn kia ùn ùn đánh tới, khiến cho Hoa Kinh Vũ biết được, nếu như hắn thật sư tra ra nàng là người khác, nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết, tuy rằng người này lúc trước đã từng ra tay cứu nàng, nhưng đó cũng chỉ vì hứng thú của hắn, hắn nếu mất hứng, có thể giết nàng trong nháy mắt.
Bất quá thân phận trước mắt của nàng thật sự là Hoa Kinh Vũ, cho nên nàng không lo lắng chút nào: “Vương gia xin cứ tự tiện, nếu tra ra được ta là người khác, xin hãy nói ta biết một tiếng.”
Hoa Kinh Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng, xoay người liền đi, lười cùng tên nguy hiểm này ở chung một chỗ, nàng và hắn mới gặp mặt vài lần, thế nhưng hắn lại một mực khẳng định nàng không phải Hoa Kinh Vũ, nếu còn ở lại nữa, chỉ sợ gặp thêm phiền toái.
Khóe môi Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên lộ ra ý cười đẫm máu của kẻ săn mồi, Hoa Kinh Vũ, hiếm khi bổn vương có hảo tâm cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không cần, để bổn vương điều tra ra, ngươi sẽ biết hôm nay đã bỏ lở cái gì.
Lối ra rừng rậm Đen, đệ tử của học viện Ngọc Hoàng tất cả đều tập hợp cùng nhau, Tiêu Sơn trưởng lão kiểm kê nhân số một chút, ngoại trừ Hoa Kinh Vũ, không thiếu người nào, tuy rằng trong đó có không ít người bị thương, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Rất nhiều người hưng phấn kiểm tra số con mồi lần này săn được, tự có lão sư ghi lại trong danh sách, bất quá có thể khẳng định bọn người Hách Liên Hiên là đội đứng đầu đếm ngược, bởi vì bọn họ đều giống nhau không săn được con mồi nào, thời gian ba mươi ngày chỉ lo ở trong núi rừng tìm người, làm gì có thời gian để đi săn, đáng tiếc bọn họ tìm kiếm cả tháng, cũng không có tin tức của Hoa Kinh Vũ, vì thế vẻ mặt của mọi người đều thập phần nghiêm trọng.
Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong hai người đều là vẻ mặt tái nhợt, vài lần muốn trở lại rừng rậm Đen, lại bị Mộ Dung Lan cản lại. So với thống khổ của bọn họ, bên kia Vân Ương Ương lại đắc ý nhìn qua bên này, Tô Noãn đã được người của học viện dẫn đi trị liệu.
“Hừ, nàng nhất định đã bị dã thú ăn rồi, các ngươi chờ cũng như không, không có năng lực còn muốn tham gia vây săn, thật sự là muốn chết.”
Nhan Băng lập tức hét to lên: “Vân Ương Ương, ngươi?”
“Ta thế nào? Ngươi tới cắn ta đi, cắn ta a.” Vân Ương Ương đắc ý khiêu khích, trên mặt của ả lộ ra nụ cười cuồng vọng, bất quá bên cạnh có đệ tử đột nhiên kêu lên: “Các ngươi mau nhìn, đó là ai?”
Mọi người cùng nhau nhìn qua, quả nhiên ngay cửa rừng rậm Đen có người đi ra, người này? Không phải Hoa Kinh Vũ là ai, Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong lúc này đang hai mắt đẫm lệ, vừa nghe đến lời này, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.
Hai người vừa nhìn thấy người đen thùi lùi kia, liền cao hứng cười rộ lên, chạy thẳng về cửa rừng rậm.
Tư Đồ Tiểu Chiêu và Khương Duy hai người nở nụ cười, may là không có việc gì, nếu không trong lòng bọn họ cũng khó yên lòng, bọn họ chính là một đội mà.
Hách Liên Hiên tuy rằng không có biểu hiện gì, thế nhưng trong mắt lại chợt lóe lên nhu hòa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong chạy đến bên người Hoa Kinh Vũ, ôm cổ nàng, hai người liền khóc lên: “Tiểu thư, người đi đâu thế, người làm em sợ muốn chết.”
“Vũ Nhi, cũng tại ta, sớm biết thế sẽ không để muội tiến vào rừng rậm Đen.”
Hoa Kinh Vũ nhìn hai người ôm mình khóc la liệt, lại nhìn đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Khương Duy cách đó không xa, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tươi cười hiểu ý.
Xem ra lần này mình mất tích, ngược lại khiến cho người quan tâm mình lo lắng, nhưng nếu không tham gia vây săn lần này, nàng làm sao có thể gặp được đám người sư phụ, sư huynh cùng sư tỷ, lại làm sao có kỳ ngộ này chứ, quan trọng nhất là làm thế nào khôi phục được Thiên Tiên linh mạch chi thể.
Hoa Kinh Vũ vươn hai tay vỗ Nhan Băng và Hoa Thanh Phong: “Được rồi, ta không sao, không có việc gì. Để các ngươi lo lắng rồi.” Tiêu Sơn trưởng lão dẫn theo vài lão sư đi tới, nhìn Hoa Kinh Vũ, nghiêm khắc nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, làm hại nhiều người phải lo lắng cho ngươi, còn có đội viên cả đội cũng bởi vì ngươi chịu liên lụy, mọi người cũng không săn được con mồi nào, chỉ lo đi tìm ngươi.”
“Xin lỗi.” Hoa Kinh Vũ không nói tới việc xảy ra giữa các nàng cùng Vân Ương Ương, dù sao nàng cũng không có việc gì, cho nên lười nói ra. Tiêu Sơn trưởng lão thấy Hoa Kinh Vũ thái độ tương đối được, cuối cùng không nhắc tới nữa, xoay người rời đi, phân phó người chuẩn bị trở về thư viện Ngọc Hoàng.
Từng đám người chậm rãi rời khỏi sơn mạch của rừng rậm Đen, đợi xe ngựa lần lượt rời khỏi, cửa rừng rậm lại có vài người đi ra, nam tử cầm đầu tà lãnh dị thường, bông hoa màu đỏ trên cẩm bào màu đen, yêu trì thị huyết, dường như có thể chiếm đoạt lòng người, nam tử híp mắt lại nhìn về phía xe ngựa rời khỏi xa xa kia, khóe môi cười như không cười.
Nha đầu đen kia lại dám tranh cãi, hắn ngược lại muốn xé đi bộ mặt thật của nàng, sẽ là tính cách như thế nào: “Mặc Trúc, phái người đi thăm dò một chút, tình huống của Hoa gia đại tiểu thư.”
“Hoa đại tiểu thư, Thái tử phi?” Mặc Trúc có chút kinh ngạc, gia đối với Hoa gia đại tiểu thư kia có phải cảm thấy hứng thú không?
Nhưng hắn cũng không dám hỏi, lập tức lên tiếng trả lời: “Vâng, gia, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Một nam tử cao gầy đi ra từ phía sau Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, người này chính là bằng hữu của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, tên Đàm Đài Văn Hạo, Đàm Đài Văn Hạo chính là đại phu, lần này tiến vào rừng rậm Đen là để hái thuốc, vì thế vừa lúc cùng Nam Cung Lăng Thiên tiến vào núi rừng: “Sao ngươi lại có hứng thú với Hoa gia đại tiểu thư?”
Đàm Đài Văn Hạo cho tới bây giờ còn chưa từng thấy vị Bắc U vương này có hứng thú với nữ nhân nào.
Đây là bởi vì hắn được trời cao ưu đãi, vì thế tầm nhìn rất cao, nữ nhân bình thường trong mắt của hắn tất cả đều thô tục chi phấn*, không lọt vào mắt hắn, cho nên cho tới bây giờ, vị Bắc U vương này, vẫn chưa tỏ ra coi trọng nữ nhân nào.
*nữ nhân dung tục, thích trang điểm son phấn.
Nhưng hiện tại lại có hứng thú với nha đầu đen, điều này làm cho Đàm Đài Văn Hạo ngạc nhiên.
Nam Cung Lăng Thiên nguy hiểm trừng mắt liếc nhìn Đàm Đài Văn Hạo một cái, sau đó ném một gốc cây dược liệu trong tay: “Cầm dược liệu của ngươi đi đi.”
Đàm Đài Văn Hạo mỉm cười nhẹ nhàng theo phía sau Nam Cung Lăng Thiên ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ, Nam Cung Lăng Thiên sẽ không thực sự có hứng thú với nha đầu đen đó đi, nếu sự là như thế, thật đúng là khác với người bình thường, Đàm Đài Văn Hạo đột nhiên khẽ run lên một chút,.....
Danh sách chương